Chào Em, Tôi Là Bạch Dự Nhân

Chương 16: Xin lỗi




Dịch giả: nhatchimai0000

Căn phòng tối om, Ngải Huy ngồi ở trước bàn.

Mọi thứ đã chuẩn bị kỹ càng, thổ ảnh quy được thả xuống bàn sách. Thổ ảnh quy to hơn lòng bàn tay Ngải Huy một chút, trên lưng mai rùa có một đạo Huyết văn màu đỏ sậm.

Thổ ảnh quy được Thần chi huyết sản xuất. Nói đến chuyện này cũng khá buồn cười, Ngũ Hành Thiên là tử địch của Thần chi huyết, thế nhưng không ảnh hưởng đến việc Nguyên tu thích sử dụng đồ Thần chi huyết sản xuất.

Thần chi huyết có trình độ cực cao ở phương diện nuôi dưỡng Huyết Thú, bọn họ sáng tạo ra rất nhiều vật chủng trước đây không có, có một vài thứ cực tốt, ví dụ là thổ ảnh quy.

Thổ ảnh quy xuất hiện có xu thế thay thế Huyễn Ảnh Đậu Giáp. Trong phân khúc cao cấp, nó đã thay thế được Huyễn Ảnh Đậu Giáp. Thổ ảnh quy ném ra quang ảnh sắc nét hơn hẳn Huyễn Ảnh Đậu Giáp.

Điều này làm cho Mộc tu Phỉ Thúy Sâm tổn thất to lớn, dẫn đến chuyện nhánh Mộc tu vô cùng lo lắng cố thử nghiệm bồi dưỡng loài thực vật xuất sắc hơn. Nhớ lại những năm trước, Mộc tu nhờ có Huyễn Ảnh Đậu Giáp kiếm được đầy túi, bây giờ rốt cục đã có đối thủ cạnh tranh.

Đối với người bình thường, cứ tốt hơn là dùng thôi.

Trước tiên Ngải Huy đút viên Nguyên lực đậu cho thổ ảnh quy, rõ ràng là Huyết Thú nhưng cực kỳ ham mê đối với Nguyên lực.

Thổ ảnh quy nuốt Nguyên lực đậu xong, Huyết văn trên mai rùa sáng lên, mai rùa màu xanh lập tức biến đổi, mỗi một khối lăng văn là một màu khác nhau, bừng lên sặc sỡ. Từng khối từng khối màu sắc, lúc sáng lúc tối, như đang hô hấp.

Ngải Huy lấy Hoa Khôi ra rồi ngắt chiếc lá đưa đến trước mặt thổ ảnh quy.

Thổ ảnh quy rướn cổ lên, răng rắc xoạt xoạt, ăn sạch sành sanh.

Thần chi huyết rõ ràng là tử địch, nhưng dùng thổ ảnh quy của Thần chi huyết có cảm giác thực khó mà lý giải. Hắn chỉ có thể nghĩ một chuyện, là cân nhắc từ góc độ bảo mật, lá cây chỉ có thể sử dụng một lần, xem xong là mất.

Ăn xong chiếc lá, thổ ảnh quy không nhúc nhích.

Rõ ràng từng quan sát rất nhiều lần, thế nhưng Ngải Huy vẫn cảm thấy, con rùa này thực ngốc.

Mai rùa lúc sáng lúc tối rồi ánh sáng trở nên sáng ngời, một cột sáng từ một khối lăng văn phun ra, phóng vào không trung. Lăng văn từng khối một sáng lên màu sắc sặc sỡ, từng cột sáng phun trào lên không trung.

Hết thảy cột sáng ở mai rùa tụ hợp cách đó hai mươi centimet, đồ án từ mơ hồ, cấp tốc trở nên rõ ràng trở nên sắc bén.

"Bí thuật tập hợp của Huyết tu", mấy chữ này khiến Ngải Huy bỗng cảm thấy phấn chấn, lưng duỗi ra thẳng tưng.

Danh sách bí thuật Huyết tu đa dạng, thế nhưng chỉ có một ít giới thiệu đơn giản, có thể ghi vài dòng lai lịch bí thuật. Còn về nội dung tu luyện như thế nào không nói tới một chữ.

Ngải Huy nhìn rất cẩn thận, Thần chi huyết không riêng là tử địch Mục Thủ Hội, còn là tử địch chính mình.

