Chào Em, Như Hoa!

Chương 5: Mary drawer




Thời gian trôi mau, Bàng Long chưa đến thì tin Tiếp vương băng hà đã đến trước.

Là một minh quân, Tiếp vương cả đời hết lòng lo hưng bang trị quốc, ngay cả cưới hậu lập phi cũng nhọc lòng tính toán. Sau khi rời khỏi Lý Phỉ, Cảnh Vĩnh Phúc hồi tưởng lại những chuyện Tiếp vương gây nên, không những không có một tia oán hận mà còn có vài phần kính ý. Về một phương diện nào đó, Tiếp vương rất hiểu ý nàng. Thị tộc không thể để phát triển an toàn, cũng không thể hoàn toàn phá hủy, cho nên hắn trừ bỏ Trần thị nhưng lại buông tha Tư Mã gia tộc. Nhưng điều Cảnh Vĩnh Phúc không thể ngờ được là hắn sắp chết còn không quên bố trí mọi chuyện. Điều Lý Phỉ rời khỏi kinh thành đến biên cảnh, nhìn như để ổn định thế cục cuộc chiến cảnh Tiếp, kì thực là giúp Lý Dịch thuận lợi đăng cơ. Sau chuyện bức vua, Tư Mã gia tộc bị chèn ép mà Dương thị thì không tổn hao gì. Tiếp vương cũng như nàng đều đã nhận ra Lý Phỉ lợi hại, ngày đó, Địch vương bảo vệ hắn trên điện đã làm hắn cảm thấy Dương thị gia tộc có tụ tập lực lượng. Chỉ là Cảnh Vĩnh Phúc không biết cuối cùng Tiếp vương có nhìn ra mưu đồ của Lý Phỉ rốt cuộc là gì không. Về việc này đến nay nàng vẫn chưa có đáp án.

Tiếp vương tạ thế, thế cục chiến tranh biên giới Cảnh Tiếp có đại biến. Nước Cảnh dần chiếm ưu thế, Lý Phỉ rút lui khỏi biên cảnh, Cảnh quân đánh thắng một trận lớn. Sau khi nước Cảnh đắc thắng, biên cảnh lại tạm thời yên ổn. Cảnh Vĩnh Phúc phán đoán, để Lý Dịch ngồi ấm chỗ trên vương vị rồi thì chiến tranh chỉ có thể càng ngày càng nghiêm trọng.

Theo Cảnh Vĩnh Phúc ước đoán, trong ý đồ của Lý Phỉ cũng có thể nói là quyết định của hắn, điều tối quan trọng là nước Tiếp được yên ổn. Hắn nếu muốn làm vua thì nước Tiếp đã sớm chịu 1 cơn sóng gió.

Nhưng sự chú ý của nhóm người Cảnh Vĩnh Phúc lúc này là hẹn ước một tháng của Bàng Long.

Ngày ấy rốt cục đã đến.

Sáng sớm, A Căn hứng thú đứng ở trước cửa tập thể dục, đến giữa trưa vẫn không thấy ai đến, hắn mất hứng, quay vào sân. Đến chạng vạng vẫn không thấy Bàng Long, làm cả Cảnh Vĩnh Phúc cũng cảm thấy hắn sẽ không đến. Dù sao Bàng Long là nhân vật lớn, có việc không đến cũng bình thường.

Đêm dài, có người gõ cửa.

Nhược phu nhân đã chuẩn bị về phòng. Tư Mã Thu Địch đang thu thập giấy bút. Tiếng đập cửa có tiết tấu giữa đêm phá vỡ sự yên tĩnh. Thủy tỷ đi mở cửa, mấy người họ cũng theo ra. Mọi người đều có điểm hưng phấn, nhưng rồi lại thất vọng, ngoài cửa không phải Bàng Long mà là một trang thiếu niên anh tuấn không thua gì Tư Mã Thu Địch.

"Đêm khuya mạo muội đến thăm, tại hạ là theo lệnh của gia sư mà đến." Thiếu niên hào hoa phong nhã chắp tay, ôn hòa nói, "Một tháng chi ước đã tới, chỉ là gia sư hiện thời có việc không thể đích thân tới, xin thứ lỗi."

Hắn lễ bái, ngẩng đầu, liền kinh ngạc nói: "Địch công tử, sao ngươi cũng ở đây?"

Tư Mã Thu Địch vừa mừng vừa sợ: "Vân công tử, thực không thể ngờ có thể gặp ngươi ở đây."

"Kinh thành quả nhiên là đất gặp gỡ. Mời vào rồi nói." Cảnh Vĩnh Phúc vừa thấy Vân công tử thì biết hắn cùng Tư Mã Thu Địch là cùng một loại người, thật có khí chất của quý tộc hạng nhất.

Vân công tử khẽ gật đầu, đi theo mọi người vào phòng.

"Không ngờ mấy tháng không gặp, Địch công tử lại du lịch đến Tân Hải thành. Ta vẫn còn vì công tử lo lắng, thương nhân nước Tiếp trên đất Cảnh tình cảnh rất gian nan... Hôm nay gặp công tử ta mới an tâm." An vị xong, Vân công tử nói, "Đúng rồi, còn chưa biết tên của vị đại tỷ này, gia sư gần đây thường xuyên khen tỷ, có thể tiếp trăm chiêu của gia sư, tỷ thật đúng là người tài ba."

Thủy tỷ đáp lễ nói: "Tôn sư tán thưởng. Ta họ Lưu, công tử không chê có thể gọi ta Thủy tỷ."

