Charlie Bone 3: Charlie Bone Và Cậu Bé Vô Hình

Chương 11




Đưa mắt nhìn qua một góc rèm, Tiểu Thiên chợt lo lắng!

Ngay trước cỗ xe một bọn hơn mười người đều vận y phục có sắc vàng đứng thành hàng ngang. Rõ ràng bọn họ tỏ ý muốn ngăn lối cỗ xe!

Một nhân vật có niên kỷ độ tứ tuần đang ung dung phát thoại :

- Khúc các hạ nói quá lời rồi! Phải nói ngược lại mới đúng, chính sự xuất hiện của các hạ mới làm cho bổn Đường chủ thêm vinh hạnh!

Lão Cửu, giờ đã rõ lão ở họ Khúc chợt đanh giọng :

- Dường như Thổ huynh muốn nói chính Thổ huynh đang đợi chờ Khúc mỗ?

Đường chủ Thổ Hành đường cười nhẹ :

- Chờ đợi để nghinh đón đại giá và bổn Đường chủ đã gặp may hơn những vị Đường chủ còn lại!

Lão Khúc lên tiếng có phần hoang mang :

- Nói như Thổ huynh, Ngũ Hành bang đã bố trí thiên la địa võng ở các nẻo đường? Mỗ dù đi theo bướng nào cũng được người của quý bang nghinh đón?

Nhân vật nọ cười đài :

- Bổn bang đã quyết ý tiếp nghinh thì có lý nào để xảy ra sơ suất?

Lão Khúc nạt nộ :

- Thổ huynh bất tất phải nói lời khách sáo! Ý của Thổ huynh như thế nào, hãy nói ngay thì hơn!

Đường chủ Thổ Hành đường vẫn điềm tĩnh :

- Mau mắn như các hạ quả nhiên rất hạp ý bổn Đường chủ! Nói thật ngắn gọn, bổn bang chỉ muốn biết Mã chủ nhân của các hạ là ai? Chỉ cần các hạ có lời đáp thật minh bạch chắc chắn sẽ không ai dám làm khó dễ các ha!

Lão Khúc cười ầm lên :

- Khó dễ? Ha... Ha...

Nhân vật nọ sa sầm nét mặt :

- Các hạ cười dường như muốn nói không có lời giao phó như bổn Đường chủ vừa đề ra?!

- Không sai! Đã một lần Khúc mỗ có nói, do nghiêm lệnh của tệ chủ nhân rất nghiêm ngặt, khi chưa được lệnh mỗ thật sự không tiện nêu danh!

Như không quan tâm đến nét mặt giận dữ của vị Đường chủ, lão Khúc ngang nhiên nói thêm :

- Hơn nữa, muốn làm khó dễ Khúc mỗ, một trong Thất tinh vốn chưa từng biết khuất phục trước bất kỳ thế lực nào, chỉ dựa vào thân thủ của một Đường chủ như ngươi, lời nói đó e không dễ thực hiện!

Thổ Hành đường Đường chủ tái mặt :

- Khúc Đới Lập! Ngươi thật sự muốn đối đầu với bổn bang?

- Này! Ngươi đừng đem ba chữ Ngũ Hành bang đe dọa ta! Ngoài lão Hà vẫn còn ít nào sự nể trọng của Khúc Đới Lập ta. Ngũ Hành bang đâu còn thời tung hoành ngang dọc, muốn dọa ai cũng được?

Thổ Hành đường Đường chủ định phát tác, bất ngờ từ phía sau cỗ xe bỗng có tiếng gầm giận dữ vang lên :

- Kẻ nào dám lớn tiếng de dọa Thất tinh bọn ta? Kẻ đó chắc chắn phải nếm mùi lợi hại của Cuồng Nộ Tam Phong chưởng này?

Vút!

Một tiếng gió rít và ở phía trước cỗ xe bỗng xuất hiện thêm một người!

Rất tiếc, do người này xuất hiện và đứng đối diện Đường chủ Thổ Hành đường nên Tiểu Thiên không thể nào nhìn rõ diện mạo!

Nhưng may thay Tiểu Thiên vẫn biết nhân vật mới xuất hiện là ai qua tiếng cười đắc ý của lão Khúc :

- Lão Nộ?! Lão đến thật đúng lúc! Chắc hẳn năm vị huynh đệ còn lại cũng đang ở gần đây? Ha... Ha...

