Chào Buổi Sáng, Triệu Thần Thành

Chương 25





"Vì con của mình không cần phải cả ngày lo lắng đề phòng, vì tôn nghiêm của Thần minh, vì giải trừ áp bách hàng vạn năm qua, chúng ta không có lựa chọn nào khác." Vong Ưu nghiêm nghị nói: "Lần này rất có thể là cơ hội cuối cùng để chư Thần tiêu diệt Thần Thánh Thiên sứ. Một khi chúng ta thất bại, quân đoàn Thiên Sứ về sau sẽ không còn đối thủ lại càng thêm hoành hành không kiêng kỵ. Y theo tính tình của bọn hắn, đến lúc đó bất kể ngài và hài tử hàng phục cung kính cỡ nào, chỉ sợ cũng sẽ chết không có chỗ chôn thây."

Đại Địa mẫu thần trầm mặc thật lâu không nói, chúng ta lẳng lặng đứng đợi. Rất lâu sau chúng ta cảm giác được không khí chung quanh từ từ khẩn trương lên, một cổ áp lực vô hình từ trên người nàng mạnh mẽ phát ra, khiến cho chúng ta phải lui về phía sau mấy bước. Trong giây lát nàng đột nhiên đứng thẳng lên, ngửa mặt lên trời thét to mấy tiếng.

Tiếng gầm mênh mông mãnh liệt đánh thẳng vào không gian chung quanh, hết thảy hoa cỏ, cây cối, kiến trúc Bảo Thạch đều cũng bị chấn thành phấn vụn. Ba người chúng ta mặc dù miễn cưỡng chịu đựng được khảo nghiệm, nhưng mà cũng bị chấn động đẩy ra ngoài rất xa, đầu óc choáng váng hồi lâu không tỉnh.

Chờ đến khi chúng ta khôi phục như cũ mới phát hiện Đại Địa mẫu thần lẳng lặng phiêu phù trên không trung, thần sắc thánh khiết mỹ lệ cộng với khí thế cường đại thu liễm đi rất nhiều. Bần đạo trong lòng hiểu rõ, nàng ta lúc nãy đã bị kích thích, thực lực đã đột phá thêm một tầng, hiện tại có lẽ nàng đã chính thức trở thành cường giả ngang hàng với vợ chồng Thái Thản Thần hoàng, cùng với ân sư và Phật tổ.

Nhìn lại hoàn cảnh chung quanh nàng, phương viên mấy trăm dặm xuất hiện vô số hố to hố nhỏ, cung điện xung quanh bị phá vỡ toàn bộ. Hết thảy chỉ là một mảnh đổ nát thê lương.

Nhưng mà bộ dạng Đại Địa mẫu thần nhìn không ra một tia đau lòng, ngược lại hình như có chút vui vẻ, nàng khẽ mỉm cười với chúng ta, nói: "Đa tạ các ngươi giải khai khúc mắc nhiều năm qua cho ta, ta nghĩ các ngươi đã thuyết phục được ta. Đã đến lúc nên vì bọn nhỏ đánh một trận rồi."

"Tốt." Bần đạo cao hứng ôm chầm lấy Vong Ưu. Chuyện này thật là biến đổi quá bất ngờ. Lúc mới bắt đầu ta còn cho là vô cùng đơn giản, nhưng mà sau khi gặp Đại Địa mẫu thần lại phát hiện rất khó khăn hoàn thành. Thế nhưng cuối cùng chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ này. Mặc dù bị một điểm tai bay vạ gió. Nhưng mà tâm tình chúng ta vẫn vui mừng kích động.

Mọi chuyện vẫn chưa hết, Đại Địa mẫu thần mỉm cười nói với chúng ta: "Các ngươi vì muốn đối phó quân đoàn Thiên Sứ đã bôn ba khắp nơi, ta đây không có xuất lực từ trước mà vẫn ra sức từ chối, đúng là làm cho các ngươi ủy khuất quá nhiều rồi. Thật sự ngại quá."

"Ha hả, không sao cả, chúng ta biết ngươi có một cái tâm từ mẫu, cho nên đối với hành động của ngươi cũng có thể hiểu được." Bần đạo vội vàng nói.

"Cảm ơn." Đại Địa mẫu thần cảm kích nói: "Thế nhưng, ta vẫn muốn bồi bổ cho các ngươi một ít, để cho lòng ta nhẹ nhàng hơn. Ừ, các ngươi xây dựng Thiên Không Thành tựa hồ lấy Kim Diệu Thạch Thạch tượng quỷ làm chủ lực, đúng không?"

