Charlie Bone 3: Charlie Bone Và Cậu Bé Vô Hình

Chương 3




Đêm quả thật đã chìm sâu.

Liễu Trường Nhai một mình ngồi trong khách sảnh thô sơ nhỏ nhắn, ngồi thật lâu, không nghe tới một tiếng động nhỏ.

Hắn trước hết bồng xác nữ nhân đặt lên giường, kéo chăn vải đắp lên người nàng ta, làm như sợ nàng ta bị lạnh. Sau đó hắn châm lửa thắp hết đèn trong nhà, cả đèn nhà bếp cũng thắp lên.

Hắn không sợ cái chết, cũng không sợ bóng tối, nhưng đối với hai thứ này, trong hắn bất quá nảy nở một niềm hận thù bất đắc dĩ, luôn hy vọng tránh càng xa càng tốt.

Hiện tại hắn cố gắng tập trung tư tưởng, tưởng tượng lại sự việc từ đầu tới cuối - hắn vốn là một kẻ vô danh trầm mặc, thậm chí hắn cũng không biết hắn có cái lực lượng to tát như vầy.

Bởi vì hắn chưa từng thử qua, cũng chưa từng muốn dùng qua.

Nhưng “Hồ Lực” Hồ lão gia tử chính tay đào quật hắn lên, chừng như mò trong bùn dơ để khai quật một viên trân nhâu.

Hồ lão gia tử không những có đôi mắt sắc bén, hơn nữa không có ai có thể bì được đầu óc của lão.

Lão chưa bao giờ nhìn lầm một người, cũng chưa bao giờ nhìn lầm một chuyện - sự phán đoán của lão chưa một lần sai lầm.

Lão hoàn toàn chưa bao giờ đội qua mão Hồng Anh chỏm kết tua, chưa bao giờ ăn qua cơm công môn, nhưng đích thật là thiên hạ đệ nhất danh bộ, khoái bộ đầu ở mỗi châu, mỗi phủ, đều tôn kính lão như thần thánh.

Bởi vì một khi lão chịu ra tay, trên đời không có vụ đạo án này không bị phá, một khi lão còn sống, giang hồ hắc đạo không có một ai tiêu diêu pháp ngoại.

Chỉ tiếc vô luận khoái đao có nhanh tới đâu, cuối cùng rồi cũng mòn mẻ, con người có mạnh tới cỡ nào, rồi cũng có một ngày già nua bệnh tật.

Chung quy lão cũng tới tuổi già, lại bị chứng phong thấp, nếu không có ai nâng đỡ, một bước cũng không đi được.

Trong vòng hai ba năm kể từ lúc lão ngã bệnh, tại vùng phụ cận kinh thành, xảy ra cả trăm vụ án tày trời - chính xác là ba trăm ba mươi hai vụ.

Cả hơn ba trăm vụ án này, không một vụ nào có thể phá được.

Những vụ án không thể phá này, nạn nhân nếu không là vương công cự khanh cũng là võ lâm đại hào, nếu không là danh môn thế gia cũng là hoàng thân quốc thích.

Hồ lão gia tử tuy tàn phế, nhưng nhãn tình chưa mù.

Lão nhận thức những vụ này đều do một người làm, hơn nữa chỉ có một người có khả năng phá án.

Tội phạm nhất định là Long Ngũ, người phá án, nhất định không ai khác ngoài Liễu Trường Nhai.

Mọi người đều tin tưởng sự phán đoán của lão không sai.

Vì vậy một Liễu Trường Nhai vô danh, vì sự phán đoán đó mà đột nhiên trở thành một nhân vật truyền kỳ.

Nghĩ tới đây, Liễu Trường Nhai không biết đó là một chuyện hên hay xui.

Tới bây giờ, hắn vẫn chưa hoàn toàn minh bạch, Hồ lão gia tử lại đi chọn đúng hắn?

Hắn chừng như vĩnh viễn không thể thấu hiểu lão hồ ly này, cũng như hắn vĩnh viễn không thể hiểu con gái của lão.

Hắn chỉ nhớ rằng, cách đây một năm, hắn kết bằng hữu với Vương Nam. Một ngày kia, Vương Nam hốt nhiên kêu hắn đi bái kiến Hồ lão gia tử, ba tháng sau, Hồ lão gia tử giao phó chuyện này cho hắn làm, cho tới tối nay, hắn mới biết chuyện giao phó này quan trọng tới cỡ nào.

Hiện tại hắn đã nằm trong vụ này ba tháng, đã gặp được Long Ngũ.

Nhưng còn sau này?

Hắn có thể trong vòng nửa canh giờ giết Đường Thanh, Đan Nhất Phi, Câu Hồn lão đạo, Thiết hòa thượng, Lý Đại Cẩu và nữ nhân đó? Có thể lấy được cái hộp thần bí?

Có thể bắt giữ Long Ngũ?

Chỉ có điều trong tâm can của hắn biết rằng, hắn thực tại hoàn toàn không chắc chắn.

Chuyện gì cũng làm hắn lo lắng, cả Hồ Nguyệt Nhi.

Nàng ta thật ra là dạng nữ nhân nào? Thật ra đối với hắn ra sao?