Tiếng cười của lão Khúc vừa dứt thì cũng từ phía sau cỗ xe lập tức vang lên đủ mọi thanh âm và thanh âm nào cũng có mức độ quái đản như thanh âm nào!

Tiểu Thiên nghe rõ những tiếng kêu khóc, tiếng than vãn nỉ non hoà lẫn với những tràng cười vui vẻ có, khả ố có!

Và chúng lập tức làm cho vị Đường chủ Thổ Hành đường thêm biến đổi sắc mặt, đến nỗi phải kêu lên :

- Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Bi, Lạc, Dục?! Thất tinh sao lại cùng lúc xuất hiện? Quả là chuyện hiếm thấy trên đời!...

Khúc Đới Lập cao ngạo nhìn Đường chủ Thổ Hành đường :

- Đa tạ sự nghinh đón chu đáo của quý bang! Rất tiếc bọn mỗ đang lúc vội đành khước từ tấm chân tình này, mong quý bang lượng thứ! Đi!...

Tróc!...

Sau cái vẫy tay ra hiệu cho đồng bọn gồm sáu người, hợp với Khúc Đới Lập là đủ bảy trong Thất tinh, cỗ xe liền được Khúc Đới Lập ra roi thúc chạy!

Nhìn lại phía sau, qua góc rèm, Tiểu Thiên không thể không nhìn thấy sắc mặt giận dữ nhưng không có chỗ phát tác của Đường chủ Thổ Hành đường? Đồng thời, Tiểu Thiên cũng phát hiện bọn Thổ Hành đường đang ném một vật lên không trung.

Viu...

Xòa...

Vật nọ bỗng nổ bùng ra thành một đóa hỏa quang màu vàng người chói sau một lúc bay lên và vạch thành một đường dài ngoằn ngoèo!

Tiểu Thiên lo ngại gọi lão Khúc :

- Như bọn họ dùng tín hiệu báo động đến các nhóm khác?

Khúc Đới Lập vẫn ung dung điều động cỗ xe song mã trong khi đối đáp với Tiểu Thiên :

- Bọn Ngũ Hành bang đã vây bủa tứ bề, quả pháo hiệu kia đã minh chứng cho điều đó! Nhưng bọn chúng đâu dễ gây khó khăn cho bọn ta, nhất là lúc này, bọn ta có đủ bảy người, tình thân như thủ túc? Hà... Hà...

Trong sáu nhân vật đồng bọn với lão Khúc, họ đang vận dụng công phu bám sát theo cỗ xe và công phu này thật diệu kỳ khiến họ dù phải chạy bằng chính đôi chân của họ nhưng cước lực của họ nào kém sức chạy nhanh của cỗ xe vốn do đôi tuấn mã mạnh khỏe kéo đi, có một người với dáng vẻ bên ngoài trông cứ như một đầu đà và diện mạo thì lúc nào cũng thâm trầm khó hiểu! Vị đầu đà bỗng lên tiếng, cắt đứt tràng cười của lão Khúc :

- Hỷ lão Khúc nói rất hay, tình thân như thủ túc! Vậy lão Khúc nói thử xem, chuyện gì đã xảy ra cho lão? Từ lúc nào lão có một vị chủ nhân ở họ Mã? Y là ai?

Khúc Đới Lập bỗng cười dài :

- Chủ nhân của ta ư? Ha... Ha...

Một nhân vật khác có gương mặt thật giống những pho tượng Phật Tiếu Di Lặc ở những nơi thờ tự mà Tiểu Thiên có đôi lần nhìn thấy! Nhân vật này vừa cười vừa bảo :

- Hà... Hà... Phải chăng lão Khúc muốn nói lão không hề có chủ nhân?

Như muốn có đủ thời gian đề giải thích, Khúc Đới Lập bất ngờ ngoặt xe vào một lối mòn và chỉ dừng lại khi cỗ xe đã bị cánh rừng hoàn toàn nuốt mất!

Trước lúc nghe đồng bọn hỏi thêm, Khúc Đới Lập chợt quay lại bảo Tiểu Thiên :

- Chúng ta phải tạm dừng nghỉ một lúc ngươi nghĩ thế nào, tiểu chủ nhân đáng thương của ta?

Giọng nói của lão Khúc có phần thay đổi khiến Tiểu Thiên thoáng nghi ngờ :

- Trong lúc giao dịch tiểu điệt đã nói rõ, chỉ những lúc cần chúng ta mới phải vờ xưng hô theo tôn ti chủ bộc! Như lúc này thì đâu cần?

