Cháo Lạnh

Chương 17: Chương 17




Lý Trọng Mạnh cũng lên xe. 

Lái xe đưa tôi rời đi. 

Tôi ngồi ở vị trí ghế lái phụ, nhìn kính chiếu hậu bên phải, tôi thấy Lý Hào Kiệt vẫn đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích. 

Xe đậu dưới nhà Lý Trọng Mạnh, người đàn ông ấy xuống xe trước mở cửa giúp tôi. 

Một tay đưa về phía tôi: “Cẩn thận.” 

“Cảm ơn.” Tay tôi đặt trên tay Lý Trọng Mạnh, gắng lấy sức đứng lên. 

Tôi được Lý Trọng Mạnh đỡ, khập khiễng đi vào thang máy. 

Ở trong thang máy, tôi nói sơ lược với Lý Trọng Mạnh việc của dự án gần đây. 

Bởi vì quần áo đều ướt đẫm, khi tới cửa, Lý Trọng Mạnh lấy chìa khóa phòng của tôi ra, nói: “Chỗ em có quần áo trước kia của em, anh đến lấy một bộ đến giúp em, em cứ tắm ở nhà anh.” 

Tắm. 

Chuyện này là chuyện khá ngại ngùng, tôi dựa vào cửa phòng mình: “Hay là để em về tắm trước đi, tắm rồi em lại đến chỗ anh, anh giúp em xem vết thương ở chân.” 

Tôi vừa nói vừa muốn lấy chìa khoá. 

Lý Trọng Mạnh giấu chìa khóa sau lưng, khuôn mặt ẩn chứa nụ cười, lắc đầu: “Xin lỗi, không được.” 

“Vì sao?” 

“Chân em bị thương, anh không yên tâm để em tắm một mình.” Lý Trọng Mạnh nói, lấy chìa khóa mở cửa căn phòng đã từng là phòng của tôi, bản thân vào thay giày trước, rồi lại lấy dép giúp tôi, nói: “Yên tâm, em tắm anh sẽ không nhìn lén.” 

Người đàn ông vừa nói như vậy, ngược lại tôi có chút đỏ mặt. 

Lý Trọng Mạnh giúp tôi lấy một chiếc ghế để bên cạnh, bảo tôi ngồi xuống, tôi ý thức được anh ấy muốn giúp tôi thay giày, vội nói: “Để em.” 

“Không sao, cứ để anh.” 

Tay của người đàn ông đặt trên tay tôi, ngăn cản động tác của tôi. 

Thay dép giúp tôi. 

Khi tôi vào phòng mới phát hiện, tuy đã năm năm tôi chưa trở về căn phòng này nhưng nó không hề có dấu tích của sự cũ kỹ. 

Cả phòng sạch sẽ không dính một hạt bụi. 

Trên giường phủ ga giường hoạt hình màu vàng nhạt, là đồ mới. 

Tôi chỉ vào ga giường: “Đây là...” 

“Mỗi tháng anh đều sẽ tìm người đến quét tước vệ sinh, hơn nữa sẽ đổi ga giường, những ga giường trước đây vì giặt nhiều lần nên hư rồi, anh mua cái mới thay em.” Lý Trọng Mạnh nói xong, nhìn về phía tôi, dịu dàng hỏi: “Thích không?” 

Nhìn hình ảnh con mèo nhỏ đáng yêu trên ga giường, khóe miệng tôi cong lên, gật đầu: “Thích, có điều em đã ba mươi tuổi rồi, lại dùng loại này, liệu có bị người khác cười nhạo không.” 

“Sao lại vậy chứ?” Lý Trọng Mạnh đi tới trước mặt tôi, đưa tay sờ mái tóc của tôi, ánh mắt dịu dàng kiên định nhìn tôi nói: “Ở trước mặt anh, em mãi mãi là cô gái nhỏ, hơn nữa, không cần trưởng thành cũng không sao.” 

Giọng nói của người đàn ông rất nghiêm túc, hoàn toàn không có cảm giác qua loa lấy lệ. 

Nhìn anh ấy, trong lòng tôi bất giác cảm thấy yên tâm. 

Tôi đi vào phòng một mình, nhìn áo quần năm năm trước của tôi. 

Mấy năm này, bởi vì đi theo Mưu Đạo Sinh, tiếp xúc với kiến thức và nền học vấn quốc gia, ngày càng thích hán phục cách tân, mặc thoải mái lại rất có khí chất. 

Ban đầu Mưu Đạo Sinh không thích, bị tôi lôi kéo thì dần dần cũng yêu thích. 

Mà những trang phục trong ngăn tủ này đã lâu lắm rồi tôi chưa mặc. 

Tôi tùy ý lấy một chiếc áo thun và váy, lấy thêm đồ lót. 

Trừ những thứ này ra, còn có khăn tắm. 

Khi tôi đi vào nhà vệ sinh lấy khăn tắm, tôi mới phát hiện, trên bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh bày đủ các loại mỹ phẩm dưỡng da, đều chưa bóc lớp bọc. 

Không chỉ có thế, cái kệ nhỏ bên cạnh còn có dầu gội đầu. 

Trái tim tôi không khỏi đập mạnh. 

“Anh Lý, những mỹ phẩm dưỡng da này...” Tôi gọi với ra bên ngoài. 