Chỉ có điều hắn biết rằng, hắn cũng là một con người, một con người cực kỳ bình phàm có máu có thịt, hoàn toàn không phải là một đại thạch đầu.

Đêm tối dù đã chìm sâu, cũng còn lâu mới tới bình minh.

Chuyện có thể xảy ra ngày mai là gì? Người nào được Long Ngũ sai phái làm người dẫn đường cho hắn?

Liễu Trường Nhai thở dài, chỉ hy vọng có thể trông nhờ vào cái ghế để nghỉ ngơi, tạm thời quên hết những phiền não.

Nhưng ngay lúc đó, hắn đột nhiên nghe có tiếng động kỳ dị, phảng phất tiếng nước chảy từ trên nóc.

Tiếp đó, “oanh” một tiếng, cả căn nhà đột nhiên bừng cháy, tựa hồ cả căn nhà cháy cùng một lúc, không thể cứu chữa được.

Liễu Trường Nhai đương nhiên không muốn bị thiêu chết.

Cho dù có nhốt hắn trong lò lửa đóng kín, hắn có lẽ cũng có phương pháp thoát thân.

Cái nhà này tuy không phải là lò lửa, nhưng cháy cũng giống hệt, bốn bề đâu đâu cũng có lửa, ngoài lửa ra, không còn thấy gì khác.

Liễu Trường Nhai đã xuất thủ.

Hắn trước tiên phóng vào nhà bếp, khiêng lu nước, xối lên mình, toàn thân ướt sũng, phi thân ra ngoài.

Không ai có thể tưởng tượng hắn ứng biến nhanh như vậy, không ai có thể tưởng tượng động tác của hắn nhanh như vậy.

Bên ngoài căn nhà đang cháy hừng hực, trời đất xung quanh vẫn một khối yên tĩnh thanh bình.

Ngoài vườn có trồng nhiều khóm huỳnh hoa, trong ánh lửa hắt ngời, hiển lộ vẻ kiều diễm kiêu kỳ khiêu khích.

Một tiểu cô nương vận huỳnh y, trong tay đang cầm vài đóa huỳnh hoa, nhìn hắn tươi cười.

Bên ngoài cổng một cỗ xa mã vừa đỗ, ngựa kéo xe, nhãn thần lấp lánh ánh lửa kinh nhân, vẫn tĩnh tại không một chút gì khiếp sợ.

Tiểu cô nương vận huỳnh y phi thân nhẹ nhàng như con chim yến tử, mở cửa xe, quay đầu nhìn hắn mỉm cười.

Một chữ nàng cũng chưa thốt.

Liễu Trường Nhai không nói mà cũng không nhìn.

Nàng mở cửa, Liễu Trường Nhai leo lên ngồi.

Ngọn lửa vẫn không ngừng thiêu hủy, càng cách xa Liễu Trường Nhai, xa hơn, xa hơn.

Xa mã cấp hành, mất hút trong ánh đêm mù mịt.

Bóng đêm hắc ám.

Liễu Trường Nhai hoàn toàn không sợ hắc ám, chỉ trong hắn bất quá nảy nở một niềm hận thù bất đắc dĩ.

* * * * *

Mới, từ vớ, áo trong, cho tới trường bào khoác bên ngoài, tất cả đều mới.

Cả cái bồn tắm bằng gỗ cũng mới tinh.

Cỗ xa ngừng bên ngoài trang viện, Liễu Trường Nhai cùng tiểu cô nương bước vào, bên trong căng màn che bồn tắm cho hắn dùng.

Nước ấm, không lạnh cũng không nóng.

Tiểu cô nương chỉ chỉ cái bồn nước, Liễu Trường Nhai thoát y bước vào.

Một chữ nàng cũng chưa thốt.

Hắn ngay cả một tiếng cũng chưa hỏi.

Khi Liễu Trường Nhai đã tắm rửa xong, lau mình xong, khi hắn chuẩn bị mặc bộ đồ mới tinh vào, tiểu cô nương đột nhiên đi vào, đằng sau có hai người đi theo, khiêng cái bồn gỗ mới tinh, bên trong cũng đầy nước ấm không lạnh không nóng, giống hệt như hồi nãy.

Tiểu cô nương chỉ chỉ cái bồn nước, Liễu Trường Nhai nhìn nàng hai lần, chung quy cũng nhảy vào cái bồn, làm như ba tháng chưa tắm, kỳ cọ kỹ càng.

Hắn không phải là loại người sợ tắm rửa có thể làm hao tổn nguyên khí, thật ra, hắn lúc nào cũng thích tắm.

Hắn cũng không phải là loại người nói nhiều, người khác không nói, hắn cũng không hỏi.

Hắn kỳ cọ đến đỏ cả da, chừng như một củ cà rốt mới gọt vỏ.

Tiểu cô nương lại chỉ chỉ thêm một bồn tắm nữa, lại muốn hắn tắm thêm một lần nữa.

Liễu Trường Nhai nhìn nàng ta, hốt nhiên mỉm cười.

Tiểu cô nương cũng mỉm cười, hình như lúc nào cũng cười.

Liễu Trường Nhai đột nhiên hỏi :

- Thân mình ta có dính phân chó sao?