Lão có gương mặt Phật Di Lặc bật cười :

- Quả nhiên đúng như ta đoán, người có nhiều quỷ kế như lão Khúc đâu thể bỗng dưng gọi ai khác là chủ nhân? Ha... Ha...

Lão đầu đà trầm giọng :

- Lão Khúc! Bọn ta đang sẵn sàng chờ nghe lời giải thích của lão đây!

Khúc Đới Lập tung người nhảy xuống từ cỗ xe, miệng cười cười nhìn lào đầu đà :

- Đã lâu không gập, tính khí của lão ố vẫn không thay đổi? Lão chớ nên nghĩ Khúc Đới Lập ta chỉ ăn riêng một mình, không chia phần cho huynh đệ! Đầu tiên hãy nghe ta hỏi, bọn các người đã bao giờ nghe nói đến Khuyên Bích trì chưa?

Tiểu Thiên lập tức nghe một thanh âm than vãn :

- Tính khí của lão Hỷ cũng đâu thay đổi? Lão vẫn thích đánh đố mọi người! Lão định bắt bọn ta đợi đến bao lâu mới chịu nói đây? Ta chán cảnh phải đợi chờ lắm rồi! Hà... Hà...

Khúc Đới Lập phì cười :

- Như vậy đủ chứng tỏ cũng như ta, bọn người vẫn chưa biết gì về Khuyên Bích trì? Nhưng liệu bọn ngươi có quan tâm không nếu ta cho bọn ngươi biết vào những lúc gần đây ngân Hà Kỉnh Chi ở Ngũ Hành bang còn có cả Giang hồ đệ nhất kiếm Cao Sơn và Tiểu Kiếm Chưởng Trung Hàn Nam Long cũng lần lượt tìm đến Khuyên Bích trì?

Không ít lần Tiểu Thiên đã phải sửng sốt và bàng hoàng mỗi khi nghe tiếng sấm nổ đột ngột từ trời cao! Bây giờ, nhìn phản ứng của sáu nhân vật đồng bọn của lão Khúc khi nghe lão thố lộ sự kiện này, Tiểu Thiên có cảm nhận phản ứng của họ hoàn toàn giống như nó lúc nghe tiếng sấm nổ?

Lão đầu đà giật mình :

- Bọn họ đến Khuyên Bích trì để làm gì?

Nhân vật có gương mặt như Phật Tiếu Di Lặc úp úp mở mở hỏi :

- Thôi nào, lão Khúc! Chắc chắn việc những nhân vật đệ nhất cao thủ kia tìm đến Khuyên Bích trì và hành động hiện giờ của lão phải có liên quan, đúng không nào?

Khúc Đới Lập mỉm cười :

- Lão Lạc đoán không sai!

Bằng giọng nói đắc ý, Khúc Đới Lập sau khi kể cho đồng bọn nghe những gì Tiểu Thiên đã nói với lão, chính lão hễ nhả nhận định thêm :

- Nhất định trong câu chuyện của tiểu oa nhi hãy còn nhiều điều chưa đúng với sự thật! Bằng không một Tổng hộ pháp như lão Hà đâu cần phải lao sư động chúng, huy động toàn bộ lực lượng Ngũ Hành bang quyết truy bắt tiểu oa nhi?

Nghe mà giật mình, Tiểu Thiên càng hiểu rõ thêm tâm địa của lão Khúc khi nghe vị đầu đà vừa gật đầu vừa cất giọng ấm trầm tán đồng :

- Lão Khúc nói rất đúng! Ta đã quá vội khi nghĩ lão Khúc cố tình che giấu bọn ta.

Khúc Đới Lập vẫn cười cười :

- Ta đã nói giữa bọn ta tình thân như thủ túc, chỉ tại lão ố quá nóng nảy! Ta không trách!

Tiếng gầm gừ của lão Nộ bỗng vang lên :

- Như vậy lão Khúc đã dò xét được những gì?

Khúc Đới Lập liếc mắt nhìn về phía cỗ xe :

- Tuy chưa dò xét được gì vì đã hai lần bi bọn Ngũ Hành bang quấy nhiễu, nhưng theo ta, đã đến lúc cả bảy chúng ta cần liên tay hành động!

Trong bọn họ bảy người trước sau đã có năm người lên tiếng và qua tính cách của năm nhân vật này Tiểu Thiên có thể biết chắc họ là năm nhân vật có tính khí như: Hỷ, Nộ, Ố, Bi, Lạc! Còn hai nhân vật nữa vẫn chưa lên tiếng, và bây giờ một trong hai nhân vật đó chợt đưa tay giật bỏ tấm rèm che phía trước cỗ xe.

