Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 18: 18: Giải Thuốc H




Edit + beta: Quơn

Vào một ngày chủ nhật thời tiết sáng sủa, Đường Kha dọn vào nhà mới.

Cô mua một căn hộ ở trung tâm thành phố, nơi này năm ngoái mới xây xong. Nằm ở đoạn đường hoàng kim, phong cảnh xung quanh lại đẹp, nên giá nhà so với mấy phòng ở xịn cũng tương đương nhau. May là mấy năm nay cô đều tiết kiệm, cho nên cũng có thể gánh được giá cả của nhà này.

"Phiền anh cẩn thận một chút, đừng đụng vào chỗ này"

Công ty chuyển nhà giúp cô đêm từng đồ vật lên lầu, quần áo mỗi người đều bị mồ hôi làm ướt.

Nửa ngày đi lại lên xuống, chóp mũi Đường Kha cũng hiện lên một tầng mồ hôi mỏng. Cô một bên chỉ huy công nhân đem đồ để vào vị trí tốt, một bên hỏi xem còn bao lâu nữa có thể dọn xong.

"Trên xe còn không ít đồ, đại khại là tầm mười lăm phút nữa là có thể dọn xong rồi."

Nghe xong Đường Kha nhẹ nhàng thở ra. Loại sự tình chuyển nhà này thật sự quá mệt mỏi, cô không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai.

Chờ người của công ty chuyển nhà dọn đồ xong, Đường Kha thanh toán tiền, lại tiễn bọn họ xuống đến dười lầu, mua đồ uống cho bọn họ, xong chuyện mới đi thang máy lên nhà.

Ở tiểu khu này chia làm bốn toà nhà ABCD, mỗi tầng ở mỗi toà chỉ có hai căn hộ.

Đường Kha ra khỏi thang máy, tò mò liếc nhìn phía đối diện một cái, không biết hàng xóm của cô là người như thế nào. Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, ngay sau đó liền thu hồi ánh mắt, lấy chìa khoá mở cửa nhà.

Nhà mới còn chưa có dọn vệ sinh, những việc này Đường Kha có thói quen tự mình làm, hơn nữa cũng không phải là đặc biệt bẩn, không đến mức phải thuê người làm tốn tiền a.

Đường Kha đem đồ để vào vị trí đúng xong, liền thay quần áo vén tay áo chuẩn bị bắt đầu dọn dẹp.

Vừa mới làm ướt khăn lông, cô mới bỗng nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp.

Vậy mà lại quên mua nước tẩy rửa.

Đường Kha ngẩn người, buông giẻ lau trong tay xuống. Nhìn nhìn thời tiết bên ngoài, cô thật sự không muốn xuống lầu.

Trong chớp nhoáng, Đường Kha nhớ tới hàng xóm phía đối diện kia. Không bằng cô sang bên đó mượn một chút? Sửa xoạn lại chính mình một lần, vừa hay có thể chào hỏi hàng xóm mới một cái.

Nghĩ như vậy, Đường Kha hơi an tâm chút. Đi vài bước liền đến trước cửa nhà người ta.

Gõ cửa hai cái, da Đường Kha rất trắng, so với cái cửa gỗ kia lại càng thêm trắng.

Không bao lâu sau, cửa liền mở.

Đường Kha theo bản năng lùi về phía sau hai bước, chỉ thấy một thân ảnh cao to từ phía sau cửa đi ra.

Đập vào mắt chính là một người đàn ông.

Vai rộng eo thon, hai chân thon dài. Tóc hơi xoăn buông xuống bên trán. Mũi thẳng, môi mỏng, con ngươi màu hổ phách sáng ngời, xinh đẹp đến mức làm người ta say.

Đường Kha hít một hơi, người này lớn lên quá đẹp đi.

