Chào Ngày Anh Đến

Chương 56




Sau khi phát ra tiếng kêu, con ấu tể màu đen tròn tròn đi tới trước mặt đoàn trùng tộc liền đứng lại, bảo trì dáng vẻ nâng đầu nhìn đàn trùng tộc đang vây xung quanh.

Nhìn thấy con ấu tể màu đen nằm úp sấp trên thảm nhung, sự chán nản của trùng tộc trong nháy mắt bị gián đoạn, ánh mắt bọn hắn không chớp mắt nhìn trên người con ấu tể.

Vương bọn hắn đã đồng ý để ý tới bọn hắn rồi sao?

Ý tưởng này xuất hiện ngay từ đầu, sau đó nó càng mạnh mẽ hơn—

Sức khỏe của vương đã tốt rồi sao?!

“Bệ hạ.” ba người chỉ hủy Capelia, Aye, Sidmudo đã đứng sang một bên ngay từ đầu lúc này liền quỳ một chân xuống, hơi khẩn trương quan sát thân thể con ấu tể màu đen.

Gương mặt có hai vết vằn xám của Aye hiện lên sự không đồng tình: “ngài mới vừa khỏi bệnh, cần phải nghỉ ngơi nhiều, không nên xuống lầu.”

Ngày cả khi hắn biết được Cố Hoài ốm lần này cũng không có gì, nhưng Cố Hoài đang bị ốm, hắn cũng rất lo lắng.

“Bệ hạ….” Tham mưu trưởng và những trùng tộc khác cũng rất lo lắng, không biết bọn hắn tới gần Cố Hoài có vui vẻ hay không.

Cảm giác được cảm xúc không yên của những trùng tộc xung quanh mình, ban đầu ấu tể màu đen đang co cụm lại bỗng nhiên di chuyển, nó hơi tới gần tham mưu trưởng đang quỳ một gối xuống, rồi mới thân thiết cọ cọ lên đối phương một chút.

“Pi.”

Tham mưu trưởng lập tức không duy trì được nét mặt lạnh lùng, ánh mắt hắn xuất hiện chấn động kịch liệt.

Đám trùng tộc vây xung quanh con ấu tể này cũng thu được tin tức quan trọng—– vương lại giống như trước kia, đồng ý thân cận bọn họ.

Phát hiện này khiến cho sự khổ sở trong lòng trùng tộc lập tức không còn, bọn hắn một lần nữa cảm thấy vui mừng, dựng đồng lập tức sáng lên.

Trùng tộc là chủng tộc khuyết thiếu tình cảm, lãnh tĩnh thậm chí là lãnh khốc đều là biểu hiện bản năng của mỗi trùng tộc, tinh thần bọn hắn sẽ không bị dao động.

Nhưng Cố Hoài đối với bọn họ không giống như vậy, cảm xúc của Cố Hoài như thế nào đều sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của trùng tộc.

Cảm giác vui mừng lập tức tấn công vào tâm tình của tất cả trùng tộc, bọn hắn gấp gáp tới gần Cố Hoài.

“Bệ hạ, thuộc hạ có thể chải lông cho ngài không?” tham mưu trưởng thật cẩn thận dò hỏi.

Con ấu tể màu đen đang nằm trên thảm lông nhẹ nhàng chuyển động cái đuôi nhỏ ở phía sau: “Pi.”

Thế là tham mưu trưởng nhanh chóng lấy một cái lược nhỏ ở trong phòng, rồi mới cẩn thận chải lông cho ấu tể.

Con ấu tể màu đen này híp lại đôi mắt màu vàng, trong quá trình chải lông không hề nhúc nhích cơ thể của nó.

Sáng sớm hôm nay Toussaint tinh có một trận tuyết nhỏ, nhưng hiện giờ tuyết đã ngừng, ánh nắng ôn hòa từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, được ánh  nắng mặt trời chiếu vào trông thật ấm áp dễ chịu.

Hy vọng vương có thể khỏe mạnh như vậy, cũng hy vọng vẫn luôn thân cận bọn họ như vậy, như vậy bọn hắn sẽ cảm thấy rất là hạnh phúc.