"Thủy tỷ!" Vân công tử hơi chần chờ nói, "Tuy rằng gia sư mệnh ta đến cùng Thủy tỷ so chiêu, nhưng ta đêm nay được gặp Địch huynh, trong lòng cao hứng. Trước kia ở kinh thành ta đã cùng Địch huynh có giao tình, Thủy tỷ cũng là bằng hữu của Địch huynh, nên ta không muốn cùng bằng hữu của Địch huynh giao thủ. Đao kiếm không có mắt, huống chi chuyện phân cao thấp, khảo võ học là hứng thú của gia sư. Ta chỉ thích cùng bằng hữu của Địch huynh chạm chén vui vẻ."

Thủy tỷ đối với chuyện thắng bại cũng không coi trọng, lập tức nói: "Ngươi trở về cứ nói ta không chịu cùng ngươi giao thủ, đối với tôn sư ta cam bái hạ phong."

"Đa tạ Thủy tỷ!" Vân công tử mừng rỡ, đứng lên thi lễ.

A Căn cùng Tiểu Thúy ngồi xem mà muốn bỏ ra ngoài, thế là liền bỏ đi. Cảnh Vĩnh Phúc cũng vậy, một mình Tư Mã Thu Địch là quá đủ, nay lại thêm tên Vân công tử này.

Cảnh Vĩnh Phúc vừa đứng lên, lại nghe Tư Mã Thu Địch nói: "Thậm Cẩm đệ, nếu hôm nay ngươi không làm việc cho sư phó thì ta thật không biết ngươi là đệ tử của giang hồ đại danh đỉnh đỉnh Bàng Long."

"Hổ thẹn hổ thẹn..."

Cảnh Vĩnh Phúc ngồi trở lại, Vân Thậm Cẩm, cái tên thật kỳ quái. Đảo âm tới lui, trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện tên một người:

Cảnh Thân Uẩn!

Hỉ vương gia nước Cảnh, em út của Cảnh Thân Mậu. Cùng tuổi mà không cùng mệnh với Cảnh Vĩnh Phúc, đúng là người này.

Một nghi vấn tiếp theo được giải quyết dễ dàng, Bàng Long cũng là sư phụ của người này, tự nhiên có khẩu âm nước Cảnh. Nhưng một vấn đề nghiêm trọng lại nối gót tới, một người trong võ lâm, tại sao lại thu nhận vương gia 2 nước làm đồ đệ, hắn rắp tâm chuyện gì? Nàng lại đánh giá Cảnh Thân Uẩn, vẻ ngoài cùng khí chất rất hợp với Tư Mã Thu Địch, nhưng hắn tao nhã hơn. Có lẽ là xuất thân hoàng thất cùng xuất thân thế gia cũng có chút khác biệt. Hắn bằng tuổi Cảnh Vĩnh Phúc, so với Tư Mã Thu Địch lớn hơn hai tuổi.

Hai người hội thoại, đã thấy Cảnh Thân Uẩn quay sang, thi lễ với Cảnh Vĩnh Phúc: "Vị tỷ tỷ này rất quen mặt, có phải đã gặp qua, không biết xưng hô thế nào?"

Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra, chẳng lẽ Cảnh Thân Uẩn cũng nhận ra thân thế của nàng?

Cảnh Thân Uẩn thấy nàng không đáp, bỗng nhiên cười nói: "Ta nhớ ra rồi!"

Lúc này ngay cả Thủy tỷ cũng nheo mắt lại, Tư Mã Thu Địch thần sắc khẩn trương, lại nghe Cảnh Thân Uẩn nói: "Nhà của ta tỷ muội nhiều, tỷ tỷ rất giống một vị muội tử của ta."

Cảnh Vĩnh Phúc yên lòng, thân phận hắn là chú của nàng, muội muội hắn cũng coi như thân thích của nàng, có điểm tương tự cũng là tự nhiên. Lập tức, nàng thi lễ lại với hắn: "Ta họ Bình, người nhà đều gọi là Bình cô."

"Thì ra là Bình cô nương." Cảnh Thân Uẩn mỉm cười, "Nếu biểu muội ta ngày sau có cơ hội gặp cô nương, khẳng định vui mừng vô cùng."

"Vân công tử xuất thân cao quý, biểu muội đương nhiên khác với tiểu dân như ta một trời một vực." Cảnh Vĩnh Phúc hàn huyên vài câu, mời hắn nghỉ lại nhà, hắn khéo léo từ chối.

"Đã quấy rầy chư vị, không dám lỗ mãng. Thậm Cẩm đã có chỗ ở trong thành. Sáng mai lại xin đến gặp Bình cô nương, Thủy tỷ cùng Địch công tử. Thậm Cẩm đã lâu không vui vẻ thoải mái như đêm nay, thật sự đa tạ chư vị."

Đưa Cảnh Thân Uẩn ra về, Cảnh Vĩnh Phúc đưa mắt cho Thủy tỷ, Thủy tỷ hiểu ý liền đi theo Cảnh Thân Uẩn.

Thủy tỷ đi rồi, Tư Mã Thu Địch lo lắng hỏi: "Bình cô nương, có phải có gì bất ổn không? Bằng không ngươi làm sao có thể yêu cầu Thủy tỷ theo dõi Vân công tử?"