"Xin chào, xin hỏi có chuyện gì?" Người đàn ông mở miệng, thanh âm mang từ tốn trầm thấp. Hoá ra anh không chỉ lớn lên trông đẹp mắt, mà cả giọng nói cũng thật êm tai.

Người đàn ông mở miệng nói chuyện, khuôn mặt ôn hoà, cặp mắt màu hổ phách kia tựa như một cái đầm hoá thuỷ, ôn nhu vô cùng.

Hai má Đường Kha nóng lên, "Cái đó, tôi, tôi hôm nay mới chuyển đến, về sau chúng ta là hàng xóm."

Trời ạ, lúc này tự dưng lại nói lắp! Đường Kha xấu hổ cúi đầu, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình.

"Ừm? Vậy a. Vậy về sau mong cô chỉ giáo nhiều hơn.

Người đàn ông đứng ở trước mặt cô ngữ khí ôn hoà, trông có vẻ tốt bụng.

"Chính là...... Tôi muốn hỏi một chút......" Đường Kha sờ sờ chóp mũi, sau đó ngẩng đầu lên, "Cái kia...... Nhà anh có nước tẩy rửa không? Có thể cho tôi mượn dùng một chút không?"

Cô gái nhỏ nhìn có chút khẩn trương câu nệ, Cận Ngôn rất thích giọng nói của cô, so với mấy nữ minh tinh trên TV còn dễ nghe hơn một chút, mang theo thanh âm mềm mại của con gái miền nam.

"Cô chờ một chút, tôi đi lấy cho cô" Cận Ngôn nói xong, lập tức xoay người đi vào. Không đến một phút đồng hồ sau đã quay lại, trên tay cầm một chai nước tẩy rửa, "Cho cô"

Đường Kha duỗi tay nhận lấy, hơn nữa cực nhanh mà nhìn thoáng qua bàn tay thon dài trắng nõn của anh, khớp xương rõ ràng, ngay cả ngón tay cũng tinh xảo giống như ngọc.

Đường Kha còn chưa trả lời, Cận Ngôn lại một lần nữa mở miệng: "Rất vui được gặp cô"

Hàng lông mi dầy đậm rũ xuống, lúc anh cười rộ lên trông thập phần ôn nhu nho nhã.

Đường Kha phản ứng lại, lập tức nói cảm ơn: "Tôi cũng vậy, thật sự cảm ơn anh."

Cận Ngôn buồn cười, bị bộ dáng khách khí của cô chọc cho cười, rồi lại vì giọng nói mềm mại của cô mà không nhịn được hỏi cô thêm vài câu

"Đúng rồi, cô có thích ca hát không?"

Đường Kha có chút ngốc, ca hát à, cô thật ra không am hiểu lắm, KTV gì đó cô cũng không thích đi, quá nhiều người.

Cô lắc lắc đầu nói: "Không hay hát, nhưng thường xuyên nghe nhạc."

Cô trả lời xong, cũng không biết vì sao đối phương lại hỏi như vậy.

Khuôn mặt thanh tuấn của Cận Ngôn mang theo một tia tiếc nuối, anh cũng nói thẳng: "Như thế thì thật đáng tiếc, giọng của cô rất dễ nghe."

Nhìn biểu cảm mờ mịt của Đường Kha, Cận Ngôn cũng phản ứng lại mình đây là có chút đi quá giới hạn, lầu đầu gặp mặt đã hỏi người ta loại câu hỏi này.

Anh liền dời đề tài đi, "Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên cô. Tôi họ Cận, tên một chữ Ngôn, Ngôn trong ngôn ngữ."

Đường Kha không biết Cận Ngôn suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy cùng người này nói chuyện phiếm xem ra khá thoải mái, tựa hồ như đối phương sinh ra đã có sẵn một mị lực độc đáo, dễ như trở bàn tay là có thể khiến cô dỡ xuống phòng bị.

Đường Kha vốn cũng là một người chậm nhiệt, thế nhưng lần đầu gặp mặt đã có thể cũng anh hàn huyên lâu như vậy.

