Chất Dị Ứng Đáng Yêu

Chương 51: Giữa hè




- Cung kính không bằng tuân mệnh!

Nhiếp Vân lên tiếng, nói tiếp:

- Bất quá trước đó, ta muốn cùng vị Tuyết Tĩnh Nhi tiểu thư này đi ra ngoài làm một ít chuyện, sự tình ở lại, không bằng trở về lại an bài!

Đã có một đạo Linh Hồn chi khí, Nhiếp Vân ý định trước sử dụng, nghĩ biện pháp cứu sống Di Tĩnh.

Ân tình của Di Tĩnh đối với hắn thật sự quá lớn, bây giờ có được cơ hội cứu sống nàng, liền không muốn tiếp tục làm trễ nãi.

- Các ngươi...

Nghe được hắn nói như vậy, vẻ mặt Chu Tu cổ quái, hắn làm sao cũng không nghĩ ra, vì sao thiếu niên này cùng vị đại tiểu thư đối với bất cứ chuyện gì cũng không nóng lòng kia, nhanh như vậy liền trộn lẫn đến một chỗ.

- Ta vừa vặn nhàn rỗi không có việc gì, Nhiếp Vân huynh chưa từng tới Yêu Hoàng thành, ta muốn mang hắn đi dạo một chút!

Chứng kiến biểu lộ của Chu Tu cổ quái, sắc mặt của Tuyết Tĩnh Nhi đỏ lên, vội vàng giải thích.

Nàng không giải thích cũng may, vừa giải thích càng lộ ra giấu đầu hở đuôi, để Chu Tu cười ha ha.

- Ta hiểu, ta hiểu, sự tình của người trẻ tuổi, ta liền không lẫn vào, các ngươi bề bộn a! Đi sớm về sớm!

- Đa tạ Chu Tu đại nhân!

Trong nội tâm Nhiếp Vân bằng phẳng, nên không cảm thấy xấu hổ, nở nụ cười một tiếng, thu Thủy Tinh Cầu ẩn chứa Linh Hồn chi khí vào Nạp Vật đan điền, cùng Tuyết Tĩnh Nhi liếc nhau một cái, đồng thời đi ra ngoài.

- Gia hỏa này thật là dê xồm, thoạt nhìn nghiêm trang, không nghĩ tới nhanh như vậy liền cùng với Tuyết Tĩnh Nhi, hừ!

Hai người vừa rời đi, bên ngoài gian phòng Két... một tiếng, nữ hài điêu ngoa đi đến, tức giận đến khuôn mặt thấu hồng.

- Ha ha, tốt rồi, đừng nóng giận, về sau thiếu niên này tốt nhất không nên đắc tội, hắn... không đơn giản đâu!

Thò tay vuốt vuốt đầu cháu gái, Chu Tu nhìn về địa phương bọn người Nhiếp Vân biến mất, thở dài một tiếng.

Tuy Chu Tu cùng Nhiếp Vân tiếp xúc thời gian không dài, nhưng hắn đa mưu túc trí, đối với người có nắm chắc rất mạnh, tự nhiên nhìn ra thiếu niên này bất đồng.

Không nói trước có thể đánh chết Tu La Vương Tiên cảnh, chỉ nói làm việc, nói chuyện trầm ổn, cùng với cân nhắc sự tình chu toàn, cũng không phải là người bình thường có thể so sánh.

- Không đơn giản? Ta xem là công tử ca ưa thích mỹ nữ, ưa thích trang bức!

Nữ hài điêu ngoa thở phì phì nói.

Tâm tư của nữ hài thật sự rất kỳ quái, thật không biết Nhiếp Vân đắc tội nàng ở chỗ nào, lại làm cho nàng ghi hận như thế.

- Ha ha, ngươi chừng nào thì bái kiến một công tử ca, ở mười bảy mười tám tuổi thực lực đạt tới Vương Tiên cảnh? Bằng chừng ấy tuổi dung hợp tám loại thiên phú, trở thành Khu Tu sư thất phẩm?

Liếc nhìn cháu gái, Chu Tu lắc đầu.

- Ngươi nha, cái gì cũng tốt, thiên phú cũng không tệ, tu luyện cũng khắc khổ, chỉ là nói như rồng leo, làm như mèo mửa, ưa thích xem thường người! Thiếu niên này thoạt nhìn tuổi không lớn, nhưng thực muốn động thủ, có thể cam đoan, ta tuyệt đối không phải đối thủ!

- Gia gia không phải đối thủ? Điều đó không có khả năng a!

Nữ hài điêu ngoa có chút không tin.

- Gia gia ngươi là Vương Tiên cảnh đỉnh phong, Khu Tu sư Ngân Vân bát phẩm, cũng đánh chết qua Tu La Vương Tiên cảnh, làm sao có thể đánh không lại một công tử ca quần là áo lượt? Ngươi đánh giá hắn quá cao a...