Cảnh Vĩnh Phúc liếc hắn một cái, lắc đầu thở dài: tuổi tác không sai biệt lắm, xuất thân tương tự, nhưng Tư Mã Thu Địch vẫn rất đơn thuần, Cảnh Thân Uẩn có thể sánh bằng lão đạo của hắn.

"Không có gì, hắn dù sao cũng là đệ tử Bàng Long, cẩn thận một chút cũng đúng mà."

Tư Mã Thu Địch không nghi ngờ nữa, tươi cười hỏi, "Nếu Thủy tỷ về mà làm sáng tỏ được Vân công tử không có vấn đề gì thì sáng mai chúng ta đãi hắn tốt một chút nhé?"

Cảnh Vĩnh Phúc lại thán, người này làm sao mà chẳng có chút ý thức gì về thân phận ăn nhờ ở đậu của hắn nhỉ.

"Sáng mai rồi nói sau!" Cảnh Vĩnh Phúc đuổi hắn trở về phòng rồi quay mặt ra cửa sổ. Cảnh Thân Uẩn thật là cổ quái.

Không lâu sau, Thủy tỷ trở lại . Nàng nhìn Cảnh Vĩnh Phúc lắc đầu nói: "Không theo được."

Cảnh Vĩnh Phúc gật đầu: "Quả nhiên là vậy."

Thủy tỷ nói: "Hắn không phải một mình đến đây, ra khỏi cửa không xa, liền có thủ hạ đứng chờ, trong đó có một người nhận thấy được ta đang theo dõi, hướng mắt về nơi ta ẩn thân."

Cảnh Vĩnh Phúc nói: "Vương gia nước Cảnh đến đây, nói vậy hắn sớm không có ý cùng ngươi giao thủ, cho nên mới một mình tiến đến."

"Vương gia?" Thủy tỷ hơi kinh ngạc.

"Hắn không phải Vân Thậm Cẩm mà là Cảnh Thân Uẩn."

"Vậy hắn có nhận ra ngươi không... Hắn nói ngươi giống muội tử."

"Cho đến đêm nay chúng ta cũng chưa bao giờ gặp qua." Cảnh Vĩnh Phúc ngẫm nghĩ nói: "Hắn tạm thời chưa nhìn ra thân phận của ta, nhưng chẳng bao lâu hẳn sẽ đoán được."

"Chúng ta lại đi nhé!"

Cảnh Vĩnh Phúc lắc đầu: "Không cần, người này tuy còn trẻ tuổi, nhưng tâm địa rất sâu, nếu hắn biết được thân phận của ta, sẽ lợi dụng chứ không tùy tiện công bố, còn ta làm sao để hắn dễ dàng chiếm tiện nghi?"

Thủy tỷ im lặng.

Trầm tư hồi lâu, Cảnh Vĩnh Phúc đột nhiên hỏi: "Ngày ấy cứu Tư Mã Thu Địch, ngươi có cảm thấy có gì khác thường không?"

Thủy tỷ nói: "Năm đó ta theo cha áp tải cũng từng gặp phải giặc cướp, thân thủ của đám giặc cướp này cao hơn so với giặc cướp bình thường. Bất quá, dù năng lực thế nào thì cũng đều chết sạch. Ta đã dùng thuốc độc của Tiểu Thúy, giết rất gọn lại không để lại tung tích."

Cảnh Vĩnh Phúc trầm ngâm nói: "Sáng mai chờ Cảnh Thân Uẩn đi rồi, ngươi ra chợ hỏi thăm, gần đây nhất có đám giặc cướp nào đang mai danh ẩn tích không. Nếu ta đoán không sai, ngươi giết vẫn còn sót."

"Chuyện này có can hệ gì đến Cảnh Thân Uẩn?"

Cảnh Vĩnh Phúc ấn ấn huyệt Thái Dương: "Hiện tại ta chỉ đoán thôi, chuyện có rất nhiều điểm đáng ngờ. Chúng ta cứ chờ xem trong hồ lô của Cảnh Thân Uẩn có những gì."

Nửa tháng sau đó, mỗi ngày Cảnh Thân Uẩn đều tới chơi. Nhược phu nhân biết thân phận Hỉ vương gia của hắn nên tránh không gặp. Hắn không nói nhiều lắm với Cảnh Vĩnh Phúc cùng Thủy tỷ, chỉ thích nói chuyện với Tư Mã Thu Địch. Ban đầu Tư Mã tiểu ca còn cao hứng, dẫn Cảnh Thân Uẩn đi ngắm biển, uống rượu, hóng gió. Thời gian lâu dần, thêm chuyện tiền hắn dùng đều là của Cảnh Vĩnh Phúc cho, không phải của hắn, hắn cũng dần dần giảm hứng.

Không phải Cảnh Vĩnh Phúc keo kiệt, nhưng nàng tình nguyện đưa tiền để Tư Mã tiểu ca cùng Cảnh Thân Uẩn sống phóng túng mới là lạ! Tư Mã gia nước Tiếp rất có tiền, nàng đã đoạt lại ngân phiếu một trăm vạn lượng từ trong tay giặc cướp, nên Cảnh Vĩnh Phúc mới đưa tiền cho Tư Mã Thu Địch như vậy.

Cảnh Vĩnh Phúc an ủi Tư Mã Thu Địch: "Ngươi không cần suy nghĩ, thời gian gặp gỡ Vân công tử không nhiều, nên tranh thủ. Cả ngày ở nhà với mẫu thân ta đâu có tốt." Tư Mã Thu Địch nghe xong đỏ mặt cả ngày.