"Đúng thế!" Vong Ưu gật đầu nói.

"Kim Diệu Thạch rất là thưa thớt. Các ngươi dù cố gắng thu thập thế nào cũng không thể có nhiều được, ít nhất là không thể nào đạt hạn mức cao nhất. Hiện tại còn kém bao nhiêu?" Đại Địa mẫu thần hỏi.

"Chúng ta mới tạo ra không tới hai trăm vạn đầu Thạch tượng quỷ, còn kém tám trăm vạn đầu nữa." Vong Ưu cười khổ nói: "Thật là xấu hổ mà, chúng ta đã đào rỗng tất cả mỏ Kim Diệu Thạch rất nhiều Vị Diện rồi, sợ rằng trong vòng một vạn năm cũng không thể nào gom đủ."

"Vậy thì dùng Bảo Thạch bổ sung đi. Bảo đảm hiệu quả còn tốt hơn Kim Diệu Thạch." Đại Địa mẫu thần cười nói: "Dù sao chỗ của ta có rất nhiều."

"A?" Bần đạo và Vong Ưu thất kinh, cùng nhau kinh hô: "Ý của ngài là đưa cho chúng ta tám trăm vạn Bảo Thạch Thạch tượng quỷ?"

"Ha hả, ta chỉ đưa nguyên liệu Bảo Thạch, về phần chế tạo tự các ngươi làm đi." Đại Địa mẫu thần cười nói.

"Chuyện này…, chúng ta làm sao không biết xấu hổ mà nhận được chứ?" Bần đạo vội vàng nói: "Lễ vật quá quý trọng chúng ta đảm đương không nổi mà?"

"Nhận được!" Đại Địa mẫu thần nghiêm nghị nói: "Thiên Không Thành của các ngươi là lợi khí tiến công tốt nhất mà ta từng thấy, nhất là có tiểu Lục trấn giữ nơi đó khiến cho nó trở thành vũ khí độc nhất vô nhị trên chiến trường. Sau này đại chiến với quân đoàn Thiên Sứ chắc chắn phải dựa vào nó, ta đưa cho ngươi nguyên liệu cũng là vì đại cục mà suy nghĩ. Các ngươi không cần phải từ chối."

"Như thế chúng ta cứ mặt dày nhận lấy vậy." Bần đạo cũng nghiêm nghị nói: "Ta bảo đảm với ngươi, từ nay về sau Thiên Không Thành sẽ vĩnh viễn xuất hiện ở tiền tuyến đối kháng với quân đoàn Thiên Sứ."

"Rất tốt." Đại Địa mẫu thần gật đầu, suy tư một lát từ trong hư không tiện tay lấy ra một quyển sách màu vàng, nói với Vong Ưu: "Chỗ của ta có hai bản Thần Phù Bí Điển ngươi đang nghiên cứu phải không? Học không tệ lắm, các ngươi tạo ra Kim Diệu Thạch Thạch tượng quỷ hiệu quả rất tốt, ta mong đợi ngươi sáng tạo ra Bảo Thạch Thạch tượng quỷ sẽ mạnh mẽ hơn nữa. Đây là quyển Thần Phù Bí Điển cuối cùng, mấy năm gần đây ta mới sửa sang lại một ít tâm đắc, có thể nói tất cả kiến thức từ lúc ta sinh ra nghiên cứu tới giờ đều ở bên trong, ngươi cầm đi cẩn thận nghiên cứu, không hiểu có thể tới hỏi ta." Vừa nói nàng đã đưa quyển sách cho Vong Ưu.

Vong Ưu hưng phấn nhận lấy, nói: "Cảm ơn, ta sau này có thể gọi ngài là lão sư chứ?"

"Ha hả, thật là…, ngươi vốn đã là đệ tử của ta rồi." Đại Địa mẫu thần cười nói.

"Ha ha, lão sư. Ngài thật là tốt quá!" Vong Ưu hưng phấn nói.

"Ha hả." Đại Địa mẫu thần mỉm cười, sau đó nghiêm nghị nói với ta: "Chuyện của ta đã bàn xong, lần này đại chiến ta sẽ làm thủ hạ cho ngươi vậy, nếu như cần dùng chiến thuật biển người mới có thể tiêu diệt Thần Thánh Thiên sứ, ta có thể làm người thứ nhất, chỉ cần sau này ngươi cố gắng bảo vệ cho đám hài tử của ta là tốt rồi."