Đối với trùng tộc sống trên bất kỳ hành tinh nào trong tinh tế này, khiến cho bọn hắn cảm thấy vui vẻ cũng chỉ là những chuyện đơn giản như vậy thôi.

Một ngày này, Cố Hoài đều duy trì hình thái ấu tể, đợi sang ngày hôm sau, hắn mới khôi phục lại dáng vẻ con người, rồi mới cùng đàn trùng tộc giải thích tình huống lúc trước của hắn.

“Sau này sẽ không như vậy nữa.” Cố Hoài ngồi nghiêm chỉnh, thái độ thực nghiêm túc, “Lúc trước nói những lời như vậy với mọi người, tôi thật sự xin lỗi.”

Trong thế giới ban đầu, Cố Hoài không có người nhà, từ nhỏ đến lớn, hắn chỉ có một mình.

Khi trưởng thành Cố Hoài đối với sự quan tâm của người khác càng thêm mẫn cảm, bởi vậy khi tới thế giới này có “người nhà”, Cố Hoài rất nâng niu và quý trọng.

Làm vương, có năng lực cảm nhận cảm xúc của trùng tộc nhà mình khiến Cố Hoài càng rõ ràng hơn sự lo lắng và yêu thích của nhóm trùng tộc, những cảm tình này vừa trong sáng lại rất mãnh liệt, Cố Hoài cảm nhận được, hắn đương nhiên muốn đáp lại một tình cảm tương ứng như vậy.

“Ngài không cần phải giải thích.” Capelia nhìn Cố Hoài nói.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của nữ tính trùng tộc này, lúc này khóe miệng vẫn xuất hiện độ cong rất nhỏ, rất khó có thể nhìn ra đây là một nụ cười, nhưng đây là kết quả cố gắng của Capelia.

Cố Hoài nhìn thấy nụ cười không dễ phát hiện này, không tự giác chớp chớp mắt.

“Là…. Biểu tình thuộc hạ làm thực khó coi sao?” Capelia khó có khi hơi mất kiểm chế, “Là Aaron nói, đối với người mình nâng niu, phải dùng biểu tình này mới tốt.”

các chủng tộc khác về phương diện tình cảm vẫn hiểu hơn trùng tộc, cho nên Capelia liền nghe vào một chút lời của Aaron.

“Không có, Luna cười rất đẹp.” Cố Hoài nhanh chóng lắc đầu.

Nghe thấy Cố Hoài nói như vậy, vẻ mặt của Capelia lại căng ra.

Giống như nghe được lời ca ngợi, mặc dù nữ tính trùng tộc so với nữ tính của những chủng tộc khác thì lãnh khốc hơn nhiều, nhưng không phải không có cảm xúc ngượng  ngùng.

Lúc này ở bên cạnh Cố Hoài, một con Tucker trùng tộc dùng cẳng tay của nó kẹp một cái lược nhỏ đặt lên bàn.

Quá trình cũng không thuận lợi, thử vài lần, đều khiến chiếc lược này “lạch cạch” rơi xuống đất.

Nhưng con Tucker trùng tộc này cũng không bỏ cuộc, nó cúi đầu, rồi lại thử thêm một lần nữa.

Cẩn thận cố gắng không chế một hồi, con Tucker trùng tộc này cuối cùng dùng “tay” của nó giữ được cái lược nhỏ này.

“Tê tê….” con Tucker trùng tộc khổng lồ dùng đôi dựng đồng màu đỏ nhìn chằm chằm vào cái lược nhỏ mình đang giữ, lúc này cúi đầu phát ra thanh âm khàn khàn trong cổ họng.

Những con Tucker trùng tộc khác ở xung quanh cũng hơi bồn chồn, thoạt nhìn cũng muốn làm thử.

“Chải chỗ này.” Ngồi trên sô pha, Cố Hoài nâng tay lên vỗ vỗ nhẹ vào cẳng tay sắc bén của Tucker trùng tộc, rồi mới cong mắt chỉ chỉ vào đầu tóc của mình.