Soạt!

Nhìn thấy Tiểu Thiên trong dáng điệu bàng hoàng, nhân vật này nói cười ỏn ẻn như những kẻ bán nữ bán nam :

- Tiểu huynh đệ chớ sợ! Hãy lại đây với ta, Hồng Thụ Nhân này rất biết chiều người, bất luận đối tượng là nam hay nữ, lão hoặc ấu! Hí... Hí...!

Chợt hiểu bản thân đã vô tình rơi vào móng vuốt của bọn Thất tinh mười phần là hạng ác nhân, Tiểu Thiên đành giả vờ dịch người về phía nhân vật bán nam bán nữ kia!

Nhân vật này ngỡ Tiểu Thiên thật sự ngoan ngoãn,m y cười híp mắt :

- Ngoan lắm! Tiểu huynh đệ thật đúng là...

Y phải bỏ dở câu nói khi bất ngờ nghe Tiểu Thiên hét lên :

- Tránh ra nào! Đi!

Vừa hét, Tiểu Thiên vừa giật dây cương theo cung cách nó đã nhìn thấy lão Khúc điều động cỗ xe song mã!

Trót...

Tuy nhiên, Tiểu Thiên thật sự ngỡ ngàng lúc nhận ra cỗ xe không hề nhích động cho dù đôi tuấn mã kia dường như đang cố sức chồm vó lao đi! Nhìn lại, Tiểu Thiên chỉ thấy bàn tay trắng đến mũm mĩm của gã ái nam ái nữ đang nhẹ nhàng giữ vào càng xe!

Qua nụ cười có phần giễu cợt của nhân vật này đang nhìn nó, Tiểu Thiên hiểu đôi tuấn mã tuy mạnh nhưng vẫn không thắng nổi thần lực không ngờ là có của gã!

Chứng tỏ, hầu như nhân vật giang hồ nào cũng vậy, nếu họ có luyện công phu thì sức lực của họ có thể tạo ra những chuyện bất ngờ, vượt xa mức tưởng tượng!

Nhận định này của Tiểu Thiên càng được minh chứng một cách rõ ràng hơn khi cánh tay còn lại của nhân vật bán nam bán nữ bỗng chộp vào đầu vai của nó :

- Ta đã hứa sẽ không làm hại, cớ sao tiểu huynh đệ nhẫn tâm, suýt nữa đã cho cỗ xe lao bừa vào ta?

Đã biết thế nào là thần lực của đối phương, Tiểu Thiên đành phải cắn răng chịu đựng khi nhìn thấy bàn tay nõn nà được chăm sóc kỹ lưỡng của nhân vật nọ đang siết dần siết dần vào đầu vai nó!

Tiểu Thiên cũng cương quyết như vậy khi nghe nhân vật bán nam bán nữ dùng giọng nói thật ngọt ngào tra vấn nó :

- Nào, Hàn Nam Long trước khi chết đã ủy thác điều gì cho tiểu huynh đệ?

Thấy Tiểu Thiên cứ ngậm miệng chịu đau, không hề hé môi, nhân vật bán nam bán nữ lại hỏi :

- Phải chăng vì sự ủy thác đó của họ Hàn nên Hà Kỉnh Chi phải quyết liệt truy tìm tiểu huynh đệ?

Tiểu Thiên vẫn không nói và điều này, thật bất ngờ, nhân vật bán nam bán nữ không hề giận!

Y cứ ỏn ẻn nói nói cười cười :

- Nhất đinh sự ủy thác của Hàn Nam Long phải là một điều hết sức hệ trọng! Ta còn hiểu, điều đó là điều mà Hà Kỉnh Chi rất thèm muốn, quyết chiếm đoạt! Đúng thế không, tiểu huynh đệ?

Đang khi nói nhân vật này còn cố tình nhấc bàn tay đang nắm giữ càng xe ra và dùng chính bàn tay đó để nhẹ nhàng ve vuốt khắp người Tiểu Thiên! Không hề chờ đợi hành động mơn trớn gần như quá lố bịch của nhân vật này, Tiểu Thiên thoạt đầu cố nín im chịu đựng nhưng càng về sau càng chịu đến phải uốn người kêu lên :

- Thúc thúc dừng tay nào! Tiểu diệt không thích, không thích cử chỉ này của thúc thúc!

