Charlie Bone 4: Charlie Bone Và Lâu Đài Gương

Chương 4




- Ai?

Thêm nghi ngờ, Tiểu My vươn tay định lôi chân Tiểu Thiên kéo lại.

Nhưng đó cũng là lúc Tiểu Thiên cố tình chuồi về phía trước thật nhanh.

Thay vì cũng chuồi theo chàng với một cảm giác thật mơ hồ về mối bất an, Tiểu My dừng lại và nghe ngóng! Nàng nghe có tiếng Tiểu Thiên gào lên lồng lộng :

- Đừng! Lão đừng hại... đừng hại vị tiền bối đó! Ta... Ta...

Cảm giác lập tức hết mơ hồ, Tiểu My từ từ bò lui lại khi nghe có tràng cười ngạo nghễ của lão đạo Linh Hóa vang vào tận trong huyệt khẩu :

- Lũ chuột nhắt! Ta nghĩ bọn ngươi vì mải tình tự sẽ không bao giờ chui ra nữa chứ?

Đúng lúc này, Tiểu Thiên đã đứng ở phía ngoài huyệt khẩu, diện đối diện với lão đạo Linh Hóa và bốn nhân vật chàng chưa hề nhìn thấy mặt.

Lão đạo Linh Hóa đang đứng với một chân co lên, chứng tỏ lão đã bị loạn thạch lúc rơi xuống đã làm thương tổn chân bên tả!

Nhìn lại địa hình, chàng nhận ra tại sao lão biết và đã đón lõng chàng ở đây!

Chàng vẫn đang đứng tại cốc khẩu, nơi đã xảy ra việc truy đuổi và sau đó là Tiểu My làm cho những tảng đá chông chênh phải rơi xuống!

Nhớ đến Tiểu My, chàng cố tình nói lớn tiếng :

- Lão đã thắng! Được! Ta không ngờ huyệt khẩu sau khi chuyển một vòng đã thông đến vị trí cũ! Lão có điều kiện gì để đánh đổi sự an toàn cho vị tiền bối kia?

Đương nhiên Tiểu My phải nghe và dĩ nhiên phải tìm lối thoát thân khác!

Tiểu Thiên nghĩ như vậy và hoàn toàn yên tâm khi nghe lão đạo hậm hực hỏi :

- Nha đầu kia đâu?

Chàng vẫn nhìn lão nhân Cuồng đang bị bốn nhân vật kia giữ trong tay :

- Loạn thạch rơi nhiều, ta và nàng đã thất lạc!

- Thất lạc! Ta nghe rõ tiếng ngươi và ả trò chuyện, ngươi đừng tìm cách dối lừa ta!

Quắc mắt nhìn chàng và chờ đợi, khi biết chàng sẽ không nói gì, lão vẫy tay :

- Được! Ta chỉ cần ngươi, không cần ả! Hãy bít chặt thông đạo chôn sống ả!

Một trong bốn nhân vật kia liền tiến lên! Y lăn một tảng đá vừa với lỗ thông đạo định vít vào!

Tiểu Thiên kinh hãi :

- Lão độc ác thế sao? Đừng!

Lão cười lạnh :

- Sinh mạng ngươi và của lão hôi hám kia vị tất đã được bảo toàn, ngươi lo làm gì đến kẻ khác. Vả lại, kẻ ta cần chính là ngươi! Cả lão kia nữa rồi cũng bị ta lấy mạng. Ngươi tin không?

Chàng thất sắc :

- Lão...

Trong khi đó, thông đạo nọ đã được nhân vật kia vít chặt bằng nhiều lớp đá! Ngữ này dù Tiểu My có muốn tự chui ra nạp mạng cũng không thể!

Phát hiện sự quan tâm hầu như thái quá của chàng dành cho lão nhân kia, lão đạo Linh Hóa cười khẩy :

- Xem ra giữa ngươi và lão quỷ kia phải có gì liên quan. Bằng không, ngươi đâu dễ gì ngoan ngoãn như thế này! Hừ!

