Chào Em, Bảo Bối!

Chương 7




Chớp mắt đã trôi qua mười ngày, đối với Bảo Thù mà nói, không phải là ăn no thì là ngủ, tỉnh ngủ thì lại ăn. Những lúc rãnh rỗi, còn có Bạch tuộc tinh đem nàng xuống biển mò cá, mỗi ngày trôi qua cũng khá thoải mái.

Dung Hoan lại không may mắn như vậy, mỗi ngày cả thân thể lẫn tinh thần đều bị hành hạ nhưng vẫn cố gắng tỏ ra vui vẻ.

Trong thời gian ngắn ngủi như thế, chỉ riêng việc ghi nhớ tất cả khẩu quyết chiêu thức đã không phải là chuyện dễ chứ không nói đến việc hiểu thấu những điều tinh túy trong nó. Già Di La dùng năm trăm năm mới luyện Tuyết Ma công luyện đạt tới đạt đến cảnh giới, tuy là hắn thiên tư hơn người, nhưng cũng chưa đủ khả năng điểm thạch thành kim (*).

(*) điểm thạch thành kim: biến dở thành hay, từ dốt thành giỏi

Vì vậy, chỉ dựa vào một chút tu vi của hắn, muốn đánh thắng Hi Hi Ha Ha tuyệt đối là si tâm vọng tưởng. Dung Hoan nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đành phải gửi gắm hi vọng vào Diệt Nhật Cung.

Diệt Nhật Cung là thần khí đứng đầu ngũ sắc thần khí, lấy nội lực làm tên, về điểm này hắn không lo lắng chút nào, bởi vì trong cơ thể hắn chứa tinh thuần nội lực  gần hai ngàn năm của Lưu Dục. Vấn đề khó khăn chính là cây cung này có linh tính, nhận chủ Chân chính vấn đề khó khăn dạ, này cung rất có linh tính, rất khó khiến nó nhận chủ, nếu như  cưỡng chế khai cung thì rất có thể sẽ bị phản phệ, tổn thương tới ngũ tạng lục phủ, đến lúc đó......

Dung Hoan dựa lưng vào đá ngầm, tâm tình buồn bực, thờ ơ gẩy gẩy dây cung.

“Di, cây cung này thật là đẹp a!” Bảo Thù chân không nằm trên đá ngầm, thả tay xuống cầm Diệt Nhật Cung trong tay hắn lên: “Dùng để săn thú sao? Tại sao lại không có tên?”

Nói xong, nàng lấy tay đi kéo dây cung.

Dung Hoan hoảng hốt, vội vàng đứng dậy ngăn lại: “Đừng đụng vào nó!”

Bảo Thù đã sớm không còn sợ hắn, vừa cười vừa trượt từ trên đá ngầm xuống tránh khỏi tay hắn. Nhanh nhẹn nhặt lấy một viên đá cuội, giương cung lên bắn ra ngoài biển.

Chỉ nghe một tiếng nố “Bùm!” vang lên, mặt biển đột nhiên nổi lên một đạo sóng lớn.

Hai người nhất thời thành ướt sũng, trên đầu một người còn có một con cua lớn nghoe nguẩy.

Phun ra một miệng nước biển, nhìn cá tươi đầy đất, Bảo Thù sợ hãi giơ cây cung trong tay lên ngạc nhiên nói: “Oa, đây là bảo bối gì? Thật là lợi hại a!”

Dung Hoan không thể tin  đoạt lấy Diệt Nhật Cung từ trong tay nàng: “Ngươi...... Ngươi có thể kéo ra nó?”

Hắn kéo gần tròn mười ngày cũng không động được chút nào, nàng cư nhiên một cái liền kéo ra! Đây cũng quá đả kích người chứ?

“Không nói gạt huynh, muội cái gì cũng không biết nhưng mà việc khai cung bắn tên là giỏi nhất! Bách phát bách trúng! Ban đầu đại sư huynh chính là bị muội bắn từ trên trời rơi xuống đấy! Huynh còn nhớ không?” Bảo Thù cực kỳ đắc ý vỗ bộ ngực nhỏ của mình.