Nhân vật nọ vẫn tiếp tục vuốt ve như vuốt ve một vật sở hữu riêng của mình.

- Bất luận ai cũng mong muốn được bàn tay của Hồng Thụ Nhân này mơn trớn, có lý nào tiểu huynh đệ lại không? Yên nào,... hì...

Được một lúc, phát hiện Hồng Thụ Nhân tuy vẫn vuốt ve và mân mê nhưng tay của y đã bắt đầu mò sục vào bọc áo, Tiểu Thiên chợt hiểu ý của gã chi muốn tìm kiếm vật gì đó trong người của nó mà thôi!

Tiểu Thiên lập tức uốn người về phía sau, cố tránh bàn tay của gã!

Hồng Thụ Nhân bỗng phì cười :

- Sao tiểu huynh đệ lại tránh né? Phải chăng Hàn Nam Long đã giao cho tiểu huynh đệ cất giữ hộ y một vật gì đó? Hì... Hì...

Tiểu Thiên biến sắc :

- Không... Không...

Bất ngờ, Hồng Thụ Nhân thu tay về và ngưng luôn động tác vuốt ve!

Y đưa cao một nhánh cỏ với ba chiếc lá tuy đã khô những vẫn còn ánh lên sắc màu tía kỳ dị!

“Cửu diệp Tử Linh thảo”?!!

Khúc Đới Lập bật cười :

- Thủ đoạn của lão ái quả lợi hại! Quả nhiên Hà Kỉnh Chi đang muốn chiếm đoạt vật chí báu này! Ha... Ha...

Lão Nộ gầm gừ thích thú :

- “Cửu diệp Tử Linh thảo” gồm đủ chín lá, lão ái tìm lại xem, còn sáu lá nữa đâu?

Lão đầu đà, chính là lão ố, chợt lên tiếng giận dữ :

- Muốn nhanh chóng có đủ chín lá Cửu diệp Tử Linh, bọn ngươi cứ giao tiểu oa nhi cho ta! Hừ! Nhìn lão ái động thủ ta thấy xốn cả mắt!

Phần thì vừa bị mất ba chiếc lá có diệu lực phi phàm, phần thì sợ sẽ đến lượt lão ố hành hạ, Tiểu Thiên gào lên khinh hoảng.

- Những chiếc lá này là do tiểu điệt tìm thấy chư vị mau trao trả cho tiểu điệt!

Hồng Thụ Nhân lại bóp mạnh vào đầu vai Tiểu Thiên :

- Nói như vậy, Hàn Nam Long đã giao cho tiểu huynh đệ cất giữ một vật khác!

Là vật gì vậy, tiểu huynh đệ?

Biết đã nói hớ, Tiểu Thiên tuy đang bị siết đau đến phải co rúm người nhưng vẫn cố gào lên :

- Tiểu điệt không biết! Hãy buông tiểu điệt ra! Đừng làm tiểu điệt đau!

Nhân vật cuối cùng trọng Thất tinh chưa lên tiếng, đến lúc này mới khoa chân tiến lại gần cỗ xe :

- Ngươi sẽ không bị đau và đương nhiên sẽ được bọn ta tha cho toàn mạng, nếu ngươi thật sự ngoan ngoãn! Người nên biết rõ điều này? Không như lão ái đối với ai cũng có phần nhẹ tay, ta chỉ nương nhẹ nếu ngươi là nữ nhân! Rất tiếc, ngươi không phải nữ nhân và ngươi đang cố tình che giấu những điều bọn ta muốn biết! Nói đi nào tiểu tử! Trừ phi ngươi không muốn sống nữa!

Tiểu Thiên bàng hoàng vì giờ đã rõ cả bảy nhân vật trong Thất tinh, bất kỳ ai cũng là ác nhân! Họ sẵn sàng xuống tay hạ sát, như có lần Tiểu Thiên nhìn thấy lão Hà hạ thủ Đàm Khoát!

Đã thế đôi mắt của nhân vật vừa mở miệng phát thoại cứ xạ nhìn vào Tiểu Thiên bằng đôi mắt lấp lánh hung quang cứ như mắt của dã thú!

Tiểu Thiên kinh hoảng, bật kêu :

- Có ai không, mau cứu...

Khúc Đới Lập cười vang :

- Ngươi đừng kêu vô ích! Một khi Thất tinh cùng lúc xuất hiện đủ như thế này. Còn có ai dám đương đầu đối phó? Ha... Ha...

