Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 23: 23: Rời Đi




Đường Kha giật mình, tay đang mở vòi nước cũng run rẩy một chút.

"Anh không ngồi ở đó mà tiến vào đây làm gì?"¨

Người đàn ông dáng người cao dài lấy giẻ rửa bát qua, ôn hoà cười: "Tôi tới giúp."

"Không cần không cần, anh mau ra ngoài đi, anh là khách, sao lại để anh rửa bát được."

Nhưng mà Đường Kha chưa nói xong, Cận Ngôn cũng đã xắn tay áo lên xong.

Cận Ngôn mặc máo cái áo đen, trái ngước với làn da trắng nõn của anh. Đường Kha nhìn anh đến ngẩn người, trong đầu đột nhiên xuất hiện một câu: Ngôn niệm quân tử, ôn này như ngọc.(1)

(1) Đây là một bài thơ của Khổng Tử, đoạn bên trên là Hán Việt, dịch nghĩa là "Nói rằng em nhớ chàng, chàng ôn hoà như ngọc." Nguồn: thivien.net

Vài giây đó, Cận Ngôn đã đứng bên cạnh cô bắt đầu cầm giẻ rửa bát mà rửa.

Đến nước này, Đường Kha cũng biết chính mình không có biện pháp, an an tĩnh tĩnh mà đứng ở bên cạnh bồn, lấy một cái giẻ rửa bát khác cũng bắt đầu rửa.

Tiếng nước vang lên không ngừng.

Cảm nhận được cảm giác áp bách của người đàn ông cao lớn bên cạnh truyền đến, thân hình Đường Kha có chút cứng đờ, cô ngầm hít sâu mấy hơi, cũng không biết chính mình đang khẩn trương cái gì.

"Đem nước rửa bát bên kia lấy lại đây một chút?" Cận Ngôn bỗng nhiên mở miệng, tiếng nói trầm thấp dễ nghe liền dừng ở bên tai Đường Kha. Như có một cỗ khí nóng làm cái tai trắng của cô chuyển thành màu đỏ.

Tay Đường Kha run lên, thiếu chút nữa đã quăng bát xuống, may là Cận Ngôn nhanh tay tiếp được.

"Làm sao vậy, Đường Kha? Suy nghĩ cái gì thế?"

"Không, nhất thời trượt tay, cảm ơn a." Đường Kha cố gắng trấn định, nắm chắt tay phải lại, rốt cuộc không khẩn trương như vậy nữa. Cô viện cớ cho việc này chính là do lâu ngày không cùng con trai tiếp xúc nên bị như vậy.

Lại nói cô chính là một người độc thân từ trong bụng mẹ, đến bây giờ cũng chưa nói qua chuyện yêu đương. Bạn tốt là con trai cũng không có mấy người, khẳng định là vì ít tiếp xúc với nam sinh nên mới như vậy.

Đường Kha điều chỉnh tâm lý xong, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, từ bên phải đưa nước rửa bát cho Cận Ngôn.

Bát đĩa cũng không nhiều, hai người cùng nhau rửa, rất nhanh liền rửa xong, Đường Kha thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.

Bỗng Cận Ngôn đột nhiên nói: "Đúng rồi, cô có muốn xem phim không?"

Đường Kha ngẩn người, tò mò mà ngẩng đầu nhìn anh, "A? Phim gì?

Cận Ngôn nói tên phim, lại khẽ cười nói: "Nghe nói nhận xét của phim này cũng không tệ lắm, cô có muốn xem không?"

Cận Ngôn ngồi ở trên sô pha, tay áo vừa rồi xắn lên còn chưa có buông xuống, vài sợi tóc rũ xuống trên trán, trông thập phần lười biếng còn theo vài phần gợi cảm. (á á á xịt máu mũi)

Đường Kha không thể không thừa nhận, Cận Ngôn như vậy, thật sự soái đến mức làm người khác nhũn chân.

Hơn nữa phim anh bảo là một bộ phim kinh dị, cô vẫn luôn muốn xem nhưng lại không dám xem một mình.

Nghĩ nghĩ, Đường Kha xác thật có chút động tâm, vẫn luôn có một tiểu nhân ở bên tai cô xúi giục nói: Đi thôi đi thôi.

Đường Kha cảm thấy đầu bị thanh âm này ồn ào đến choáng váng, dứt khoát nhỏ giọng đáp ứng rồi cúi đầu: "Được... tôi cũng muốn xem.."

Cô hoàn toàn quên chính mình từng lập lên cờ: Đêm nay muốn nghỉ ngơi sớm một chút.

Cận Ngôn cười cười, từ trên sô pha ngồi dậy, tay áo cũng theo đó mà thõng xuống, nhìn cô hơi hơi nhướng mày: "Chúng ta đi thôi."

Đường Kha gật đầu, đơn giản mà chuẩn bị một chút, liền đi theo Cận Ngôn ra cửa. Bên ngoài sắc trời đã hoàn toàn tối rồi, đèn đường đã được bật lên toàn bộ, trên đường vẫn như cũ rất nhiều người đi đường đi tới đi lui.

Đường Kha đột nhiên nhớ tới cái gì, mở miệng hỏi: "Đúng rồi, bộ phim này còn vé sao? Lúc chúng ta đến sẽ không phải là bán hết vé rồi chứ?

Cận Ngôn đi ở đằng trước bước chân dần dần chậm lại, đi song song với Đường Kha, quơ quơ điện thoại trong tay: "Tôi vừa rồi đã đặt vé trên app rồi. Hơn nữa xuất chiếu ban đêm hẳn sẽ không có nhiều người đâu."

