Chào Em, Tôi Là Bạch Dự Nhân

Chương 5: Hạnh phúc đi kèm nỗi buồn nhẹ... -_-




Đối với những cuộc ước hội riêng rẽ, Duy Đa Lợi Á vẫn không mấy để ý tới, huống chi kẻ mời lần này lại là một thanh niên hơn phân nửa là vì thành ý chứ không phải vì công việc mà mời nàng.

Tuổi trẻ mỹ mạo, tính cách ôn nhu, lại có lòng từ ái, mà thân lại là trường chủ của Thiên Lý mục trường, một cột trụ kinh tế của Thủy Đô, và kiêm chức hội trưởng Tài Chính công hội, hiển nhiên Duy Đa Lợi Á là một đối tượng rất tốt để cho các nam tử hoặc chân thành hoặc có dụng ý mà theo đuổi nàng. Do đó mà nàng nhận được rất nhiều thư tình, đương nhiên chúng đều vô phước mà bị vất vào một góc của trữ vật thất, và bị bụi bám đầy cả lên.

Tất cả tinh lực của Duy Đa Lợi Á đều được dồn hết cho Thiên Lý mục trường và tiểu Khải Đế, nàng không còn dư tình cảm để dành cho người khác nữa, do đó nên nàng mới không đem vất hết thư tình vào sọt rác, bởi vì nàng nghĩ, dù không có ý với những người theo đuổi mình, vậy ít ra cũng nên tôn trọng họ. Dù sao thì thích một người cũng không phải là một cái tội kia mà.

Tuy nhiên, hôm nay Duy Đa Lợi Á lại đặc biệt phá lệ mà tiếp nhận thư mời của một người, mà thời gian lại là mười hai giờ đêm nữa.

Nửa đêm đúng là một thời điểm không mấy tốt, nếu ở trong khoảng thời gian này, một nam một nữ gặp nhau ở trong một khách điếm bình dân, vậy thì càng sẽ dễ khiến người ngoài đàm tiếu hơn.

Tuy nhiên, Duy Đa Lợi Á lại không cảm thấy lạ với thời gian mà gã ma võ sĩ kia đã chọn, bởi vì hắn vốn là một người thần bí, nên dường như không muốn cho bản thân mình phơi ra trước ánh mắt của mọi người, vì vậy mà mọi chuyện cũng không còn kỳ lạ nữa.

Nếu như địa điểm gặp mặt ở trên thiệp mời ghi là phòng khách của Thiên Lý mục trường hoặc là một nơi công cộng nào đó, như vậy Duy Đa Lợi Á mới là nghi ngờ không biết người đó có phải là Khái Lý hay không nữa.

Khải Lý có ơn cứu mạng với tiểu Khải Đế, chỉ với điểm đó thôi, dù bận cỡ nào thì Duy Đa Lợi Á cũng muốn gặp hắn một lần.

Sau khi về nhà sắp xếp một chút, đến khi gần tới giờ ước hội, lúc đó Duy Đa Lợi Á mới mặc một bộ trường bào che kín toàn thân, rồi leo lên một chiếc thú xa, rồi mới dựa vào bóng đêm mà chạy tới thành đông.

Nếu như dùng tới truyền tống trận thì có thể nhanh hơn một chút, nhưng không gian dịch chuyển lại không có lợi cho trẻ nhỏ, vì vậy mà Duy Đa Lợi Á mới phải chịu phiền một chút.

Biệt thự của Duy Đa Lợi Á nằm tại trung bộ của Thủy Đô, khoảng cách từ đó đến Tạp La khách điếm thì chừng bảy mươi dặm. Đối với Thần Phong đại lục mà nói, đó chỉ là một khoảng cách bình thường, hơn nữa nàng lại dùng thú xa có tốc độ tương đối nhanh, nên dưới sự điều khiển khéo léo của tuần thú sư, khoảng cách đã được rút ngắn rất nhiều, so với xe lửa cũng còn nhanh hơn đôi chút. Chỉ nửa tiếng sau thì thú xa đã đến được mục đích.

Vào lúc nửa đêm, Thủy Đô vẫn rất náo nhiệt, mà ngày hôm nay lại là ngày nghỉ, tương đối giống như cuối tuần vậy.

Trong thời kỳ chiến tranh, bình thường Thủy Đô vẫn không cho phép các chỗ ăn chơi mở cửa quá muộn, nhưng chỉ có ngày nghỉ là đặc biệt ngoại lệ.

Dưới áp lực của chiến tranh, dù sao thì mọi người cũng phải được thư giãn đôi chút, nhằm tránh cho thần kinh quá căng thẳng. Do đó mà những ngày nghỉ đều là những lúc rất náo nhiệt, dù có là nửa đêm thì cũng vậy.

Tửu điếm vẫn náo nhiệt như thường lệ, người người của mọi tầng lớp ra ra vào vào nườm nượp, sinh ý của khách điếm bình dân rất khá giả. Có rất nhiều nam nữ sau khi say khướt ở tửu điếm, thế là họ liền kết bạn với nhau đến thuê phòng trống tại khách điếm để cùng nhau trải qua một đêm điên cuồng.