Ngày nọ, chờ Tư Mã Thu Địch đi khỏi, Thủy tỷ hỏi Cảnh Vĩnh Phúc: "Ngươi không sợ Cảnh Thân Uẩn xuống tay với hắn sao?" Tuy rằng không điều tra ra mối liên hệ giữa giặc cướp và Cảnh Thân Uẩn, nhưng Thủy tỷ càng ngày càng cảm thấy Cảnh Thân Uẩn thực có vấn đề.

Theo lẽ thường, một quý nhân hoàng tộc, nếu không có lệnh vua sẽ không ra rời khỏi đất được phong hoặc phủ đệ quá lâu như vậy. Cứ cho hắn cùng Tư Mã Thu Địch hợp ý cũng không đến mức gặp mỗi ngày. Không khó đoán, Cảnh Thân Uẩn đã đoán ra thân phận của Tư Mã Thu Địch từ khi còn ở kinh thành.

Cảnh Vĩnh Phúc cười cười nói: "Tư Mã Thu Địch bây giờ còn có giá trị, không đến mức bị giết." Tài ăn nói và bản lĩnh của Thu Địch nàng đã lĩnh giáo qua. Ngày đó nàng cùng hắn du ngoạn kinh thành một ngày, hắn đã nói thì không thể ngừng, vậy mà khi nghĩ lại Cảnh Vĩnh Phúc không tìm thấy một câu nào đề cập đề Tư Mã gia tộc của hắn. Công phu này của hắn hẳn là do Tư Mã Tĩnh Ngạn rèn mà nên. Cảnh Thân Uẩn nếu muốn lấy thông tin từ Tư Mã Thu Địch, thật không dễ dàng! Chỉ là nàng không biết Hỉ vương nước Cảnh đối Tư Mã gia tộc nước Tiếp rốt cuộc hứng thú chuyện gì?

Thủy tỷ gật đầu không thèm hỏi lại, tiếp tục luyện binh khí. Chiêu thức của nàng thuần thục, uy mãnh khiến Cảnh Vĩnh Phúc phải khen một tiếng: "Hảo!"

Thủy tỷ chợt thu thế, trở lại bộ dáng thong dong tự nhiên.

Cảnh Vĩnh Phúc nín thở chờ xem chiêu thức tiếp theo thì nghe Thủy tỷ cúi đầu nói: "Đầu bếp, đã lâu không gặp!"

Cảnh Vĩnh Phúc cả kinh.

Cửa trước từ từ mở, để lộ gương mặt quen thuộc. Đầu bếp vẫn giả dạng một đầu bếp.

Hắn nhìn Thủy tỷ thật sâu: "Một năm không gặp, công lực của ngươi tiến bộ đáng kể."

Thủy tỷ hừ một tiếng, Cảnh Vĩnh Phúc vội hỏi: "Còn đứng ở cửa làm cái gì, vào trong nói chuyện."

Đầu bếp quay lại phía Cảnh Vĩnh Phúc, cúi đầu nói: "Không dám! Tiểu nhân phụng mệnh chủ tử, đến lưu ý Bình cô nương — "

"Cẩn thận Cảnh Thân Uẩn!"

Cảnh Vĩnh Phúc sửng sốt. Lý Phỉ phái hắn đến báo động nàng?

"Tiểu nhân không tiện ở lâu, nơi đây là địa bàn của Cảnh Thân Uẩn... Tiểu nhân đã nói xong, cáo từ!"

Cảnh Vĩnh Phúc thấy hắn xoay người, vội vàng nói: "Có dịp thì đến thăm chúng ta..."

Nghe động tĩnh sau cửa, A Căn và Tiểu Thúy cùng chạy ra "Đầu bếp, khoan đi!"

Nhưng đầu bếp đã đi rồi, đến và đi đều lẹ làng.

Thủy tỷ nhìn khung cửa trống rỗng, than nhẹ, "Người này nấu ăn thật là ngon!"

Cảnh Vĩnh Phúc cân nhắc : "Hắn đã đến đây, vậy..."

Thủy tỷ liếc nhìn nàng một cái: "Lý Phỉ sai hắn đến, tất nhiên đã biết. Nhưng sao hắn biết chúng ta ở đây?"

Cảnh Vĩnh Phúc đột nhiên cảm thấy rối rắm, manh mối nhiều lại mù mịt như không manh mối.

Bàng Long cùng Thủy tỷ giao thủ là duyên từ một cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn, tất cả chỉ là bề ngoài. Cảnh Thân Uẩn xuất hiện cũng không phải ngẫu nhiên, thậm chí ngay cả Tư Mã Thu Địch bị đuổi giết cũng có vấn đề. Hiện tại người của Lý Phỉ cũng xuất hiện ở đây, thật khó phân biệt.

Thủy tỷ nói: "Địch vương đối đãi ngươi không tệ..."

Cảnh Vĩnh Phúc cúi đầu, đi tới đóng cửa lại. Hắn đối với nàng thế nào, nàng làm sao không biết?

Nàng hai lần cầu xin hắn, hắn đều đáp ứng. Bây giờ, Tiếp vương vừa khuất, hắn hăn bận trăm công ngàn việc vậy mà còn sai người đi ngàn dặm lưu ý nàng.

Nhưng là...

Rất nhiều chữ nhưng là,

Quan trọng nhất, hắn là Địch vương nước Tiếp.

Cảnh Vĩnh Phúc trong lòng phiền muộn.