Nàng đương nhiên là không biết rằng kỳ kinh bát mạch (*) của mình chính là do Diệt Nhật Cung dây cung tạo thành, đương nhiên là lệ vô hư phát (**).

(*) kỳ kinh bát mạch: ý là tám mạch và các dây thần kinh trong cơ thể (mạch Đốc, mạch Nhâm, …)

(**) lệ vô hư phát: mình đoán là lợi hại không cần phải nói

Ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, Bảo Thù cởi áo ngoài ra buộc lại thành một cái túi nhỏ, hào hứng bừng bừng dọc theo bãi biển nhặt lên cá tôm cua, vừa nhặt vừa chép miệng, miệng lẩm bẩm không biết đang thì thầm điều gì.

Nhặt xong, nàng tự nhiên sẽ không chạy đi nướng cho Dung Hoan ăn, mà là ngồi ở trên bờ biển chờ Bạch tuộc.

Mấy ngày nay, nàng và con Bạch tuộc tinh kia đã hình thành nên tình cảm bạn bè bằng hữu vô cùng bền chắc, cũng vì nó mà nàng càng ngày càng không đem Dung Hoan vào mắt, thường thường hay cùng nhau nghĩ trò trêu hắn, hơn nữa lại càng làm càng không biết mệt.

Dung Hoan khổ không thể tả, nhưng lại thấy nàng vô cùng vui vẻ nên không thể làm gì khác hơn là đành liều mình bồi quân tử.

Đợi đến Bảo Thù ăn no, chơi mệt, liền dựa vào tấm đệm thịt người thở to ngủ. Dung Hoan nhẹ nhàng sửa lại tóc rối trên trán nàng, ngắm nhìn đôi môi nhỏ nhắn khẽ mở khẽ đóng của nàng, cố nén sự rung động trong tim mình.

Qua ngày hôm nay, hắn có thể sẽ vĩnh viễn biến mất trong sinh mệnh nàng, không biết, nàng lại sẽ còn có nhớ hắn một,lần không?

Có lẽ, sẽ không.

Ai lại muốn nhớ một vị sư huynh cả ngày luôn khi dễ mình? Ai lại muốn nhớ tới kẻ làm bẩn sự trong sạch của mình? Ai lại muốn nhớ tới người luôn mang đến những cơn ác mộng cho mình?

Nhẹ nhàng đưa tay ra, hắn vụng về nhưng không mất đi sự dịu dàng đặt tay lên bụng nàng, vành mắt lại không kìm được mà ướt đẫm.

Nhị sư huynh là người hắn tin tưởng, nhất định sẽ hảo hảo đợi nàng, cũng đem bảo bảo coi như đứa con do chính mình sinh ra. Mình chết đi, đối với hai người bọn họ mà nói, cũng coi như nhổ được cái gai trong lòng.

Vậy hắn còn có điều gì mà không yên lòng?

Dung Hoan cúi người hôn nhẹ lên trên trán nàng, đứng dậy rời đi.

Đúng lúc này, Bảo Thù len lén mở ra một con mắt. Nhẹ nhàng nghiêng đầu sang một bên xác định chính xác vị trí hắn biến mất,mới từ từ đứng dậy trên đất, chạy thẳng vào trong rừng.

Nàng không ngốc, Dung Hoan khác thường nàng làm sao có thể không nhìn ra?

Ban đầu nàng cho là Vân Khương là muốn giam bọn họ lại nhưng hôm nay, sau khi  nhìn thấy Diệt Nhật Cung, trong nội tâm bất an càng lúc càng lớn. Chợt nhớ tới Vân Khương từng nói, nàng muốn tặng cho sư huynh một cái bảo bối......

Nàng thừa nhận mình rất trì độn, muốn nàng đi suy đoán tâm tư người  khác coi như là khó như lên trời, nhưng nàng lại có thể đoán được Dung Hoan đang suy nghĩ điều gì.

Có lẽ là bởi vì hắn và mình đều rất đơn thuần, mà cũng có lẽ là......

