Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 15-16




Editor: Anh (peiumon)

Beta: Crashpike

Lúc Ôn Điềm tỉnh dậy, phát hiện ra bản thân đang ở phòng nghỉ của bố, cô nằm trên ghế sofa dài, có gió mát chạm vào mặt, cảm giác hết sức thoải mái.

"Điềm Điềm? Điềm Điềm?"

Giọng nói rõ ràng xen lẫn lo lắng như vang vọng mãi bên tai cô.

Đôi mắt nhắm chặt của Ôn Điềm khẽ rung, cô từ từ mở mắt, ngay lập tức, một gương mặt đẹp xuất hiện ngay trước mắt. Phó Hoài đang cầm một xấp giấy trong tay, quạt cho Ôn Điềm. Ngay khi cô vừa tỉnh lại, ánh mắt anh sáng hẳn lên, con ngươi đậm màu đen bóng như ngọc, Phó Hoài thở phào nhẹ nhõm, lo lắng hỏi: “Điềm Điềm, em không sao chứ, có còn khó chịu không?”

Ôn Điềm vẫn chưa tỉnh hẳn, đôi mắt hạnh chậm rãi chớp vài lần, lắc đầu một cái với Phó Hoài. Sau đó, cô nhìn thấy bố đặt tay lên trán mình, nhẹ nhàng gọi: “Bố”.

Bố Ôn cảm nhận được nhiệt độ bình thường, lúc này mới thu tay lại: "Ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, lát nữa bố sẽ đưa con về."

Ôn Điềm gật đầu một cái, lấy tay chống xuống ghế, muốn ngồi dậy. Phó Hoài vội vàng tiến tới đỡ, rất sợ cô sẽ một lần nữa ngã xuống.

"Hoài Hoài..." Bố Ôn mới vừa gọi tên Phó Hoài, điện thoại đột nhiên vang lên, ông liếc nhìn tên hiển thị trên màn hình, quay lại nhìn bọn trẻ: “Bố nghe điện thoại trước đã.”

Phó Hoài nửa quỳ bên cạnh Ôn Điềm, lấy mu bàn tay chạm lên gò má vẫn còn ửng đỏ của cô, than thở: “Lúc nãy em đúng là đã dọa anh sợ chết khiếp. Bây giờ không còn khó chịu sao? Nếu không thoải mái thì em nhất định phải nói ra nhé.”

Đôi môi nhợt nhạt của Ôn Điềm hơi cong lên: “Em cảm thấy thoải mái lắm, đừng lo lắng, chắc là do… trời quá nóng thôi.”

Cô cười, núm đồng tiền nhỏ nhắn hiện lên, khiến cho Phó Hoài không kìm được muốn dùng ngón tay chọc vào da thịt mềm mại ấy.

Thế nhưng, anh chưa kịp làm gì thì bố Ôn đã nghe xong điện thoại và trở về. Ông vừa tiến vào liền chạy ngay tới bàn làm việc, cầm tài liệu lên, nói với Ôn Điềm: “Điềm Điềm, bố có chuyện phải ra ngoài một chuyến, con…”

Ôn Điềm rất hiểu chuyện, cười nói: "Con không sao, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, bố đi làm việc đi, lát nữa con có thể tự về được.”

Bố Ôn còn muốn nói điều gì, Phó Hoài đã đứng thẳng lên, nói với ông một cách nghiêm túc: “Bác Ôn, cháu có thể đưa Điềm Điềm về nhà.”

Ôn Điềm kinh ngạc, đôi mắt hạnh mở to:"Một lúc nữa anh còn phải tập hợp mà.”

Phó Hoài cúi đầu nhìn về phía cô, nở một nụ cười trấn an: "Không sao, anh sẽ xin đội trưởng cho nghỉ."

Bố Ôn quả thật cũng không yên tâm khi để Ôn Điềm trở về một mình trong tình trạng này, vậy nên ông gật đầu một cái với Phó Hoài: "Được, bác sẽ gọi cho đội trưởng của cháu. Nhưng cháu cũng nhớ vẫn phải làm đủ thủ tục, đừng nghĩ rằng nhờ bác nói một tiếng là có thể tự tiện chạy ra ngoài mà không xin phép.”

Phó Hoài nhe răng cười lớn: “Dạ vâng, bác yên tâm, cháu chắc chắn sẽ tuân thủ quy định một cách nghiêm chỉnh, bác có thể quay lại làm việc.”

Sau khi bố Ôn rời đi, Phó Hoài nói với cô: “Điềm Điềm, em ở đây chờ anh, anh đi xin đội trưởng cho vắng mặt.”