Tiếng cười của Khúc Đới Lập bất ngờ bị cắt ngang bởi một tiếng hừ lạnh từ xa vang đến :

- Chưa chắc! Hừ!

Khúc Đới Lập biến sắc...

Lão Nộ phát cuồng, quát :

- Kẻ nào to gan? Hãy thử xuất đầu lộ diện xem nào!

Viu...

Phập!...

Tiểu Thiên ngơ ngác nhìn một ngọn phi tiêu vừa được ai đó ném vào và ném trúng vào càng xe, chỉ cách Tiểu Thiên độ một tầm tay với! Trên thân ngọn phi tiêu còn được cột thêm một miếng vải hình ba góc, và trên miếng vải lại có hình vẽ trông tựa như một ngôi đạo quan!

Có lẽ hình đó đúng là hình một đạo quan thật, Tiểu Thiên nghe lão ái vừa nhảy lùi vừa kêu hoảng :

- Huyền Thông Linh Đạo?!!

Cùng một lúc với động tác nhảy lùi của lão ái, sáu nhân vật còn lại của Thất tinh cũng vội vã di chuyển, tạo thành một vòng vây, vây kín chung quanh cỗ xe!

Bọn họ hướng lưng vào cỗ xe, đưa mặt nhìn ra bên ngoài, mắt dáo dác nhìn quanh!

Lão Ố đầu đà gầm thét :

- Giữa Thất tinh bọn ta và Huyền Thông Linh Đạo chưa hề xảy ra hiềm khích! Linh đạo chủ lần này xuất hiện là có ẩn ý gì?

Vẫn ở phía xa, và như từ đâu đó giữa khu rừng, âm thanh khi nãy lại vang đến :

- “Cửu diệp Tử Linh thảo”! Đó là điều bổn Đạo chủ đang cần! Nếu chư vị nể tình, bổn Đạo chủ sau này nhất định sẽ có báo đáp!

Khúc Đới Lập cười lạnh :

- Chẳng hay Linh đạo chủ định báo đáp như thế nào?

Thanh âm kia đưa đến :

- Cứ một chiếc lá Cửu diệp Tử Linh là một mạng người, bổn Đạo chủ sẽ thay chư vị loại bỏ giùm cho ba kẻ thù! Được chứ?

Khúc Đới Lập cười lớn :

- Những kẻ muốn loại bỏ Thất tinh nào phải chỉ có ba? Vả lại, giá như bọn mỗ chia nhau hưởng dụng ba chiếc lá này, công phu chân lực của mỗi người dù sao cũng được tăng lên ít lắm là mười năm công lực! Với sự tăng tiến đó, bọn mỗ thừa sức diệt trừ mười lần hơn con số vừa được Linh đạo chủ đưa ra!

Hồng Thụ Nhân ỏn ẻn góp lời :

- Đó là chưa nói nếu sau này Linh đạo chủ nuốt lời, bọn ta biết làm gì để đòi lại?

Ố đầu đà trầm giọng :

- Nói tóm lại, bất luận thế nào Linh đạo chủ đừng vọng tưởng có thể buộc bọn ta giao lại “Cửu diệp Tử Linh thảo”!

Thanh âm khi nãy lại vang lên và Tiểu Thiên lấy làm kỳ là cho đến giờ thủy chung nhân vật được bọn Thất tinh gọi là Linh đạo chủ vẫn chưa xuất hiện!

- Chỉ có ba chiếc lá, chư vị thì đến bảy người, bổn Đạo chủ thật tình không hiểu chư vị sẽ chia nhau như thế nào?

Đáp lại câu hỏi nhẹ nhàng của chủ nhân ngọn tiêu kỳ có hình ngôi đạo quan là tiếng gầm gừ của lão Nộ :

- Chia như thế nào đấy là việc của bọn ta, Linh đạo chủ bất tất phải quan tâm!

- Hừ. Bổn Đạo chủ sẽ không quan tâm nếu trong chư vị quả nhiên có ai đó có được nguồn nội lực nguyên dương!

Khúc Đới Lập kinh ngạc :

- Công lực nguyên dương? Để làm gì?