"Ha hả, ngài không cần lo lắng như thế, thật ra sự tình vốn đang có lợi cho chúng ta, căn bản không tới một bước kia đâu!" Bần đạo cười nói: "Bây giờ hành động viết di chúc chỉ sợ là Cáp Mặc các hạ mới đúng."

"Ha ha." Đại Địa mẫu thần cười nói: "Ờ, là ta quá lo lắng mà thôi. Đúng rồi, Thái Thản Thần tộc các ngươi liên lạc thế nào?"

"Ha hả, đã sớm làm tốt, đây là bức thư Thái Thản thần hậu tự tay viết cho ngài." Bần đạo nói xong liền đưa khối thủy tinh Thần hậu ra ngoài.

Đại Địa mẫu thần nhận lấy cơ hồ trong nháy mắt đã đọc xong nội dung bên trong, nàng cười nói với ta: "Xem ra ta cứ mãi chậm trễ ở phía sau rồi, đi thôi, chúng ta bây giờ đi tới Vân Điện ỏ vài ngày chơi."

"Mẫu thần, xin mời." Bần đạo cười nói.

Kế tiếp, Đại Địa mẫu thần và chúng ta cùng nhau trở lại Vân Điện. Ở nơi đó, chúng ta được vợ chồng Thái Thản Thần hoàng nhiệt liệt hoan nghênh, cấm vệ quân xuất động vài chục vạn người ra đón, tràng diện quả là hoành tráng. Hiển nhiên, đây là bọn họ đang biểu diễn thực lực cho Đại Địa mẫu thần xem.

Mấy ngày sau chúng ta thương thảo đại kế phá địch. Đồng thời cũng đợi tin tức từ Athena. Vong Ưu không có ở lại Vân Điện, nàng phải đi tiếp ứng Athena, còn phải tiếp thu Bảo Thạch mà Đại Địa mẫu thần đưa tới. Đồng thời bắt tay vào việc sản xuất chế tạo Bảo Thạch Thần Phù - Thạch tượng quỷ. Loay hoay mãi không thể tách rời chút nào.

Mấy ngày sau đó, Vong Ưu ủy thác Lam Tắc (cũng là Lam Lý, đôi khi tác giả viết sai) đưa tới Vân Điện cái không gian giới chỉ, bần đạo trước tiên lấy ra một khối thủy tinh, chúng ta từ trong khối thủy tinh nhận được tất cả kế hoạch Athena cung cấp.

Kế hoạch tính toán xong xuôi. Mọi người trong lúc nhất thời cũng khiếp sợ kế hoạch lớn mật và quá mức chặt chẽ. Không ngừng tự hỏi lợi hại ở trong đó, tuy nhiên trên căn bản tìm không ra chỗ nào sơ hở, cả đám đều lộ ra vẻ mặt bội phục. Bần đạo cười khổ nói: "Sau này ai lại bảo ta là Âm Hiểm Quân Thần, ta sẽ đánh người đó nha!"

"Không sai, nàng ta còn âm hiểm hơn ngươi nhiều." Thái Thản Thần hậu nói lời tự đáy lòng mình.

"May là nữ thần Chiến Tranh là người của chúng ta, nếu không thì đúng là phiền toái lắm đây." Đại Địa mẫu thần cũng sợ hãi than. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Hắc hắc, trên đời không có nếu như, nàng chính là người phe chúng ta, cho nên cứ để những tên người chim ngu ngốc kia khóc lóc đi." Thái Thản Thần hoàng cười nói: "Ta rất thưởng thức kế hoạch này, các vị nếu như không phản đối. Vậy thì cứ định như vậy mà làm?"

"Nhất định rồi." Chúng ta nhau nhau nói như chém đinh chặt sắt.

Từ đó một đại âm mưu nhằm vào quân đoàn Thiên Sứ bắt đầu chính thức áp dụng.

Mấy ngày sau, Thái Thản Thần tộc bắt đầu tập kích quân đoàn Thiên Sứ ở gần biên cảnh. Loại này ma sát nho nhỏ này nhìn quen lắm rồi, thời gian qua tuyệt đối xuất hiện không ít. Cho nên không có khiến cho quân đoàn Thiên Sứ coi trọng.

