Chào Em, Tôi Là Bạch Dự Nhân

Chương 28: Cắm trại (2)




Dịch giả: huycoiqc

Chung trưởng lão, giá trị của lô hàng mà ngươi áp tải là bao nhiêu chắc ngươi phải biết rõ chứ?" Vương Thụy Khôn nói với Chung Tú.

Chung Tú cũng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu một cái.

"Việc này ngươi có biết là do kẻ nào làm" Vương Thụy Khôn lại hỏi.

"Ta đã tìm được một chút manh mối, nhưng hiện chưa có chứng cứ xác thực nên tạm không nói ra ở đây, để người khác khỏi hiểu lầm". Chung Tú nói.

"Cố ra vẻ huyền bí!" Nữ tử tử xinh đẹp hừ lạnh một tiếng.

"Chung trưởng lão, theo ta thấy nếu bắt một mình ngươi đi đoạt lại số hàng này là làm khó ngươi rồi, đối phương đã dám cướp hàng của Thiên Ngô Thương Hội chúng ta, chắc hẳn bối cảnh không đơn giản. Như vậy đi, nếu Chung trưởng lão có thể tìm ra manh mối hay chứng cứ chính xác, thương hội sẽ đứng ra nói chuyện với chủ hàng, nghĩ cách giải quyết chuyện này thật ổn thỏa." Vương Thụy Khôn trầm ngâm một chút rồi nói.

"Nếu muốn thương hội ra mặt ta nghĩ Chung trưởng lão phải tìm được chứng cứ xác thực trong nửa tháng, để thương hội có đủ thời gian để xử lý, nếu không sẽ rất bị động. Nếu quá nửa tháng, việc này đành để Chung trưởng lão tự mình giải quyết rồi." Nữ tử xinh đẹp nói.

"Triệu trưởng lão nói cũng có lý. Nửa tháng thì hơi vội, thôi thì cho hai mươi ngày đi." Vương Thụy Khôn nhìn Chung Tú nói.

"Đa tạ tạ Vương Phó Hội Trưởng đã thông cảm, việc này vốn do ta mà ra, không thể đùn đẩy trách nhiệm cho người khác, không nên để thương hội gánh chịu chịu thay ta. Từ giờ đến thời hạn giao hàng còn hơn một tháng, nếu như đến đến lúc đó ta không thể tìm hàng hóa về, Chung Tú nguyện tiếp nhận bất kỳ hình thức xử lý nào." Chung Tú mặt không đổi sắc trả lời.

Nghe được câu này, Vương Vương Thụy Khôn và nữ tử xinh đẹp đều có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Chung Tú lại có thể trả lời dứt khoát thế.

Dù sao nếu việc này được thương hội đứng ra dàn xếp sẽ có không ít vấn đề được giải quyết dễ dàng. Cho dù tạm thời không tìm lại được hàng hóa nhưng với năng lực của Thiên Ngô Thương Hội thì trừ Tinh Thạch ra, những hàng hóa khác vẫn có thể gom đủ trong thời gian ngắn, tuy Tinh Thạch chỉ có thể ngộ không thể cầu nhưng với nội tình thương hội nếu chịu bỏ ra giá tiền thật lớn cũng không phải không được.

Chẳng qua nếu do thương hội ra mặt giải quyết việc này, Chung Tú sẽ không thoát khỏi trách nhiệm, kỳ hạn năm mươi năm có thể tăng lên bao nhiêu còn khó mà biết được.

Đây là điều Thạch Mục không muốn thấy nên dứt khoát không cần thương hội trợ giúp.

Mà mấu chốt nhất là chuyện này khó tìm được chứng cứ chứng minh Minh Nguyệt Giáo âm thầm giở trò.

"Chung trưởng lão, ngươi thật sự không cần thương hội trợ giúp?" Vương Thụy Khôn suy nghĩ một chút rồi hỏi.