Chỉ có Mục Thủ Hội vốn là đối thủ đấu đá nhau với Thần chi huyết mấy trăm năm mới có tư liệu tường tận như thế. Những tài liệu này tuyệt đối không thấy được ở bên ngoài bởi chúng cực kỳ quý giá.

Sở dĩ gia nhập Mục Thủ Hội, chính là Ngải Huy trông mong vào điểm này. Hắn biết một người một ngựa, sức mạnh có hạn, muốn báo thù, tất phải thấu hiểu kẻ địch, như thợ săn phải thấu hiểu con mồi.

Trên bàn, quang ảnh biến ảo chập chờn, phản chiếu ở trên mặt hắn, biến con mắt lóng lánh long lanh.

Ở góc khác nhà kho, Lâu Lan đang hết sức chăm chú phá giải Sa La bàn.

Con mắt của nó không ngừng lấp loé, Tử Dạ sa hạch vận hành đến mức tận cùng.

Một người một Sa Ngẫu còng lưng xuống, giờ khắc này lặng lẽ, chăm chú vô cùng.

Thanh lâu nổi tiếng nhất, xa hoa nhất Phỉ Thúy Sâm có một cái tên kỳ cục, là Hoa Chi Hoàn.

Hoa Chi Hoàn ở góc đông bắc thành Phỉ Thúy, nguyên bản đó là một khối đất trũng, địa thế lõm vào phía trong, như hình bồn tắm. Khi trời mưa, bên trong sẽ tích đầy nước. Đến mùa hè, muỗi ruồi sinh sôi, bốc mùi nồng nặc, là một cánh đồng chẳng ai thèm ngó ngàng.

Không ai ngờ, qua diệu thủ cải tạo, đào sâu trăm trượng nữa, tạo thành một kiến trúc vành khăn. Lại dẫn nước chảy, vờn quanh qua tảng nham thạch mà chảy, qua lại không dứt, hình thành hoàn hà* nổi tiếng. Phong cách như thế thực độc đáo đặc sắc, thêm nữa đông ấm hè mát, khi bơm ra lại được mọi người hoan nghênh nhiệt liệt.

*Cấu trúc tuần hoàn

Nếu nói Quyền gia dạ yến là chốn tập trung đám quyền quý, thì Hoa Chi Hoàn chính là nơi các phú thương luôn muốn đến. Chỉ cần ngươi có tiền là được hưởng thụ thoải mái ở Hoa Chi Hoàn.

Mỹ thực, rượu ngon, mỹ nhân, chả thiếu gì cả.

Nếu như ngươi muốn phát tiết, hãy xuống đáy Hoa Chi Hoàn, có lôi tràng tự do quyết đấu. Nếu như ngươi muốn đánh cược, có đổ thành lớn nhất thành Phỉ Thúy.

Hoa Chi Hoàn là hố tiêu tiền vang danh ở Ngũ Hành Thiên.

Một vị thiếu niên mặc áo tím, vẻ mặt khinh bạc, đang miêu tả sinh động như thật: ". . . Các ngươi không biết vào lúc ấy, sắc mặt đám người kia, ai nấy hận không thể quỳ gối dưới chân Quyền Minh Long để tâng bốc nịnh hót kiếm chác. Ha ha, Quyền Minh Long là loại mỡ heo bị mê muội tâm trí đi coi trọng Xà Dư. Đệ tử Quyền gia chết ở Cảm Ứng Tràng hơn hai mươi vị, thực sự là cầm được thì cũng buông được!"

Khuôn mặt Vu Khải Vinh lo lắng, nhìn bốn phía, hạ thấp giọng bảo: "Tử y, nói năng cho cẩn thận!"

"Nói cẩn thận cái rắm!" Lập tức Du Tử Y kích động lên hẳn, không những không thèm hạ thấp giọng mà còn cao giọng: "Ta nói sai sao? Giết chúng ta bao nhiêu người a! Thế mà thành ra chả làm sao cả? Còn thông gia! Liên cái rắm!"

Khách mời khắp chốn đồng loạt đưa ánh mắt nhìn sang bên này, Vu Khải Vinh nhất thời hoảng hốt, liều mạng kéo Du Tử Y ngồi xuống: "Tử y, ngươi say rồi!"