Tiểu cô nương cười ha hả, nói :

- Không có.

Liễu Trường Nhai hỏi :

- Phân mèo?

Tiểu cô nương cũng đáp :

- Cũng không có.

Liễu Trường Nhai lại hỏi :

- Vậy thân mình tôi có gì?

Tiểu cô nương đảo mắt, trên khuôn mặt tròn, ứa nét hồng.

Trên thân mình hắn không có gì cả.

Liễu Trường Nhai nói :

- Ta đã tắm hai lần, cho dù trên người có dính phân chó đi nữa, hiện tại cũng đã rửa sạch.

Tiểu cô nương đỏ mặt gật gật đầu, kỳ thật cũng không nhỏ tuổi lắm.

Liễu Trường Nhai hỏi :

- Tại sao cô muốn ta tắm lần nữa?

Tiểu cô nương đáp :

- Không biết.

Liễu Trường Nhai hỏi lại :

- Cô không biết?

Tiểu cô nương nói :

- Tôi chỉ biết, bất cứ ai muốn gặp tiểu thư nhà tôi, cũng phải tắm rửa từ đầu tới chân năm lần.

Cho nên Liễu Trường Nhai tắm năm lần.

Hắn vận bộ y phục mới tinh, đi theo tiểu cô nương đến gặp vị “tiểu thư” có nhắc qua, đột nhiên khám phá ra một người tắm năm lần liên tục, cũng không nhất định phải khó chịu.

Hiện tại toàn thân hắn có cảm giác nhẹ nhàng, bước trên hành lang trơn bóng như gương, cơ hồ đang đi trên mây.

Cuối hành lang, có một cái cổng khắc vân hoa lá.

Cổng không rộng lắm, nhưng mở ra bên trong lại rất rộng rãi, tường trắng như tuyết, sàn lót ván bóng ngời.

Mảnh khảnh thon thả, một nữ lang mặc áo lụa màu hạnh huỳnh, đứng đằng trước tấm đồng kính tiền, bóng trải dài trên nền, đang soi mặt.

Nàng quả thật là một nữ nhân đáng thưởng thức.

Liễu Trường Nhai tuy không nhìn được mặt nàng trực tiếp, cũng đã thấy được qua gương.

Hắn không thể không thừa nhận, khuôn mặt đó quả thật tuyệt đẹp, vẻ đẹp không có một tì vết nhỏ, vẻ đẹp không tả nổi.

Vẻ đẹp này gần như không phải là vẻ đẹp của nhân loại, gần như là cái đẹp trong những bức tranh tiên nữ.

Vẻ đẹp này chỉ đẹp khi cho người ta thưởng thức từ xa xa, một vẻ đẹp không cho ai tiếp cận.

Vì vậy Liễu Trường Nhai dừng đằng xa.

Nàng đương nhiên đã thấy hán trong gương, không quay đầu lại, chỉ lạnh lạnh lùng lùng hỏi :

- Ngươi là Liễu Trường Nhai?

- Chính là ta.

- Ta họ Khổng, tên là Khổng Lan Quân.

Thanh âm của nàng rất mỹ lệ, mang một ý tứ kiêu ngạo lãnh đạm, chừng như có chuẩn bị trước, vô luận ai nghe tên, cũng không khỏi kinh sợ.

Trên mặt Liễu Trường Nhai lại không có một điểm gì biểu lộ ý tứ kinh sợ.

Khổng Lan Quân đột nhiên cười mỉa :

- Ta tuy chưa gặp ngươi, nhưng cũng đã biết ngươi là loại người nào.

Liễu Trường Nhai thốt :

- Ồ?

Khổng Lan Quân tiếp :

- Long Ngũ nói ngươi rất lý thú, phương pháp xài tiền của ngươi cũng rất lý thú.

Liễu Trường Nhai thốt :

- Ông ta nói không sai.

Khổng Lan Quân nói :

- Lam Thiên Mãnh nói xương của ngươi rất cứng, chịu đựng được nhiều quyền.

Liễu Trường Nhai nói :

- Ông ta nói không sai.

Khổng Lan Quân nói :

- Chỉ bất quá những nữ nhân đã gặp qua ngươi, tất cả phê bình ngươi bằng ba chữ.

Liễu Trường Nhai hỏi :

- Ba chữ gì?

Khổng Lan Quân đáp :

- Không phải người.

Liễu Trường Nhai thốt :

- Họ nói không sai.

Khổng Lan Quân nói :

- Một nam nhân không phải người, chỉ cần nhìn ta một cái, phải chết!

Liễu Trường Nhai nói :

- Ta không muốn tới gặp nàng, nàng mới là người muốn ta tới gặp!

Thần sắc Khổng Lan Quân trắng nhợt, nói :

- Ta muốn ngươi đến, chỉ vì ta đáp ứng Long Ngũ, nếu không ngươi hiện tại đã chết.

Liễu Trường Nhai hỏi :

- Nàng đáp ứng Long Ngũ chuyện gì?