Tiểu Thiên dần dần hiểu qua lời giải thích của nhân vật cho đến giờ vẫn ẩn diện :

- Để “Cửu diệp Tử Linh thảo” phát huy đúng và đủ mọi hiệu lực, không lẽ chư vị không biết là cần có công lực nguyên dương? Chưa hết! Nếu chư vị không thể đáp ứng điều kiện tối thiểu đó mà vẫn cứ miễn cưỡng lợi sẽ bất cập hại, rất có thể dẫn đến tình trạng công phu bao năm qua của chư vị sẽ bị giải trừ!

Hồng Thụ Nhân bật quát :

-Toàn là những lời lẽ dối trá, hoang đường! Thật tâm Linh đạo chủ chỉ muốn bọn ta nguyện ý trao lại “Cửu diệp Tử Linh thảo” cho Linh đạo chủ là người vô công nhưng muốn tọa hưởng kỳ thành!

Vút!...

Tiểu Thiên sững người vì quá kinh ngạc! Giữa vòng vây của bọn Thất tinh bây giờ bỗng nhiên xuất hiện một đạo nhân! Đạo nhân này cứ như từ dưới đất chui lên hoặc từ trời cao bất thần giáng hạ!

Và đạo nhân bỗng mỉm cười khi nhận ra cả bảy nhân vật Thất tinh đến lúc này mới đồng loạt quay người đưa mặt vào trong!

- Giả như vừa rồi bổn Đạo chủ ra tay chiếm đoạt, Hồng Thụ Nhân lão ái liệu có giữ được “Cửu diệp Tử Linh thảo” không?

Hướng mắt nhìn về phía Khúc Đới Lập, vị đạo nhân bảo :

- Trong Thất tinh, nghe nói chỉ có lão Hỷ, Khúc nhân huynh là người có kiến văn uyên bác, tâm cơ hơn người. Khúc nhân huynh thử nói xem, bổn Đạo chủ tại sao không cần ra tay chiếm đoạt cho dù vừa có cơ hội, thay vào đó lại phải phí công giải thích những lợi hại cho chư vị nghe?

Sự xuất hiện của vị đạo nhân cùng với lời lẽ vừa nói khiến Hồng Thụ Nhân là người đang cầm giữ nhánh “Cửu diệp Tử Linh thảo” phải lo ngại đến bối rối! Y có những cử chỉ bất nhất, nửa muốn cất nhánh cỏ vào người nửa muốn trao qua cho Khúc Đới Lập khi phát hiện Khúc Đới Lập đang nhìn y?

Thái độ của Hồng Thụ Nhân khiến vị đạo nhân buông tiếng thở dài :

- Bổn Đạo chủ thật sự chỉ muốn cùng chư vị thương lượng vài lời nói vừa rồi, khi bảo “Cửu diệp Tử Linh thảo” chỉ có công dụng một khi chư vị có nội lực nguyên dương, điều đó hoàn toàn đúng!

Khúc Đối Lập nghiêm ngay sắc mặt :

- Tuy chưa thể biết điều đó là đúng hay là sai, Khúc mỗ trộm nghĩ điều kiện do Linh đạo chủ đưa ra không công bằng. Mà đã không công bằng đâu có thể nói đây là sự thương lượng?

Vị đạo nhân nhanh nhảu :

- Theo Khúc nhân huynh phải thế nào mới là công bằng? Yêu sách của chư vị là thế nào?

Bọn Thất tinh nhìn nhau, và như có cùng một tư tưởng, bọn họ khẽ gật đầu để sau đó chỉ có một mình Khúc Đới Lập lên tiếng :

- Bọn mỗ chỉ cần một điều duy nhất! Nếu Linh đạo chủ đáp ứng, ba chiếc lá kia sẽ thuộc về Linh đạo chủ!

Vị đạo nhân trầm giọng :

- Khúc nhân huynh thử nói xem nào!

Khúc Đới Lập cười nhẹ :

- Theo lời giang hồ đồn đại, cách đây gần mười năm một pho võ học đời thượng cổ đã ngẫu nhiên rơi vào tay Linh đạo chủ! Không biết điều đó là đúng hay là sai vậy?

Vị đạo nhân thoáng biến sắc :

- Chư vị muốn nói Thất Cầm Tuyệt Hóa khúc?

Khúc Đới Lập gật đầu :

- Không sai! Liệu Linh đạo chủ có đáp ứng điều kiện này của bọn mỗ không?

Vị đạo nhân khẽ lắc đầu :

- Không phải bổn Đạo chủ không đáp ứng! Nhưng dùng nó để trao đổi e không được!

Lão Nộ gầm gừ :

- Nếu đã vậy thì không còn gì để...