Nữ tử xinh đẹp thì dùng ánh mắt như nhìn một kẻ ngu ngốc nhìn Chung Tú, cảm thấy nàng không biết tốt xấu.

"Không sai." Chung Tú gật gật đầu.

"Tốt, nếu như Chung trưởng lão đã tự tin như vậy, thì cứ như thế đi. Nhưng trước đó, việc này cần phải giữ bí mật, dù sao việc này cũng ảnh hưởng đến danh dự thương hội, không nên lộ ra ngoài." Vương Thụy Khôn gật gật đầu, xem như đồng ý.

"Chung Tú hiểu." Chung Tú trả lời.

"Đúng rồi thương hội đã an bài chỗ ở cho hai người, ta sẽ sai người dẫn các ngươi đi xem."

"Đa tạ Vương Phó Hội Trưởng, Chung Tú cáo từ." Chung Tú chào hai người Vương Thụy Khôn một câu rồi cùng Thạch Mục đi thẳng ra cửa không quay đầu lại.

"Thúc thúc, ta thấy nha đầu kia chỉ mạnh miệng thôi, sợ là số hàng kia bị ai cướp còn không biết, lại vọng tưởng lấy về? Quả thực là hão huyền!" Nữ tử xinh đẹp nhìn thấy Chung Tú vừa rời đi liền hừ lạnh nói.

"Nửa năm gần đây, bên ngoài có chút bất ổn, vốn chuyện phân đàn Lệ Côn Thành bị cướp một lượng hàng lớn, rồi đến Ô Ba thành và Tề Tát thành, hôm nay cả Nhật Khang Thành cũng xảy ra vấn đề. Tuy rằng nhìn thì có vẻ liên quan đến Man tộc, nhưng theo ta thấy thì chưa hẳn là vậy, sau việc này còn rất nhiều bí ẩn. Chung Tú nếu muốn tự giải quyết, có lẽ sẽ thực sự tìm được cái gì đó."

"Thúc thúc, ngươi tin Chung Tú có thể làm được?" Khuôn mặt nữ tử xinh đẹp lộ vẻ khó tin.

"Chung Tú nếu có thể tìm hàng hóa về, đối với thương hội là chuyện tốt. Năng lực của nàng cũng không yếu, nếu không cũng không được Hội trưởng coi trọng, cho nàng và ngươi cạnh tranh vị trí Yêu tộc đặc sứ rồi. Nếu không tìm được, chuyện cạnh tranh coi như xong, nàng sao còn đủ tư cách đấu với ngươi nữa." Vương Thụy Khôn đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói.

"Thì ra là thế, thúc thúc suy nghĩ quả nhiên chu toàn!" Nữ tử xinh đẹp vui vẻ nói.

.....

Sau mấy ngày Thạch Mục và Chung Tú rời khỏi tổng bộ Thiên Ngô Thương Hội, tin tức số hàng của Thiên Ngô Thương Hội do Chung Tú áp tải đã mất từ trong Thương Húc Thành bắt đầu lan truyền ra.

Về việc này có đủ cách nói, có người nói do thế lực Yêu tộc làm, cũng có người nói là thế lực Man tộc bất mãn Thiên Ngô Thương Hội một nhà độc đại, thậm chí có người nói là biển thủ, tóm lại là đủ loại, phiên bản nào cũng có.

Nhưng đều giống nhau ở điểm người chịu trách nhiệm cho vụ việc lần này là Khách khanh Trưởng lão Chung Tú của Thiên Ngô Thương Hội đã tới Thương Húc Thành, còn số hàng hóa kia thì không thấy tung tích.

Tại kho hàng trong Nê Đầu Nhai.

"Xem ra việc này cuối cùng cũng lộ ra rồi, may mắn hàng hóa đều đã chuẩn bị đầy đủ." Chung Tú nhìn tám chiếc Phù Vân Xa ngập hàng trước mắt, khẽ thở dài nói.