Xe cộ và người ngựa ở trên đường khá đông, vì vậy mà không có ai chú ý đến chiếc thú xa của Duy Đa Lợi Á.

Duy Đa Lợi Á vén rèm bước xuống xe, rồi đi về hướng một tòa khách điếm bình dân không lớn lắm.

- Tiểu thư!

Xa phu nhịn không được mà gọi nàng lại:

- Thật không cần thuộc hạ đi theo à?

Vị xa phu này không phải là một tuần thú sư thông thường, mà lão là một ngự thú sứ có sức chiến đấu rất mạnh và cũng là một lão bộc lâu năm của gia tộc. Ngoài việc đảm đang chức xa phu ra, lão còn kiêm luôn cả trách nhiệm bảo tiêu nữa. Trước đây lão vẫn theo hầu phụ thân của Duy Đa Lợi Á, hết sức trung thành và tận tâm, ngoài mấy tỷ muội Cách Lôi Lâm ra, lão là một trong số rất ít người không gọi nàng là trường chủ, mà chỉ gọi là tiểu thư.

Duy Đa Lợi Á quay đầu lại đáp:

- Không cần đâu, Khẳng Ni Tư, ta tự mình đi được rồi.

Khẳng Ni Tư hơi nhíu vậy:

- Nhưng....

Duy Đa Lợi Á cười cười:

- Đừng lo, không có vấn đề gì đâu.

Dựa vào kinh lịch anh dũng của Khải Lý, hắn đã ra tay chiến đấu với hải tặc mà không sợ gì cả, điều đó cho thấy hắn là một người tốt. Do đó mà Duy Đa Lợi Á mới không có lòng phòng bị với hắn. Hơn nữa, với thân phận thần bí và tác phong hành sự của hắn, nếu lỡ như thấy được người khác ở bên cạnh mình, nói không chừng hắn sẽ không tiện xuất hiện cũng nên.

Nghe nàng nói xong thì Khẳng Ni Tư cũng im lặng luôn.

Tuy rằng Tạp La khách điếm hơi nhỏ một chút, nhưng nó không xa trung tâm thành bao nhiêu, vì vậy mà tính an toàn cũng tương đối cao. Hơn nữa, Duy Đa Lợi Á lại muốn đơn độc đi gặp người kia, điều đó đủ chứng minh rằng bọn họ rất quen thuộc nhau.

Người kia là ai, Khẳng Ni Tư không hề biết. Chỉ là lão cảm thấy có chút bất an, có lẽ vì ở chung với chiến sủng đã lâu nên Khẳng Ni Tư tựa hồ cũng tạo thành khứu giác nhạy cảm đối với nguy hiểm giống như chúng vậy.

Tuy biết mình hơi lo xa, nhưng Khẳng Ni Tư cũng nói thêm một câu:

- Vậy tiểu thư hãy cẩn thận một chút.

- Ta biết rồi, phiền ngươi hãy chờ ở đây. Đại khái sau chừng nửa tiếng nữa thì ta sẽ trở lại.

Nói xong, Duy Đa Lợi Á liền đi thẳng vào trong khách điếm.

Lão bản của Tạp Lai khách điếm đang hí hửng đếm tiền, mỗi kỳ nghỉ là sinh ý đặc biệt tốt, và ngày hôm nay thì lại sớm cho thuê hết phòng. Nếu như vị khách nhân vừa vào kia mà cũng nghỉ lại đêm nay, vậy thì lão có thể đóng cửa nghỉ sớm rồi.

Bởi vì bị bộ áo trường bào che kín, cả gương mặt cũng chỉ lộ ra một nửa, cho thấy đó là một nữ sĩ Tinh Linh, vì vậy mà lão bản chỉ có thể xưng hô là khách nhân cho tiện.

- Không, ta đến tìm người, hắn trọ ở phòng 36, mong ngươi chuyển lời giúp.

- À!

Lão bản hơi có chút thất vọng, nhưng cũng đáp lại với giọng khách khí:

- Phòng đó ở lầu bốn, gian thứ hai ở bên trái. Tiểu thư, có cần ta sai tỳ nữ đưa đường giúp chăng?

Dựa vào thanh âm của Duy Đa Lợi Á, lão bản có thể đoán ra nàng là một nữ tử, đã vậy trong lòng lại còn ôm một tiểu hài tử, đại khái là vị tiểu thư này cũng với vị khách đã thuê phòng từ trước kia là tình nhân với nhau, và còn có con rơi nữa. Vì vậy mà bây giờ nàng ta mới len lén đến gặp mặt tình lang, chẳng trách nào nàng ta lại mặc y phục kín mít như vậy, rất giống với một ma pháp sư.

Thấy lão bản nở nụ cười đầy thâm ý, điều đó khiến cho Duy Đa Lợi Á cảm thấy hơi thiếu tự nhiên, khuôn mặt khuất đằng sau lớp hắc bào chợt đỏ bừng lên. Vì để che giấu thân phận nên nàng lại có tật giật mình, quả thật rất dễ khiến người khác hiểu lầm.

- Không cần, tự ta đi tìm hắn được rồi.