Đêm đó, Cảnh Thân Uẩn đưa Tư Mã Thu Địch về, bỗng nhiên lại muốn gặp Nhược phu nhân: “Đã làm phiền Bình gia nhiều ngày, vẫn chưa có dịp gặp Bình phu nhân. Ngày mai, ta hồi kinh, thiết nghĩ cũng nên tự chào Bình phu nhân 1 tiếng”

Cảnh Vĩnh Phúc nhướng mày, Cảnh Thân Uẩn lại lệnh hạ nhân dâng lễ vật lên, trong đó có nhiều thuốc bổ, cho thấy nhất định phải gặp được Nhược phu nhân.

Hắn càng như thế, Cảnh Vĩnh Phúc càng không muốn cho hắn gặp Nhược phu nhân.

"Vân công tử, ý tốt của ngươi Bình cô xin nhận thay mẫu thân. Chỉ là, không phải mẫu thân không biết lễ nghĩa mà là mấy ngày gần đây bà bị bệnh. Không phải như thế ta cũng sớm cùng Vân công tử và Địch công tử đi du ngoạn rồi ..."

"Bình cô nương hiếu thuận, thật đáng cảm động, nhưng cũng chính vì vậy, Thậm Cẩm càng kiên trì muốn gặp Bình phu nhân. Có thể dạy dỗ Bình cô nương như vậy, Bình phu nhân thật đáng để Thậm Cẩm cúi đầu!" Cảnh Thân Uẩn thái độ càng ngày càng cứng rắn, "Qua hôm nay, không biết còn phải chờ tới khi nào? Bình phu nhân không chịu gặp Thậm Cẩm, chẳng lẽ là ghét bỏ Thậm Cẩm? Hay có ẩn tình gì khác?"

Chỉ cần Cảnh Thân Uẩn ở đây, Thủy tỷ sẽ luôn ở cạnh Cảnh Vĩnh Phúc để đề phòng. Lúc này, nàng bỗng hô lên: "Tiểu Thúy, tiếp khách!"

Cảnh Vĩnh Phúc trong lòng biết có chuyện không ổn, Cảnh Thân Uẩn trước mặt mỉm cười: "Chẳng lẽ Bình cô nương tính cả đời không cho mẫu thân ngươi gặp ta sao? Bình cô nương lo lắng điều gì?"

Từ trong nhà vẳng ra tiếng binh khí chạm nhau. Tư Mã Thu Địch sắc mặt nhất thời tái nhợt, hỏi: "Bình cô nương, chuyện gì vậy?" Cảnh Vĩnh Phúc không đáp, hắn lại kinh ngạc nhìn Cảnh Thân Uẩn.

Cảnh Thân Uẩn ôn nhu nói: "Bình cô nương hoặc mẫu thân của cô nương, ta chỉ cần một. Bình cô nương tự chọn đi, là ngươi hay phu nhân theo ta đi?" Dứt lời, hắn ngồi vào ghế, cười dài chăm chú nhìn Cảnh Vĩnh Phúc.

Thủy tỷ trầm trọng im lặng, lúc này nàng không thể rời Cảnh Vĩnh Phúc để cứu Nhược phu nhân. Cảnh Thân Uẩn nói được làm được, hắn chỉ cần một trong hai mẹ con Cảnh Vĩnh Phúc. Nếu Nhược phu nhân ở trong tay hắn, Cảnh Vĩnh Phúc có thể nghĩ cách cứu trở về, nhưng nếu là Cảnh Vĩnh Phúc bị giam giữ thì mọi người đành bó tay.

Cảnh Vĩnh Phúc nghe mẫu thân thét lên kinh hãi, Tư Mã Thu Địch nhanh chân chạy vào, nàng vội vàng giữ lại.

Lại nghe Tiểu Thúy kêu "Phu nhân!".

Bên này Cảnh Thân Uẩn nhỏ giọng: "Vị tất phải làm khó hai đứa nhỏ đang bảo hộ Bình phu nhân, bọn chúng cũng còn quá nhỏ mà? Dù chúng có tài dùng độc thì thủ hạ của ta cũng không phải là không biết cách giải độc."

Cảnh Vĩnh Phúc hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi xuống ghế. Nửa tháng Cảnh Thân Uẩn không hề động tĩnh, giờ vừa ra tay đã thấy lợi hại, nàng chỉ tự trách mình đã được đầu bếp nhắc nhở, lại không nghĩ chuyện xảy ra nhanh như vậy. Đây là địa bàn của Cảnh Thân Uẩn, nửa tháng ở tại đây, hắn tất đã tìm được điểm trí mạng của nàng mà tính kế sách, quả nhiên ra chiêu là thắng. Cảnh Vĩnh Phúc không bị bề ngoài tao nhã của hắn lừa thì cũng sẽ không bị Tư Mã Thu Địch ngày ngày bên cạnh mê hoặc, như vậy về căn bản Tư Mã Thu Địch không phải mục tiêu của hắn. Từ những câu chuyện của Tư Mã Thu Địch, hắn biết được nàng rất yêu thương mẫu thân. Khi hắn dây dưa cầu kiến, thủ hạ của hắn đã thừa cơ lẻn vào hậu viện nhà nàng.

"Cảnh Thân Uẩn!" Cảnh Vĩnh Phúc thử hô.

" Bình Đại Phúc?" Quả nhiên Cảnh Thân Uẩn hơi đắc ý cười.

Tư Mã Thu Địch từng bước lui về phía sau, sắc mặt từ trắng chuyển xanh.