Du Tử Y không mất tia lý trí cuối cùng, ngồi phịch xuống. Vận khí của hắn và Vu Khải Vinh không tệ, từ Cảm Ứng Tràng sống sót trở về, nhưng trơ mắt nhìn bao đồng học, bằng hữu, người thân chết trong trường Huyết tai kia, cừu hận làm sao có thể quên dễ thế được?

Du Tử Y được không ít khách mời tán thành.

Một vài người khác lại tỏ vẻ oán giận, chỉ muốn tới gây sự với Du Tử Y, chợt thấy người ngồi bên cạnh Du Tử Y thì biến sắc quay ngoắt trở về.

Đoan Mộc Hoàng Hôn lại như không nghe thấy mấy câu bực bội của Du Tử Y, tay nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Khuôn mặt anh tuấn đến mỹ lệ nhưng tái nhợt bệnh hoạn, tóc tai rối bời, ánh mắt có chút mê ly, đứng từ xa cũng ngửi thấy hơi rượu trên người.

Mỗi một cô nương đi qua, nhìn thấy Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng có biểu hiện thương tiếc, hận không thể nhào tới kéo vào trong ngực hảo hảo che chở.

Đoan Mộc công tử ngày ngày mượn rượu tiêu sầu đã không phải tin gì mới, không riêng mọi người ở thành Phỉ Thúy biết, mà ngay cả người ở Ngũ Hành Thiên hay Thần chi huyết cũng nghe phong phanh.

Đoan Mộc Hoàng Hôn chén nọ nối chén kia, sắc mặt càng ngày càng trắng, nỗi chán chường giữa hai lông mày càng đậm.

Hắn tình nguyện trở lại Tùng Gian Thành đầy rẫy khói thuốc súng lẫn máu tươi, không muốn ở thành Phỉ Thúy thêm chút nào nữa.

Tùng Gian Thành a, cái chốn máu tươi nhuộm đỏ hiện ra vô số lần trong giấc mơ của hắn. Tử vong, giãy dụa lẫn sợ hãi khắc cốt minh tâm, đồng lòng đồng chí, ghi lòng tạc dạ.

Lựa chọn của Gia tộc và sư phụ làm cái ký ức ghi lòng tạc dạ kia lại như trò cười.

Hắn vô lực giãy dụa, cũng không biết giãy dụa thế nào. Cả gia tộc được lợi, mà hắn là người được lợi lớn nhất.

Đây chính là vận mệnh sao? Khóe miệng của hắn nở nụ cười gượng gạo.

Vận mệnh. . . Hắn bỗng nghĩ đến Ngải Huy, một ý nghĩ vẩn vơ từ trong đầu của hắn nhảy ra.

Nếu như là Ngải Huy, hắn sẽ làm thế nào?

Đầu ngón tay thưởng thức chén rượu dừng lại, hắn ngơ ngác xuất thần.

Vận mệnh đối với tên khốn kia mới là thực sự tàn khốc. . .

Đầu óc tự nhiên hiện lên bản mặt Ngải Huy không hề cảm xúc, thế nhưng trong nháy mắt, gương mặt đó lập tức trở nên đầy trào phúng lẫn khinh bỉ, nét nào ra nét ấy, đáng ghét đến cực điểm.

Nhưng chẳng biết vì sao, trong chớp mắt, Đoan Mộc Hoàng Hôn cảm thấy bản thân hối tiếc tự thương hại, có chút quá lập dị.

Tại sao tự nhiên bị tên khốn kia hạ thấp?

Hắn bỗng nhiên đứng dậy, trên mặt vẫn còn vẻ say rượu, thế nhưng con mắt dị thường trong suốt: "Đi!"

Du Tử Y và Vu Khải Vinh mờ mịt.

"Đi hả?" Du Tử Y mông lung: "Mấy giờ rồi?"

"Mới tám giờ." Vu Khải Vinh mơ hồ, ngày hôm nay Hoàng Hôn ca làm sao thế nhỉ? Dựa theo thói quen bình thường của bọn họ, lúc này mới chỉ vừa mới bắt đầu a.

Đoan Mộc Hoàng Hôn không thèm để ý đến chúng, ngồi dậy đi xuống phía dưới, hắn bỗng nhiên muốn đánh một trận thật đã. Phía dưới có các loại lôi tràng, cao thủ cả đám, chán chường nhiều ngày rồi, hắn cần một hồi chiến đấu đấm đá thấu thịt để phấn chấn tinh thần của chính mình, xua tan mê man.