"Tôi gọi là Đường Kha" Cô nhỏ giọng nó

Cận Ngôn hơi hơi gật đầu, con ngươi mang theo ý cười: "Tên của cô nghe rất êm tai." (liêm sỉ anh ơi, mới lần đầu gặp mặt đã khen con gái nhà người ta 2 lần liên tiếp rồi=)))

"Cảm ơn." Đường Kha cũng cười, mi mắt cong cong, chỉ là sau tai có chút đỏ lên.

Cận Ngôn nhìn thoáng qua cửa nhà rộng mở phía đối diện, đồ vật bên trong còn chưa bày biện gọn gàng, anh cong môi cười, nụ cười như ánh nắng mặt trời, "Ừm, hôm khác lại gặp mặt. Cô hẳn là còn có việc phải làm đi."

Đường Kha gật gật đầu, lại lần nữa nói lời cảm ơn xong, mang theo nước tẩy rửa xoay người trở về nhà mình.

Thẳng đến lúc cánh cửa kia hoàn toàn khép lại, Cận Ngôn mới đóng cửa nhà mình vào.

......

Căn hộ khá to, căn Đường Kha mua có ba phòng hai sảnh. Phòng ốc đều có ánh sáng sáng ngời, nhìn thật thoải mái.

Đường Kha tiếp tục việc vừa rồi, lau cửa sổ, quét nhà. Khi làm xong hết mọi chuyện cô cũng mệt mỏi hết sức, nằm liệt ở sô pha mềm như bông, mệt tới mức tay cũng không muốn động.

Lúc này di động ở trên bàn không ngừng rung lên.

Đường Kha lười biếng vươn tay đem điện thoại kéo lại đây, không nhìn xem là ai gọi liền trực tiếp nghe máy.

"Alo" Giọng nói từ trước đến nay đều mềm mại hiện tại hữu khí vô lực.

Đầu bên kia vang lên giọng nam có tinh thần gấp trăm lần, "Tiểu Kha, cậu dọn nhà xong chưa? Nghe cái giọng này của cậu không phải là vẫn đang lăn lộn đi?"

"Dọn rồi, vừa mới quét dọn vệ sinh xong." Đường Kha cầm cái gối dựa ở phía sau, đặt dưới đầu để nằm thoải mái thêm một chút.

"Tớ đã bảo đợi tớ về dọn cùng cậu, cậu lại cứ muốn dọn luôn bây giờ."

Đường Kha vừa nghe liền biết gia hoả Tống Gia Thần này là đang oán trách cô không nhờ hắn giúp đỡ.

Lại nói, Đường Kha cùng Tống Gia Thần là thanh mai trúc mã, quan hệ thân thiết. Nhưng lần chuyển nhà này, Đường Kha lại không để Tống Gia Thần nhúng tay.

Tống Gia Thần đang đi công tác ở tỉnh ngoài, phải đi hơn mười ngày. Chờ Tống Gia Thần xong việc về giúp cô, rau kim châm đều đã lạnh. Lại nói, cô cũng không nghĩ tới chuyển nhà lại mệt như vậy.

"Đúng vậy đúng vậy, sớm biết rằng dưới này mệt như vậy, lúc trước tớ liền không hạ phàm."

Tống Gia Thần ở bên kia ha ha cái không ngừng, "Tiểu tiên nữ, cậu tân gia thế nào? Hàng xóm là nam hay là nữ? Ở chung có tốt không?"

Đối với Tống Gia Thần ở đầu bên kia lải nhải không ngừng, Đường Kha không có đáp lại, chỉ là trong đầu bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt tinh xảo lại mang theo hơi thở ôn nhu kia.

Cô đơn giản đáp lại vài câu, bụng lại đúng lúc kêu lên, nói với Tống Gia Thần bên kia mình có chuyện gấp, liền cúp điện thoại.