"Không cần phải lo lắng, nên trở lại tổng hội thôi. Việc này lan truyền nhanh như thế đối với chúng ta chưa hẳn là xấu." Thạch Mục suy nghĩ một chút rồi nói.

"Nhưng Thạch đại ca , chúng ta ở ngoài sáng, địch trong tối, lòng muội luôn có cảm giác bất an." Chung Tú nói.

"Không có chuyện gì đâu, đừng nghĩ lung tung!" Thạch Mục nắm chặt tay Chung Tú vỗ nhè nhẹ an ủi.

......

Sau chuyện số hàng hóa do Chung Tú áp tải bị cướp lộ ra, vì Thiên Ngô Thương Hội không ra mặt thanh minh, bác bỏ lời đồn, người trong cuộc là Chung Tú lại không xuất đầu lộ diện, dưới sự giúp đỡ tận tình của mấy kẻ nhiều chuyện chẳng mấy chốc tin này đã lan khắp thành.

Hai ngày sau, ngoài cửa Hàn Uyên Các có hai vị khách không mời mà đến.

Trong đó có một nam tử khoảng ba bốn mươi tuổi, mắt xanh, tóc xù, dáng người khôi ngô, đúng là đương kim thành chủ Thương Húc Thành, Trưởng Lão Thần Ưng Bộ Lệnh Hồ Khoan.

Mà một gã nam tử khác, nếu Thạch Mục ở đây nhất định sẽ chấn động không thôi, người này đúng là Điện Chủ Địch Phong của Minh Nguyệt Giáo.

"Lệnh Hồ thành chủ đại giá quang lâm, lão phu không tiếp đón từ xa, thật thất lễ! Đúng rồi, vị này là?" Sau khi nhận được thông báo, Vương Thụy Khôn vội vàng đi ra ngoài, chào hỏi Lệnh Hồ Khoan, khi nhìn thấy Địch Phong liền hỏi.

"Vị này chính là Địch đàn chủ của phân đàn Liệt Phong nhai Minh Nguyệt Giáo." Lệnh Hồ Khoan nói.

"Hóa ra là Địch đàn chủ, hạnh ngộ hạnh ngộ!" Vương Thụy Khôn nghe xong vội chắp tay chào đối phương.

"Vương Phó Hội Trưởng, bổn tọa cũng không muốn vòng vo, lần này đến là để chứng thực một chuyện, sự kiện gây xôn xao trong thành gần đây có phải là thật hay không." Lệnh Hồ Khoan nói thẳng vào vấn đề chính.

"Lão phu gần đây bận bịu nhiều việc của thương hội, cũng không đi ra ngoài nên không biết chuyện mà Lệnh Hồ thành chủ nói đến là chuyện gì." Vương Thụy Khôn nói.

"Tất nhiên là chuyện số hàng mà U Xán thành chủ Thành Nhật Khang ủy thác cho quý thương hội chuyển cho ta bị cướp." Lệnh Hồ Khoan nhìn Vương Thụy Khôn một cái nói.

"Thành chủ đại nhân không biết ngươi nghe được tin này ở đâu." Vương Thụy Khôn hỏi.

"Vương Phó Hội Trưởng không cần điều tra nguồn gốc của tin này, hôm nay tại hạ cùng Lệnh Hồ thành chủ đến đây chỉ muốn xác nhận lại số hàng hóa nhờ Thiên Ngô Thương Hội áp tải đã thất lạc không." Địch Phong chen miệng nói một câu.

"Hai vị, lão phu thật không biết việc này, hay là chúng ta vào trong phòng nói chuyện đi." Vương Thụy Khôn thấy xung quanh bắt đầu có người tụ tập liền đề nghị.

Hai người nhìn Vương Thụy Khôn, nhưng không có ý định bước đi.

"Hai vị, Thiên Ngô Thương Hội buôn bán rất chú trọng danh dự, nếu như thất sự có chuyện như hai vị nói, tại hạ cam đoan, theo đúng quy định bồi thường gấp ba cho hai vị. Theo ta biết hôm nay còn chưa đến thời hạn giao hàng, xin hai vị an tâm chờ đợi, không nên tin vào những lời đồn nhảm kia." Vương Thụy Khôn thấy chung quanh càng lúc càng đông người, nét tươi cười trên mặt dần dần biến mất, nghiêm nghị nói.