Quân đoàn Thiên Sứ tuyệt đối không có sợ hãi, cho tới bây giờ đều lấy công đối công, chỉ cần Thái Thản Thần tộc vừa rút lui, quân đoàn Thiên sứ nhất định sẽ phát động tập kích trả thù. Đáng tiếc lần này, quân đoàn Thiên Sứ phản ứng không lớn lắm, phần lớn phát động tập kích quy mô nhỏ, đối với chúng ta không có trở ngại gì nhiều.

Cho nên, Thái Thản đại quân cảm thấy kỳ quái lập tức triển khai công kích hung mãnh hơn. Vì thế bên phía người chim bị đánh khổ không thể tả, mau chóng cầu viện tổng bộ.

Cầu viện rất nhanh xuất hiện trên tay Athena, nàng thấy thư tín cầu viện ở trên đề tên Sử Đan Lợi, trên mặt không nhịn được khẽ mỉm cười. Trong lòng tự nhủ, đang lo tìm không được thích hợp người chết thế, không nghĩ tới ngươi lại tự đưa tới cửa. Athena ngay sau đó phái viện quân ra, nghiêm nghị chửi mắng hắn một bữa, rồi sai người bắt hắn trở lại thẩm vấn, định tội danh là không tuân mệnh lệnh.

Sử Đan Lợi là thân vệ Cáp Mặc, hắn và Khắc Lạp từng bị phái đến làm thủ hạ Athena, sau lại bị ta và Athena liên thủ chơi một phen, từ đó mất đi Cáp Mặc tín nhiệm. Lần này quân đoàn Thiên Sứ bày ra kế hoạch tập kích hai nhà Phật Đạo, từ chỗ này điều đi nhóm lớn cao thủ Thiên Sứ tám cánh trở lên, thoáng cái binh doanh trống đi rất nhiều. Sử Đan Lợi thì được ủy thưc làm một viên chiến khu trưởng quan, vẫn thường bị Athena khống chế. Hắn thân là Đại thiên sứ trưởng mười cánh, cũng có tư cách biết một ít tin cơ mật, tỷ như bên trong chiến khu thật ra không còn nhiều cao thủ, tình huống thực tế rất là nguy hiểm.

Cho nên, sau khi Thái Thản Thần tộc đại quân xuất hiện, mặc dù hắn nhận được mệnh lệnh của Athena, nhưng vì sợ hãi bị tiến hành công kích trả thù, rồi Thái Thản Thần tộc mạnh mẽ phát động tiến công vô cùng hung hãn. Do đó vốn chỉ là chiến đấu quy mô nhỏ từ từ thăng cấp thành đại chiến, toàn bộ quá trình hắn không có thi hành đúng như kế hoạch Athena đề ra. Kết quả hắn càng lúc càng yếu thế, dễ dàng bị Thái Thản Thần tộc áp bách không ngừng lui binh. Vì thế khi hắn bị Athena hỏi tội, trong lòng hắn đang hối hận muốn chết.

Thật ra hắn có chỗ không biết, cho dù quân đoàn Thiên Sứ ứng đối thế nào đi nữa, Thái Thản Thần tộc cũng sẽ làm cho xung đột thăng cấp mở rộng chiến tranh, mục đúng là vì hấp dẫn chủ lực của quân đoàn Thiên Sứ, di chuyện bọn họ từ bên người Cáp Mặc ra ngoài chiến trường. Chỉ có điều thăng cấp xung đột nhanh như vậy sẽ dễ dàng khiến cho quân đoàn Thiên Sứ cảnh giác. Thế nhưng bây giờ bởi vì Sử Đan Lợi hành động sai lầm cho nên mọi chuyện trở nên hợp tình hợp lý.

Sử Đan Lợi bị trói cổ trở về, Athena không có ra tay xử trí hắn, dù sao đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân, Sử Đan Lợi chính là cận vệ Cáp Mặc, không thể tùy tiện động đến hắn được. Cho nên Athena ném vấn đề khó giải quyết qua cho Cáp Mặc, xin hắn ra mặt xử trí Sử Đan Lợi.