Vị đạo nhân xua tay :

- Quách Phú lão Nộ chớ nóng vội, hãy chờ nghe bổn Đạo chủ nói hết đã!

Ố đầu đà hậm hực :

- Linh đạo chủ còn muốn nói gì nữa?

Vị đạo nhân hạ thấp giọng :

- Công phu kia quả nhiên đã rơi vào tay bổn Đạo chủ!

Hồng Thụ Nhân nhăn mặt :

- Linh đạo chủ chỉ cần nói ngắn gọn, đáp ứng hay không đáp ứng?

Vi đạo nhân mỉm cười từ tốn :

- Giả như bổn Đạo chủ đáp ứng, vị tất chư vị chịu tiếp nhận!

Nhân vật có gương mặt như Phật Tiếu Di Lặc bật cười :

- Một khi đưa ra yêu sách đương nhiên bọn ta không thể không tiếp nhận! Linh đạo chủ hà tất phải lo những chuyện thừa!?

- Không hề thừa nếu chư vị biết công phu đó được khắc ghi không phải trên kinh phổ!

Gã Dục nôn nóng :

- Không ở trên kinh phổ thì ở đâu?

- Trên vách động!

Gã Bi buột miệng :

- Động nào? ở đâu? Linh đạo chủ đừng nói động đó nằm ở Huyền Thông Linh Đạo của chính Linh đạo chủ!

Vị đạo nhân mỉm cười :

- Rất tiếc! Động đồ quả nhiên tọa lạc tại sơn môn của bổn Đạo chủ!

Khúc Đới Lập giật mình :

- Có nghĩa là Linh đạo chủ đã luyện qua công phu này?

Vị đạo nhân lắc đầu :

- Đáng tiếc! Chính bản thân bổn Đạo chủ do mải luyện công phu bổn môn nên không có hứng thú với công phu khác, nhất là Thất Cầm Tuyệt Hóa khúc là công phu đời thượng cổ!

Khúc Đối Lập hoang mang :

- Vậy tại sao vừa rồi Linh đạo chủ bảo bọn mỗ sẽ không tiếp nhận?

Vi đạo nhân giải thích :

- Vì đó là công phu được khắc trên vách động! Và động đó lại nằm trong phạm vi sơn môn của bổn Đạo chủ. Muốn tiếp nhận ư? Chư vị phải đến Huyền Thông Linh Đạo một chuyến, chư vị chấp thuận ư?

Hống Thụ Nhân bật kêu :

- Phải đến Huyền Thông Linh Đạo ư? Như vậy có khác nào phải là tù nhân của Linh đạo chủ?

Vi đạo nhân chép miệng :

- Tuy bổn Đạo chủ không hề có ý đó nhưng chỉ e chư vị lại không tránh khỏi có những ý tưởng tương tự!

Khúc Đới Lập cười vang :

- Chỉ cần Linh đạo chủ có thể minh chứng cho bọn mỗ biết công phu kia quả nhiên đang nằm trong phạm vi sơn môn của Linh đạo chủ! Và khi đã biết đó là thành ý của Linh đạo chủ, bọn mỗ cho dù kém đởm lược cũng quyết đến Huyền Thông Linh Đạo một chuyến! Thế nào?

Vị đạo nhân gật đầu :

- Điều này thì dễ! Ba chiếc lá kia vẫn do chư vị tạm thời cất giữ! Chờ đến lúc chư vị tận mắt nhìn thấy những kinh văn có trong Thất Cầm cổ động, chúng ta sẽ trao đổi cũng không muộn! Ý của chư vị là thế nào?

Khúc Đới Lập cười lạnh :

- Được mỗ tán thành! Chỉ mong sao Linh đạo chủ đừng giữa chừng giở trò! Bọn mỗ tuy không thể đả bại Linh đạo chủ nhưng để phá hủy ba chiếc lá và sau đó quyết đồng sinh đồng tử cùng Linh đạo chủ, đó là điều không phải khó với Thất tinh!

Vị đạo nhân liền đáp ứng :

- Nhất thanh bất biến! Bổn Đạo chủ quyết không sai lời!

Càng nghĩ Tiểu Thiên càng sợ hãi và hoang mang vì xem ra hiện giờ bản thân nó như dạng là một vật thừa! Điều đó chứng tỏ sắp có chuyện không mấy yên lành xảy đến cho nó!

Và điều đó lập tức xảy ra khi bất ngờ từ phía xa có một tràng cười kỳ quái vọng đến...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.