Khổng Lan Quân nói :

- Ta hứa với ông ta, đem ngươi đi gặp một người, ngoài việc đó, giữa ta và ngươi hoàn toàn không có quan hệ gì khác, vì vậy trước mặt ta ngươi nên thành thật, ta biết tai tiếng của ngươi về phương diện nữ nhân quá rồi, ngươi nếu nhìn ta như nhìn các nữ nhân khác, ngươi tất phải chết.

Liễu Trường Nhai đáp :

- Ta hiểu.

Khổng Lan Quân cười mỉa :

- Ngươi tốt hơn là nên minh bạch.

Liễu Trường Nhai nói :

- Nhưng ta hy vọng nàng hiểu rõ hai chuyện.

Khổng Lan Quân nói :

- Nói đi.

Liễu Trường Nhai thốt :

- Một, ta hoàn toàn không muốn có quan hệ gì với nàng.

Thần sắc Khổng Lan Quân tái nhợt.

Liễu Trường Nhai tiếp :

- Hai, ta tuy chưa gặp nàng, nhưng cũng đã biết nàng là loại người nào.

Khổng Lan Quân không nhịn được, hỏi :

- Ta là loại người nào?

Liễu Trường Nhai đáp :

- Trong tâm tư nàng nghĩ nàng là một con khổng tước, nghĩ trên thế gian này ai ai cũng phải thưởng thức nàng, nàng chỉ thưởng thức một người, cũng chính là nàng.

Khuôn mặt tái nhợt của Khổng Lan Quân biến thành xanh lè, đột nhiên quay đầu, nhìn hắn chằm chằm, trong đôi mắt tuyệt đẹp, bốc lên ngọn lửa như muốn thiêu đốt hắn.

Liễu Trường Nhai lại chậm rãi nói tiếp :

- Nàng gọi ta tới là vì Long Ngũ, ta tự nguyện tới cũng là vì Long Ngũ, giữa chúng ta vốn không có mối liên hệ nào khác, chỉ bất quá...

Khổng Lan Quân hỏi :

- Bất quá thế nào?

Liễu Trường Nhai nói :

- Nàng vốn không nên đốt nhà.

Khổng Lan Quân hỏi :

- Ta không nên?

Liễu Trường Nhai nói :

- Nếu hơi nóng làm ta chết, làm sao ta đi gặp nàng?

Khổng Lan Quân mỉa mai :

- Nếu sức nóng của ngọn lửa có thể giết ngươi, ngươi không xứng để đi gặp người đó.

Liễu Trường Nhai hỏi :

- Người đó là ai?

Khổng Lan Quân đáp :

- Thu Hoành Ba.

Liễu Trường Nhai thất kinh :

- Thu Thủy phu nhân?

Khổng Lan Quân gật gật đầu :

- Thu thủy tương tư.

Liễu Trường Nhai nói :

- Nàng dẫn ta tới gặp Thu Thủy phu nhân?

Khổng Lan Quân nói :

- Chúng ta là bằng hữu, Thu Thủy sơn trang, chỉ có ta mới có thể đi vào.

Liễu Trường Nhai nói :

- Nàng là bạn của nàng ta, nàng ta cũng coi nàng là bạn, nhưng nàng lại làm việc cho Long Ngũ?

Khổng Lan Quân lạnh lùng nói :

- Giữa nữ nhân với nữ nhân, vốn không có tình bằng hữu chân chính.

Liễu Trường Nhai nói :

- Đặc biệt nữ nhân như nàng, bằng hữu duy nhất của mình, chính là mình.

Khổng Lan Quân lại không giận dữ, nói nhẹ :

- Ta ít ra còn tốt đẹp hơn ả.

Liễu Trường Nhai thốt :

- Ồ?

Khổng Lan Quân nói :

- Ả thậm chí còn coi mình là chủ nhân của kẻ thù địch.

Liễu Trường Nhai nói :

- Nhưng nàng ta cho phép nàng vào Thu Thủy sơn trang?

Nhãn tình của Khổng Lan Quân hốt nhiên biểu lộ sắc hận thù độc ác :

- Ả cho phép ta vào, chỉ vì ả muốn hành hạ ta, muốn thấy ta bị hành hạ bởi sắc đẹp của ả.

Không ai có thể hình dung biểu tình của nàng ta, thậm chí dùng cụm từ “thù hận oán độc” cũng không thể diễn tả được hết biểu tình đó.

Hai người đàn bà thần bí mỹ lệ, giữa hai nữ nhân lãnh khốc, hiển nhiên có một mối liên hệ mà người thường không thể tưởng tượng ra.

Liễu Trường Nhai nhìn nàng ta, đột nhiên mỉm cười, nói :

- Được, nàng cứ đi.

Khổng Lan Quân thốt :

- Ngươi...

Liễu Trường Nhai nói :

- Ta thật sự không muốn đi gặp nàng ta, cũng không cần đi gặp nàng ta.

Khổng Lan Quân nói :

- Nhưng ngươi phải đi.

Liễu Trường Nhai hỏi :

- Tại sao?

Khổng Lan Quân nói :

- Bởi vì ta không biết thạch động bí mật của ả ở đâu, ta chỉ có thể dẫn ngươi tới Thu Thủy sơn trang, tự ngươi tìm kiếm.

Tim Liễu Trường Nhai chìm xuống.