Những trùng tộc cấp thấp ban đầu là vì chiến tranh mà sinh ra, những con Tucker trùng tộc ở trong phòng khách này ban đầu cơ bản không hiểu chuyện gì ngoài chuyện chiến đấu, nhưng điều này đã được thay đổi từ khi Cố Hoài phá vỏ sinh ra.

Chúng nó đã học tập phải chăm sóc ấu tể bảo vệ ấu tể như thế nào, cùng với phải làm như thế nào để dỗ ấu tể vui vẻ.

Sau khi Cố Hoài chỉ đầu tóc hắn, con Tucker trùng tộc đang dùng cẳng tay sắc bén của nó giữ chiếc lược nhỏ kia cẩn thận đem chiếc lược này nhẹ nhàng chải lên mái tóc đen của Cố Hoài.

Thuận lợi chải tóc cho Cố Hoài, dựng đồng màu đỏ của con Tucker trùng tộc này hơi hơi co lại, trong cổ họng phát ra âm thanh càng trầm thấp càng dài hơn vừa rồi.

Alvis ngồi bên cạnh dùng cái đuôi quấn lên người Cố Hoài, đối mặt với bức tranh này, ba gã quân đoàn trưởng khác cũng không dị nghị gì.

Ngồi ở bên cạnh Cố Hoài, Alvis thật sự không xuất hiện tình trạng không khống chế được.

Mà hành vi của Alvis được Cố Hoài cho phép, đây là ý nguyện của Cố Hoài, xác nhận Alvis không tồn tại nguy hiểm gì với Cố Hoài, nhóm quân đoàn trưởng đối với ý nguyện của Cố Hoài đều vô điểu kiện phục tùng.

Được chải đầu tóc một chút, lúc này Cố Hoài nghĩ tới kế hoạch thay đổi đất ở Toussaint tinh, hắn hơi nghiêng đầu qua hỏi Sidmudo đang ở gần hắn: “Sau này ở Toussaint tinh sẽ có rất nhiều hoa, Sidmudo có thích hoa không?”

Quân đoàn trưởng đệ tứ quân đoàn người to gần bằng Tucker trùng tộc có khuôn mặt trông rất hung ác, thế nhưng ở trước mặt Cố Hoài thì hơi có vẻ ngơ ngác.

Sidmudo rất ít khi biểu đạt ý kiến của mình, bởi vậy Cố Hoài mới đặt câu hỏi cho đối phương.

“Ah, nếu bệ hạ thích hoa, vậy thuộc hạ cũng sẽ thích hoa.” Sidmudo tự hỏi một giây, dựa vào tư duy của hắn đưa ra một đáp án.

Cố Hoài nghe vậy nhẹ nhàng gãi gãi má, giương mắt nhìn về phía cửa số bên trái mình đang tràn ngập ánh nắng: “Toussaint tinh nếu có thể trồng nhiều hoa, tinh cầu này nhất định sẽ rất xinh đẹp. đương nhiên hiện giờ tôi cảm thấy Toussaint tinh cũng rất xinh đẹp, thế nhưng trồng hoa tươi có thể cho tinh cầu thêm nhiều màu sắc.”

“Có thể nhìn thấy với mọi người thì tốt rồi.” tâm tình Cố Hoài rất tốt.

Nói tới đây, Cố Hoài  nhìn về phía Aye: “Đúng rồi, lúc Aye nằm mộng, anh đã nhìn thấy gì ở trong đó? Có nhìn thấy Toussaint tinh, có phải có rất nhiều hoa hay không?”

Ngày hôm qua Cố Hoài lợi dụng hình thái ấu tể để bán manh, nghe thấy một gã trùng tộc nói Aye đã nằm mơ thấy chuyện tương lai, hiện giờ suy nghĩ tới nên hỏi một chút.

Cố Hoài hỏi tới chuyện này, tất cả những trùng tộc trong phòng đểu chú ý đến.

Vốn chuyện này bọn họ nên hỏi trước Cố Hoài, nhưng sau khi Aye nhắc tới giấc mơ dự đoán, Cố Hoài đang bị bệnh, lo lắng cho Cố Hoài khiến bọn hắn không có tâm tình để ý đến chuyện khác.