Bảo Thù sờ bụng, buồn bã nhắm mắt.

Vượt qua một bụi cây, mu bàn tay vô ý đâm phải một cây gai nhỏ. Bảo Thù một đường chạy như điên, đứng ở trên đất trống dùng sức cắn tay, nước mắt nước mũi chảy khắp người, đau đớn thiếu chút nữa ngất đi. Thì ra là phóng đại thống khổ gấp ngàn lần chính là cảm giác này!

Nàng lau khô nước mắt, lỗ mũi lại đột nhiên chua chua, trong lòng lại cảm thấy muốn khóc lớn một trận. Nhưng nàng hiểu, bây giờ không phải là lúc khóc, cố gắng đứng lên, nàng nén nỗi sợ hãi trong lòng tiếp tục hướng phía trước đi.

Bên trái có một sơn động, dây leo như yêu xà chiếm giữ cửa động, giống như muốn đem bất cứ kẻ nào dám xâm nhập vào ăn tươi nuốt sống.

Bảo Thù hít sâu một hơi, ngón trỏ khép lại, nhắm mắt đọc khẩu quyết. Đầu ngón tay lóe lên ánh sang màu xanh, thân thể của nàng đột nhiên thu nhỏ lại, dần dần hóa thành một con bọ có cánh, bay len vào khoảng trống màn dây leo mà đi vào.

Phép biến thân này là do Hân Liệt dạy, đáng tiếc đồ đệ tư chất kém cỏi, duy trì không tới mười giây đã hiện hình. Vì vậy vừa vào trong động, nàng liền “Bịch” một tiếng ngã trên mặt đất.

Bảo Thù xoa cái mông bò dậy, lại đột nhiên giật mình nhận ra hành lang phía trước có người! Bỗng chốc ngẩng đầu lên, đúng lúc cùng người nọ bốn mắt nhìn nhau.

Người nọ vừa mới nhìn thấy nàng, sống lưng lập tức cứng đờ.

“Làm sao người lại ở chỗ này à?” Đầu tiên là hết sức kinh ngạc, sau đó là cực kỳ vui mừng, Bảo Thù vừa nhảy vừa chạy đến bên người hắn, “Người là tới cứu chúng ta sao? Ta biết ngay, nhất định sẽ có người tới cứu chúng ta!”

“Thật xin lỗi, ta không phải.”

Thừa dịp Bảo Thù ngẩn ra, hắn khẽ giơ tay, ở trước mắt nàng quơ quơ: “Thù Nhi, tất cả những gì ngươi thấy chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy, tất cả sẽ đều quên hết.”

Chuyện cũ trước kia, những ngày ở Cực Lạc, đều nên quên đi thôi.

Mắt nhìn người nọ ôm lấy Bảo Thù rời đi, cho đến biến mất không thấy gì nữa, Ha Ha đá Hì Hì một cước: “Ngươi nói Già Di La đến tột cùng đang định làm cái gì? Làm gì mà cứ đánh bất tỉnh hai người này vậy, ta và tiểu tử thúi kia còn chưa có đánh chưa đã!”

Hì Hì liếc nó một cái: “Thế nào, ngươi ngại mệnh quá dài?”

“Lấy tu vi của hắn, làm sao có thể giết chúng ta?” Ha Ha xì mũi coi thường, sau đó lại run lên, “Còn nữa, ngày trước Già Di La mặc dù không thích nói chuyện tán dóc, nhưng hắn chẳng lẽ không thấy lãnh sao? Ở cạnh hắn, ta lúc nào cũng thấy sống lưng lạnh cứng.”

Hì Hì cố làm ra vẻ thâm trầm  mắt khép hờ, giọng nói nghiêm túc: “Cái đó không gọi là lãnh mà gọi là khốc! Ngươi còn phải học tập nhiều!”

......

“Sư huynh ——”

Bảo Thù từ trong cơn ác mộng đột nhiên tỉnh dậy, mồ hôi dầm dề ngồi dậy.

