Chất Tử Vu Li

Chương 14: Nữ chủ lên sàn (2)




Matthew Watkins “Chữ viết liền” nên được đánh vần… thôi bỏ đi. Trò đùa này thật ngớ ngẩn.

Finn Chúa tể Đang cân nhắc chuyện làm diễn viên phim cấp ba tự do. Sẽ là những tựa đề như “Ôi, em yêu dấu” hoặc “Chim ác là của anh”. Chém không?

Julie Seagle Định nhái giọng Boston, nhưng nghe sao giống bác Robin Williams hơn là anh Matt Damon. Mòe! Thành công thật là không thành.

Julie tựa người vô quầy và ngước nhìn tấm bảng thực đơn viết bằng phấn của tiệm Java Genius.

- Tôi cần một ly cà phê đá đánh bọt pha sô cô la. – Nó nói với giọng trịnh trọng.

Người thanh niên ở sau quầy khoanh tay.

- Tức là một ly Frappuccino?

Julie chậc lưỡi.

- Gần như vậy. Nhẹ hơn một chút xíu. Thứ gì đó giống với… tôi không biết nữa…

Anh ta thở dài.

- Món Coolatta của Dunkin’ Donuts chứ gì?

- Chính xác!

Người pha chế đặt hai cánh tay lên quầy và chồm người về phía Julie, mỉm cười đáp:

- Bọn anh có loại Mocha Heatbuster mà anh chắc em sẽ thích. Còn bạn em thì sao? Hay là các bạn? – Anh ta chỉ về phía chiếc ghế dài cạnh cửa sổ, nơi Celeste đang ngồi thẳng người và Finn Phẳng đứng bên cạnh, mặt hướng vào trong phòng. Ít nhất thì hiện tại cũng không có ai trong tiệm, và Finn Phẳng có thể dễ dàng bị nhầm với một hình cắt 2D quảng cáo cho nước uống vitamin nếu có người khác xuất hiện.

- Vâng, anh cho hai ly sinh tố. Một sữa chua xoài cho anh kia và một sô cô la chuối cho em bé. – Julie nói tỉnh bơ.

Anh ta nhìn vô mắt Julie, cố gắng không bật cười khi hỏi lại:

- Hết chưa?

- Tạm thời như vậy đã. Bọn em có thể uống thêm gì đó. Thật ra thì, một trong số bọn em thật sự rất cần uống một chút. Hai người kia cũng khó chiều lắm, nhưng bọn em sẽ cố kiềm chế.

- Anh quen rồi. Ở đây gặp đủ loại người mà. Nói cho cùng, đây là Cambridge.

Julie nhìn anh ta pha chế đồ uống. Anh ta có hai cánh tay thật đẹp. Nó buộc phải cụp mắt xuống khi anh ta quay lại. Ôi trời. Anh ta còn có nhiều thứ khác cũng rất đẹp. Mái tóc đen kiểu cọ và đôi mắt xanh lá cây có hề gì.

Nó thò tay vào ví, nhưng anh ta ngăn lại và hất đầu về phía Finn Phẳng.

- Đừng bận tâm. Người khách đặc biệt của em đãi cả ba mà.

Julie lưỡng lự. Finn Phẳng chết giẫm đang làm hỏng màn cưa cẩm của nó.

- Cám ơn, anh… ơ… ?

- Seth.

- Seth. Cám ơn anh, Seth. Em là Julie. – Nó hắng giọng và cố tìm lí do giải thích cho việc mình đi uống cà phê với một anh chàng 2D. Nói với anh ta rằng cô em gái mười ba tuổi cần phải mang theo phiên bản phẳng của anh trai mình mọi nơi không phải là một điều khôn ngoan cho lắm. – Em đang làm một thử nghiệm cho lớp tâm lí. Ghi nhận phản ứng của mọi người trước sự hiện diện của một hình cắt kích thước thật, trong nhiều hoàn cảnh khác nhau.