Tự hận mình là đã để cho lão ác đạo nhìn rõ yếu điểm, chàng định sửa sai bằng cách vờ lao lên.

Nào ngờ lão quát :

- Tứ Giả vệ đạo! Hãy giết lão quỷ kia!

Thất kinh, chàng gào vang :

- Đừng giết! Hãy nói điều kiện của lão, ta sẽ chấp nhận!

- Chấp nhận! Ha... Ha...

Phụ tử tình thâm, Tiểu Thiên đang là người không cần đánh đã cam bại.

Lão đạo ngưng cười :

- Nói! Sao ngươi biết rõ ta là Hồ Khắc Vọng! Sao ngươi biết chuyện nghĩa huynh ta!

Chàng bị đánh bại hoàn toàn, đến giọng nói cũng vô lực :

- Sáu năm trước, dưới một vực sâu ta và lão đã gặp nhau!

Lão đạo Linh Hoá trợn to mắt, rồi bật cười nghiêng ngả :

- A há! Ha... Ha... Ha...! Là ngươi! Tiểu oa nhi năm nào chính là ngươi? Ha... Ha...

Tràng cười của lão làm vang động núi rừng! Và thật bất ngờ, cũng làm kinh động đến hai nhân vật tình cờ đi ngang qua!

Họ xuất hiện.

Vút! Vút!

Sau một thoáng ngỡ ngàng vì hiện tình trước mắt, họ cùng lao vào bọn Tứ Giả vệ đạo! Có tiếng họ gọi Tiểu Thiên :

- Tiểu tử! Đánh!

Hai trong bốn nhân vật Tứ Giả lập tức lao ra nghênh đón hai vị khách không mời mà đến .

Vù... Vù...

Ào... Ào...

Cơ hội đến nhanh như tia chớp, Tiểu Thiên lập tức lao ập vào hai gã Vệ Đạo còn lại :

- Nạp mạng!

Vút!

Viu... Viu...

Chàng dùng Nhu chưởng với toàn bộ chân nguyên nội lực.

Lão đạo Linh Hóa tuy chỉ có thể cử động một chân nhưng khinh thân pháp vẫn không vì thế mà chậm lại :

- Ngươi thật sự muốn chết ư? Đỡ!

Vụt! Vụt!

Ầm!

Chàng bị chặn đứng và đành giương mắt nhìn lão nhân Cuồng đang bị hai gã vệ Đạo kia một lần nữa uy hiếp sinh mạng!

Thái độ bất động của chàng làm cho lão đạo Linh Hóa đắc ý. Lão chộp lấy lão nhân Cuồng, hạ lệnh cho bọn Tứ Giả vệ đạo :

- Hàn Nam Long, Thôi lão cái! Chỉ còn thiếu hai ngươi nữa là đủ cho ta khuất phục toàn bộ võ lâm! Bắt họ!

Được rảnh tay, hai gã sau liền xông lên tiếp trợ cho hai gã trước!

Bọn chúng liên thủ vây đánh Tiểu Kiếm Chưởng Trung Xuyên Bách Bộ Hàn Nam Long và lão cái Thôi bang chủ Cái bang là hai nhân vật vừa tình cờ xuất hiện!

Vù... Vù...

Ào... Ào...

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Thấy Tiểu Thiên có thái độ tự thủ bàng quang đầy kỳ quặc, Thôi lão cái quát :

- Ngươi sao rồi, tiểu tử? Bọn ta muốn giúp ngươi, sao ngươi không động thủ?

Không nghe chàng đáp, Hàn Nam Long đưa mắt nhìn và đương nhiên phải thấy trong tay lão đạo Linh Hóa là một nhân vật có nhân dạng bẩn thỉu :

- Thiếu hiệp bị uy hiếp? Nhân vật đó là ai! Có quan hệ mật thiết lắm sao, thiếu hiệp?