Hắn hốt nhiên phát giác, chuyện này không những phức tạp mà còn quá khó khăn.

Nhãn tình của Khổng Lan Quân phát sáng.

Hễ nàng ta thấy người khác buồn lo, mắt của nàng chiếu sáng, nàng cũng thích nhìn người khác khốn khổ.

Liễu Trường Nhai chung quy thở dài, nói :

- Thu Thủy phu nhân để nàng đến, chỉ vì nàng ta muốn nàng bị hành hạ bởi sắc đẹp của nàng ta, vậy nàng có biết chắc nàng ta có cho phép ta vào không?

Khổng Lan Quân nói :

- Bởi vì ả ta hiểu thấy ta nhiều lắm, ả biết ta luôn luôn thích hưởng thụ, đặc biệt luôn luôn thích có nam nhân phục thị, vì vậy ta lần nào đi, cũng có một nô tài đi theo.

Liễu Trường Nhai nói :

- Ta không phải là nô tài của nàng.

Khổng Lan Quân thốt :

- Phải.

Nàng nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt xinh đẹp đó, biểu tình biến chuyển kỳ quái.

Liễu Trường Nhai cũng đang nhìn nàng chằm chằm.

Hai người hỗ tương nhau nhìn chằm chằm, không biết bao lâu sau, Liễu Trường Nhai chung quy thở dài một tiếng.

- Đúng vậy.

Khổng Lan Quân nói :

- Ngươi là nô tài của ta?

Liễu Trường Nhai đáp :

- Đúng.

Khổng Lan Quân nói :

- Từ hôm nay, ngươi phải như con chó so với ta, ta một khi gọi, ngươi phải tới liền.

Liễu Trường Nhai đáp :

- Được.

Khổng Lan Quân nói :

- Vô luận ngươi làm gì cho ta, ngươi phải đặc biệt chú ý, không được chạm đến người ta, bàn tay phải của ngươi đụng ta, ta chặt bàn tay phải, một ngón tay của ngươi đụng ta, ta cắt đứt ngón tay đó.

Liễu Trường Nhai thốt :

- Được.

Trên mặt của hắn không có một chút biểu tình, không một chút giận dữ, cũng không một chút thống khổ Khổng Lan Quân nhìn hắn đăm đăm, một hồi lâu sau, thở dài nhè nhẹ, nói :

- Ngươi đích xác không phải là người.

* * * * *

Thê Hà sơn.

Núi đã đẹp, tên lại càng đẹp hơn.

Qua khỏi Phượng Lâm tự khí khái trang nghiêm, qua khỏi Phượng Hà viện, qua khỏi Hồng kiều, bóng Thê Hà sơn lọt ngay vào mắt.

Làn gió ban đêm vi vu đưa tiếng ca ẩn núp trong mây truyền đến :

Tị thử nhân quy tự lãnh tuyền

Vô biên vân cẩm vãn lương thiên

Ái cừ trận trận hương phong nhân

Hành quá cao kiều phương mãi thuyền.

Tiếng hát êm ái mỹ miều, ngọn gió còn mỹ miều hơn, nhưng cũng không so sánh được với nền trời tịch dương nhuộm sắc hương lên núi đồi trùng điệp.

Phía bên hậu sơn, mây trắng lững lờ, phong hồi lộ chuyển, sơn thế hiểm trở, vốn là nơi ít người ghé tới, giờ đây lại đang xây một tòa tửu lâu kim bích huy hoàng.

Lầu không cao, tinh trí, sơn vừa mới khô, hai gã thợ mộc đang đóng tấm kim tự bài làm bằng vàng trước cửa, đối diện hai ngọn tháp xoay mặt vào nhau như hai mũi kiếm, chính là kiếm quan sơn thế tối hiểm.

Khổng Lan Quân sửa tay áo, đứng dưới một tàng cây phía hậu sơn, chỉ về phía tửu lâu, hỏi :

- Ngươi thấy cái tửu lâu đó thế nào?

Liễu Trường Nhai đáp :

- Tòa lầu rất đẹp, nhưng chỗ thì không tốt.

Khổng Lan Quân thốt :

- Ồ?

Liễu Trường Nhai tiếp :

- Bán rượu chỗ này, ít có ai ghé qua, ta chỉ sợ không quá ba tháng, tửu lâu phải đóng cửa vì lỗ vốn.

Khổng Lan Quân nói :

- Chuyện đó ngươi khỏi lo, ta dám bảo đảm hừng sáng ngày mai, tòa tửu lâu đó sẽ biến mất.

Liễu Trường Nhai hỏi :

- Nó biết bay?

Khổng Lan Quân đáp :

- Không.

Liễu Trường Nhai lại hỏi :

- Nếu nó không biết bay, làm sao nó đột nhiên biến mất được?

Khổng Lan Quân trả lời :

- Vì có người xây nó, cũng có người tháo nó.

Liễu Trường Nhai hỏi :

- Nếu tòa tửu lâu không ở đó quá bình minh, vậy phải có người tháo dỡ nó xuống?

Khổng Lan Quân đáp :

- Ừm.