"Không biết Hỉ vương biết đến ta khi nào?"

"Cũng không sớm, vào ngày câu chuyện bức vua nước Tiếp truyền đến."

Cảnh Vĩnh Phúc định thần: "Ngươi nghĩ như thế nào?"

Cảnh Thân Uẩn nói: "Cũng không nghĩ gì, chỉ là muốn mời cô nương đến kinh thành chơi."

Buồng trong bỗng nhiên yên tĩnh, thắng bại đã phân.

"Nhân tài như ngươi lại ẩn cư ở đây, chẳng phải rất đáng tiếc ? Huống chi ngươi thân là người nước Cảnh nên vì nước Cảnh xuất lực."

Cảnh Vĩnh Phúc trong đầu hiện lên một ý, hắn vẫn chưa biết thân phận thực sự của nàng."Nếu ta cự tuyệt?"

"Cô nương còn có đường cự tuyệt sao?"

Cảnh Vĩnh Phúc cười cười, nói: "Trên đời có vô vàn sự việc có thể xảy ra... Không tin ngươi cứ nghe, chẳng phải trong kia rất yên tĩnh sao ..."

Cảnh Thân Uẩn nhướng mày.

"Nếu người của ngươi thắng nhất định đã ra đây rồi." Cảnh Vĩnh Phúc đoán không sai, nếu là thủ hạ của Cảnh Thân Uẩn thắng, bọn chúng đã sớm đi ra áp chế nàng.

Cảnh Thân Uẩn biến sắc.

Cảnh Vĩnh Phúc lạnh lùng nói: "Người của ngươi vĩnh viễn không đi đâu được nữa."

Cảnh Thân Uẩn đứng lên, nhìn vào phòng trong, lại nhìn Cảnh Vĩnh Phúc, chậm rãi nói: "Tốt lắm! Rất thú vị! Bổn vương cực kỳ thích thú! Bình Đại Phúc, quả nhiên là Bình Đại Phúc!"

Cảnh Vĩnh Phúc vẫn ôn hòa như cũ, hờ hững nói: "Không cần ta tiễn khách chứ!"

Cảnh Thân Uẩn thi lễ với Cảnh Vĩnh Phúc, mỉm cười nói: "Lễ vật gửi tặng Bình phu nhân rất mong cô nương vui lòng nhận cho. Thời gian không còn sớm, bổn vương đi trước !"

Hắn mang theo hai gã tùy tùng nghênh ngang mà đi, Tư Mã Thu Địch lập tức vào phòng trong."Phu nhân! Phu nhân..."

"Ta không sao, Thu Địch."

Tư Mã Thu Địch quay đầu hỏi Cảnh Vĩnh Phúc đang từ phía sau đi tới: "Chuyện này là sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Dưới đất là 8 thủ hạ của Cảnh Thân Uẩn nằm chồng chéo lên nhau, A Căn cùng Tiểu Thúy đang xử lý.

Cảnh Vĩnh Phúc không đáp, đi thẳng đến cửa sổ, cúi đầu nói: "Đầu bếp, ra gặp ta!"

Bóng cây ngoài cửa sổ lắc lư run rẩy.

Thủy tỷ ở phía sau nàng hỏi: "Hắn đến đây sao? Hắn đã vào đây?"

Cảnh Vĩnh Phúc thở dài: "Đúng vậy, hắn không nên tới, không nên xuất hiện ở đây. Nhưng nếu hắn hôm nay không ở đây, ta đã là tù nhân của Hỉ vương."

Nhược phu nhân khe khẽ thở dài: "Ta vẫn không hiểu, Phúc Nhi, con nói sao?"

Cảnh Vĩnh Phúc cắn chặt răng, nói: "Đầu bếp, đưa ta đi gặp hắn!"

Thủy tỷ ngẩn ra, một lúc mới biết hai chữ hắn trong câu trước và câu sau của Cảnh Vĩnh Phúc không cùng một người.

Ngay sau đó, đầu bếp xuất hiện ở phía trước cửa sổ. Hắn nhìn vào mắt mọi người trong phòng, rồi bỗng không nói lời nào, vươn hai tay bắt lấy Cảnh Vĩnh Phúc mà đi. Khi Cảnh Vĩnh Phúc phục hồi tinh thần thì đã ở giữa không trung. Bầu trời đêm nghiêng như thác nước, rửa sạch cảnh sắc vô tận trước mắt.

Đúng vậy, nàng biết hắn đến đây, hắn ở trong này. Khi Cảnh Thân Uẩn động thủ hắn liền lẻn vào nhà nàng, cứu mẫu thân của nàng.

Cảnh Thân Uẩn ngàn tính vạn tính, cũng không thể nghĩ đến việc sư huynh hắn không phải đang ở xa ngàn dặm mà đã đến thành trấn này.

Trời đêm chi chít sao, gió đêm mơn trớn tóc của nàng, xoa dịu hai gò má. Một cơn gió lớn thổi đến, vẫn còn thơm nồng mùi biển.

Tiếng ầm ào dần truyền đến, là sóng vỗ vào đá ồ lên, nàng để mặc đầu bếp vác nàng đi.

Chợt hắn nhẹ nhàng buông nàng xuống, cúi đầu đứng lặng. Nàng đi về phía trước mấy bước thì thấy một hắc y nam tử đang quay lưng về phía nàng nhìn ra biển. Hắn như lẫn vào màn đêm, dáng người thẳng đứng, gió biển thỉnh thoảng thổi bay tay áo rộng, nhưng cũng không thổi tan được cái thể đứng cô lập trong trẻo nhưng lạnh lùng kìa.