- Đương nhiên rồi. – Anh ta lùi lại và dang rộng hai tay. – Trong trường hợp đó thì, anh đang làm tốt chứ? Thôi nào, tiêu chí đánh giá là gì thế? Anh có qua được không?

Julie vén tóc ra sau tai và cố tỏ ra nghiêm túc.

- Thực ra vấn đề không phải là làm tốt hay làm dở. Chỉ là một sự thu thập dữ liệu khách quan thôi. – Nó cầm lấy đồ uống và không thể không nhoẻn miệng cười. – Nhưng cho đến giờ thì anh làm tốt lắm.

- Nhẹ cả người. – Seth nói. – Em có muốn anh bưng đồ uống giúp không? Anh chàng đi cùng em có vẻ chẳng được tích sự gì. Ngày nay trai ga lăng chết sạch rồi, anh đoán thế.

- Anh ta cũng tùy lúc thôi à. Lúc này thì có vẻ không ổn lắm. Mà thật ra anh ta không phải là khách của em đâu.

- Vậy là đồng nghĩ với việc em chưa có bạn trai?

Julie nháy mắt.

- Em nghĩ còn hơi sớm để anh hỏi em câu đó.

- Nói vậy là hiểu rồi.

Celeste đang ngồi ngay đơ trên mép chiếc ghế dài bọc nhung màu tím. Một nhánh lá của cây sung trồng trong chậu đu đưa ngay trên đầu con bé. Seth đặt món sô cô la chuối xuống bàn trước mặt Celeste rồi giơ ly sinh tố xoài ra.

- Anh có nên…

- Anh cứ đặt nó xuống bàn. – Julie khuyên.

- OK. Chào em. – Anh ta nói và chìa tay cho Celeste. – Anh là Seth.

Celeste đang hít thở thành tiếng, nhưng con bé cũng bắt tay anh chàng.

- Celeste.

- Không phiền nếu anh ngồi xuống chứ?

Celeste nhìn anh ta một lượt.

- Em nghĩ quyết định tùy vào chị Julie. Anh đang để ý chị ấy, đúng không? – Con bé nói tỉnh rụi.

- Anh nghĩ còn hơi sớm để em hỏi anh câu đó. – Seth đáp, và đến lượt mình nháy mắt với Julie. – Nhưng câu trả lời là đúng.

- Cứ để anh ấy ngồi cùng. Chị tin chắc anh ấy sẽ có khách ngay thôi, lúc đó chị em mình tha hồ nói xấu sau lưng anh ấy. – Julie ngồi xuống bên cạnh Celeste và nhấp thử đồ uống của mình. – Đối với một món đồ uống pha từ cà phê, cái này cũng không tồi.

- Vậy em sẽ là khách hàng thường xuyên chứ? – Seth ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện hai chị em. – Hay là tất cả bọn em? Anh sẽ không phiền nếu được hai cô nàng xinh tươi và một anh chàng vô hại ghé tiệm hàng ngày.

Julie làm bộ bĩu môi.

- Celeste, hình như anh ta đang để ý em kìa.

Celeste đỏ mặt và vội vã với tay lấy món đồ uống. Chiếc kẹp trên tóc con bé vẫn ở nguyên chỗ, và với trang phục phù hợp, Celeste chẳng những có vẻ ngoài đúng với độ tuổi mà còn rất xinh nữa.

- Chị này. – Con bé khẽ phụng phịu, nhưng giọng nói đã vui vẻ hơn. Nó không giấu niềm vui khi được khen.

Seth bật cười và cúi người về phía trước, hai tay thả lỏng trên đôi chân.

- Ái chà, giá như anh trẻ hơn vài tuổi thì chắc chắn rồi. Nhưng anh đành phải nhắm vào chị Julie thôi. Em nghĩ sao, Celeste? Em có nghĩ chị ấy sẽ đi chơi với anh không?

Màu da bình thường đã trở lại trên đôi má của Celeste. Con bé nhìn anh chàng một cách nghiêm túc.