Ôn Điềm chớp chớp hàng mi dài, gật đầu với anh

Phó Hoài gọi chú chó: "Bọc Đường!"

Bọc Đường lập tức nhổm dậy ve vẩy đuôi với anh.

Anh nói: "Ngoan ngoãn ở với Điềm Điềm, chờ anh trở lại."

Bọc Đường ngước đầu rướn cổ lên "Ngao ô " một tiếng, cọ cọ vào chân Ôn Điềm, ngoan ngoãn liếm bàn tay cô đang đặt trên sofa.

Phó Hoài cười một cái, mở cửa chạy ra ngoài.

Chừng mười phút sau Phó Hoài quay trở lại, bóng dáng vững vàng đứng trước cửa, nói với cô: "Điềm Điềm, anh xong rồi, về nhà thôi.”

Ôn Điềm khom người nắm sợi dây, mang Bọc Đường đi tới cửa, Phó Hoài cầm lấy sợi dây trong tay Ôn Điềm, nhẹ nhàng đỡ cô: "Vẫn còn choáng sao?"

Ôn Điềm bật cười, lắc đầu nói: "Em không sao."

Hôm nay sao anh lại hỏi đi hỏi lại vấn đề này chứ.

Giọt mồ hôi theo đường cong trên khuôn mặt Phó Hoài chậm rãi đi xuống, Ôn Điềm nghiêng đầu, hỏi anh: "Sao anh chảy mồ hôi nhiều thế?”

Vừa hỏi xong, tự cô cũng phát hiện ra lý do: “Anh chạy đến đây sao?”

Phó Hoài ậm ừ một tiếng, coi như thừa nhận.

“Không cần gấp gáp như vậy chứ, anh chạy tới chạy lui như vậy sẽ mệt lắm.”

Phó Hoài cười lớn, xua xua tay: “Đoạn đường này căn bản là chẳng thấm vào đâu, em quên rồi hả Điềm Điềm? Anh kể với em rồi đấy, bọn anh học quân sự mỗi ngày đều phải chạy liên tục năm cây số.”

"Ai..." Ôn Điềm như có điều suy nghĩ thở dài một tiếng: "Các anh thật là vất vả."

Phó Hoài giơ tay gãi gãi đầu, cười có chút ngượng ngùng, "Dù sao cũng… hoàn thành xong rồi.”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, ra đến cổng học viện, Phó Hoài cất tiếng chào: "Bác Lâm", sau đó đem giấy xin nghỉ đưa cho bác.

Bác bảo vệ cũng chọc ghẹo anh: "Ây, thằng nhãi ranh, cậu là muốn đi theo cô bé này về nhà sao?"

Phó Hoài cười nói: "Điềm Điềm bị cảm nắng nên cháu đưa em ấy về."

"Bị cảm nắng sao? Mà hôm nay trời đúng là nóng thật " bác Lâm cất giấy xin phép của Phó Hoài, rồi nói: "Dự báo thời tiết có nói ngày mai nhiệt độ vẫn sẽ cao, cháu gái chú ý một chút, về nhà nhớ nấu canh đậu xanh để uống nhé.”

Ôn Điềm cười lại thay cho lời đáp, rồi cùng Phó Hoài chào tạm biệt với bác trước khi rời đi.

Về đến nhà Ôn Điềm, Phó Hoài cũng không ở lại lâu, uống xong cốc nước mẹ Ôn đưa, anh liền đứng dậy chào: “Dì Việt, cháu xin phép về trường ạ.”

Mẹ Ôn có chút tiếc nuối: "Cháu đi ngay hả Hoài Hoài? Dì còn đang muốn cháu ở lại ăn cơm đã.”

Phó Hoài cười: “Ngày mai được nghỉ cháu sẽ qua ạ.”

Mẹ Ôn ngay lập tức trở nên vui vẻ: “Được được, vừa hay ngày mai Điềm Điềm sau khi thi xong cũng được nghỉ, đến lúc đó để bố con bé làm đồ ăn thật ngon cho hai đứa.”

Phó Hoài cao hứng gật đầu, rồi nhìn sang phía Ôn Điềm đang ngồi trên sofa ôm mèo bông: “Này…Điềm Điềm, anh đi đây.”

Ôn Điềm cười một tiếng: “Vâng.”

“Ngày mai thi em cố gắng lên nhé!”

Ôn Điềm thoáng mím môi, đôi lông mày hơn cau lại, mấy giây sau mới đáp một cách e ngại: “Em sẽ cố gắng hết sức”

Phó Hoài thấy bộ dạng khổ sở của cô, không nhịn được bật cười thành tiếng, trấn an nói: “Thuận theo tự nhiên thôi, đừng áp lực quá.”