Một đám long mượt như nhung bay vào trong ngực nàng, đột nhiên cảm thấy than thể nóng hừng hực, bên tai lại nghe thấy thanh âm ngái ngủ của Trọng Minh: “Chủ nhân, ngài sao vậy?  Gặp ác mộng?”

Bảo Thù dụi dụi mắt, cho đến xác định mình không có hoa mắt, hai mắt đầy nước lập tức vỡ đê, ôm chặt Tiểu Bạch oa oa khóc lớn: “Ta còn tưởng rằng đời này sẽ không còn được gặp lại các ngươi! Ô ô, ta thiếu chút nữa lại chết!”

“Chủ nhân ngốc, ở trong Lang Hoa Sơn, Vân Khương Quỷ Mẫu nào dám càn rỡ? Ngài sau này cũng không được cùng Dung Hoan Tiểu Thiên quân đi vào cái loại địa phương đó nữa.”

“Dung Hoan sư huynh đâu? Chúng ta làm sao trở về?”

Nàng nhớ lúc đó một mình đi vào rừng, sau đó bị gai trên một bụi cây đâm phải, sau đó thì sao?... Bảo Thù ôm lấy đầu cố gắng nhớ lại nhưng trong đầu lại trống trơn, không tài nào nhớ ra điều gì.

“Hắn bây giờ chắc đang ở trên Phi Tiên Điện, hôm nay sẽ cùng Dạ Vi tỷ thí đấy.”

“Hôm nay?” Bảo Thù ngây cả người, lập tức hiểu ra, bọn họ ở trên Cực Lạc trên đảo đã một tháng.

“Ân, vốn là định tại tháng sau, chỉ là hai ngày trước Long Vương qua đời, các tộc đều rất hoang mang, vì vậy các tộc vương giả đề nghị, đem ba cuộc tỷ thí cuối cùng tiến hành trước. Dĩ nhiên, trong việc này bọn họ còn có dụng ý khác, chính là vì gia tộc kết thân, tập trung lại đối kháng Ma giới.”

“Đợi đã nào…!” Sợ hãi dần dần lan ra  trong lòng, Bảo Thù thử dò xét nói, “Trọng Minh, ngươi mới vừa nói, Long Vương là qua đời hai ngày trước? Hai ngày trước??”

“Đúng vậy a.”

“Vậy ta trở về lúc nào?”

“Đương nhiên là tối ngày hôm qua, Dung Hoan tự mình đem ngài ôm trở về tới. Nói là lúc xuống núi tiễn cha mẹ ngài thì gặp được Vân Khương Quỷ Mẫu, ả cho ngài uống mê dược nên ngài ngủ từ lúc đó đến bây giờ. Sao vậy chủ nhân? Có vấn đề gì sao?”

Có vấn đề! Rất có vấn đề! Bảo Thù thiếu chút nữa ngã từ trên giường xuống, nàng ở Cực Lạc trên đảo đói bụng không dưới hai trăm lần, vì vậy theo nàng đoán, không có tháng nào có hai mươi mấy ngày, huống chi là làm sao có thể mới một ngày? (囧 một ngày đói bụng hơn 10 lần …. Heo ah ….)

Chẳng lẽ Tứ sư huynh nói thời gian đứng yên có nghĩa là thời gian ở đó và ở bên ngoài khác nhau?

Vân Khương Quỷ Mẫu đưa bọn họ tới một nơi như thế là có chủ ý gì?

Nghĩ đến đây, Bảo Thù lau khô nước mắt hỏi: “Trọng Minh, ngươi có từng nghe nói qua Cực Lạc đảo?”

Trọng Minh dạo bước hồi lâu, lắc đầu nói: “Mới nghe lần đầu.”

“Không được! Ta muốn đi tìm hắn!” Bảo Thù nhảy xuống giường, giày cũng không đi liền muốn chạy ra ngoài, mặt lại đụng vào một bộ ngực quen thuộc, mặt còn chưa từng ngẩng lên, giọng nói ôn hòa của Dạ Vi đã quanh quẩn trên đỉnh đầu:

“Vừa mới tỉnh đã lại muốn chạy đi nơi nào?”