- Anh bao nhiêu tuổi ạ?

- Mười chín.

- Anh làm việc toàn thời gian ở đây à?

- Anh là sinh viên năm thứ hai đại học Boston. Anh làm ở đây vào một số buổi chiều trong tuần, và đôi khi cả cuối tuần nữa. Anh đang học ngành chính trị. – Seth nói, hoàn toàn chấp nhận màn thẩm vấn của con bé.

Celeste bắt đầu tuôn ra hàng đống câu hỏi. “Nhà anh ở đâu?” “Bạn cùng phòng của anh có tử tế không?” “Anh có nuôi thú cưng không? Anh có nuôi thú cưng ngoan không?” “Anh lái xe có đàng hoàng không?” vân vân và vân vân.

Seth trả lời mọi câu hỏi một cách thấu đáo và trân trọng. Anh chàng ở trong ký túc xá của đại học Boston, có một người bạn cùng phòng, vốn là một sinh viên chuyển từ Nebraska tới và cho đến hiện tại chưa tỏ ra không biết cách cư xử. Không có thú cưng nào hết, vì nhà trường không cho nuôi, nhưng anh rất muốn nuôi một chú heo mọi. Anh chỉ mới có một chiếc vé phạt chạy quá tốc độ (bốn mươi trên đoạn đường giới hạn ba mươi dặm một giờ). Anh đã đóng phạt ngay và chưa bao giờ gây tai nạn.

- Ở Boston này không gây tai nạn là chuyện lạ. Anh muốn có thêm điểm thưởng cho điều đó

- Em ghi nhận. – Celeste nói.

- Thôi được, vậy là nhiều lắm rồi. – Julie cắt ngang màn thẩm vấn. Nó không thể không nhận ra sự trớ trêu khi con bé Celeste lại là đứa đi đánh giá sự ổn định tâm lí của người khác. – Chị nghĩ chúng ta đã xác định anh Seth không phải là một anh chàng tâm thần.

- Có vẻ là vậy thật. – Celeste đồng tình. – Em nghĩ chị nên đi chơi với anh ấy.

Seth vỗ tay.

- Thật á? Vậy là anh có một phiếu thuận. Anh cần thêm một phiếu nữa. Thuận hay chống? Thuận hay chống đây?

- Thuận, tại sao không nhỉ? – Julie đồng tình.

- Tuyệt! – Seth giơ ký hiệu chiến thắng. – Tối thứ Sáu được không? Bảy giờ nhé?

- Được. – Julie đáp.

- Vậy là một cuộc hẹn hò thực sự, đúng không? – Celeste hỏi. – Anh sẽ không đưa chị ấy tới một bữa ăn nhậu vớ vẩn trong ký túc xá, đúng không?

- Không. Chắc chắn là không. Anh hứa đấy. Anh sẽ dẫn chị Julie tới một nơi rất hay. Ăn tối và sau đó là một thứ gì khác để tới đó sẽ tính.

- Cửa tiệm Java Genius bật mở và một đoàn khách kéo vào. – Anh phải đi tiếp khách đây, anh có thể gọi em sau được chứ? – Seth lôi điện thoại ra và lưu số của Julie. – Anh mừng là mấy chị em đã tới đây hôm nay. Dễ thương hơn bà cô tiếng Anh chán ngắt đi cùng mẹ trước đó rất nhiều. Julie này, anh sẽ gọi cho em sớm thôi. – Nói rồi Seth quay trở lại với công việc ở sau quầy.

Hừm, Julie đã có một cuộc hẹn. Nó mỉm cười và gác chân lên bàn. Seth có thể sẽ muốn có một lời giải thích về Finn Phẳng, nhưng có vẻ anh chàng là người tử tế, và nó có thể hình dung anh chấp nhận vấn đề của Celeste. Nó vẫn chưa rõ lắm về quy mô của vấn đề Finn Phẳng. Thôi thì, ít ra anh ta cũng đủ hấp dẫn trong bộ dạng bìa cứng.