“Có gì thì gọi em nhé!”

“Anh đi đây, mai gặp lại.”

….

Tối ấy, Ôn Điềm nằm trăn trở trên giường, hai mắt nhắm lại, cố gắng nhớ lại một lần nữa những trọng tâm thầy có nhắc đến, đột nhiên, trong đầu cô xuất hiện một đề bài. Ôn Điềm cau mày, mở mắt.

Bước ngay xuống giường, Ôn Điềm lấy đề lý từ cặp ra, nhanh chóng lướt tới bài cuối cùng, ngồi vào bàn học, bắt đầu suy nghĩ cách giải. Mặc dù bên cạnh cô đã ghi lại phần sửa bằng bút đỏ, nhưng mà bây giờ nhìn thấy, lại không hiểu được gì.

Bố rất giỏi lý, nhưng bây giờ vẫn chưa về nhà, dựa theo kinh nghiệm trước giờ của cô, có thể cả đêm nay bố cũng sẽ không về.

Ôn Điềm cầm bút, đau đầu suy nghĩ xem phải tìm đến ai, người học tốt môn lý.

Học tốt môn lý…

Phó Hoài

Ôn Điềm cầm điện thoại di động lên liếc nhìn thời gian, còn có năm phút nữa là đến mười giờ rưỡi.

Bọn Phó Hoài từ sau mười giờ rưỡi, trừ việc ngủ ra thì cũng không được làm gì khác, nghịch điện thoại lại càng không.

Ôn Điềm lúc này đã bấm máy gọi cho Phó Hoài.

Anh rất nhanh liền nghe máy, giọng nhẹ nhàng: “Điềm Điềm?”

Ôn Điềm vội vàng nói: "Còn có năm phút thôi, anh giải nhanh cho em một bài nhé!"

"Ừ, em nói đi." Anh cầm ngay bút lên, trong lúc nghe Ôn Điềm đọc đề, tranh thủ ghi lại các dữ kiện quan trọng.

Chỉ sau mấy giây, Phó Hoài đã lập tức giảng giải chi tiết bài tập cho Ôn Điềm. Giảng xong, anh hỏi cô: “Em nghe hiểu không?”

Ôn Điềm: “Vâng, lạ ghê, em nghe giảng thì cảm thấy rất hiểu, nhưng gặp các dạng như thế này lại thường không làm được.”

“Đó là do em vẫn chưa hiểu kĩ, em nên làm thêm nhiều bài dạng này nữa.” Phó Hoài cười: “Tốt rồi, đừng sốt ruột quá, ngủ một giấc thật đã, ngày mai cứ bình tĩnh, chẳng qua cũng chỉ là kì thi tháng thôi mà.”

Ôn Điềm cắn môi, mắt hạ xuống, nhỏ giọng đáp.

Tiếng chuông báo hiệu vang lên, Phó Hoài tranh thủ tiếng chuông chưa dứt, nói với cô: “Ngủ ngon nhé, Điềm Điềm.”

Ôn Điềm cũng chúc lại anh: “Anh ngủ ngon.”

Sau khi cúp máy, tiếng chuông vẫn còn vang, ngồi trong phòng của Ôn Điềm vẫn nghe được rõ ràng.

Mấy giây sau, không gian lại yên ắng.

Ôn Điềm trở lại giường, đắp kín chăn, nhắm mắt ngủ.



Sáng hôm sau, Ôn Điềm bị tiếng chuông báo thức của học viện làm tỉnh giấc.

Cô ngồi dậy, xoa xoa mắt, xuống giường rửa mắt, thay quần áo. Xong xuôi, Ôn Điềm kéo màn cửa sổ lên, nhìn thấy đám sinh viên của học viện đã sớm tập hợp xong, đang bắt đầu tập thể dục buổi sáng.

Ôn Điềm đứng trước cửa số, nhìn chăm chú vào những bóng dáng ngay ngắn chỉnh tề vừa chạy bộ vừa hăng hái hô vang khẩu hiểu dưới sân thể dục, miệng không kìm được mỉm cười.

Từ nhỏ Ôn Điềm đã hình thành thói quen, chỉ cần nghe tiếng chuông báo thức của học viện cô liền ngay lập tức thức dậy, buổi tối khi học viện tắt đèn, reo chuông, cô cũng lên giường bắt đầu ngủ.

Mười mấy năm qua ngày nào cũng như thể.