“Muội muốn đi tìm Dung Hoan sư huynh, có việc gấp!”

“Hắn đã đi rồi.” Dạ Vi níu lại ai đó đang muốn xông ra ngoài cửa, “Hắn bảo huynh nói với muội rằng đừng đi tìm hắn nữa.”

Bảo Thù sửng sốt: “Có ý gì?”

Dạ Vi nhíu mày: “Không rõ lắm, lúc nãy Lưu Dục dẫn lão tứ đi đến chỗ sư phụ từ giả, nói muốn buông tha cuộc tỷ thí hôm nay với ta, rồi đem lão tứ mang về Vân Hải Tuyết Vực, từ nay sẽ không quan tâm tới bất cứ chuyện gí trong lục giới nữa.”

“Nhưng Diệt Nhật Cung......” Che miệng lại, Bảo Thù lập tức im lặng.

“Diệt Nhật Cung tối hôm trước bị trộm, hiện tại vẫn chưa có tung tích.” Dạ Vi thoáng liếc nàng một cái, dắt tay nàng liền đi ra ngoài cửa, “Đi theo ta, sư phụ đang ở trên Phi Tiên Điện chờ chúng ta.”

Thông Thiên Thê một đường đi thẳng đế Thất Trọng Thiên, từ lúc băng môn mở ra cho đến khi khép lại, Dạ Vi vẫn không nói them điều gì.

Yên lặng hồi lâu, bàn tay nhỏ bé lạnh buốt bị một bàn taylớn hơn lạnh như băng nắm lấy thật chặt, Bảo Thù cảm thấy hơi đau: “Nhị sư huynh, huynh không sao chứ?”

Tại sao, nàng lại có cảm giác tay của hắn lại đang run rẩy.

Trước mắt đột nhiên tối sầm, nàng bị Dạ Vi ôm chặt vào trong ngực.

Không chỉ tay mà cả người hắn đều đang run rẩy. Không có Hoàng kén hộ thân, chỉ trong chốc lát, Bảo Thù cả người như rơi hầm băng, hàm răng run lên vì lạnh nhưng vẫn cố hết sức chịu đựng.

“Thù Nhi......”

“Dạ?”

“Muội có muốn cứu Vô Cửu không?”

“Đương nhiên là muốn a!”

“Vậy...... muội có tin ta không?”

“Tin! Vô Cửu ca nói để cho ta không nên tin tưởng bất cứ kẻ nào, nhưng muội tin tưởng huynh, giống như tin tưởng huynh ấy!”

“Tốt, như vậy, huynh cần muội làm một việc.....”

Băng môn lại mở ra, Dạ Vi dắt Bảo Thù cất bước chậm rãi đi ra ngoài. Dọc đường đệ tử rối rít hành lễ, Dạ Vi đều cười nhẹ đáp lại, nhưng khuôn mặt Bảo Thù lại lạnh như băng, không có chút thần sắc như thường ngày.

Tiến vào Phi Tiên Đại Điện, Bảo Thù mất hồn mất vía giương mắt lên nhìn, trên trán không khỏi thấm ra tầng mồ hôi lạnh.

Khung cảnh này, ngày nàng và Bích Ngưng tỷ thí ngày đó đã sớm nhìn thấy.

Mặc Hằng Thiên đế, Minh Quân tu gia, Yêu Vương, Tây Thiên Vương...... vương giả các tộc, đương nhiên là trừ Long Vương ra, đều đã đến rồi.

Dung Hoan cúi đầu đứng ở sau lưng Lưu Dục, phát hiện Bảo Thù tới, ngước mắt hơi nhìn nàng một cái, sau đó lại rũ đầu xuống. Thì ngược lại Quỷ cô nương, đã chạy đến trước mặt Bảo Thù, bỏ qua Dạ sang một bên, kéo tay nàng nói: “Ai nha, bá mẫu lần này về nhà, không biết ngày tháng năm nào mới có thể lần nữa ra ngoài, xem ra không thể uống rượu mừng của ngươi rồi.”