- Chúng ta có thể đến đây và cùng nhau làm bài tập vào các buổi chiều. Chỗ này khá yên tĩnh. – Julie đề nghị.

- Chuyện đó có thể cân nhắc. – Celeste đứng dậy và xem xét mấy cuốn sách bìa mềm được đặt trên một chiếc kệ. – Chị có nghĩ chị sẽ yêu anh Seth không?

- Chị không biết. Chị mới biết anh ấy chừng hai chục phút thôi mà. Cái đó em không biết liền được đâu. Ít ra chị cũng không nghĩ như vậy.

- Chị đã nói chị không thích sự tầm thường. Làm sao chị biết anh ấy không tầm thường? Biết đâu anh ấy hóa ra nhạt nhẽo và chán ngắt. Hay tệ hơn là, biết đâu anh ấy sẽ khiến chị đem lòng yêu rồi đột ngột biến mất và làm tim chị tan nát.

- Em có thái độ tích cực ghê. – Julie nhíu mày đáp. – Tất cả mới chỉ là những khả năng thôi, nhưng dù sao chị cũng nghĩ sẽ cho anh ấy cơ hội. Cũng đáng đánh liều lắm.

- Em không biết nữa.

Julie ngồi sâu hơn trên ghế.

- Chị đâu phải chuyên gia. Làm sao chị biết hết về bạn trai và tình yêu được đây? Cách duy nhất để học là phải thử.

- Em thấy chị thật can đảm. Không biết sợ là gì. – Celeste lấy một tập truyện ngắn và bắt đầu ngồi xuống đọc. – Em nghĩ việc chúng ta có cái để đọc ở đây là dấu hiệu tốt. Không gian nơi này khá mời gọi.

Julie rút điện thoại ra kiểm tra email.

- Ê, anh Finn viết thư này. Có cả hình nữa.

Celeste háo hức chồm người nhìn màn hình.

- Anh ấy nói gì thế ạ? Nhanh lên chị! Anh ấy đang ở đâu?

- Hình như anh ấy đang đi lặn. Coi nè. – Julie nghiêng màn hình để Celeste có thể trông thấy mấy tấm hình chụp Finn với bộ đồ lặn, ống thở, mặt nạ và bình dưỡng khí. Anh đang chào ống kính máy ảnh trong một tấm hình, và nhảy ra khỏi thuyền ở một tấm khác. Tấm thứ ba được chụp dưới nước. Finn được vây quanh bởi hàng đống cá.

Celeste và Julie yêu quý,

Lúc này anh đang bận, nên viết cho hai em cùng một nội dung. Chấp nhận vậy đi! Bây giờ hai em có thể gọi anh là Người nhái. Nghe rất giống tên của mấy anh chàng siêu anh hùng, nên anh mong hai em cho thấy một sự kính nể thích hợp. Kỹ năng của anh bao gồm bỏ đồ kẹp mũi, bơi với tốc độ của Thế vận hội để chạy trốn cá mập, và thu thập mẫu cát ở những chỗ khó chịu trên bộ đồ lặn giữ nhiệt của anh. Đừng có ghen tị nhé, không ai có thể mạnh bằng anh được đâu. Năng lực trong tương lai hồi sau sẽ rõ.

Finn

Celeste rạng rỡ hẳn lên.

- Chị thấy anh Finn có vui tính không? Em rất yêu anh ấy.

- Anh Finn không bao giờ gọi điện về nhà để nói chuyện với em à? – Julie hỏi.

- Không ạ. Không hề. – Celeste nói dứt khoát. – Em đã yêu cầu anh ấy làm thế. Như vậy sẽ dễ dàng hơn đối với em. Em muốn đợi để được trực tiếp nói chuyện với anh ấy kia.

- Chị có thể hiểu được điều đó. Ít ra em cũng có những bức thư và hình chụp này, đúng không nào?