Trong đầu chỉ luẩn quẩn có một ý nghĩ: Tại sao tự nhiên bị tên khốn kia hạ thấp?

Nhảy mười bậc một lần, con mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn tỏa sáng rực rỡ, bước chân còn phù phiếm say rượu, thế nhưng khí thế đã trở nên sắc bén.

Theo phía sau hắn, Du Tử Y và Vu Khải Vinh sửng sốt, hai người liếc mắt nhìn nhau, vội vàng đuổi theo.

Đúng lúc này, Đoan Mộc Hoàng Hôn nghe thấy từ phía dưới vọng tới thanh âm.

"Quả thực quá phận quá đáng rồi! Minh Long ca đã để ý ả, hẳn là ả nên cám ơn trời đất cảm ân đái đức mới đúng! Còn thật sự coi bản thân là Nữ Thần? Hừ, không biết trời cao đất rộng."

"Trẻ tuổi thường ngông cuồng, cái gì Thần chi huyết, còn đòi hỏi chúng ta? Có bản lĩnh đừng đến Phỉ Thúy Sâm chúng ta! Minh Long lấy lễ để tiếp đón thế mà ả tùy ý làm bậy, không cho ả thấy lợi hại thì ả chả biết ta thế nào. Ở địa bàn của chúng ta còn dám lớn lối như vậy, thiếu kiên nhẫn vậy sao? Ả nói thế nào?"

Một người giả giọng giống y như thật: "Đệ tử ký danh á? Ta nhớ Đoan Mộc Hoàng Hôn là đệ tử cuối cùng?"

Người đang nói, định tiếp kiểu như "Dù là đệ tử ký danh muốn ả quỳ ả cũng phải quỳ", chợt nghe một thanh âm nhàn nhạt hững hờ từ đỉnh đầu truyền đến.

"Nàng nói sai hả?"

Quyền Minh Long đang uống rượu giải sầu, bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt như điện.

Một nam tử mặc áo trắng từ trên lầu chậm rãi đi xuống, gương mặt tái nhợt đẹp trai, cằm nghếch lên, ở trên cao nhìn xuống phía dưới, không hề che giấu sự khinh bỉ lẫn hung hăng.

Người nói đầu lưỡi như bị xoắn lại, cứng miệng.

Đám khách đương ngồi, vừa nhìn Đoan Mộc Hoàng Hôn lại nhìn Quyền Minh Long, lập tức cấm khẩu, ngó dọc ngó ngang.

Quyền Minh Long nhìn chòng chọc Đoan Mộc Hoàng Hôn, từ trong hàm răng từng chữ từng chữ bò ra: "Đoan Mộc công tử có cái gì ý?"

"Ý gì?" Đoan Mộc Hoàng Hôn khẽ nhếch lên nụ cười nửa miệng, khẽ lão đảo dựa vào lan can, phất phất tay cánh tay, lúc đầu có vẻ tản mạn bất kham rồi lại hung hăng cùng coi trời bằng vung: "Nhìn ngươi ngứa mắt."

Sắc mặt Quyền Minh Long âm trầm, y chậm rãi đứng lên: "Ngày hôm nay phải cố gắng thỉnh giáo Đoan Mộc công tử một, hai."

"Ngươi mà xứng?"

Đoan Mộc Hoàng Hôn ha một tiếng, không thèm nhìn cơn giận đến giận sôi lên của Quyền Minh Long, mũi chân nhẹ điểm, thân như quỷ mỵ. Quyền Minh Long hơi thay đổi sắc mặt, đang muốn chống đỡ, mắt hoa lên, đối phương đã mất hình bóng.

Thân hình Đoan Mộc Hoàng Hôn chẳng biết từ lúc nào xuất hiện tại chỗ trống ở giữa Hoa Chi Hoàn, hắn lập tức dường như một vệt sáng, phóng lên trời, bay lên bầu trời thành Phỉ Thúy.

"Xà Dư, có dám tới đánh một trận?"

Thanh âm lạnh lùng ngông cuồng, lại như tiếng sấm từ bầu trời thành Phỉ Thúy cuồn cuộn vang khắp.

Dưới Hoa Chi Hoàn, kể cả Quyền Minh Long, ai nấy đều biến sắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.