Tránh bị uy hiếp nghiêm trọng hơn, chàng không thể thú nhận đó chính là thân phụ chàng và chàng chỉ dám lên tiếng :

- Tại hạ buộc phải đứng ngoài, tiền bối nên hiểu cho!

Thôi lão cái đang bị bọn Tứ Giả vệ đạo bức dồn nên tức bực :

- Hiểu cái mốc xì! Người có biết Thất đại phái, bảy vị Chưởng môn đều bị bọn Huyền Thông quái quỷ này bắt giữ không?

Chàng kinh tâm! Vì nếu đúng như Thôi lão cái nói, hành vi của chàng vào lúc này vì tình riêng sẽ làm ảnh hưởng đến toàn cục!

Phát hiện sự thay đổi ở sắc mặt chàng, lão đạo Linh Hóa quát :

- Tứ Giả! Vây bắt lão quỷ kia! Còn tiểu tử, nếu ngươi manh động, ta lập lức hạ sát lão hôi hám này!

Chàng nao núng, không dám nhích động, dù chỉ một ngón tay.

Thôi lão cái chợt quát tháo :

- Nếu ngươi chịu giúp ta, ta hứa sinh mạng của lão kia sẽ an toàn! Hồ Khắc Vọng!

Ngươi đừng quên ta có một thứ công phu là khắc tinh của ngươi!

Lão ác đạo bật cười :

- Lão muốn nói Hóa Nguyên Chỉ? Không bao lâu nữa đâu, Huyền Thông Đồng Nguyên Công của ta sẽ không còn sợ Hóa Nguyên Chỉ do lão quỷ kia truyền dạy cho lão! Tứ Giả, nhớ đừng lơi lỏng lão Cái!

Huyền Thông Đồng Nguyên Công? Lão đạo đã luyện công phu này cớ sao lại sợ thứ chỉ lực Hóa Nguyên kia? Ai đã chỉ công phu đó cho Thôi lão cái? Tiểu Thiên ngờ vực.

Có tiếng Hàn Nam Long quát :

- Hãy giao lũ này cho vãn bối! Nếu Thôi tiền bối có thể khắc chế...

Đoán ra ý đồ của Hàn Nam Long, lão đạo Linh Hóa gầm vang :

- Lập trận Tứ Tượng! Không cho chúng thoát!

Tình thế càng lúc càng tỏ ra nguy hiểm cho hai nhân vật kia, Tiểu Thiên như hiểu rõ Hàn Nam Long đang muốn gì, chàng liền động thân lao về phía bọn Tứ Giả vệ đạo :

- Tại hạ đến đây! Thôi lão tiền bối hãy...

Vút!

Tiểu Thiên một phen nữa phải tiêu tan khí phách khi nghe lão ác đạo rít :

- Ngươi muốn lão quỷ này phải chết! Được! Xem đây!

Hự!

Tiếng kêu bỗng phát ra từ miệng lão cuồng khiến Tiểu Thiên hoàn toàn bất lực Chàng chỉ muốn thét lên một tiếng thật to cho hả giận khi nhìn thấy lão nhân Cuồng tuy không chết nhưng máu mồm máu mũi đang tuôn trào! Đó là do lão ác đạo nhẫn tâm nhả kình vào tâm mạch kẻ đã vô phương hoàn thủ!

Như sợ Tiểu Thiên lại bị Hàn Nam Long lung lạc, lão ác đạo thét :

- Ngay lập tức, nếu ngươi không tự phế bỏ vô công, ta sẽ hạ thủ chẳng dung tình!

Chàng rúng động...

Như muốn mau chóng có kết quả, lão ác đạo cười khẩy :

- Ngươi chần chừ ư? Xem đây!

Hự!

Lão nhân Cuống lại bị nội kình của lão ác đạo làm cho thổ huyết!