Liễu Trường Nhai không thể không cảm thấy kỳ quái, hỏi :

- Đã dựng một nơi tốt như vậy, tại sao lại phải tháo xuống?

Khổng Lan Quân đáp :

- Bởi vì cái lầu đó mục đích xây là để tháo dỡ xuống.

Liễu Trường Nhai càng cảm thấy kỳ quái.

Người ta mua đất để xây nhà, có người xây nhà để ở, có người xây để buôn bán, cũng có người xây để rước vợ lẽ nàng hầu, những thứ đó không có gì lạ lẫm.

Nhưng để chuẩn bị cho việc tháo dỡ nhà đã xây, thứ đó hắn chưa từng nghe qua.

Khổng Lan Quân hỏi :

- Ngươi nghĩ không ra?

Liễu Trường Nhai thừa nhận :

- Thật sự nghĩ không ra.

Khổng Lan Quân cười mỉa :

- Vốn cũng có chuyện ngươi nghĩ không ra.

Nàng đương nhiên hoàn toàn không muốn vấn đề bí ẩn đó lập tức bị phá lộ, vì vậy Liễu Trường Nhai không muốn hỏi tiếp.

Hắn biết Khổng Lan Quân dẫn hắn tới đây, chỉ là muốn làm cho hắn tối tăm đầu óc.

Nàng nhất định có mục đích.

Vì vậy nếu hắn không hỏi, nàng cũng trước sau gì phải nói ra.

Liễu Trường Nhai luôn luôn tin vào sự phán đoán của mình.

Ánh tịch dương từ từ lặn xuống phía Tây, bóng tối mù mịt từ từ bao phủ núi đồi.

Trong tửu lầu thắp lên những ánh sáng huy hoàng, trên con đường núi ngoằn ngoèo, đột nhiên xuất hiện một đoàn người lữ hành.

Những người này trai có gái có, đàn ông có dáng dấp đầu bếp, tiểu nhị hầu bàn trong tửu lầu, đàn bà ăn vận y phục đẹp đẽ, gái tuổi lấy chồng, diện mạo không tồi.

Khổng Lan Quân hốt nhiên nói :

- Ngươi biết họ đến đây làm gì không?

Liễu Trường Nhai thốt :

- Tháo dỡ tòa lầu?

Khổng Lan Quân nói :

- Bằng vào số người này, tháo dỡ căn nhà ba ngày ba đêm cũng không xong.

Liễu Trường Nhai thừa nhận chuyện đó, tháo dỡ một căn nhà mặc dù dễ hơn là xây dựng, thật ra không phải chuyện nhỏ.

Khổng Lan Quân đột nhiên hỏi :

- Ngươi nhìn không ra những cô gái đó sao?

Liễu Trường Nhai đương nhiên thấy :

- Nghề của họ tuy không thanh cao, lịch sử lại rất vinh quang.

Đó quả thật là một nghề rất cổ, vốn chính là nghề nguyên thủy nhất của nữ nhân.

Khổng Lan Quân lạnh lùng nói :

- Ta biết ngươi thích nhìn loại đàn bà đó, vì vậy hiện tại con mắt ngươi rất khoái trá.

Liễu Trường Nhai nói :

- Có thể nào tới sáng sớm ngày mai, những người này cũng mất dạng?

Khổng Lan Quân đáp nhẹ nhàng :

- Tửu lầu là để tháo dẹp, người sống trong đó cũng chuẩn bị chết.

Liễu Trường Nhai nói :

- Nàng dẫn ta đến đây, chỉ là muốn ta nhìn căn lầu bị tháo xuống? Muốn ta nhìn những người này chết?

Khổng Lan Quân nói :

- Ta dẫn ngươi tới, là muốn ngươi nhìn kẻ phá căn lầu.

Liễu Trường Nhai hỏi :

- Ai vậy?

- Là bảy người phải chết trong tay ngươi.

Liễu Trường Nhai chung quy đã minh bạch, hỏi :

- Họ sẽ đến tối nay?

Khổng Lan Quân đáp :

- Ừm.

Liễu Trường Nhai nói :

- Tòa lầu vốn là do Thu Thủy phu nhân cho xây, người xây cũng ra lệnh cho họ phá?

Khổng Lan Quân đáp :

- Ừm.

Liễu Trường Nhai tuy minh bạch, nhưng không thể không hỏi :

- Tại sao?

Khổng Lan Quân đáp :

- Bởi vì Thu Hoàng Ba rất thấu hiểu đàn ông, đặc biệt hiểu thấu những gã đó, bắt họ sống chui trong động, trốn kín một chỗ thật lâu, họ tựu chung nếu không điên thì cũng đè nén trong lòng, vì vậy mỗi bữa, ả cho phép họ ra ngoài, ăn chơi phá phách thống thống khoái khoái.

Liễu Trường Nhai không khỏi thở dài.

Sau khi họ đến, chỗ này biến thành ra sao, hắn không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được.

Hắn thực tại đang nghĩ về những người đàn bà tội nghiệp kia, hắn thà đối mặt tranh đấu với bảy con dã thú điên khùng đói mèm kia, còn hơn là tự nguyện ăn nằm với chúng.