Vốn Sử Đan Lợi phạm sai lầm nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nếu như Thái Thản đại quân không có thừa cơ hội này tiến công mạnh mẽ, vậy thì hắn hoàn toàn có thể bình an thoát tội. Đáng tiếc là xưa nay chiến trường không có hai chữ "nếu như", sai lầm của hắn tạo thành hậu quả nghiêm trọng, chính là Thái Thản Thần tộc bắt đầu hoài nghi chủ lực quân đoàn Thiên Sứ không có ở đây. Bọn họ bắt tay vào phát động tiến công toàn phương vị.

Hậu quả này thật sự quá nghiêm trọng, cho dù là Cáp Mặc cơ hồ sắp bị hắn làm cho tươi sống tức chết. Sử Đan Lợi bị gọi lên nghe chửi ầm ầm: "Ngươi thật là ngu ngốc, tại sao lại để cho yếu thế? Tại sao không có ra lệnh tấn công? Ngươi chẳng lẽ không biết càng yếu thế lại càng làm cho địch nhân hoài nghi hay sao? Ngươi là cái tên ngu ngốc đáng chết, ngươi biết chỉ vì hành vi ngu xuẩn này khiến cho chúng ta nhận lấy bao nhiêu phiền toái hay không?"

"Thuộc hạ sai lầm rồi." Sử Đan Lợi quỳ trên mặt đất thống khổ chảy nước mắt nói: "Cầu xin đại nhân nhìn trong dĩ vãng thuộc hạ tận tụy phục vụ ngài, cho ta một cơ hội lấy công chuộc tội."

"Thúi lắm!" Cáp Mặc nổi giận mắng: "Bây giờ từ trên xuống dưới mấy trăm triệu đại quân đang dõi mắt đang nhìn ta đây? Ta một khi tha cho ngươi, sau này làm thế nào chỉ huy bọn họ? Không tuân theo mệnh lệnh là lỗi gì bản thân ngươi rõ ràng chứ?"

"Vào Hóa Sinh Trì?" Sử Đan Lợi đầu tiên là ngẩn người, sau đó khóc ầm lên: "Không được mà! Đại nhân tha mạng. Tha mạng !"

"Xin đại nhân tha cho hắn một mạng." Bọn thị vệ bên cạnh Cáp Mặc cũng vội vàng cầu tình cho Sử Đan Lợi.

"Hừ." Cáp Mặc làm sao bỏ được gã thuộc hạ trung thành đi theo hắn mười vạn năm đây? Chẳng qua là trúng phải quân quy hắn không làm không được. Bây giờ nhìn thấy nhiều người như vậy cầu tình, ngay sau đó hắn oán hận nói: "Nhưng mà gây ra tai họa lớn như vậy, nếu như không giết hắn ta làm sao khai báo cho người khác?"

"Đại nhân, không bằng mấy người chúng ta mang thêm một ít nhân thủ ra ngoài chiến trường đánh với Thái Thản đại quân một trận. Chỉ cần để cho bọn họ biết chúng ta còn có cường đại thực lực như vậy, hẳn là bọn họ biết khó mà lui binh. Đến lúc đó tội của Sử Đan Lợi có thể sẽ nhẹ hơn!" Một gã thị vệ nói.

"Cũng tốt, chẳng qua là tiện nghi cho Sử Đan Lợi, cái tên vô liêm sỉ này quá." Cáp Mặc nổi giận đùng đùng nói: "Triệt tiêu hết thảy chức vụ của Sử Đan Lợi, nhốt hắn vào trong đại lao, từ từ hồi tỉnh lại tội lỗi, nếu như chuyện lần này náo động quá lớn, ngươi cứ đợi đến lúc vào Hóa Sinh Trì tắm táp đi. Còn không cút hết đi cho ta."

"Vâng." Mọi người ngay sau đó lui nhanh ra ngoài. Cứ như vậy, Sử Đan Lợi đáng thương chui vào đại lao, nhận lấy đãi ngộ như Lôi Vũ năm đó, cả người bị đóng vài cây đinh ma pháp cực to. Hắn xưa nay luôn sống an nhàn sung sướng có khi nào bị đau khổ như thế chứ, cuối cùng đau đớn khóc ngất liên hồi.