Quá bất nhẫn chàng kêu :

- Dừng tay! Ta chấp nhận...

Kinh tâm, Hàn Nam Long dù đang bị trận Tứ Tượng vây khốn vẫn có thời gian hô hoán :

- Đừng, thiếu hiệp! Tại sao thiếu hiệp lại chấp nhận để lão uy hiếp?

Lão đạo Linh Hóa vẫn dõi nhìn từng cử chỉ của chàng ! Nếu chàng chậm, lão sẽ tiếp tục hành hạ lão nhân Cuồng.

Chàng bủn rủn toàn thân, vừa cắn răng tự phế bỏ nhân lực vừa buông gọn một lời không gì thảm não hơn :

- Vì người đó chính là gia phụ! Hự!

Biết chàng đã tự phế võ công lão ác đạo cười cuồng ngạo :

- Ha... Ha...! Giết! Giết bọn chúng cho ta! Ha... Ha..

Không gì động nộ bằng, khi nghe Tiểu Thiên thố lộ sự việc và nhất là lúc nhìn thấy chàng quả nhiên đã phải tự phế bỏ chân lực, Hàn Nam Long quát lên một tiếng kinh thiên động địa :

- Bọn ác nhân! Hãy xem tuyệt kỹ của ta! Đỡ!

Vù... Vù...

Véo...

Với ngoại hiệu là Tiểu Kiếm Chưởng Trung, thủ pháp ngay lúc đó của Hàn Nam Long quả có điều đặc dị!

Trong chưởng kình ẩn ước có tiếng kiếm phong rú rít !

Lão ác đạo vừa cười vừa hạ lệnh :

- Trong chưởng có kiếm! Rất tiếc, họ Hàn ngươi chỉ có một thanh tiểu kiếm mà thôi, chưa đủ để triệt phá Tứ Tượng Huyền Thông trận! Ha... Ha...

Đúng như lão nói, bọn Tứ Giả vệ đạo xem lời nói của lão Đạo chủ như lời đề tỉnh, bọn chúng chỉ cần dịch chuyển Huyền Thông Tứ Tượng trận mặc nhiên làm cho ngọn tiểu kiếm ngấm ngầm phóng ra của Hàn Nam Long phải trượt mục tiêu!

Véo...

Bi vây hãm mãi và Tiểu Thiên thì kể như không còn gì để cứu vãn, Thôi lão cái bất ngờ lao đi.

- Chúng ta đi thôi! Hừ!

Vút!

Hàn Nam Long đành phải bỏ đi sau cái nhìn nuối tiếc ném vội về phía Tiểu Thiên.

Vút!

Không hạ lệnh đuổi theo, lão ác đạo cười và thản nhiên xua tay :

- Đưa cả hai đi! Ha... Ha...

Đành phải để Tứ Giả vệ đạo áp tải như phạm nhân, Tiểu Thiên hãy còn một chút an ủi là phụ thân cho đến giờ vẫn toàn mạng.

Lão ác đạo cười hềnh hệch :

- Trong người ngươi dược lực của Cửu diệp Tử Linh thảo hãy còn! Lần này, nếu toại nguyện ta sẽ không còn ngại Hoá Nguyên chỉ nữa. Ha... Ha...

Vốn biết trước lão sẽ có những lời nói này. Chàng hỏi :

- Lão vẫn muốn biến ta thành linh đan giúp lão đắc thành công phu?

Lão nhởn nhơ :

- Đương nhiên! Ta chỉ cần Cửu diệp Tử Linh thảo là đủ! Quần hùng các võ phái sẽ lần lượt phải cúi đầu trước ta, một thiên hạ đệ nhất nhân!

Chàng bĩu môi :

- Lão quên rồi ư! Công phu Càn Khôn sẽ đả bại lão!

- Công phu đó ư! Ta không ngại! Hà Kỉnh Chi cho đến lúc này vẫn chưa đắc thủ, chứng tỏ công phu đó đã mất theo sự thất tung của Bang chủ Ngũ Hành bang!