Nàng đi về phía hắn. Từng bước một. Dưới chân sóng biển vẫn vỗ vào vách đá. Đi được mấy bước, nàng thấy hắn hơi chuyển thân hình, nàng ngưng lại một chút nhưng rốt cuộc lại bước tiếp. Cuối cùng chỉ đứng cách hắn vài bước, cũng là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.

Hắn thở khe khẽ, tim nàng đập rộn ràng, cùng với tiếng sóng biển hòa làm một. Nàng nên nói gì? Nàng biết lấy gì để xóa tan trầm mặc của bọn họ trong lúc đó?

Lý Phỉ chậm rãi xoay người, vẫn là đôi mắt Phượng thâm thúy, đôi môi bạc mím chặt, bộ hắc y càng làm hắn thêm u tĩnh.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt nàng, qua nửa ngày, mới nói: "Ta — hận — ngươi!"

Cảnh Vĩnh Phúc không khỏi mở to mắt, toàn bộ những lời muốn nói bị cuốn trôi đi mất hết.

Hắn nói xong thì quay người lại, tiếp tục nhìn ra biển rộng vô hạn ngoài kia, đầu sóng dưới chân hắn rít gào.

Nàng ngơ ngác nhìn hắn, gió biển làm lòng nàng rối. Người trước mắt giúp nàng quá nhiều, người trước mắt không quan tâm thế cục quốc gia của mình mà đến bên nàng, chẳng lẽ chỉ để hôm nay nói cho nàng biết hắn hận nàng?

Những chuyện trêu cợt, vui cười, thậm chí chọc ghẹo yêu đường hôm qua đều tiêu tan theo gió sao?

Không biết qua bao lâu, Lý Phỉ lại nói: "Ngươi về đi!"

Đầu bếp tiến đến. Cảnh Vĩnh Phúc vội tiến lên một bước, chỉ một câu: "Cám ơn."

Đầu bếp vác nàng trên vai, nàng bỏ tay ra, từ trong lòng lấy ra hai cái móng tay đưa lên. Lý Phỉ lại giống như sau lưng có mắt, khoát tay áo đánh bay.

Hai cái móng tay theo gió bay xuống. Cảnh Vĩnh Phúc kinh ngạc nhìn chúng nó lạc vào vách núi, phảng phất như bị mất bảo bối.

"Bình cô nương, ta đưa ngươi trở về." Đầu bếp cúi đầu nói.

"Ừ." Nàng khẽ trả lời, đầu bếp hướng xuống núi mà đi.

Cảnh Vĩnh Phúc nhìn lên đỉnh núi, bóng đen dần dần nhỏ đi, dần dần cùng sắc núi hòa hợp làm một, cuối cùng không nhìn thấy nữa. Cúi đầu, dưới chân đã là bờ biển.

"Đầu bếp, bỏ ta xuống."

Đầu bếp dừng thân pháp.

"Ta nghỉ một chút."

Cảnh Vĩnh Phúc được nhẹ nhàng buông ra, dưới chân là cát, mỗi bước đi đều cảm thấy cát đang giữ chân nàng lại. Nàng từng bước đi tới, đầu bếp theo sau.

Trong lồng ngực như có một khối đá tảng đè nặng làm nàng cảm thấy khó thở. Chuyện này đến tột cùng là sao, nàng muốn hô to 1 tiếng nhưng không mở miệng được. Không có gì đáng buồn thương nhưng tâm tư nàng lại giống như trầm trọng rơi vào biển sâu. Nàng quay đầu liếc nhìn về đỉnh núi xa xăm tăm tối, vách núi cao ngất đón gió hứng trăng, tuyệt không thể thấy người, trong lồng ngực nàng bỗng nhiên tuôn trào cảm giác ủ dột cùng luống cuống.

Nàng rốt cục không nhịn nổi, chuyển mình một cái, đã thấy đôi chân bắt đầu chạy vội. Chạy qua bãi cát, bay qua sóng biển, không ngừng đi tới, không ngớt đi tới.

Gió thổi qua mình, phảng như thân thể nàng không tồn tại, chỉ cảm thấy rõ một dòng nhiệt huyết, trong lòng tràn ngập phập phồng cùng rối rắm. Nàng liều mạng chạy, không để ý sóng biển đáng ướt ống quần, không quan tâm cát rót vào giầy. Bên trái là biển bên phải là cát, uốn lượn đường ven biển, nàng chạy ở giữa.

Rất nhanh sau đó, nàng bắt đầu thở hổn hển, rồi xóc hông, nhưng nàng không thể dừng lại, giống như chỉ cần chạy là có thể thoát khỏi cảm xúc rối rắm lúc này, giống như chỉ cần chạy là có thể lấy lại sự thanh minh cùng mưu trí. Nàng không ngừng chạy cũng không quay đầu lại, chỉ cắm đầu chạy. Nàng nhanh chóng kiệt sức, mất cảm giác về sự tồn tại của cơ thể, chỉ có ý niệm còn ở lại với nàng, nhắc nhở nàng: chạy ngay đến đỉnh núi. Dù cho nàng không muốn lâm vào vũng bùn cũng không thể trốn tránh sự thực. Nàng không phải ai khác, nàng là Đại Phúc, Cảnh Vĩnh Phúc.