Sử Đan Lợi ở bên trong tù chịu tội, mà quân đoàn Thiên Sứ ở bên ngoài thì cực kỳ xui xẻo, mấy ngày gần đây Thái Thản Thần tộc y như ăn phải thuốc kích thích, công kích quân đoàn Thiên Sứ vô cùng điên cuồng. Bởi vì cao thủ nơi tiền tuyến bị điều đi hơn một phần ba, cho nên đối mặt Thái Thản Thần tộc tiến công toàn diện bọn họ từ từ lộ ra không đủ sức phòng thủ. Hiển nhiên Thái Thản Thần tộc cũng biết tình huống này, cho nên thế công càng ngày càng phát ra mạnh mẽ và chặt chẽ, y như là sóng sau cao hơn sóng trước, có mấy địa phương phòng thủ yếu kém thậm chí đã bị thất thủ.

Mỗi ngày chiến báo cầu viện giống như tuyết rơi lọt vào tay Athena, mặc dù trong lòng nàng đã sớm biết rõ, tuy nhiên vẫn làm bộ dáng lo lắng suy tư tìm kế sách. Nàng vội vã đi tìm Cáp Mặc thương lượng đối sách. Mặc dù một loại chuyện vụ nàng có quyền lợi tự hành quyết định, nhưng mà sự tình lớn như vậy nàng nhất định phải mời Cáp Mặc ra mặt xử lý.

Nhìn xong chiến báo, sắc mặt Cáp Mặc xanh mét, tức giận nói: "Tên Sử Đan Lợi phế vật này hại chết ta rồi."

"Thật ra hắn chỉ sai lầm ở một phương diện." Athena giả bộ làm người tốt , nghiêm nghị nói: "Từ phạm vi và tần số Thái Thản Thần tộc công kích, bọn họ có thể nhìn thấy quân đội chúng ta phản ứng mới đoán ra hư thật. Dù sao chúng ta đánh với bọn họ thời gian dài như vậy, hai bên đã hiểu nhau rất nhiều. Mặc dù lần này cao thủ bị điều đi phần lớn là ở hậu phương, nhưng mà tiền tuyến của chúng ta thoáng cái mất đi một phần ba cao thủ trấn giữ, biến hóa lớn như vậy căn bản không thể nào giấu diếm được bọn họ thời gian quá lâu!"

"Ai..." Cáp Mặc thở dài nói: "Ban đầu ngươi đề nghị chủ động xuất kích làm mê hoặc mục tiêu của bọn họ, nhưng mà ta không có đồng ý, bây giờ nhìn lại là ta sai lầm rồi."

"Đại nhân, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này!" Athena vội vàng nói: "Rồi lại nói, lúc ấy xuất kích nói không chừng lập tức dẫn đến đại chiến, cũng chưa chắc đó là ý kiến hay, ngài không nên tự trách."

"Ừ, cũng có đạo lý." Cáp Mặc gật đầu nói: "Vậy ngươi nói bây giờ chúng ta nên ứng phó thế nào mới tốt?"

"Chuyện cho tới bây giờ chúng ta chỉ có hai con đường." Athena nói: "Một là co lại phòng thủ, như vậy chúng ta chịu áp lực sẽ nhỏ hơn rất nhiều. Nhưng mà hành động như thế tương đương với thừa nhận khuyết điểm chúng ta nhân thủ không đủ, nhất định sẽ dẫn tới Thái Thản Thần tộc công kích càng thêm hung ác."

"Vậy một con đường khác đâu?" Cáp Mặc hỏi.

"Cá chết lưới rách !" Athena kiên quyết nói: "Phái tất cả cao thủ phía hậu phương ra tiền tuyến liều chết tấn công, triệt để quán triệt truyền thống quân đoàn Thiên Sứ lấy công đối công, khiến cho bọn họ biết khó mà lui."

"Vậy ngươi cho là loại nào tốt hơn?" Cáp Mặc hỏi.

"Đại nhân, đây còn phải xem viện quân của chúng ta đi nào tới!" Athena nói: "Nếu như viện quân chúng ta nhanh chóng tới đây, vậy thì tạm thời co rút phòng thủ là tốt nhất, sau đó có cơ hội phối hợp viện quân đánh cho bọn hắn một lần trọng thương nguyên khí."

"Ai..." Cáp Mặc buồn bực nói: "Ta nhận được tin tức mới nhất, viện quân còn lâu mới tới."

"Vậy thì khó khăn rồi." Athena cau mày nói: "Một khi co đầu rút cổ phòng thủ mà nói, vậy thì sẽ phải tiếp nhận Thái Thản Thần tộc toàn lực tiến công, nhưng mà lấy thực lực hiện tại của chúng ta, chỉ sợ toàn lực phòng ngự cũng chưa hẳn là đối thủ của bọn họ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.