Chào Ngày Anh Đến

Chương 27




Tiêu Mị không biết phải trả lời Lâm Trục Lưu thế nào, bởi vì y không hề cảm thấy bản thân mình có điểm nào tốt. Thật ra y không có gì cả, chẳng qua chỉ một lòng một dạ nhớ mong người trước mắt này thôi.

Thế này gọi là tốt ư? Y không biết, y chỉ biết mình không thể rời khỏi người trước mắt này.

Lâm Trục Lưu vuốt ve tay trái của Tiêu Mị, xót xa hỏi: “Lúc ấy đau lắm phải không?”

Tiêu Mị lắc đầu, an ủi nàng: “Cũng tạm…”

“Chàng lại lừa ta.” Lâm Trục Lưu bất mãn với sự hời hợt của Tiêu Mị, ngẩng đầu nhíu mày nhìn y, “Cũng may, thật đấy, đều qua cả rồi. Tiêu Mị cười với nàng, nhàn nhạt nói: “Lúc ấy đau lắm, nhưng ta nghĩ sang những chuyện vẩn vơ khác. Khi vừa mới đến thành Qua Tỏa, nàng dẫn ta đi gặp mẫu thân nàng, lúc lên Nhung sơn nàng dẫn ta đi cùng, bên hồ Minh Châu ta gảy đàn cho nàng nghe, đêm thành thân của chúng ta ở vực Phượng Hoàng… Mỗi lúc cảm thấy sắp không xong, thì những cảnh tượng kia lại xuất hiện trong đầu ta.”

Lâm Trục Lưu nheo mắt, nhớ về những cảnh tượng ngày trước theo mạch suy nghĩ của Tiêu Mị, khóe môi cong cong. Nàng đang định lên tiếng, thì nghe thấy bên ngoài ồn ào lao xao, sau đó lạc đà dừng lại.

Nàng cau mày, xuống khỏi xe, Tiêu Mị định ngăn nàng nhưng không được, thầm nhủ hành động của nương tử nhà mình quả là kinh người.

Lâm Trục Lưu xuống xe, thì thấy một đại đội nhân mã đang vây quanh bọn họ, nàng thầm kinh ngạc, nhưng thấy Triệu Mạt đang bần thần nhìn một người nào đó trong đội ngũ.

Sợ nàng ta bị thương đang yếu trong người, Lâm Trục Lưu bước tới đỡ rồi kéo nàng ta ra sau lưng. Song Triệu Mạt lại nhón chân bước về phía trước một bước, khẽ thì thầm bên tai nàng: “A Trục tỷ, tướng lĩnh trong quân doanh Qua Tỏa các tỷ, đều anh tuấn uy vũ thế này hả?”

Lâm Trục Lưu nghe nàng ta hỏi thế thì ngỡ ngàng, nàng sống ở Qua Tỏa ngần ấy năm, ấy thế mà quả thật chưa từng gặp tướng lĩnh nào xứng với câu “anh tuấn uy vũ” cả, thông thường nàng hay dùng “mặt dày mày dạn” hoặc “không biết xấu hổ” để hình dung về những đồng liêu kia của nàng.

Quan sát kỹ, thì thấy trong đội ngũ đang treo cờ chữ Lê của quân Qua Tỏa. Nàng nhìn về phương hướng Triệu Mạt đang nhìn chằm chằm, quả nhiên trông thấy Lê Vệ chủ tướng của Hồng doanh đang đứng ở vị trí đầu tiên của đội ngũ, hắn đang ôm vai cười ngả ngớn với nàng.

Làn da Lê Vệ rám nắng, thân hình cao ráo, cơ bắp săn chắc nhưng không quá vạm vỡ khiến y trông vừa tráng kiện vừa quyến rũ. Lâm Trục Lưu là cộng sự với hắn nhiều năm, bình thường không để ý lắm, hôm nay chợt phát hiện: Tề Phong, Tiểu Tứ bao gồm cả Lý Lộc, thật ra đều có vẻ ngoài không hề tệ. “Lâm Trục Lưu, cô để lão tử đợi lâu lắc!” Lê Vệ bước tới bên cạnh nàng, vỗ lên vai nàng, “Ôi kẻ sĩ mới ba ngày không gặp đã phải lau mắt nhìn, mới xa cách chưa bao lâu, mà cô đã sắp làm mẫu thân rồi!”

“Không nhanh thế đâu.” Lâm Trục Lưu cũng cười, hỏi hắn: “Sao ngươi lại đến đây? Bát cơm của Hồng doanh bị người ta cướp mất hay là bị cha ngươi đuổi ra ngoài?”

“Ông già không yên tâm về cô, lấy roi rượt ta bắt ta qua đây đón cô. Cô nói xem thể diện của cô lớn đến cỡ nào cơ chứ, ta đang thắc mắc xem ai mới là con ruột của ông ấy đây.”

“Lê bá bá khỏe chứ?” Lâm Trục Lưu nghe y nói vậy, vội vàng hỏi.

“Khỏe lắm, hôm nghe tin cô có thai, ông ấy ăn hết ba bát cơm to đấy.” Lê Vệ gãi đầu, như sực nhớ ra gì đó nói: “Mau ra khỏi sa mạc thôi, nếu còn phải đợi cô thêm mấy canh giờ nữa, nói không chừng ta đã phái Hồng doanh lật tung cả bắc mạc này lên mất. Trận này các cô đánh quả là chấn động lòng người, lao tâm lao lực, nếu không phải phụ thân cho ta xem mật báo, ta thật sự không ngờ Đoạn Trầm Phong là loại người ấy. Nhưng Đoạn Lễ lại càng khiến ta cảm thấy kinh ngạc, tuy chuyện sát hại huynh trưởng vì đế vị không hiếm gặp, nhưng sao Đoạn Lễ lại có thể giết Đoạn Phi, làm sao hắn nỡ ra tay nhỉ…”

Lâm Trục Lưu cười giễu, “Bởi vậy mới nói biết người biết mặt không biết lòng, ta vốn cũng chưa từng nghĩ đến việc Đoạn Trầm Phong sẽ bắt giam Tiêu ca, lại còn dùng cực hình tàn nhẫn nhường ấy!”