Từ đầu tới cuối Vương Thụy Khôn không đề cập nửa câu tới chuyện mất hàng hóa, Lệnh Hồ Khoan không khỏi bán tín bán nghi, việc này nếu không có Địch Phong nhắc nhở, hắn cũng sẽ không tới dò xét.

Nhưng nghe được câu cam đoan này của Vương Thụy Khôn hắn cũng yên tâm hơn, nếu thật sự hàng đã bị mất thì với danh dự của Thiên Ngô Thương Hội, chắc sẽ cho hắn một khoản đền bù xứng đáng.

Nghĩ đến đây mặt mũi hắn cũng dễ nhìn hơn, tùy tiện nói vài câu với Vương Thụy Khôn rồi cùng Địch Phong ra về.

Nhìn theo bóng lưng hai người, ánh mắt Vương Thụy Khôn có chút phức tạp.

Kỳ thật Chung Tú có thể tìm hàng hóa về được hay không Vương Thụy Khôn cũng không dám chắc, theo tình báo của thám tử mấy ngày nay Chung Tú chỉ quanh quẩn một chỗ, dường như không có ý định đi tìm hàng hóa vậy.

Trong kho hàng ở Nê Đầu Nhai.

"Tú nhi, nàng nghe ngóng được tin gì rồi à, sao buồn bã không vui vậy." Thạch Mục thấy Chung Tú ngồi yên một chỗ không nói một lời thì ân cần hỏi han.

"Thạch đại ca, Vương Phó Hội Trưởng vừa báo cho muội rằng thành chủ nơi này, cũng chính là chủ hàng đã tới tìm hắn, bị hắn dò hỏi một phen." Chung Tú nói.

"Ha ha, ngày ước định giao hàng còn chưa đến, thành chủ chỉ là nghe được chút phong thanh nên đến gây áp lực ấy mà, không có vấn đề gì đâu." Thạch Mục nói.

"Chuyện thành chủ muội cũng không lo lắng gì, nhưng mà chúng ta làm vậy có được không." Chung Tú hỏi.

Thạch Mục cười cười không đáp, ung dung gật đầu.

Vào lúc này, Thải Nhi từ ngoài phòng bay vào, hạ xuống vai Thạch Mục, hào hứng nói: "Thạch Đầu, ngươi đoán xem ta đã trông thấy người nào?"

"Đừng thần thần bí bí, nói mau!" Thạch Mục không khách khí nói.

"Nhìn ngươi gấp gáp chưa kìa, để từ từ, cho ta thở một tí, uống hớp nước đã chứ, ngươi biết ta bay tới bay lui ở bên ngoài suốt cả ngày mệt lắm không." Thải Nhi nói.

Thạch Mục không để nó nói hết, búng vào đầu nó một cái, Thải nhi làm ra vẻ bị ủy khuất làm Chung Tú ngồi bên cạnh cũng bị chọc cười.

"Được rồi, nói mau, đừng thừa nước đục thả câu!" Thạch Mục ném một khối Linh Thạch Thủy thuộc tính cho Thải Nhi, nói.

"Ta nói, ta nói! Tên Địch Phong Địch Điện Chủ kia hiện đang làm đàn chủ phân đàn Minh Nguyệt Giáo ở đây đấy!" Thải Nhi vừa nhấm nháp Linh Thạch vừa nói.

"Địch Điện Chủ? Hắn cũng ở đây?"

"Còn chưa hết đâu, gia hỏa này cùng thành chủ thành này, tên là Lệnh Hồ Khoan, có quan hệ không tệ. Hai người này vừa đến làm loạn Thiên Ngô Thương Hội một phen đó." Thải Nhi nói tiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.