Bảo Thù còn chưa kịp trả lời, Li Diên đã trên đài cao đi xuống, thần sắc nặng nề, nhìn Dạ Vi nói: “Còn kém ngươi.” Xoay người, hắn nhìn về Minh Quân, “Bản thượng thần nhập thất đệ tử, tương lai Lang Hoa chưởng môn, muốn lấy nhi tử nhà ngươi, không có vấn đề gì chứ?”

Chư Vương nhất tề sửng sốt, hơn nửa ngày mới hiểu ra đệ tử mà hắn nói là ai.

Bảo Thù nhất thời cũng không kịp phản ứng,sư phụ lời này có ý gì? Ai là tương lai Lang Hoa chưởng môn?

Tu gia khuôn mặt vẫn lạnh lung như cũ, vẻ mặt không nhiều nói cũng không nhiều: “Bản quân không có ý kiến.”

Ngay trong khoảnh khắc này, Dạ Vi vung lên vạt áo chậm rãi quỳ xuống đất, nhắm mắt lại nói: “Sư phụ, xin thứ cho đồ nhi lúc trước giấu giếm, đồ nhi cùng Yêu Tộc Cửu công chúa đã sớm tư định cả đời, lại không dám với cao tiểu sư muội.”

Lời vừa nói ra, chư vương trong điện lần nữa nhất tề sửng sốt, lại một phen châu đầu ghé tai.

Dung Hoan rốt cuộc ngẩng đầu lên, không thể tin  nhìn về phía Dạ Vi. Li Diên càng nghẹn họng nhìn trân trối, hồi lâu mới phất tay áo nói: “Lão nhị, ngươi có  biết ngươi ở đây nói những gì? Nàng đã......”

Yêu Vương vuốt râu dài cười cười ha ha nói: “Lão hủ nhà thứ xuất yêu nữ, tự nhiên không so được thượng thần nhập thất đệ tử tôn quý, chỉ là nhi tôn tự có phúc nhi tôn, chúng ta làm trưởng bối, có phải hay không không thể quá mức bá đạo?”

Li Diên nén tức giận, trầm giọng nói: “Dạ Vi, vi sư từ nhỏ dạy các ngươi, nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu! Bản thượng thần hỏi ngươi một lần nữa, trách nhiệm này, ngươi nhận hay không nhận?”

Dạ Vi khẽ ngẩng đầu lên, nhếch môi, không giấu ý cười: “Sư phụ, không phải đồ nhi  trách nhiệm, làm sao có thể nhận?”

Li Diên cùng Quỷ cô nương lập tức ngẩn người, trong lòng biết Dạ Vi sẽ không nói dối, hồi lâu sau mới chuyển mắt nhìn về phía Bảo Thù.

Bị người trước mặt mọi người cự tuyệt chính chủ, giờ phút này có lẽ là bởi vì xấu hổ quá độ, hai mắt dại ra, không nói gì, giống như người gỗ đứng im tại chỗ, không nhúc nhích.

Dung Hoan đang muốn nói, lại bị Lưu Dục âm thầm phong bế huyệt đạo.

Thương Kiệt nhìn mà như lọt vào trong sương mù, cánh tay đụng một cái vào Hân Liệt, nhíu mày rậm nhỏ giọng hỏi thăm: “Này, ngươi nói rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nhà ta Cửu muội thích Nhị sư huynh đó là thật, nhưng Nhị sư huynh khi nào cùng với nàng tư định cả đời rồi? Còn nữa…, cái gì trách nhiệm không trách nhiệm, ta một câu cũng nghe không hiểu?”

Hân Liệt lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, lạnh giọng nói: “Chuyện không liên quan đến ngươi.”

Giống như một cái cảnh tỉnh, Thương Kiệt suýt nữa là  hồn bay phách tán, ngoảnh mặt nhìn về phía sau lưng Lưu Dục, trái tim nhỏ bé nhảy “Thình Thịch” liên tục. Thần a thần a! Dung lão tứ đứng bên phải hắn đã một ngàn năm, hôm nay đổi người, hắn thế nhưng quên mất!!!