- Dạ được, xin tiểu thư thong thả.

Lão bản nhiệt tình cúi mình tiễn Duy Đa Lợi Á, sau đó lão lại vui mừng phát hiện ra có một đôi nam nữ khác vừa bước vào khách điếm, nên vội đon đả:

- Tiên sinh, tiểu thư, xin hỏi có phải chư vị cần nghỉ chân không ạ?

Lúc này Duy Đa Lợi Á đã đi lên lầu. Bởi vì sau cơn gió bão kinh tế ập tới, tinh thạch bị thiếu hụt nặng, mà lão bản vì muốn tiết kiệm nên đã giảm bớt vật liệu, do đó mà hiệu quả của những tòa cách âm kết giới ở đây không còn tốt như xưa nữa. Khi nàng đi ngang qua những phòng khác, mơ hồ nghe được tiếng rên rỉ từ bên trong phát ra, vì vậy mà người ở trong đó đang làm gì thì không cần nói cũng biết rồi.

Thế nên Duy Đa Lợi Á đỏ bừng mặt, tim đập nhanh. Nàng là trường chủ của Thiên Lý mục trường, là đại phú hào của Thủy Đô, và cũng là nữ cường nhân ở trên thương trường, thế nhưng về phương diện nam nữ thì lại như một trang giấy trắng vậy.

Phải vất vả lắm thì nàng mới đi qua được lộ trình này, khi Duy Đa Lợi Á lên đến lầu bốn, nàng dừng lại ở trước căn phòng thứ hai ở bên trái, biển số ở trên cửa ghi rõ hai con số màu trắng thật lớn "36". Có lẽ là đúng phòng rồi.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Duy Đa Lợi Á bấm vào chuông cửa.

Soạt!

Theo tiếng khép lại của cách âm kết giới, từ trong phòng có giọng của một nam tử truyền ra:

- Ai đó?

Tuy rằng thời gian quen biết không nhiều, nhưng Duy Đa Lợi Á lập tức có thể nhận ra thanh âm của hắn. Quả thật là Khải Lý chứ không sai.

- Là ta!

Duy Đa Lợi Á bỗng nhiên cảm thấy khẩn trương, từ sau khi nghe Ái Lệ Ty báo lại thư mời, nàng cảm thấy có chút băn khoăn, loại cảm giác này càng trở nên cường liệt hơn khi hai người sắp giáp mặt. Duy Đa Lợi Á chỉ có thể đổ thừa cho sự xuất hiện của Khải Lý đã khêu lên cảm giác tội lỗi của nàng đối với tiểu Khải Đế mà thôi.

Cửa phòng hé mở, một nam tử với nụ cười ấm áp trên mặt xuất hiện và nói:

- Nàng đến rồi!

Nụ cười ấm áp đó đã xua tan đi lòng khẩn trương của Duy Đa Lợi Á, nàng gật đầu rồi bước vào trong, còn nam tử kia thì thuận tay đóng cửa lại, đồng thời cũng ấn nút giăng cách âm kết giới lên.

Hắn vừa xoay người lại thì đã vội kêu lên:

- Khải Đế phải không?

Thần tình gấp gáp như vậy rất giống với một người cha vừa đi xa trở về, và lúc này đang nóng lòng muốn gặp lại nữ nhi của mình.

Duy Đa Lợi Á vén hắc bào lên, để lộ ra cô bé tiểu Tinh Linh đang ngủ rất ngon, khuôn mặt đỏ hồng xinh xắn. Nguyên bản Tinh Linh là một chủng tộc xinh đẹp nhất ở trên đại lục, mà trẻ em Tinh Linh thì lại càng khiến người ta yêu thích hơn nữa.

Nam tử cười nói:

- Nó khả ái quá nhỉ!

Duy Đa Lợi Á nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Khải Đế, mà trong lòng dậy lên tình mẹ vô bờ bến, nàng nói:

- Đúng vậy, muốn dỗ cho nó ngủ thật không dễ chút nào.

Nam tử xòe tay ra:

- Cho ta bế nó một chút được không?

Duy Đa Lợi Á thoáng do dự rồi cũng nhẹ nhàng trao Khải Đế sang cho hắn và nói:

- Xin nhẹ tay một chút, đừng đánh thức nó.

Nam tử tiếp nhận tiểu Khải Đế vào tay, nó vẫn không bị thức giấc. Nam tử nọ âu yếm ôm nó trong lòng rồi đong đưa một lúc lâu, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành, nhưng không hiểu sao nụ cười hiền lành đó đột nhiên lại từ từ trở thành băng lãnh, điều đó khiến cho Duy Đa Lợi Á cảm thất bất an.

Lúc này nam tử mới thốt:

- Duy Đa Lợi Á tiểu thư, ta muốn thỉnh cầu nàng một việc.

Duy Đa Lợi Á nghe vậy thì hơi ngẩn ra một chút, rồi nói:

- Khải Lý tiên sinh, xin cứ nói.

- Ừm, nàng có thể mang tiểu Khải Đế rời khỏi Thủy Đô, đừng trở lại nữa được không?

Duy Đa Lợi Á biến sắc:

- Ngài nói sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.