Chàng tìm cách lung lạc lão :

- Lão lầm! Hà Kỉnh Chi đã có trong tay phần hạ của công phu đó. Hai phần còn lại, đối với Hà Kỉnh Chi chỉ là điều sớm muộn! Vì...

- Hừ! Ngươi đừng lừa ta! Chuyện lão Hà đã có phần hạ, ta đã biết từ lâu! Riêng hai phần kia...

Chàng ngắt ngang :

- Hà Kỉnh Chi sắp đắc thủ! Ở dưới Tổng đàn Ngũ Hành bang vốn có một khu địa đạo.

Lão biết gì về địa đạo này?

- Đia đạo! Ngươi cũng biết?

- Không sai! Lúc ở Tổng đàn, ta lão đánh cho phải chạy, tình cờ ta nhìn thấy bọn Hà Kỉnh Chi cũng vừa khám phá địa đạo đó!

Lão động tâm :

- Tại sao ngươi cho ta biết điều này?

Chàng đáp thẳng thừng :

- Là người, ai cũng tham sanh quý tử! Nếu lão biết và nếu lão nhanh tay hơn, chiếm được tuyệt học Càn Khôn, ta sẽ không bị lão nấu chảy, sau đó luyện thành linh đan!

Lão cười khùng khục :

- Ngươi tính cũng hay đấy! Rất tiếc, ta đã bị ngươi lừa nhiều lần, ta không thể tin ngươi!

Chàng nhún vai :

- Tùy lão ! Công phu của ta đây không còn! Ta không thể chạy thoát khỏi tay lão. Và biết đâu, do mệnh trời run rủi, trước khi chết, ta lại được nhìn thấy cảnh Hà Kỉnh Chi dùng tuyệt học Càn Khôn buộc lão cứ chui rúc nơi này như loài rùa thụt đầu thụt cổ!

Lời của chàng có tác dụng.

Lão ác đạo bảo :

- Được! Ta tin ngươi thêm một lần nữa! Dù sao, phụ thân ngươi đang ở trong tay ta, bản thân ngươi vô lực, ngươi muốn thoát chỉ là điều vọng tưởng!

Lão bỗng vỗ hai tay vào nhau.

Bốp!

Ả Thiếu đạo chủ xuất hiện :

- Phụ thân!

Tiếng kêu của ả làm Tiểu Thiên mở to mắt vì quá kinh ngạc!

Lão ác đạo không nhìn thấy, chợt bảo :

- Bọn thất phái như thế nào?

Ả Hồ Liễu Liễu hậm hực :

- Chúng vẫn ngoan cố!

Lão cười khinh bỉ :

- Thường vẫn vậy! Chúng không muốn uống rượu mời của ta. Hãy bảo Hóa Thông cho chúng nếm rượu phạt.

Ả đưa mắt nhìn Tiểu Thiên.

- Phụ thân định xử trí y như thế nào?

Lão xua tay như xua bỏ một vật vô dụng :

- Tạm thời dùng y như lũ Đạo nô ngoài kia! Chờ lúc ta quay lại sẽ định liệu cách xử trí!

Ả kinh ngạc :

- Chân của phụ thân chưa khỏi, phụ thân định đi đâu? Phụ thân đừng quên Thôi lão cái...

Lão cười nhẹ :

- Đã có Tả Hữu hộ đạo và Tứ Giả vệ đạo cùng đi, nếu gặp phải Thôi lão quỷ càng tốt! Ta nhất định cho lão nếm trận Thất Cầm!

Ả lại nhìn Tiểu Thiên :

- Hài nhi muốn đích thân biến y thành Đạo nô! Phụ thân...

Lão bắt gặp ánh mắt nhìn thất vọng của chàng nên càng đắc ý :

- Ta cũng có ý định này! Nhưng nhớ, đừng quá nặng tay! Ta chưa muốn y chết!

