Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 3: 3: Sự Nóng Giận Của Đông Phương Thiên Nhật




Ngày hôm sau khi Tần Noãn Dương rời giường, làm vệ sinh cá nhân xong chuẩn bị ra cửa thì điện thoại của Đường Trạch Thần gọi đến không sai một phút một giây.

Cô vẫn còn có chút lúng túng với anh, lúc nhận điện thoại xong thì không biết nên nói gì vì vậy dứt khoát duy trì trầm mặc.

Đường Trạch Thần thì lại như không hề cảm giác được gì, tự nhiên như thường hỏi, "Cùng ăn sáng nhé?"

Tần Noãn Dương biết lúc này chắc chắn anh đang đứng ở trước cửa phòng mình, đi vài bước qua, kéo mở cửa.

Đường Trạch Thần đúng thực là đang đứng trước cửa phòng cô, điện thoại còn đặt ở bên tai, thấy cô ra, khóe môi nhẹ nhàng câu lên một nụ cười.

Lúc không làm việc, anh cũng mặc tây trang nhưng rõ ràng so với lúc làm việc thì tùy ý hơn nhiều, không thắt cà vạt, nút cổ trên cùng mở ra, đường cong ưu nhã của xương quai xanh như ẩn như hiện, cổ áo chỉ hé ra một khe nhỏ nên tùy ý nhưng cũng không mất đi sự nghiêm cẩn.

Lúc Tần Noãn Dương vừa gia nhập vào giới giải trí, bởi vì khí thế khi tiến vào quá mạnh mẽ chứng tỏ sau lưng có người chống lưng quá rõ ràng chọc cho rất nhiều người hận đỏ cả mắt, có một nữ diễn viên lúc ở trong phòng nghỉ ngơi rất vô sỉ nói với cô, "Cô cũng chỉ biết dựa vào nhan sắc mà thôi."

Tần Noãn Dương lúc đó hỏi ngược lại bằng giọng đương nhiên, "Là một minh tinh, nhất là nữ minh tinh ai mà không dựa vào mặt kiếm cơm? Xinh đẹp một chút mới không có lỗi với người xem nha. Cho nên tô không cảm thấy dựa vào nhan sắc thì có gì không tốt cả, ít ra tôi có nhan sắc để dựa vào, còn cô thì dựa vào gì đây?"

Mà Đường Trạch Thần thì cũng cùng một giuộc như cô thôi, là người biết phát huy hết ưu thế về ngoại hình ưu tú của mình.

Lẽ đương nhiên cũng không thể dùng gương mặt đẹp để quẹt thẻ nhưng một gương mặt dễ nhìn, một bộ dạng dễ coi, đi ra ngoài có thể thêm không ít điểm, cũng có thể mang lại không ít tiện nghi, vậy tại sao không tận dụng cho hết nó chứ?

Cô nhìn anh một lượt, khóe môi cũng nhẹ câu lên, chủ động hỏi, "Anh muốn ăn gì?"

Đối với chuyện ăn uống này cô trước giờ luôn có chút tùy ý, không quá để tâm, khoảng thời gian này chung đụng, Đường Trạch Thần cũng coi như hiểu được điểm này của cô, vì vậy dứt khoát sắp xếp thay cô luôn.

Trước khi đi cũng không quên báo lại với Mễ Nhã một tiếng, ai ngờ còn chưa kịp gõ cửa phòng thì điện thoại đã rung lên, là một tin nhắn từ Mễ Nhã: « Chị với Tiểu Lăng đi ăn mì, em với Đường tiên sinh cứ tự nhiên đi, đừng đến trễ là được rồi. »

Đọc xong tin nhắn, thần sắc Tần Noãn Dương có chút phức tạp nhìn người đàn ông đang làm như không có việc gì cất điện thoại vào trong túi quần kia, không nói gì thêm cùng anh đi xuống lầu.

