Châu Chấu Đỏ

Chương 115: Đại kết cục




Đỗ Hiểu Văn cố gắng bình tĩnh quyết tâm, cô xuống xe taxi, chầm chậm đi đến nơi hẹn với Hoàng tiên sinh. Mỗi một bước, cô cũng dẫm nát ký ức khó khăn nhất, tâm tình vô cùng nặng nề.

Hiện tại cô đã có cuộc sống mới, đã tìm được người đàn ông thích hợp của mình, có cuộc đời bình thường, quá khứ này cô thật sự không muốn nhìn lại. Nhưng từ khi Tống Dư Vấn kể câu chuyện kia, lúc nào nó cũng tra tấn cô.

“Hiểu Văn!” Sớm đã chờ đợi tại kia, giám đốc Hoàng kích động đón cô, ôm cô vào lòng.

Mùi rượu và thuốc lá quen thuộc lại xa lạ của người đàn ông trung niên làm cô khó thở, vội đẩy ông ra.

“Hoàng tiên sinh, hôm nay tôi đến là có chuyện muốn nói rõ ràng với ông.” Cô lui ra phía sau từng bước, cố gắng trấn định, duy trì khoảng cách.

“Hiểu Văn, em có sinh con của chúng mình không?” Giám đốc Hoàng còn đang kích động khó có thể bình tĩnh.

“Không, tôi đã bỏ rồi.” Cô kiên quyết lắc đầu.

Bỏ rồi? Giám đốc Hoàng không thể chấp nhận, “Vì sao? Khi đó anh cũng nói, anh sẽ nghĩ cách ly hôn với người đó mà!” Tuy giờ ly hôn lại càng khó khăn vì Hoàng phu nhân đã sinh cho ông thêm một người con trai như mơ ước.

“Hoàng tiên sinh, vấn đề không phải điểm này.” Cô lại lui về phía sau từng bước.

Hoàng tiên sinh? Cố ý xa cách như vậy, giám đốc Hoàng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nhưng mà, dù ông có cố nhớ thế nào, hình như cô cũng chưa từng gọi tên ông trong quá khứ. Thì ra, cho dù thân thể từng thuộc về nhau, nhưng vị trí của ông vẫn chỉ là Hoàng tiên sinh mới quen mà thôi.

“Tôi không thể sinh con cho ông, việc đó khiến tôi cảm thấy… thật ghê sợ…” Hiểu Văn cúi đầu từ từ nói.

Đúng là lần đó bất ngờ mang thai, cảm giác buồn nôn không thể chịu đựng được, mới làm cho cô tỉnh lại từ thế giới phong bế quay lại nhân gian.

Thật ghê sợ? Hoàng tiên sinh giật mình, ông dần hiểu ra.

Cô hít vào, “Hôm nay tôi đến là vì căn nhà ở Nghiễm Châu kia. Nó không thuộc về tôi, Hoàng tiên sinh, tôi muốn hẹn một thời điểm nào đó, đến Nghiễm Châu làm thủ tục sang tên?”

Cô không lấy căn nhà kia? Cô đã từng nghĩ những thứ mình không nhìn thấy thì sẽ không tồn tại. Song khi Tống Dư Vấn nhắc nhở cô, chủ căn phòng kia chẳng phải là cô, nếu cô không chấm dứt hoàn toàn thì nó sẽ vẫn luôn theo cô.

“Em sống với anh ba năm, nhà đó đã tặng em thì là của em!” Giám đốc Hoàng cầm tay cô, muốn dùng chính sách dịu dàng mong cô thay đổi.

“Không, coi như tôi cầu xin ông, có được không? Chín giờ sáng thứ hai tuần sau, chúng ta hẹn ở trung tâm giao dịch đất đai Nghiễm Châu rồi sang tên nhà đó.” Cô vội vàng rút tay về.

Sau đó, chấm dứt tất cả quá khứ, tất cả phong trần. Giám đốc Hoàng lại muốn nói gì đó, cô đã vội vàng lui về.

“Quyết định như thế đi!” Nói xong, cô xoay người muốn đi.

Có điều.

“Hiểu Văn, đừng đi, hãy quay lại bên anh đi!” Giám đốc Hoàng lại đuổi theo, không cam lòng muốn dây dưa ôm lấy cô từ phía sau, “Hiểu Văn, anh sẽ tốt với em, em muốn gì anh cũng chiều em chỉ cần em đừng bỏ đi!”

Cô hoa dung thất sắc.

“Buông ra!” Cô giãy dụa.

Nhưng giám đốc Hoàng uống nhiều rượu có một sức mạnh không ngờ.

“Buông cô ấy ra!” Một giọng nói đột ngột vang lên sau họ.

Giọng này là… Giám đốc Hoàng cả kinh, nới lỏng tay. Hiểu Văn rung động cả người, đông cứng tại chỗ.

Cô chậm rãi, chậm rãi quay đầu, môi anh đào sợ run lên, giống như nhụy hoa bay trong tuyết. Cách đó không xa, một chiếc xe Hummer cô từng thấy lộ ra dưới ánh trăng, cô nhìn rõ ràng, bên cạnh xe là một bóng hình quen thuộc quá mức với cô. Gương mặt đó trước đây luôn nhếch môi, lúc này chỉ u buồn.