Nghe thế, ả tiến đến, lôi Tiểu Thiên đi với ả.

Tuy không thể cưỡng lại nhưng sắc mặt của chàng bất chợt để lộ một dáng vẻ kỳ quái!

Phát giác điều này, lúc cả hai đi ngang chỗ lão đứng, lão bất ngờ đưa tay ngăn lại :

- Chậm đã!

Ả kinh ngạc :

- Có gì bất ổn ư, phụ thân?

Lão cười lạnh :

- Cũng có thể! Nhưng chúng ta sẽ biết ngay thôi.

Dứt lời, chính lão dùng tay soát, xét toàn bộ kinh mạch của chàng.

Ả nọ hồ nghi :

- Phụ thân bảo y đã tự phế bỏ chân lực?

Lão thu tay về và hậm hực :

- Lúc nãy nét mặt của y rất kỳ lạ. Nhưng rõ ràng y không còn chút chân lực nào! Y là kẻ lắm mưu nhiều kế, Liễu nhi, dẫu sao cũng chớ xem thường y!

Lôi chàng đi, ả phì cười :

- Đối với hài nhi, y sẽ là một gã Đạo nô ngoan ngoãn! Phụ thân không nên xem thường hài nhi thì đúng hơn!

Đi ở phía sau, khi biết đã vượt qua khỏi tầm thị tuyến của lão ác đạo, Tiểu Thiên giả vờ bị vấp, ngã ập vào người ả Hồ Liễu Liễu :

- Ối...!

Quay lại, ả tiến đến và dừng chân ngay trước mũi chàng :

- Ngươi định giở trò ư? Đứng lên!

Thoáng hài lòng với những gì cần nhìn thấy đã được thấy, chàng cố gượng đứng lên, miệng huyên thuyên giải thích :

- Võ công không còn, tại hạ đâu thể đi nhanh như cô nương! Vả lại muốn đứng lên cũng là một điều khó, cô nương đừng trách oan cho tại hạ.

Ả nở một nụ cười :

- Ngươi đứng lên khó khăn lắm sao! Có cần ta giúp không?

Hiểu rõ nụ cười của ả ẩn chứa ý gì, chàng nào dám để ả giúp!

Lúc đã đứng lên tuy hãy còn loạng choạng nhưng chàng vẫn nói :

- Không cần đâu! Tại hạ tự đứng được rồi!

Ả thu lại nụ cười.

- Thật ư?

Vù!

Huỵch!

Tiểu Thiên lập tức ngã sấp xuống sau khi bị ả dùng chân quét qua phần hạ bàn!

Phẫn nộ, chàng gầm gừ :

- Nếu ta còn chân lực...

Ả thịnh nộ :

- Còn thì sao?

Binh! Binh!

Vừa đá liên hồi kỳ trận vào bất kỳ chỗ nào ả thấy thuận chân, khiến Tiểu Thiên phải lăn dài trên nền, ả vừa rít :

- Ngươi bảo ngươi đi không đủ nhanh ư? Bằng cách này, thử xem ngươi có đi nhanh hơn lúc nãy không? Hừ!

Bị hành hạ như thế này, một là Tiểu Thiên chưa từng nếm trải, hai là chàng không hề lường hết sự độc ác của ả.

Do đó, chàng vừa bị đá lăn đi như một vật vô tri, vừa vẫn còn đủ tri giác để hứng chịu những đau đớn khiến chàng phải kêu thét lên :

- Ối...! Ngươi độc ác thế sao! Ta... Hự! Hự !

Ả cười khanh khách và đắc y với trò này!

Tuy bị hành hạ, bị đau đớn nhưng Tiểu Thiên vẫn không quên mục đích của chàng.

Chàng phát hiện sau hàng loạt những tiếng huyên náo này mà vẫn không thấy lão ác đạo xuất hiện, chàng nghĩ có lẽ lão đã ly khai nơi này, tìm đến Tổng đàn Ngũ Hành bang như lời chàng đã cố tình bịa đặt!