Đường Kha nằm một hồi, vẫn là không thắng nổi kháng nghị của bụng, chậm rì rì mà bò dậy. Lấy nguyên liệu nấu ăn từ tủ lạnh ra, đây đều là đồ từ tủ lạnh cũ ở nhà trước của cô chuyển đến, hẳn là chưa hỏng.

Để nguyên liệu nấu ăn trên thớt, xương sườn xem như vẫn ổn. Đường Kha rửa sạch sẽ, bỏ vào nồi đun, thừa dịp đem củ sen cùng bắp cải cắt ra, thả toàn bộ vào, lúc này canh mới toả ra mùi thơm.

Cô ăn tạm viên socola lót bụng, lại lười biếng mà nằm trên sô pha, cầm di động lướt weibo.

Hot search trên weibo lăn qua lộn lại vẫn là mấy tin tức về các minh tinh kia.

Đường Kha dạo một vòng, không thấy được cái gì hay ho, liền dứt khoát rời khỏi weibo.

Nồi canh sôi sùng sục, Đường Kha đứng dậy vặn nhỏ lửa lại, đến khi toàn bộ phòng đều là mùi thơm của canh thì mới tắt bếp đi.

Đường Kha thoả mãn uống một chén canh, hơi hơi híp mắt, cực kỳ giống một con mèo nhỏ thoả mãn.

Đường Kha bỗng liếc qua chai nước tẩy rửa kia, lại nhìn nhìn canh trong nồi, xoay người lấy hộp giữ nhiệt mở ra, múc vào một hộp canh đầy.

Mở cửa nhà ra, cô lại lần nữa đến trước cửa nhà hàng xóm.

Ấn chuông cửa, không biết tại sao, trong lòng Đường Kha lại có chút khẩn trương.

Không đợi cô bình phục tâm tình, cửa nhà đã mở.

Đường Kha lập tức đối diện với một cặp mắt màu hổ phách kia, ánh mắt ôn hoà giống như suối nước.

"Cái đó... Cận Ngôn, tôi qua đưa trả anh nước tẩy rửa, cảm ơn nha." Cô đem cái chai đưa qua.

Cận Ngôn cười cười, duỗi tay tiếp nhận: "Không có gì."

Đường Kha mím môi, thật vất vả mới lấy được hết can đảm đưa hộp giữ nhiệt lên trước mặt Cận Ngôn, "Đây là canh xương sườn tôi làm, cho anh... coi như là biểu đạt lòng biết ơn của tôi."

Khuôn mặt tuấn tú của Cận Ngôn ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ đến cô gái nhỏ này sẽ tặng mình một phần canh, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường.

Anh duỗi tay tiếp nhận, cảm ơn một tiếng: "Cảm ơn"

Khuôn mặt nhỏ của Đường Kha ửng đỏ, vội vàng xua tay, dùng giọng nói mềm mại nói nói: "Khách khí khách khí, là anh giúp tôi trước"

"Vào trong ngồi một lát? Đừng đứng ở cửa mà hàn huyên." Cận Ngôn cười cười, hướng Đường Kha phát ra động tác mời.

Nhưng Đường Kha lại cảm thấy ngượng ngùng. Vừa mới quen biết liền vào nhà của người ta, như vậy không tốt lắm đâu..

"Không cần đâu, tôi còn phải dọn dẹp lại nhà cửa. Hôm nào đấy sẽ mời anh ăn cơm."

Cô vừa dứt lời, không biết như thế nào lại nổi lên một trận gió, mát mẻ lướt qua, bỗng "Phanh" một tiếng.

Đường Kha phản ứng lại, trong lòng chấn động. Cô quay đầu lại nhìn đằng sau mình, bi thương phát hiện quả nhiên là cửa nhà mình bị gió thổi đóng lại!

————

Editor: sẽ beta sau a...đang lừoi wa =))

Edit: đã beta kekekeekke

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.