Nói tới đây Đường Kha cũng đã hiểu, không nhiều người đi xem phim muốn, đừng nói đến đây còn là phim kinh dị.

Nhưng mà đến lúc đi đến rạp chiếu phim gần nhà nhất nhìn, Đường Kha mới phát hiện cô cùng Cận Ngôn đều nghĩ sai rồi, bên trong rạp chiếu phim vẫn như cũ có không ít người. Xem ra bộ phim này thật sự rất hay, bằng không cũng sẽ không đến giờ này rồi mà vẫn còn nhiều người đến xem.

Cận Ngôn nói mua cho Đường Kha một hộp bắp rang bơ, nhưng cô lại sống chết không chịu, xem phim kinh dị khẩn trương như vậy, ai còn nuốt trôi bắp rang a.

Cái lý do này làm Cận Ngôn cười chết, cuối cùng chỉ mua cho cô một cốc nước.

Bối cảnh của phim là một căn phòng cũ nát trong cô nhi viện. Hai thế giới song song, vong linh chết đi có thể thông qua khe hở thời gian đi đến hiện tại, vừa lúc thời gian này cô nhi viện muốn trùng kiến lại, đã chết rất nhiều người. Cốt truyện đại khái là như vậy, kết cục nghe nói là BE(2),có điểm ưu thương cũng như khiến người ta tỉnh ngộ.

(2) BE: Bad ending - kết buồn

Nhưng điều tốt nhất của bộ điện ảnh này, không phải ở cốt truyện, mà là bầu không khí mà họ tạo nên, cùng thủ pháp quay chụp.

Cảnh mở đầu chính là một cây cổ thụ lâu đời, âm nhạc thập phần trữ tình, nhưng đùng một cái, bối cảnh thay đổi, tên cây treo đầy đầu người, máu đỏ tươi không ngừng chảy xuống, thẳng đến khi giới thiệu tên phim, tên nhân vật thì mới hết.

Đường Kha nhìn nhìn nước dưa hấu bên cạnh, bỗng nhiên có chút không uống nổi.

Phim bắt đầu được 20 phút, rạp chiếu phim đã có người bị dọa khóc. Đột nhiên "oanh" một tiếng, trên màn hình xuất hiện một oán quỷ, đem thân thể của nhân vật ăn luôn hơn phân nửa.

Quá mức khủng bố rồi, trái tim Đường Kha đập mạnh, nhịn không được nhanh nhắm hai mắt lại.

Đúng lúc này, sau đầu cô bỗng xuất hiện một bàn tay, ấm áp mà mềm mại, chậm rãi theo tóc cô đi xuống vỗ vỗ.

Đường Kha giờ không rảnh mà sợ hãi, liếc nhìn sang bên trái, là Cận Ngôn!

Mấu chốt là động tác của anh!

Tối hôm trước cô nằm mơ, còn mơ thấy Cận Ngôn sờ sờ đâu mình, không nghĩ tới giờ lại biến thành sự thật.

Cả người Đường Kha đều cứng đờ ra, đầu óc trống rỗng.

Có vẻ như Cận Ngôn cảm nhận điều đó, nhưng lại cho rằng đó là vì cô sợ hãi, anh hơi ghé đầu qua, thấp giọng nói: "Không phải sợ, tôi ở bên cạnh cô."

Nói xong, anh lại nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, rồi mới thu tay lại.

Đường Kha cảm thấy trong người tức khác tràn ngập năng lượng.

Nhạc đệm qua đi, ánh mắt Đường Kha một lần nữa quay lại trên màn hình, hình ảnh máu me kia đột nhiên lại trở nên không đáng sợ như cũ nữa.

Một đoạn đại khủng bố qua đi, là một cảnh ấm áp hiếm hoi.

Nam nữ chính ẩn nấp trong một căn nhà nhỏ, bọn họ cùng nhau tâm sự, thề vĩnh viễn không rời xa nhau. Tiếp theo hai người gắt gao ôm nhau, tựa như muốn đem người kia hoà vào cùng mình.

Đường Kha xem cảnh này, có chút cảm động. Tránh thoát một lần lại một lần tử vong, nam nữ chính sau này sẽ càng thêm quý trọng đối phương.

Từ từ, hai vị nhân vật chính kia cư nhiên bắt đầu hôn nhau nồng nhiệt, âm thanh môi lưỡi vang ra toàn bộ phòng chiếu phim, bọn họ thế nhưng lại bắt đầu cởi quần áo của nhau ra.

Hai người cũng không có lộ ra da thịt nhạy cảm nào, nhưng trông đặc biệt ái muội, quả thật là phim nước ngoài không thiếu được mấy cảnh thân thiết.

Xung quanh rạp chiếu phim cũng theo đó mà vang lên tiếng hôn môi, cũng không biết đó là từ phim mà ra hay là ở hiện thực.

Cả khuôn mặt nhỏ của Đường Kha đỏ bừng, cảm giác có thể nướng chín một quả trứng già, loại tình huống này đối với hai bọn họ mà nói, thì thực xấu hổ đi. Cô thậm chí không dám quay đầu lại nhìn Cận Ngôn, cả người cứng đờ, cầu nguyện cảnh này mau trôi qua.

Lời editor: hôm nay là một ngày rất buồn với tớ:< nhưng nghĩ cả tuần chưa post chương mới nên trước khi mọi chuyện xảy ra thì post lên đây cho các bạn nè. Mng vote an ủi tớ ikkk

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.