Khổng Lan Quân liếc mắc nhìn hắn, lạnh lùng nói :

- Ngươi cũng không cần tội nghiệp cho họ, vì ngươi một khi không thận trọng, chết còn ghê gớm hơn họ.

Liễu Trường Nhai im lặng, một hồi lâu sau, hỏi :

- Nếu bảy người họ tới đây, ai gác nơi đó?

Khổng Lan Quân đáp :

- Thu Hoành Ba.

Liễu Trường Nhai nói :

- Chính Thu Hoành Ba, cộng cả bảy người đó cũng không đáng sợ bằng sao?

Khổng Lan Quân nói :

- Ta không biết võ công của ả như thế nào, chỉ bất quá ta tuyệt không muốn thử đi coi.

Liễu Trường Nhai nói :

- Sở dĩ vậy hiện tại ta chỉ ở đây nhìn họ, tuyệt không thể đả thảo kinh xà, khinh cử vọng động, bởi vì cho dù ta có giết được họ đi nữa, cũng không hữu ích gì.

Khổng Lan Quân gật đầu, thốt :

- Vì vậy hiện tại ta chỉ cần ngươi thận trọng nhìn chúng giết đám người kia.

Liễu Trường Nhai hỏi :

- Sau đó?

Khổng Lan Quân đáp :

- Sau đó chúng ta quay về, chờ.

Liễu Trường Nhai hỏi :

- Chờ làm gì?

Khổng Lan Quân đáp :

- Trưa ngày mai, sẽ đi đến Thu Thủy sơn trang.

Liễu Trường Nhai nói :

- Sau khi đến Thu Thủy sơn trang, ta phải nghĩ ra phương pháp tìm ra thạch động bí mật?

Khổng Lan Quân tiếp :

- Hơn nữa phải tìm ra trước bình minh.

Liễu Trường Nhai nói :

- Những người phá dỡ tòa lầu, khi phải trở về, ta không thể núp trên cây nhìn họ?

Khổng Lan Quân thốt :

- Không thể.

Liễu Trường Nhai không nói nữa.

Nói không hữu dụng, hắn luôn không nói.

Bên kia núi non nhuộm ánh vàng huy hoàng, nơi đây lại tối tăm, trên vòm trời hắc ám, lưa thưa vài điểm tinh quang lấp lánh.

Tinh quang lấp lánh, dịu dàng chiếu trên mặt Khổng Lan Quân.

Quả thật là một mỹ nhân tuyệt thế.

Bóng đêm cũng rất tuyệt thế.

Liễu Trường Nhai ngồi trên một tảng đá, nhìn nàng, phảng phất như si như dại.

Khổng Lan Quân đột nhiên nói :

- Ta có cho phép ngươi ngồi chưa?

Liễu Trường Nhai đáp :

- Chưa.

Khổng Lan Quân nói :

- Ta chưa cho phép ngươi ngồi, ngươi phải đứng.

Liễu Trường Nhai đứng dậy.

Khổng Lan Quân nói :

- Ngươi đi lấy hộp đồ ăn tới đây.

Liễu Trường Nhai đáp :

- Được.

Hộp đựng đồ ăn có hai ba tầng, làm bằng gỗ sơn Phước Châu, tinh trí vô cùng.

Khổng Lan Quân nói :

- Mở ra cho ta.

Mở nắp, đáy hộp lót vải sa-tin trắng, bên trong là bốn thứ đồ ăn, một cái nồi tre đựng bánh bao, một hũ rượu.

Rượu là loại rượu nổi tiếng Hàng Châu “Thiện nhưỡng”, bốn thứ đồ ăn gồm có cá hun khó, gà luộc, vịt hấp tương, và thịt sườn. Khổng Lan Quân nói :

- Rót rượu cho ta.

Liễu Trường Nhai hai tay cầm hũ rượu, rót vào chén, hốt nhiên phát giác mình cũng rất đói.

Chỉ tội nghiệp hắn chỉ có một chén rượu, đũa cũng chỉ có một đôi, hắn chỉ còn cách đứng nhìn.

Khổng Lan Quân uống hai chén rượu, ăn thử vài miếng đồ ăn, nhíu mày, đặt đôi đũa xuống, đột nhiên nói :

- Đổ.

Liễu Trường Nhai hỏi :

- Đổ? Đổ cái gì?

Khổng Lan Quân đáp :

- Đổ hết.

Liễu Trường Nhai hỏi :

- Tại sao lại đổ hết?

Khổng Lan Quân thốt :

- Tại vì ta ăn rồi.

Liễu Trường Nhai nói :

- Nhưng tôi đang đói bụng.

Khổng Lan Quân nói :

- Loại người như ngươi, đói ba năm ngày, cũng đâu tới nỗi chết đói.

Liễu Trường Nhai nói :

- Có đồ ăn ở đây, tại sao lại phải chịu chết đói?

Khổng Lan Quân lạnh lùng thốt :

- Bởi vì ta đã ăn qua những thứ đó, không ai được đụng đến.

Liễu Trường Nhai nhìn nàng, nhìn cả nửa ngày, nói :

- Người nàng cũng không được đụng vào?

Khổng Lan Quân đáp :

- Không được.

Liễu Trường Nhai nói :

- Chưa từng có ai đụng vào người nàng?