Dân chúng tầm thường tự nhiên sẽ trải qua cuộc sống tầm thường, nhưng nàng vốn không phải là dân chúng tầm thường.

Thân mình Cảnh Vĩnh Phúc bỗng nhiên bị lăng lên trên không, lại bị một đôi tay ôm lấy.

Là Lý Phỉ.

Vẫn không nói tiếng nào, Lý Phỉ ôm nàng tiếp tục chạy. Đến bờ biển, ra đến mép biển, trời đã dần về sáng. Ánh trăng vẫn chiếu rọi, tiếng sóng biển âm u mà nồng đậm vỗ vào đá.

Trời chuyển dần sang màu xanh biếc, ánh sáng dần xua tan bóng đêm.

Lý Phỉ dần dần chậm lại, bắt đầu đi bộ.

Trăng sao từ trên cao chiếu xuống, gương mặt hắn lúc sáng lúc tối, nàng thở gấp, liếc nhìn hắn, khó có thể biết đôi mắt ấy đang nhìn ra xa hay đang không nhìn gì.

Hắn ngồi xuống một tảng đá lớn, nàng bị hắn đặt ngồi trên đùi. Lý Phỉ cúi đầu nói: "Ngươi cũng biết khó chịu?"

Tầm mắt của nàng lại bị tay hắn hấp dẫn, đôi tay dấu trong tay áo trên đỉnh núi giờ mới lộ ra. Một đôi tay màu đen, dưới ánh trăng còn bắn ra tia sáng lấp loáng. Nàng kìm lòng không đậu bắt lấy tay hắn, "Đây là..."

Hắn để nàng cầm tay, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng. Nàng nhìn ngón tay hắn, ngón trỏ và ngón giữa bị mất móng của hắn, quả thật làm nàng thấy ghê người. Móng tay để dài đột nhiên bẻ gẫy, sẽ thương tổn đến phần thịt. Nàng đưa tay chạm vào, lại bị hắn bắt được tay.

"Ngươi cũng là có trái tim sao?"

Một giọt lệ đột nhiên từ khóe mắt nàng chảy ra, thu cũng không thu lại được. Lý Phỉ nhìn nàng thật sâu và chăm chú, thanh âm như gió mát: "Ta cũng muốn ngươi nếm thử cảm giác đau thế nào!"

Lòng của nàng đột nhiên nhảy dựng. Ngay sau đó, hắn khẽ mở đôi môi, cũng ba chữ, làm lòng nàng bấn loạn đến không thể ổn định lại được.

"Cảnh Vĩnh Phúc!"

Tiếp theo, Lý Phỉ sinh sôi xé mở vết sẹo nơi đáy lòng nàng: "Từ nhỏ đã là đứa nhỏ ngu ngốc, liên luỵ mẹ đẻ, lũ dì ghẻ ra đòn hiểm, lại bị cha lấy cớ nói với khắp thiên hạ rằng hắn không vứt bỏ đứa con khờ mà còn ra công nuôi dưỡng."

Nàng thấy không rõ gương mặt Lý Phỉ, chỉ nghe tiếng hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng tiếp tục vang vọng ở bên tai: "Cảnh Vĩnh Phúc, ngươi vì sao là Cảnh Vĩnh Phúc? Vì sao năm đó không bị thích khách giết chết?"

Lý Phỉ dừng một chút, thanh âm phiêu miểu lại nổi lên: "Nếu ngươi không phải Cảnh Vĩnh Phúc thì tốt biết bao? Nếu ngươi năm đó đã chết, hiện tại sẽ không cảm thấy thống khổ, cũng sẽ không hại người khác đi theo chịu tội... Vì ngươi cố tình sống sót, nhưng lại quá vội sống vui vẻ đến quên chính mình là ai..."

Khi thấy nàng rơi lệ đầy mặt, hắn tao nhã lấy bao tay màu đen lau đi.

"Bất luận ngươi có thật sự là Cảnh Vĩnh Phúc hay không, ngươi vẫn là Bình đại phúc, ngươi cũng phải gánh vác trách nhiệm. Trốn tránh vô ích, trừ phi ngươi thật sự đã chết... Ta đúng ra nên sớm đánh chết ngươi, cho ngươi giải thoát, lưu ngươi trên đời lại chỉ biết phá hư chuyện của ta..." Hắn bỗng nhiên bỏ qua cái bao tay, một tay đẩy nàng ra khỏi vòng tay.

Cảnh Vĩnh Phúc không té ngã, đầu bếp u linh xuất hiện, vững vàng đỡ lấy nàng.

"Đã hết lời rồi. Bổn vương đã đặc biệt làm cho ngươi nhiều việc như vậy, nói với ngươi nhiều lời như vậy, đã là rất nhiều rồi." Lý Phỉ đứng lên.

"Lý Phỉ!" Nàng gọi to tên của hắn, nhưng đầu bếp không cho nàng cơ hội nói thêm gì nữa, nhanh chóng mang nàng rời đi. Cuối cùng, nàng vẫn không thể nói rõ ràng với hắn, nhưng cho dù hắn cho nàng thời gian để nói, thực sự nàng cũng không biết nói từ đâu. Nếu hắn chưa bao giờ biết chủ quán rượu ở biên cảnh, nếu hắn không phải Địch vương nước Tiếp mà nàng không phải Cảnh Vĩnh Phúc, chỉ khi bọn hắn chính là tiểu dân chúng tầm thường, hoặc là người xa lạ không biết gì về quá khứ của nhau ... thì thật tốt biết bao nhiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.