Lý Trọng Mạnh biết tôi đã lấy đồ xong, từ bên ngoài đi vào, thấy tôi chỉ vào đống mỹ phẩm dưỡng da, anh ấy cũng không cảm thấy bất ngờ, giải thích: “Anh luôn nghĩ một ngày nào đó có thể em sẽ về ở nên vẫn luôn mua mỹ phẩm dưỡng da giúp em, có điều anh không am hiểu đồ của phụ nữ lắm, đều là y tá trong bệnh viện giới thiệu cho anh.” 

“Cảm ơn.” 

Thấy những thứ này, ngoại trừ cảm động, trong lòng tôi còn cảm thấy ấm áp. 

Lý Trọng Mạnh thực sự rất biết quan tâm. 

Anh ấy thấy tôi không nhúc nhích, bèn nhanh chóng giải thích với tôi: “Những món này đều mới mua đầu năm nay, những món trước đó đã hết hạn rồi.” 

“Cảm ơn.” Ngoại trừ cảm ơn, tôi thực sự không biết nói gì. 

Tôi lấy một số mỹ phẩm dưỡng da cơ bản, dầu gội đầu, dầu xả, sữa tắm rồi quay về chỗ của Lý Trọng Mạnh cùng anh ấy. 

Phòng của Lý Trọng Mạnh vẫn sạch sẽ như tôi nhìn thấy nhiều năm trước. 

Tôi nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo, khi lau tóc đi ra, trên bàn đang bày một số chai lọ, Lý Trọng Mạnh đang xem một trong những chai lọ đó. 

Thấy tôi, anh ấy lập tức đặt xuống, đi nhanh đến bên cạnh tôi, đỡ tôi ngồi trên sofa, dịu dàng nói: “Thuốc trong nhà không được đầy đủ, anh xem giúp em, lát nữa lại đi mua.” 

Lý Trọng Mạnh quỳ trước mặt tôi, hai tay nâng chân trái của tôi, nhẹ nhàng bẻ lại. 

“Á...” Cảm giác đau đớn mạnh mẽ truyền đến, tôi không khỏi hít một hơi. 

Lý Trọng Mạnh lập tức giảm bớt lực, hơi nhíu mày: “Không tổn thương đến khớp xương, có điều anh vẫn phải ra ngoài mua một lọ phun sương, em chờ anh một chút.” 

Người đàn ông nói rồi đứng dậy đi ra ngoài. 

Trước khi ra cửa, vẫn không quên dặn tôi: “Không được động đậy lung tung nhé.” 

“Được.” 

Tôi gật đầu. 

Sau khi Lý Trọng Mạnh ra khỏi cửa, tôi cũng không động đậy lung tung, ngồi yên trên ghế sofa, nhìn chung quanh một chút. 

Nhà anh ấy vẫn gọn gàng tối giản như trước kia. 

Ngoại trừ một số sách y học thì không có gì cả. 

Trên ghế sofa, ngay cả một chiếc gối dựa cũng không có. 

Tôi muốn mua cho anh ấy một cái! 

Nghĩ vậy, tôi nhảy bên cạnh đến túi, móc điện thoại di động ra tìm một chiếc gối ôm mặt mèo đáng yêu, đồng thời để lại địa chỉ và số điện thoại của Lý Trọng Mạnh. 

“Cốc cốc cốc.” 

Vừa mới mua xong, có tiếng gõ cửa truyền đến. 

Phản ứng đầu tiên của tôi chính là cho rằng Lý Trọng Mạnh đã trở về, cũng không suy nghĩ nhiều, nhảy lò cò tới cửa. 

Tôi vừa mở cửa vừa cười nhạo anh ấy: “Có phải anh quên mang...” 

Tôi còn chưa nói ra hai chữ chìa khóa thì đã nuốt xuống. 

Lý Hào Kiệt đang đứng trước cửa! 

Phía sau còn có một người đàn ông khác, trong tay người đàn ông kia mang theo một hòm thuốc màu trắng, tôi ý thức được, có lẽ anh ta là bác sĩ Lý Hào Kiệt tìm cho tôi. 

Người ngơ ngác như tôi còn có Lý Hào Kiệt. 

Người đàn ông ấy cụp mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào quần áo trên người tôi, khuôn mặt tôi như bị phủ một lớp băng mỏng. 

Tôi phản ứng kịp, sợ hãi muốn đóng cửa, người đàn ông ấy lại phản ứng nhanh hơn cả tôi! 

Một tay anh chặn cửa, tay kia nắm chặt khung cửa, nói với bác sĩ sau lưng: “Chờ tôi bên ngoài một lát.” 

“Được.” 

Bác sĩ nói, còn lùi về sau một bước. 

Lý Hào Kiệt bước vào trong phòng, trực tiếp đụng vào tôi đang chặn ở cửa! 

Tôi không đứng vững, ngã ra phía sau! 

Người đàn ông đóng cửa lại, cả người nhào về phía trước, chờ tôi phản ứng lại thì khuôn mặt của người đàn ông ấy đã gần trong gang tấc. 

“Anh... Ưm!” 

Tôi vừa muốn nói chuyện, người đàn ông ấy đã trực tiếp đè xuống, lấy môi chặn môi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.