Cửa tiệm cà phê lại mở, thêm nhiều khách hàng bước vào. Hai bàn tay cầm sách của Celeste chợt cứng lại.

- Bây giờ em muốn về nhà. – Con bé nói. – Em cần phải về nhà. Ngay lập tức. Ngay. Lập tức.

- Tất nhiên rồi, nếu đó là điều em muốn. – Julie đứng dậy và bắt đầu nhấc Finn Phẳng lên.

- Để em làm. – Celeste rít lên. – Để em làm.

- Thỉnh thoảng có nói tắt một chút sẽ không giết bạn được. – Julie lẩm bẩm.

Nó cầm lấy mấy món đồ uống trong khi Celeste di chuyển một cách cứng nhắc, bưng theo Finn Phẳng với sự vụng về thường lệ. Julie bước tới, đi ngang qua chỗ hai thằng bé và hai con bé đang ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa ra vào. Chúng đang nhờ một đứa bạn xếp hàng gọi đồ uống. Tim Julie chùng xuống. Chắc hẳn mấy đứa là nguyên nhân khiến Celeste đột ngột muốn ra về. Nó co rúm người lại trong khi giữ cửa và nhìn Celeste cứng nhắc bước qua chỗ bọn trẻ, cẩn thận tránh nhìn vào chúng. Nó hi vọng bọn trẻ kia đã kịp vẽ ra một sự giải thích đúng mực về Finn Phẳng. Ưu điểm của việc sống tại một thành phố lớn là những chuyện kỳ lạ có thể được trông thấy ở bất kỳ nơi nào. Biết đâu trên tàu điện ngầm và trong các lớp học tại Harvard cũng có những anh chàng bằng bìa cứng hiện diện. Nhưng một thằng nhóc đã nhìn vào tấm hình của Finn và khều con nhỏ kế bên để chỉ cho nó thấy. Con bé quay lại nhìn và cười rúc rích, mắt mở to nhạo báng.

Celeste đi thật nhanh qua Julie để ra vỉa hè.

Tụi nó là bạn cùng trường của con bé, Julie tin chắc như vậy. Nó quay về phía Seth đứng trong quầy và vẫy tay.

- Cám ơn anh đã cho em mượn tấm hình để trang trí vở kịch. – Nó nói thật lớn tiếng. – Em sẽ trả lại nó nguyên trạng!

Seth nhìn Julie thắc mắc, rồi chậm rãi gật đầu.

- Ờ, tất nhiên rồi. Đừng có làm hư nhé, nếu không em sẽ bị mất tiền thế chân đó.

Julie đóng cửa lại và đuổi theo Celeste.

- Em biết tụi nó hả? Mấy đứa nhỏ ấy?

Con bé nhún vai.

- Em biết tụi nó phải không? – Julie mở khóa chiếc xe và cầm lấy Finn Phẳng từ tay Celeste.

- Chắc vậy. – Con bé đáp gọn bâng, rồi chui vào ngồi ở ghế hành khách và sập cửa lại.

Julie nhẹ nhàng đặt Finn Phẳng vào trong xe rồi đóng cửa lại. Nó từ tốn đi ra phía trước, cố nghĩ ra điều gì đó để nói.

Celeste chắp tay lại.

- Hôm nay em phải bắt đầu làm bài lịch sử, nên chị em mình về nhà thôi.

- Chúng ta đang về đây. – Máy xe nổ ầm ĩ. Trời ạ, có ai đem cái xe này đi bảo trì định kỳ không vậy?

- Em còn chưa biết phải làm đề tài nào, nên chúng ta cần phải về nhà ngay.

- Chúa ơi, Celeste, chúng ta đang về mà!

Celeste xụ mặt, lôi trong túi ra chiếc iPod của Julie. Con bé đeo tai nghe rồi quay mặt đi.

Julie mỉm cười. Ôi trời, chuyện đó thật bình thường dễ sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.