Nghe nàng nói vậy, Lê Vệ ngoảnh đầu chào hỏi với Tiêu Mị. Song mới nhác thấy dáng vẻ của y, thì khựng lại, “Tiêu Mị… mặt của ngươi…”

“Vết thương nhỏ thôi, dù sao thì ta cũng không để tâm.” Lâm Trục Lưu ngắt lời Lê Vệ, đoạn nói: “Mau ra khỏi sa mạc thôi, trên xe có người bị thương phải đến thành Mão Đan chữa trị đấy.”

Lê Vệ gật đầu, nói với nàng: “Thành Mão Đan nhiều lương y, nói không chừng có người chữa được vết bỏng trên mặt Tiêu Mị. À phải rồi, thành Mão Đan đang mưa lớn, vào trong thành rồi cô đừng có chạy nhảy lung tung, ngã ra đấy rồi thì đừng có khóc…”

Lâm Trục Lưu cười toe toét, “Ta sống đến từng tuổi này, quả thật không biết té ngã có mùi vị gì đấy.

Cơ Na La tiến vào rừng trúc nọ, thì ngừng bước.

Trời mưa liên miên không ngớt, đã mưa suốt một ngày rồi nhưng vẫn không có dấu hiệu tạnh, ngược lại càng lúc càng lớn. Vừa ra khỏi sa mạc, bước vào địa phận của thành Mão Đan, nàng ta mơ mơ hồ hồ đi vào rừng trúc này.

Lá trúc trên đầu rậm rạp um tùm, nhưng không bao lâu sau thì y sam trên người nàng ta cũng ướt sũng. Thế nhưng nàng ta không quan tâm được nhiều đến vậy, nàng ta tựa vào cây trúc miễn cưỡng đứng vững, dù tay chân đều đang run lẩy bẩy, nhưng vẫn chầm chậm cởi mạng che mặt và nút buộc y phục ra.

Trên người chằng chịt những vết thương, bị cuốn vào trong bão cát không hề dễ thoát ra ngoài. Máu trên vết thương đã bắt đầu khép miệng, nếu động tác không quá mạnh thì sẽ không bị nứt ra. Những lọn tóc xoăn được búi lên cao, Cơ Na La ngã xuống mớ y phục tán loạn trên nền đất. Từ trước đến nay nàng ta chưa từng chật vật như thế này, nhưng giờ phút này đây, nàng ta không quan tâm được nhiều đến vậy.

Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, thậm chí còn xuyên qua tán lá cây rậm rạp, tạt thẳng vào mặt nàng ta. Những chiếc lá nằm rải rác khắp nơi trên mặt đất đều ướt đẫm hết cả, nước mưa cứ như được dâng lên từ mặt đất, liên tục không ngừng, như muốn nhấn chìm nàng ta.

Gió đêm lạnh lẽo, khiến nàng ta không có chỗ đến trốn, mà cũng trốn không thoát, thế nên dứt khoát để mặc cho cơn gió lạnh xào xạc lướt qua không kiêng nể, cơ thể lạnh cóng, thậm chí còn lạnh hơn cả nước mưa xối xả kia.

Cả đời nàng ta luôn kiêu ngạo, người trong thành gặp nàng ta đều phải vái chào, không ai dám ngồi cùng nàng ta trên một bàn ăn. Bản thân nàng ta cũng rất tuân thủ bổn phận của người dẫn đường, thanh cao đến mức chính bản thân nàng ta cũng cảm thấy buồn thay.

Mọi người tôn kính nàng ta, nhưng họ coi nàng ta như một vũ khí lợi hại. Chỉ có người nọ, mỉm cười với nàng ta, ngồi cùng với nàng ta, thậm chí gắp đồ ăn cho nàng ta.

Cơ Na La nhắm mắt nghĩ ngợi, cảm giác được mùi máu tanh càng lúc càng nồng, máu chảy mãi không ngừng, ngay cả lớp lá khô dưới lưng cũng nhầy nhụa cả. Nàng ta thử thả lỏng cơ thể cứng đờ, cho dù cảm thấy không thể làm được, hay không muốn làm, nhưng vẫn cố gắng để làm. Cuộc đời mỗi người, lúc đơn độc đối diện với một số chuyện, đều sẽ có cảm giác này.

Nàng ta cố suy nghĩ về một vài chuyện để khiến bản thân thoải mái hơn, thoắt chốc, mạch suy nghĩ quay trở về quãng thời gian rất lâu, rất lâu trước kia.

Cặp nến đỏ rực rỡ lặng lẽ cháy, khóe miệng người nọ như có như không vấn vương ý cười, đôi tay nọ kéo y phục của nàng xuống. Lúc kéo xuống, ấy thế mà xuất hiện ảo giác như trời u đất ám.

Cơ Na La đưa tay, cố gắng rướn lên, nhưng không thể với tới bất cứ thứ gì. Nàng ta nằm trên mặt đất hệt như người đã chết, rồi đột nhiên phá lên một tràng cười đáng sợ, ánh mắt tràn ngập vẻ hung tợn.

- Shen dịch -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.