Nữ hài điêu ngoa bĩu môi.

Muốn nói nàng bội phục ai nhất, tự nhiên là gia gia rồi.

Thực lực của gia gia kinh thiên động địa, cho dù ở toàn bộ Yêu Hoàng thành cũng phải tính đến, nàng không tin tùy tiện xuất hiện một tiểu tử có thể mạnh hơn gia gia nàng.

- Cao? Ta cảm thấy còn thấp a!

Chu Tu lắc đầu.

- Thiếu niên này cho ta một loại cảm giác nguy hiểm, tựa hồ chúng ta thực động thủ, chỉ có một kết quả... chết nhất định là ta! Đây không phải nâng cao hắn, mà là đạt tới Vương Tiên cảnh cảm ngộ đối với nguy hiểm!

- Cái này... Cái này...

Nghe gia gia khẳng định như thế, nữ hài điêu ngoa còn muốn giải thích vài câu, lại phát hiện đã không lời nào để nói, chỉ là trong nội tâm bay lên một hồi nghi hoặc...

Thiếu niên này thực sự lợi hại như vậy sao?

Nếu là thật... Hắn rốt cuộc là tu luyện như thế nào?

Trong lúc nhất thời nữ hài điêu ngoa nhìn về phía bọn người Nhiếp Vân biến mất, sắc mặt trở nên hồng, không biết nghĩ cái gì, cũng có chút ngây dại.

................................................

Nhiếp Vân không biết Chu Tu đánh giá hắn như thế nào, cho dù biết rõ cũng sẽ không để ý.

- Ngươi nói Hồn giới kia ở địa phương nào? Xa không?

Nhìn về phía nữ hài trước mắt, Nhiếp Vân hỏi.

- Xa ngược lại là không xa, bất quá ở chỗ sâu trong thương khung, phải sớm chuẩn bị, bằng không thì chỉ sợ còn chưa tới trước mặt, đã bị cương phong thổi chết!

Tuyết Tĩnh Nhi cười nói.

- Cửu Thiên Cương Phong? Chẳng lẽ ở trên trời?

Nhiếp Vân sững sờ.

- Đúng vậy!

Tuyết Tĩnh Nhi gật đầu.

- Tốt rồi, ngươi ở nơi này chờ ta một hồi, ta an bài thoáng một phát, qua một hồi sẽ tới!

Nói xong nữ hài thả người ly khai.

Tuyết Tĩnh Nhi ly khai, Nhiếp Vân cũng không đi xa, mà đợi tại nguyên chỗ lẳng lặng trầm tư.

Đối với Tuyết Tĩnh Nhi này, thông qua Thiên Nhĩ sư Thiên Nhãn sư dò xét, nên vẫn tương đối tín nhiệm, nếu như Hồn giới có hiệu quả như vậy, có lẽ thật có thể cứu sống Di Tĩnh.

Tuy trong lòng của hắn chỉ có Đạm Đài Lăng Nguyệt, không cách nào cho Di Tĩnh hạnh phúc, nhưng cũng không thể để cho nữ hài đáng thương như thế một mực hồn phi phách tán, lâm vào tử vong.

Đợi tại nguyên chỗ trầm tư một chút, đang nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe một trận tật phong cấp tốc bay đến.

- Chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi!

Ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy Tuyết Tĩnh Nhi trở lại trước mặt, chẳng biết lúc nào thay đổi một bộ quần áo, sa y màu trắng noãn, dáng người mỹ lệ như ẩn như hiện hiển lộ ra, để cho người nhịn không được nhìn nhiều vài lần.

Không thể không nói, Tuyết Tĩnh Nhi này là mỹ nữ, hơn nữa còn là mỹ nữ không kém gì bọn người Lạc Khuynh Thành.

Nhất là khí chất, từ sâu trong linh hồn phiêu dật ra, để cho người không tự giác cảm thấy một loại thánh khiết không thể xâm phạm.

- Đi thôi! Nhìn thoáng qua, Nhiếp Vân nở nụ cười một tiếng.

- Ân!

Một lần nữa thay đổi quần áo, vốn tưởng rằng thiếu niên trước mắt sẽ nhìn nhiều vài lần, không nghĩ tới chỉ nhìn thoáng qua liền quay đầu đi, Tuyết Tĩnh Nhi không khỏi có chút buồn bực.

Trước kia vô luận nàng ở địa phương nào đều là tiêu điểm, bất luận nam tử nào đều dùng có thể liếc nhìn nàng một cái làm vẻ vang, nằm mộng cũng không nghĩ đến rõ ràng có một ngày, người khác căn bản không thèm để ý mỹ mạo của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.