Cố chịu đau, chàng chờ đợi một cơ hội thật thuận tiện!

Cơ hội đến, ả đang tung cước tả vào chàng, đúng vào phần bụng.

Tiểu Thiên vội co người và hầu như dùng cả tứ chi giữ chặt chân tả của ả!

Để cho sự việc xảy ra thật tự nhiên, chàng cố ý gào thét :

- Tiện tỳ độc ác! Ta không còn chân lực, sao ngươi mãi hành hạ ta?

Ả còn đủ đầy chân lực nên việc thu chân về đối với ả hoàn toàn không khó.

Nhưng do Tiểu Thiên cứ ôm rịt cổ chân nên hễ ả thu chân đến đâu thì cũng lôi Tiểu Thiên theo đến đó!

Bực tức, ả thét :

- Ngươi muốn chết ư?

Vừa thét ả vừa hất mạnh chân tả, là chân đang bị Tiểu Thiên ôm giữ.

Bắt chợt, có tiếng lão ác đạo đột ngột vang lên :

- Đừng giết y, Liễu nhi!

Đã lỡ hất chân lại không thể giết Tiểu Thiên do đã có lệnh của thân phụ, ả hậm hực rụt mạnh chân về.

Vù...

Tiểu Thiên đã tính sai, lão ác đạo vẫn chưa đi. Lão vẫn nghi ngờ nên cố tình ẩn nấp đâu đó để dò xét.

Nhưng, Tiểu Thiên lại tính đúng một việc khác!

Do đang ở trong sơn môn Huyền Thông Linh Đạo, nơi có Hỗn Nguyên Thông Huyền trận che chắn nên không thể có chuyện là sẽ có bất kỳ ai xâm nhập, ả Hồ Liễu Liễu không tính đến chuyện sẽ phải động thủ nên ả không mang giày bó cứng xà cạp như những lúc ra ngoài.

Lúc cố tình ngã xuống, chàng đã nhìn rõ điều đó!

Và bây giờ, khi cổ chân ả bị chàng giữ chặt, phản ứng rụt mạnh chân của ả khiến hai tay chàng lỏng ra, chạm vào giày của ả!

Kết quả tất yếu liền xảy ra, ả tuy rụt được chân về nhưng giày của ả phải lọt vào tay Tiểu Thiên!

Một khuê nữ, dù tính tình có ác độc đến đâu, để một nam nhân tuột mất giày là một điều không thể chấp nhận!

Ả động nộ, lao bừa vào Tiểu Thiên, dùng chân tả là chân trần quật liên hồi kỳ trận vào khắp mặt mũi Tiểu Thiên.

Ả vừa động cước vừa quát :!

- Cuồng đồ táo tợn! Ta phải làm cho ngươi sống không bằng chết! Xem này! Đỡ này!

Nữa này!

Bộp! Bộp! Bộp!

Dù bị đòn đau nhưng Tiểu Thiên vẫn mãn nguyện!

Cuối cùng chàng đã thấy những gì cần thấy.

Bộp! Bộp! Bộp!

Ả chỉ chịu ngừng lại khi lão ác đạo phải xuất hiện can ngăn :

- Đủ rồi, Liễu nhi! Không khéo gã bị chết mất!

Trong khi ả nhặt lại giày và xỏ vào chân, lão ác đạo khinh khỉnh nhìn Tiểu Thiên đang có khuôn mặt méo mó vì bị hành hạ :

- Cứ thế! Ngươi còn giở trò, sẽ còn bị hành hạ nhiều! Liễu nhi tuy là nữ tử nhưng lòng dạ không hề mềm yếu như ngươi nghĩ! Hừ!

Lão quay lưng bỏ đi.

Đầu váng vất, tuy không hề muốn nhưng chàng vẫn phải ngất đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.