***

Bởi thường xuyên đến thành phố B đóng phim nên dù không quá để tâm chuyện ăn uống nhưng đối với một vài nhà hàng có tiếng tăm, hương vị ngon Tần Noãn Dương cũng biết được một hai, ai ngờ Đường Trạch Thần so với cô càng biết rõ hơn.

Thời gian còn sớm nên trong cửa hiệu bán điểm tâm còn chưa có mấy người, cô và Đường Trạch Thần chọn một góc hơi khuất ngồi xuống, gọi xong mấy món điểm tâm, cô tháo kính râm xuống thì nhìn thấy ánh mắt người đàn ông đang nhìn về phía mình.

Ông chủ mang lên hai ly trà nóng, đặt trước mặt hai người, chắc có lẽ là có ấn tượng với Tần Noãn Dương nên nhìn thêm mấy lần.

Đường Trạch Thần nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói, "Là anh hỏi Mễ Nhã thời gian của em, cũng nghe ngóng từ cô ấy sở thích của em."

Tần Noãn Dương ngẩn người một thoáng rồi cúi thấp đầu làm như không nghe, cắm cúi nghiên cứu thực đơn.

"Còn cần anh khai báo gì nữa không?" Anh ý cười nồng đượm nhìn vẻ bối rồi của cô, "Chẳng hạn như anh còn nghe ngóng được một vài chuyện..."

Tần Noãn Dương càng quẫn bách, suýt nữa thì lệ rơi đầy mặt, "Ý em nói không phải chỉ những thứ này."

"Ờ, vậy thì..." Anh nhướn mày, đáy mắt không làm sao giấu được ý cười dù giọng điệu vẫn bình thản không gợn sóng, "...vậy chuyện này nếu anh không nói, liệu có phải em sẽ phải suy đoán rất lâu không?"

Tần Noãn Dương lúc này mới nghe ra anh đây là có ý trêu chọc cô, không khỏi buồn bực lườm người đàn ông đối diện một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục nghiên cứu thực đơn, tuy rằng cô đã gọi món xong từ lâu...

Vốn cô định gọi món bánh bao nhỏ hấp nhưng ngón tay vừa dịch chuyển đến trang đó trên thực đơn thì lại nghe giọng sáng láng của người đàn ông gọi món cháo gạo nếp bí đỏ, cô cũng không tiện ở trước mặt một người dạ dày không tốt mà ăn mấy món nhiều dầu mớ, vì vậy dứt khoát chỉ gọi một món cháo thịt nạc trứng bắc thảo cùng mấy dĩa rau trộn ăn kèm nhưng đến cuối cùng, vẫn là không kìm lòng được... ngón tay rơi trên hình ảnh món bánh bao nhỏ hấp trên thực đơn.

Ai ngờ đâu, trong lúc cô còn đang bận đấu tranh tư tưởng thì Đường Trạch Thần đã phát hiện ra chút tâm tư nhỏ này của cô, dứt khoát thay cô gọi một xửng bánh bao nhỏ hấp.

Thấy cô nhìn qua, đôi mắt long lanh sáng, anh nhấp một ngụm trà, giống như thương lượng hỏi cô, "Chúng ta mỗi người một nửa, sao hở?"

Đương nhiên là rất tốt rồi chứ sao...

Được thôi, cuối cùng cô vẫn ăn được bánh bao mà mình luôn thòm thèm rồi.

Gia giáo của Đường Trạch Thần rất tốt, bình thường lúc ăn cơm hoàn toàn không phát ra tiếng động nào, cũng không thích nói chuyện cho lắm, nếu có người hỏi chuyện thì anh mới trả lời.

Tần Noãn Dương cũng có thói quen lúc ăn không nói chuyện vì vậy bữa sáng của hai người diễn ra trong im lặng nhưng hoàn toàn không hề có cảm giác xa cách hay nặng nề gì cả.

Trong tiệm lục tục có khách đến ăn điểm tâm nhưng chẳng có ai chú ý đến góc nhỏ trầm lặng này cả.