Khổng Lan Quân trầm mặt, thốt :

- Đó là chuyện của ta, ngươi vốn không cần lo tới.

Liễu Trường Nhai hỏi :

- Nhưng chuyện của tôi nàng lại phải lo?

Khổng Lan Quân đáp :

- Không sai.

Liễu Trường Nhai lại hỏi :

- Nàng bảo ta đứng, ta phải đứng, bảo ta nhìn, ta phải nhìn?

Khổng Lan Quân đáp :

- Không sai.

Liễu Trường Nhai nhìn nàng, nhìn thật lâu, đột nhiên mỉm cười.

Khổng Lan Quân nói :

- Ta chưa cho phép ngươi cười, ngươi không được cười.

Liễu Trường Nhai hỏi :

- Vì ta là kẻ nô tài của nàng?

Khổng Lan Quân thốt :

- Chung quy ngươi cũng đã hiểu.

Liễu Trường Nhai nói :

- Chỉ tiếc nàng có một chuyện không hiểu.

Khổng Lan Quân hỏi :

- Chuyện gì?

Liễu Trường Nhai đáp :

- Ta cũng là một con người, con người của ta cũng có phương pháp riêng, thí dụ như...

Khổng Lan Quân hỏi :

- Thí dụ làm sao?

Liễu Trường Nhai nói :

- Nếu ta muốn uống, ta uống.

Hắn hốt nhiên chụp lấy bình rượu, uống ừng ực.

Khổng Lan Quân mặt mày tái nhợt giận dữ, không ngừng mỉa mai, nói :

- Chừng như ngươi đã muốn chết.

Liễu Trường Nhai cười, nói :

- Ta, một, không muốn chết, chỉ muốn đụng người nàng.

Khổng Lan Quân giận dữ hét :

- Ngươi dám?

Liễu Trường Nhai đáp :

- Sao ta lại không dám?

Bàn tay của hắn thình lình giơ ra, rờ vào người Khổng Lan Quân.

Phản ứng của Khổng Lan Quân không chậm chút nào, Khổng Tước Tiên Tử vốn trong võ lâm là một trong những nữ nhân cao thủ nổi danh nhất.

Nàng kiêu ngạo không phải không có nguyên nhân.

Liễu Trường Nhai vừa xuất thủ, hai bàn tay của nàng đã tà tà bay lượn, mười đầu ngón tay như mười mũi kiếm sắc bén, đâm vào mạch môn của Liễu Trường Nhai như chớp.

Nàng xuất thủ cực nhanh, hơn nữa chiêu thức linh hoạt, kỳ trung hiển nhiên tàng giấu sự biến hóa không ngừng.

Chỉ tiếc những biến hóa trong chiêu thức của nàng bị ngưng trọng.

Bàn tay của Liễu Trường Nhai chừng như hốt nhiên uốn ngược, song thủ xoay theo phương hướng quái dị không ai có thể tưởng tượng được, đột nhiên nắm lấy mạch môn của Khổng Lan Quân.

Khổng Lan Quân không nghĩ một người có thể xuất chiêu biến hóa như vậy, hốt nhiên kinh sợ, không có đủ thời gian xoay trở, có cảm giác toàn thân bị nhấc bổng, lộn một vòng trên không trung rớt xuống, bị Liễu Trường Nhai đè úp mình trên tảng đá.

Liễu Trường Nhai thản nhiên hỏi :

- Nàng hiện tại có thể đoán được ta muốn làm gì không?

Khổng Lan Quân đoán đúng.

Nàng đơn giản chỉ muốn đó là một cái mộng không bao giờ thành hiện thật.

Liễu Trường Nhai nói :

- Hiện tại ta chỉ muốn cởi quần nàng, đánh vào mông nàng.

Khổng Lan Quân sợ đến nỗi cổ họng gần nghẹn :

- Ngươi... ngươi dám?

Nàng nghĩ Liễu Trường Nhai không dám, nàng đang mơ cũng không nghĩ có một nam nhân dám đối phó nàng như vậy.

Chỉ tiếc nàng quên nàng đã từng nói: “Người này vốn không phải là người”.

Chỉ nghe “phách phách phách” ba tiếng, Liễu Trường Nhai thản nhiên thật sự đánh vào mông nàng ba cái.

Hắn đánh hoàn toàn không mạnh chút nào, nhưng Khổng Lan Quân gồng mình không dám di chuyển.

Liễu Trường Nhai cười cười nói :

Ta hiện tại cũng có thể làm một vài chuyện khác nữa, chỉ tiếc là ta không có hứng thú.

Hắn cười khoan khoái hai tiếng, thản nhiên đứng dậy bước đi, không nhìn lại nàng một lần.

Khổng Lan Quân dù cố hết sức nghiến răng, cũng không thể chặn đứng dòng lệ tuôn trào, đột nhiên nhảy lên, la lớn :

- Liễu Trường Nhai, ngươi là đồ súc sanh, có ngày ta sẽ giết ngươi, ngươi... ngươi đơn giản không phải là người.

Liễu Trường Nhai không quay đầu, nói nhẹ nhàng :

- Ta vốn không phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.