Aye dùng dựng đồng màu vàng rất nhạt nhìn Cố Hoài đang dò hỏi hắn, đã ngăn chặn dị năng dự đoán, Aye nhìn thân thể Cố Hoài ở hiện tại.

Aye cho Cố Hoài vẫn là cảm giác bình tĩnh như nước, trên khuôn mặt có hai đường màu xám khiến hắn càng thêm thần bì.

Mà bên trong tất cả trùng tộc, Aye là trùng tộc có thể giải thích được sự dịu dàng, ánh mắt hắn nhìn Cố Hoài rất là bình tĩnh, nhưng đồng thời cũng rất nhu hòa.

Có thể nói đây là một ánh mắt ôn nhu.

“Thuộc hạ cũng muốn chải đầu cho ngài, có được không?” hiếm khi không trả lời câu hỏi của Cố Hoài ngay lập tức, đầu tiên Aye đưa ra câu hỏi này.

Cố Hoài hơi ngoài ý muốn chớp chớp mắt, gật đầu đồng ý: “Có thể.”

Sau khi Cố Hoài đồng ý, những con Tucker trùng tộc đang chờ chải đầu cho Cố Hoài ngừng lại động tác, Aye mới nhận lấy cái lược nhỏ kia, đứng ở bên cạnh hạ ánh mắt, cẩn thận chải đầu cho Cố Hoài vốn là không cần chải.

Rồi sau đó thanh âm của Aye mới trầm thấp vang lên: “Thuộc hạ nhìn thấy…. Toussaint tinh có rất nhiều hoa mà ngài thích, nhìn thấy ngài rất vui vẻ, Toussain tinh trong tương lai sẽ là dáng vẻ mà ngài hy vọng.”

“Vậy thì tốt quá.” Cố Hoài nghe vậy, ánh mắt hơi sáng lên.

Cố Hoài biết trùng tộc nhà mình đã rất cố gắng vì kế hoạch cải tạo đất ở Toussaint tinh, không chỉ chiêu mộ những chuyển gia về thổ nhưỡng của những chủng tộc khác, trong trùng tộc cũng có rất nhiều người vì thế mà bắt đầu học tập và nghiên cứu.

Sự cố gắng này sẽ có một kết quả tốt, Cố Hoài đương nhiên vui vẻ.

“Tôi có dẫn mọi người đi xem hoa không?” Cố Hoài hứng thú hỏi, Cố Hoài cảm thấy sau khi ở Toussaint tinh có thật nhiều hoa tươi, hắn nhất định sẽ làm chuyện này.

Đôi mắt của Aye hơi dừng lại, đại khái qua hai giây mới thong thả trả lời: “Đúng vậy.”

Trên thực tế, Aye không nhìn thấy tương lai của Toussaint tinh, tương lại hắn thực sự nhìn thấy trong giấc mơ, có lẽ là trước khi Toussaint tinh có thể tràn đầy hoa.

Nhưng mặc dù không có nhìn thấy, Aye tin tưởng trải qua sự cố gắng của trùng tộc và đủ thời gian, dáng vẻ của Toussaint tinh nhất định sẽ biến thành như Cố Hoài kì vọng.

“Hy vọng tương lai này sớm tới, tôi muốn mau chóng dẫn mọi người đi ngắm hoa.” Lời nói của Cố Hoài mang theo sự kì vọng.

Aye lộ ra nụ cười thực nhẹ, trả lời: “Thuộc hạ cũng hy vọng.”

Nếu tương lại này hắn có thể nhìn thấy thì thật tuyệt.

Aye thỉnh thoảng cũng có ý tưởng mà nhân loại gọi là “lòng tham”.

Giống như hôm nay vậy, Cố Hoài sống khỏe mạnh, và đồng ý gần gũi với bọn họ, tất cả trùng tộc đều hy vọng có thể tiếp tục như vậy.

Nhưng “không thay đổi” khó hơn nhiều so với “thay đổi”, vì duy trì sự không thay đổi này, Aye đồng ý trả giá tất cả.

Bởi vậy cho dù đã biết trước thông qua giấc mơ dự đoán, hắn không cách nào dùng hai mắt nói ra chuyện tương lai, Aye cũng nói, hắn hy vọng tương lai này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.