Thời khắc an tĩnh bình hòa như vậy thật sự rất khó có, cô đang nghĩ như vậy, ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy trên môi anh có một lớp nước, là nước từ bánh bao nhỏ tiết ra.

Tần Noãn Dương gần như là ngay tức khắc nhớ lại tối hôm qua khi anh ép cô lên cánh cửa, rõ ràng là chẳng dùng bao nhiêu sức lực mà đã có thể khống chế cả người cô, giam cầm cô giữa cánh cửa và anh, hoàn toàn không có một khe hở để có thể thoát ra.

Cô nhớ khi anh hơi lùi lại, cô nhìn thấy rất rõ ràng trên môi anh cũng có một lớp nước như vậy, ướt át, mang theo một loại gợi cảm không thể diễn tả bằng lời, thật sự dễ khiến người ta bị hãm sâu vào.

Tần Noãn Dương bị suy nghĩ này của chính mình làm cho ngây ngẩn cả người, vành tai lặng lẽ nóng lên, vội vàng cúi gằm đầu xuống như che dấu.

Anh ăn khá nhanh, ăn xong thì buông đũa xuống, lẳng lặng chờ cô. Chờ cô ăn xong rồi, anh đứng dậy tính tiền, vóc dáng cao ráo đĩnh đạc, trong lúc đi đường khiến người ta bất tri bất giác đều hướng về phía anh mà nhìn qua.

Người trong tiệm ăn sáng lúc này đã đông hơn rất nhiều, cô đi phía sau anh, đầu cúi thật thấp nhưng cho dù che giấu như vậy rồi vẫn có không ít ánh mắt nhìn qua.

Đường Trạch Thần lẳng lặng bắn tầm mắt về phía những người kia, cũng không tiến gần cô hơn, chỉ duy trì khoảng cách vừa phải, cùng cô đi ra ngoài.

Đến chỗ đậu xe ngoài cửa hàng, anh mở cửa xe để cô lên trước sau đó mới vòng về phía ghế lái, tự mình lái xe đưa cô đến phim trường.

***

Người trong đoàn làm phim đều biết chuyện tối qua có nhân viên của khách sạn lẻn vào phòng cô trộm đồ, ngay tối đó đã đổi khách sạn, hơn nữa có có người chuyên môn đến đón, đang lúc suy đoán xem người đàn ông thần bí kia liệu có phải là kim chủ của cô không vì vậy sáng nay khi cô ngồi xe Đường Trạch Thần đến phim trường, không hề nghi ngờ gì nữa đã khiến cho mọi người trong đoàn từ chỗ suy đoán biến thành khẳng định luôn rồi.

Đối với chuyện này Tần Noãn Dương cũng chẳng buồn giải thích làm gì, những tin đồn về cô sớm đã bay đầy trời rồi, không phải giải thích đôi ba câu thì có thể khiến người khác tin tưởng được. Huống gì... tình huống hiện giờ nói một cách chính xác thì cũng đi theo chiều hướng đó còn gì.

Buổi chiều, Mễ Nhã cầm điện thoại xem gì đó mà vui vẻ vô cùng, đợi khi Tần Noãn Dương quay xong phần diễn của mình thì trịnh trọng đưa điện thoại cho cô giống như hiến bảo vật vậy.

Tần Noãn Dương vừa uống nước vừa cầm điện thoại xem, xem xong ngụm nước trong miệng suýt nữa thì phun ra luôn.

Là Weibo của một fan hâm mộ, cũng chẳng phải một blogger nổi tiếng gì nhưng Weibo này rất nhanh đã hot rồi.

Tổng cộng có ba tấm ảnh chụp, tấm thứ nhất chụp cảnh cô và Đường Trạch Thần ngồi trong góc của cửa hàng ăn sáng, bởi vì khoảng cách tương đối xa, chỉ loáng thoáng nhận ra được gương mặt của nữ chính là cô.