Thương Kiệt nghe không hiểu, nhưng các tộc vương giả cũng không phải đèn đã cạn dầu, tự nhiên có người có thể từ nơi này mấy câu ngắn gọn này mà hiểu ra vài điều. Vốn là vì Long Vương chết đi mà không khí trở nên trầm thấp nhưng lại vì biến cố này mà trở nên vô cùng thú vị.

Cô gái trước mắt này, luôn có thể mang đến kinh hỉ cho bọn hắn.

Một nhóm người bắt đàu suy đoán, tầm mắt tò mò tập trung lên người Bảo Thù, nàng vẫn không nhúc nhích, chỉ là thoáng ngước mắt nhìn Dung Hoan một chút, giống như một con chó nhỏ gặp trúc trắc, trong ánh mắt đều là sự cầu khẩn như là chó vẩy đuôi mừng chủ.

Chỉ một cái nhìn như vậy, nàng liền nhanh chóng dời tầm mắt, mắt khép hờ không nói lời nào, cũng không thanh minh.

Chỉ một cái nhìn như vậy, Dung Hoan cả đầu như nổ tung, nhất thời đem cam kết đêm qua với phụ thân quẳng ra sau đầu.

Nhắm mắt ngưng thần, hắn âm thầm vận lực, giữa trán ấn ký màu bạc thoáng hiện lên, cố gắng áp chế Tuyết Ma Công trong cơ thể hắn. Dung Hoan đầu đau muốn nứt, chân khí trong cơ thể hắn như dời sông lấp biển, nhưng hắn cũng không để ý, mặc cho chúng di chuyển hỗn loạn, rồi lại tụ chúng lại một điểm, Dung Hoan cắn răng một cái, bất ngờ phá tan chú thuật của Lưu Dục.

Lưu Dục kinh hãi, định giữ hắn lại thì đã quá trễ, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn dùngMê Tung Bộ phi thân đi xuống.

Rồi lại trơ mắt nhìn hắn “Phịch” một tiếng quỳ gối trước mặt Yêu Vương, cao giọng nói: “Dung Hoan ngưỡng mộ Yêu Tộc Cửu công chúa đã lâu, hôm nay mượn này cơ hội này, cả gan hướng Yêu Vương bá bá cầu hôn, mong bá bá thành toàn!”

Lời vừa nói ra, lập tức kéo lại tầm mắt mọi người, thầm nghĩ này Yêu Tộc Cửu công chúa nhất định diễm tuyệt thiên hạ a, có thể khiến cho hai vị quý công tử tranh cướp đến trình độ này! Thương Kiệt chân suýt nữa trượt ngã, vội vàng bám lấy tay  Hân Liệt, bỗng nhiên nhớ tới hắn không phải Dung Hoan, tức thì buông tay, vì vậy một lảo đảo té cá hai chân ngửa ra hai tay chắp lại.

Hân Liệt không nhìn hắn, lại tốt bụng đưa một tay ra, Thương Kiệt là mượn lực bò dậy, nhỏ giọng cảm ơn.

Hân Liệt cười một tiếng: “Đứng vững vào, chớ để phụ vương ngươi mất mặt.”

Thương Kiệt đôi môi mấp máy mấy phen, hận không được một cái tát đem hắn dán trên tường! Nhưng mà ý nghĩ chỉ tồn tại một cái chớp mắt, rất nhanh, đầu óc hắn liền lâm vào một cuộc giao chiến ác kiệt, cả hai đều là mình hảo huynh đệ, bên trái bên phải, chọn người làm muội phu cho phải đây?

Không đúng? Bọn họ đều là hảo huynh đệ, tại sao lại giành nữ nhân??

Quỷ cô nương thật vất vả mới từ một trong khiếp sợ tỉnh lại, lúc này vận tốc quay hoàn toàn theo không kịp tình thế biến hóa, mờ mịt đi tới bên Dung Hoan, cúi người hỏi: “Tiểu tử thối, ngươi lúc trước không phải nói không muốn đón dâu? Tại sao lại đột nhiên......”