Phó Hoài cũng giống Ôn Điềm.

Nhưng bây giờ anh ở ngay trong ấy, cùng với hàng ngàn người, theo đuổi ước mơ của bản thân.

Ôn Điềm nghĩ, chính cô cũng cần phải cố gắng hơn nữa. Chỉ có như vậy mới làm được như Phó Hoài, đạt được ước nguyện của mình– thi đậu Đại học Y dược

Trong học viên, các sinh viên hào hứng hô khẩu hiệu, Ôn Điềm cũng đeo cặp lên, rời khỏi phòng, ăn sáng xong, liền đến trường thi hai môn cuối cùng – tiếng Anh và Vật lý.



Sau khi ăn trưa xong, Ôn Điềm cùng bạn thân An Tuyền trở về phòng học. Tới nơi, An Tuyền buông cánh tay Ôn Điềm, cả hai đều trở về chỗ ngồi. Ôn Điềm lấy đề lý trong ngăn kéo ra ôn lại, cô cúi đầu thấp, tay phải cầm bút chì, vừa ngẫm lại kiến thức trong đầu, vừa nghiêm túc viết xuống từng bước lời giải.

Trong phòng ồn ào, ầm ĩ, Ôn Điềm từ đầu đến cuối vẫn luôn tập trung ôn tập, cho đến khi tiếng chuông báo hết giờ nghỉ trưa vang lên, các bạn học ngưng nô đùa, về lại chỗ ngồi, hành lang lúc ấy lại khôi phục sự yên tĩnh.

Nửa tiếng sau, tiếng lật sách trong phòng nhỏ dần, rất nhiều bạn học đều đã gục xuống bàn nghỉ ngơi, nhưng Ôn Điềm vẫn một mực cúi đầu, lông mày càng lúc càng cau lại, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào đề bài, cảm thấy hết sức đau khổ quằn quại.

Bài này tối hôm qua rõ ràng nghe Phó Hoài giảng đã hiểu hết, vậy mà bây giờ…

Ôn Điềm lại một lần nữa cảm thấy cuộc đời mình rõ ràng có thù oán với môn lý.

Từ lúc bắt đầu lên sơ trung phải học Vật Lý, cô gần như đều chỉ vừa đủ điểm qua môn. Vậy nên bây giờ mặc dù Hóa, Sinh cũng khá, nhưng vẫn không cách nào cứu vớt được điểm Lý.

Tối hôm qua thời gian gấp gáp, lúc Phó Hoài giảng bài Ôn Điềm ghi lại rất ẩu, bây giờ mở ra xem lại, cô không cách nào đọc được.

Lát sau, Ôn Điềm ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, gần như tất cả mọi người đều đang nghỉ ngơi, chỉ trừ… Ôn Điềm nghiêng đầu một chút, nhìn sang vị đại thần cùng bàn.

Hoắc Ngự Thành đan tay chống cằm, mắt hạ thấp, mặt không biểu cảm, vẽ lung tung trên giấy nháp.

Mặc dù hai người học chung lớp từ năm lớp 11, đến năm lớp 12 lại ngồi chung bàn, nhưng bởi vì Ôn Điềm vốn hiền lành, không giỏi giao tiếp, cũng sẽ không chủ động giao tiếp với những người khác giới không phải Phó Hoài; còn Hoắc Ngự Hàng chính là loại người lạnh lùng, không thuộc tuýp chủ động, đã vậy còn độc mồm độc miệng, mỗi lần bạn học nào hỏi cậu vấn đề gì đều sẽ bị nói cho tức chết.

Vậy nên tình nghĩa một năm cùng bàn, bốn năm bạn học của họ căn bản đều bằng không. Tuy nhiên, mọi người đều biết, Hoắc Ngự Thành là học sinh giỏi nhất trường trung học Thẩm Dương, đặc biêt giởi nhất là một Lý, kỳ thi cuối kỳ lớp 11, cậu ta thậm chí còn được tròn 100 điểm.

Ôn Điềm hơi do dự, tiến gần đến Hoắc Ngự Thành, nghiêng đầu nói khẽ: “Hoắc Ngự Thành.”

Hoắc Ngự Thành ngước mắt lên, con ngươi đậm màu đối diện với đôi mắt trong suốt của Ôn Điềm, tựa như đang hỏi có chuyện gì.

Ôn Điềm mang bài thi đẩy đến trước mặt cậu, dùng bút chì chỉ vào bài tập cuối, giọng nói ngọt ngào mềm như kẹo đường lịch sự nói: “Bạn giảng giúp mình bài này được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.