Tấm ảnh thứ hai chụp cô và Đường Trạch Thần đứng dậy cùng nhau ra ngoài, bởi vì là chụp lén, điện thoại cầm không vững nên vẫn mờ mờ không rõ như tấm đầu tiên.

Tấm ảnh thứ ba rõ thì có rõ thật nhưng chẳng qua cũng chỉ là một bóng lưng cao ngất chụp từ xa.

Dòng status trên Weibo viết: « Bởi vì đến xem Noãn Dương của chúng ta một chút mà ta vất vả đủ đường mới tới được ai ngờ tối qua đến nơi thì mệt quá trực tiếp ngủ mê man trong khách sạn, haizz. Nhưng bất ngờ là hôm nay mới sáng sớm đi ăn sáng thì lại tình cờ gặp được, ảnh không rõ ràng nhưng ngoài đời thực Noãn Dương thật sự đẹp ngây người, vừa đẹp lại vừa có khí chất. Ahhh, ta muốn điên! Chỉ lo nhìn nữ thần của ta mà lại quên mất không nhìn cho kỹ người đàn ông đi cùng với chị ấy nhưng chỉ nhìn sơ cũng biết là siêu cấp đẹp trai. »

Tần Noãn Dương nhìn qua Weibo này một lượt xong, phản ứng đầu tiên chính là may quá, không có tấm ảnh nào chụp Đường Trạch Thần rõ ràng, dù sao người trong vòng biết và toàn bộ dân chúng đều biết là hai chuyện khác nhau, đối với việc mới nhận quyền đại diện phát ngôn mới của cô cũng không phải chuyện tốt.

"Xuân phong đắc ý quá nhỉ?" Hứa Nhã Thục lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người ngồi xuống bên cạnh cô, cũng không biết là đã đứng đó bao lâu rồi.

Tần Noãn Dương đưa điện thoại cho Mễ Nhã cất đi, vừa uống trà vừa im lặng nhìn về phía xa, thật lâu sau mới đáp, "Đúng là rất đắc ý."

Gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của Hứa Nhã Thục trầm xuống, bởi hôm nay trang điểm vốn có chút đậm, nhìn giống như đang nổi giận, rất dữ dằn.

Cô cũng chẳng mấy để tâm đến cô ta, với tay lấy chiếc kính nhỏ kiểm tra lại một lần lớp hóa trang của chính mình, xong xuôi mới lạnh nhạt nhìn sang bên cạnh, "Tối qua nói vậy còn chưa rõ ràng sao?"

"Mọi người xuất thân đều sàn sàn nhau cả thôi, Tần Noãn Dương cô cũng không cần vì mới bám đùi được kim chủ mà cố tình làm ra vẻ thanh cao. Ai mà không biết mấy chuyện xấu của cô chứ? Mặt mũi nhìn thì cũng đơn thuần thanh cao lắm nhưng ai biết thực ra đã trèo lên giường của Đường Trạch Thần bao nhiêu lần rồi?" Cô ta vừa nói vừa khẽ chớp đôi mi giả vừa được dán lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm chọc đến cực điểm, giọng điệu vừa bén nhọn vừa chối tai.

Trên mặt Tần Noãn Dương hoàn toàn không nhìn ra một chút khác thường nào, thậm chí so với nét dữ dằn trên mặt Hứa Nhã Thục thì trái lại, tự thân cô toát ra một vẻ ung dung tự tại hơn hẳn. Sóng mắt nhẹ nhàng lưu chuyển, không nhanh không chậm hỏi, "Cô nói tôi với cô xuất thân đều sàn sàn nhau?"

"Trường đại học hạng ba xoàng xinh, ngay cả cái tên cũng tra không ra còn giả bộ khoe khoang học lực gì chứ? Người như cô cho dù có bay lên đầu cành cũng vẫn không thành nổi phượng hoàng, không cần phải mơ mộng hão huyền."