“Cầu mẹ thành toàn.” Dung Hoan dập đầu một cái, ánh mắt kiên định nhìn nàng.

Quỷ cô nương chưa từng thấy nhi tử nghiêm túc như thế, tự nhiên tin tưởng hắn là tình thâm ý đốc. Trái tim trăm mối cảm xúc ngổn ngang, căn bản không cùng Lưu Dục thương lượng, há mồm liền nói: “Yêu lão đại, ngươi nói làm sao bây giờ?”

Yêu Vương run rẩy đứng lên, khom người chắp tay nói: “Tiểu chất quả thật là vinh vạnh, quả thật là vinh vạnh a! Vậy mà, dù sao cũng là tu gia lão đệ nhi tử nói ra trước, việc này có nên làm theo thứ tự đến trước sau?”

Lưu Dục đang muốn cự tuyệt, lại nghe Thiên đế cười nói: “Này còn không dễ làm sao? Hôm nay nguyên bản chính là hai người bọn họ tỷ thí, không ngờ Lưu Dục Thiên Quân lại muốn từ biệt......  Hiện nay, vừa đúng tỷ thí công bằng một trận, coi như là Cửu công chúa tỷ võ kén phò mã.”

“Hay, này chủ ý rất hay!” Tây Thiên Vương vừa nghe lại có kịch hay nhìn, lập tức vỗ tay phụ họa.

Li Diên toàn bộ suy nghĩ đều đặt ở trên người Bảo Thù, hoàn toàn không quan tâm tới bọn họ nói gì.

Thấy Dung Hoan vẫn cúi đầu không nói, Dạ Vi không sợ hãi mà nói: “Nhưng nếu bại bởi Tứ sư đệ, là ta Dạ Vi học nghệ không tinh, uổng phí Cửu công chúa một phen nâng đỡ, cũng coi như đối với nàng có một giao phó......”

“Được, ta liền cùng sư huynh so trận này!” Dung Hoan đứng dậy cắt đứt hắn, khớp xương trên mu bàn tay sớm đã nắm thành trắng bệch.

Tiếng trống vang lên, vang dội cả tòa Lang Hoa Tiên sơn, các đệ tử rối rít đi lên Thất Trọng Thiên, xem cuộc tỷ thí chọn rể đầu tiên trên Lang Hoa từ trước tới nay, huống chi nam chính còn là hai vị sư huynh trong thần thoại.

Chỉ là, nữ chính là ai?

“Nuốt vào.” Lưu Dục mặt trầm như nước, lòng bàn tay hiện ra Băng Tinh Tuyết Phách.

Dung Hoan giơ tay nhận lấy, xấu hổ là không dám nhìn thẳng: “Cha...... Thật xin lỗi, ta bảo đảm sẽ không sử dụng Tuyết Ma công.”

Lưu Dục nhíu chặt mày, mệt mỏi không muốn trả lời, chỉ hơi phẩy tay một cái, ý bảo hắn đi quảng trường ứng chiến.

Từ giây phút hắn thất hồn lạc phách trở về chất vấn mình rằng hắn có phải là Ma Tôn chuyển thế hay không, Lưu Dục biết, một kiếp này, hắn sợ là tránh không thoát.

Cửu Mệnh gia tộc có huấn, chuyện bên ngoài không để ý, người bên ngoài không quan tâm.... Là hắn quá tự phụ! Hắn không nghe! Hắn cố tình không nghe! Kết quả là gì?  Là bê đá tự đập chân mình, mua dây buộc mình! Nhóm lửa tự thiêu!

Ánh mắt dời đến trên người Bảo Thù, nàng vẫn như cũ đứng chết lặng bên người Li Diên, ngay cả nháy mắt một cái cũng không làm.

Lưu Dục lần thứ một vạn xác định, ban đầu cứu nàng, nhất định là sai lầm!

Về sau bỏ qua cho nàng, sai càng thêm sai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.