Cháo Lạnh

Chương 6: Chương 6




Thấy tôi đồng ý khóe miệng Tô Mộc lại lần nữa cong lên nhếch mép cười, miệng nói nhỏ: “Ngốc nghếch.”

Nói xong anh ấy đã cầm tay tôi đưa đến trước chóp mũi yêu thử.

“Phì…” Một luồng phí ấm áp thổi tới tay tôi, trái tim tôi cũng đập thình thịch suýt rớt ra ngoài.

Mặc dù biết Tô Mộc nhất định sẽ bảo vệ tôi nhưng tôi vẫn có sự lo lắng không tự chủ được.

Không chỉ tôi, ngay cả bắp thịt của Tô Mộc cũng cứng lên mấy phần, hiển nhiên anh ấy bây giờ cũng rất lo lắng.

“Phì…”

Cũng may khí tức của yêu thử rất vững vàng, cũng không bởi vì tôi mà có gì khác thường.

Tô Mộc thở phào, nhanh chóng rút tay tôi về, nói: “Xem ra là anh suy nghĩ nhiều, vừa rồi chẳng qua là trùng hợp.”

Nói xong anh ấy đưa tay lau mồ hôi trên trán tôi, cười nhạo nói: “Còn nói không sợ, ra nhiều mồ hôi như này rồi.”

“Anh vừa rồi thì không lo lắng.” Tôi liếc Tô Mộc một cái nhưng trong lòng rất ấm áp. Vừa rồi anh ấy mỉm cười giúp tôi lau mồ hôi cử động thật là dịu dàng, kết hợp với gương mặt đẹp trai cùng ánh mắt chê bai khiến tôi cảm giác mình giống như con mèo được sủng nhưng chỉ biết gây họa vậy, không nhịn được muốn nhào tới trong ngực anh ấy nũng nịu.

Có điều coi như là mèo thì tôi cũng muốn làm mèo cao ngạo, vì vậy giả bộ không thèm để ý tới tay anh ấy, nói: “Đường Dũng đâu? Anh ấy không phải đi xuống cùng anh sao, sao lại chỉ có mình anh?”

Nghe tôi hỏi, biểu tình trên mặt Tô Mộc đột nhiên thay đổi, giống như đã có chuyện gì không tốt xảy ra. Nhưng rất nhanh anh ấy thu lại biểu trình trên mặt, lần nữa khôi phục bộ dáng dửng dưng, lạnh nhạt nói: “À, cậu ta quá ngu ngốc, bị trúng cơ quan bây giờ đang bị mắc kẹt.”

Anh ấy nói điềm nhiên giống như chuyện này với anh ấy không có bất kỳ liên quan nào vậy. Tôi liền nóng nảy, níu anh ấy lại hỏi: “Cái gì? Anh ta trúng cơ quan gì? Bây giờ thế nào?”

“Em quan tâm anh ta như vậy?” Thấy tôi cuống cuồng, mắt Tô Mộc đột nhiên nheo lại, sâu trong mắt lộ ra một tia nguy hiểm.

Chứng tỏ đang ghen.

Tôi cũng nôn nóng muốn chết, cũng không để ý anh ấy tức giận, nói thẳng: “Dĩ nhiên, anh ấy vì anh mới chạy tới nơi này, nếu như gặp phải nguy hiểm thì chúng ta làm sao còn đối mặt với anh ấy?”

“Chúng ta?” Tô Mộc nhỏ giọng hỏi lại một lần, thấy tôi chủ động đem mình cùng anh ấy vào cùng một chỗ, hơn nữa lại vì biết ơn anh ta đem Tô Mộc đưa vào mới sốt rốt, lúc này mới hài lòng kéo tôi nói: “Tạm thời còn chưa chết, không cần phải gấp gáp như vậy.”

Nói xong anh ấy gọi Tô Đoàn một tiếng rồi đưa chúng tôi đi về phía pho tượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.