Mễ Nhã thoáng chau mày, phản bác lại, "Ai ya, Hứa tiểu thư cũng đâu cần ở chỗ này châm chọc chứ. Mấy ngày trước không phải nói cô và Đường tiên sinh có quan hệ rất tốt sao? Vậy cũng đâu cần bởi vì cái này mà tìm Noãn Dương nhà chúng tôi gây chuyện chứ? Khoe khoang học lực lại càng là chuyện không thể nào, cho tới bây giờ Noãn Dương cũng chưa từng đề cập với công chúng về học lực của cô ấy."

Tần Noãn Dương nhìn Mễ Nhã một cái, ra hiệu cho cô tạm rời đi trước.

Bầu không khí giữa cô và Hứa Nhã Thục dạo gần đây đều là giương cung bạt kiếm, Mễ Nhã nào dám rời đi quá xa, cũng biết Tần Noãn Dương có chuyện muốn nói riêng với cô ta vì vậy chỉ khẽ chau mày nhưng không phản bác gì, chỉ kéo trợ lý Tiểu Lăng cùng cô nhân viên trang điểm hãy còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra ra ngoài.

Đợi khi xung quanh không còn ai, Tần Noãn Dương mới nhìn Hứa Nhã Thục ung dung nói, "Chị yên tâm, tôi vốn không hề có ý định bay lên đầu cành gì cả. Tôi với cô như nước với lửa, chuyện này cũng không phải ngày một ngày hai, trước đây còn để ý đến mặt mũi nên còn tốn chút công phu giả tạo nhưng giờ đã trở mặt rồi, cũng không cần phải khách sáo làm gì. Tôi biết cô và Lý Ngạo đang qua lại, cũng biết chuyện cô ở sau lưng Lý Ngạo qua lại với ai. Sau lưng Lý Ngạo cũng là một gia tộc lớn, nếu tôi đoán không lầm, lúc đầu cô cũng vì nhìn trúng điểm này ở anh ta nên dùng trăm phương ngàn kế kết giao với anh ta. Thật lòng khuyên cô một câu, cô đừng đứng núi này trông núi nọ nữa. Dạng người như Lý Ngạo, nếu cô phản bội anh ta một lần để anh ta biết được thì tuyệt đối không có đường vãn hồi đâu."

Lời của cô vừa dứt, sắc mặt Hứa Nhã Thục trong chớp mắt trắng bệch.

Cô ta mím chặt đôi môi được trang điểm kỹ lưỡng trừng mắt nhìn Tần Noãn Dương hồi lâu, đáy mắt rét lạnh mang theo tràn ngập hàn ý, "Cô nói vậy là có ý gì?"

"Nói vậy mà cô nghe không hiểu sao?" Tần Noãn Dương cười cười, vẻ mặt cực kỳ ôn hòa nhưng lời cô nói ra, so với vẻ ôn hòa kia hoàn toàn không khớp chút nào, "Tôi đây là đang uy hiếp cô đó, nếu cô không đàng hoàng một chút, đừng có suốt ngày tìm tôi kiếm chuyện gây sự bằng không tôi không thiếu cách đối phó cô. Tần Noãn Dương tôi, nói được là làm được."

Hứa Nhã Thục hốt hoảng rời đi không bao lâu thì Mễ Nhã đợi cách đó không xa đã quay lại, thấy vẻ mặt Tần Noãn Dương tuy rằng bình thản nhưng đầu mày lại dâng lên một tia hàn ý thì không khỏi hớn hở nói, "Em nên dẹp uy phong của cô ta từ sớm rồi mới phải."

Tần Noãn Dương ngẩng đầu nhìn người đại diện của mình, không khỏi mỉm cười, "Trong giới giải trí, người vừa ngu xuẩn lại vừa thông minh như chị ta cũng không có nhiều đâu, vẫn phải đối xử như bảo bối thì hơn."

Đầu óc Mễ Nhã nhất thời rối rắm cả lên, thông minh không phải là từ trái nghĩa của ngu xuẩn à? Sao lại xuất hiện cùng lúc thế kia???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.