“Hạ, Hạ Nghị…” Trái tim thắt chặt, bước chân khựng lại, Hiểu Văn gần như muốn ngất.

Làm sao có thể, sao anh lại ở đây?

“Hai người quen nhau ư?” Giám đốc Hoàng kinh ngạc.

Đâu chỉ có quen thôi. Hạ Nghị cảm thấy đau lòng. Tại sao cô có thể biến thành như vậy? Cô gái năm đó bảo thủ đến mức nói vài câu cũng đỏ mặt, sao lại đi làm người tình của kẻ khác? Nếu chẳng phải tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, cho dù nghìn người nói có, Hạ Nghị vẫn không tin.

Sắc mặt Hiểu Văn trắng như tờ giấy. Hai chân cô càng run không ngừng. Hạ Nghị, Hạ Nghị, cô lại để anh nghe thấy tất cả mất rồi!

“Em nói cho tôi biết, vì sao phải làm tình nhân của giám đốc Hoàng?” Hạ Nghị thu lại nụ cười bức ép cô.

Anh rất tức giận rất tức giận. Vì sao cô không thể có tự trọng một chút? Anh đã từng nâng cô trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, cho dù muốn cô bao nhiêu cũng cẩn thận tôn trọng cô, chỉ sợ cô cảm thấy anh không tốt. Giờ ngay cả ông trời cũng đùa giỡn anh ư? Lại để anh thấy một màn này! Tất cả tốt đẹp, đau đớn trong nháy mắt đổ ầm xuống.

Cả người cô cũng đang run rẩy, rất muốn thét chói tai lại không thể phát ra tiếng. Cô hy vọng trên thế giới này có thuốc quên. Như vậy cô sẽ chỉ mãi là dáng vẻ thuần khiết trong lòng anh, không cần khổ sở thế này nữa.

“Đỗ Hiểu Văn, em nói cho tôi biết, đây là vì sao?” Hạ Nghị cất cao giọng.

Trong mắt cô hiện lên ánh lệ.

Không trả lời, không cách nào trả lời, nghiêng ngả lảo đảo chạy lên xe taxi, vội vàng đóng cửa lại, “Nhanh lên, đi mau, đi mau!” Nói chưa xong, đã rơi lệ đầy mặt.

Lái xe bị dọa vội vàng nhấn chân ga. Hạ Nghị đuổi theo vài bước, rồi không đuổi theo nữa.

“Cậu chính là người bạn trai làm tổn thương cô ấy, làm cô ấy hoảng sợ đến mức gặp chuyện đáng tiếc trên xe lửa!” Giám đốc Hoàng cũng là người thông minh, tỉnh ngộ ra.

Đây là lần đầu tiên giám đốc Hoàng nhìn thấy Đỗ Hiểu Văn không khống chế được cảm xúc như thế.

Hoảng sợ đến mức gặp chuyện đáng tiếc trên xe lửa?

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Nghị vội vàng giữ vai giám đốc Hoàng.

Anh đau lòng đến sắp điên rồi!



Trong xe taxi, Hiểu Văn vẫn khóc, tiếng khóc khàn khàn không kìm chế nổi. Vì sao ông trời lại đối xử với cô như thế? Cô đã chấp nhận cbo hai người đó yêu nhau, chấp nhận vận mệnh không thể ở cạnh nhau, chỉ hi vọng giữ lại phần tốt đẹp nhất của mình ở trong ký ức của anh mà thôi. Nhưng sao ông trời còn ác như thế với cô?

Khóc thật lâu thật lâu, cô mới phát hiện sự khác thường, không, không phải ông trời đang ác với cô! Là có người, có người cố ý đối phó với cô! Tống Dư Vấn!

Không có tình yêu Tống Dư Vấn tôi vẫn có thể sống, nhưng nếu như ngay cả tôn nghiêm các người cũng không để cho tôi, tôi sẽ cho hai người kết cục thật đáng sợ!

Cô ta từng uy hiếp cô như thế! Cô ta làm cô biến mất trong im lặng, nhưng vài năm sau, cô lại đã trở lại, còn bị cô ta bắt gặp. Hiểu Văn rùng mình.

Hoàng phu nhân và Hạ Nghị cũng là cô ta dẫn đến, mọi chuyện ở trung tâm nghệ thuật và đêm nay đều do Tống Dư Vấn sắp đặt. Tống Dư Vấn muốn hủy diệt cô, hủy diệt cuộc sống của cô, hủy diệt vị trí tốt đẹp của cô trong lòng Hạ Nghị.

Tống Dư Vấn muốn cô biến mất lần nữa! Tống Dư Vấn mà cô quen rất thông minh, làm kẻ thù của cô ta thật đáng sợ!

Móng tay Hiểu Văn cắm sâu vào lòng bàn tay, ghim đến rướm máu. Trong ngực bật ra tức giận. Tống Dư Vấn thật quá đáng! Nếu cô ta thông minh sao có thể hoàn toàn quên một câu ngạn ngữ: Con thỏ nóng nảy, cũng sẽ cắn người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.