Chanh Xanh

Chương 49: Ta đời này mệnh đoản một chút




Edit: Dờ

Tên ngốc không hiểu ý của Nhạc Doanh Khuyết, trả lời kiểu ông nói gà bà nói vịt, người dưới thân đã bị lột hết y phục, Nhạc Doanh Khuyết quanh năm suốt tháng ở trong phòng, thân thể tựa tuyết trắng, khuôn ngực như ngọc thạch, da thịt ấm áp. Một Hạ Khôn xinh xắn đáng yêu đang nằm dưới thân Cố Trầm, càng có vẻ yếu ớt.

Mùi hương không giữ lại được nữa, tràn ra ngoài. Cố Trầm mê mẩn trong mùi hương mơn man, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng, trước nay chưa bao giờ Cố Trầm có cảm giác an tâm đến thế, bỗng dưng có cảm giác ỷ lại vào Nhạc Doanh Khuyết, tham lam vùi đầu vào cổ y.

Hóa ra cưới vợ là như vậy.

Bên ngoài còn thoáng nghe tiếng người, Nhạc Doanh Khuyết cắn cắn môi dưới. Cố Trầm ôm y, ngoại trừ cọ cọ thì không làm gì khác. Cố Trầm nay ngốc rồi, y phải ra tay dạy dỗ. Lúc hỉ bà dặn dò đã xấu hổ, mà bây giờ chân chính đi dạy dỗ Cố Trầm còn xấu hổ hơn, Nhạc Doanh Khuyết như một người câm điếc, mấy lời muốn nói đều nuốt trở về.

Khó mở miệng, chỉ có thể dùng động tác để thay thế. Nhạc Doanh Khuyết đè ép cảm giác thẹn thùng trong lòng, tay lần sờ xuống hông Cố Trầm, thình lình Cố Trầm kêu lên một tiếng.

Nhạc Doanh Khuyết cứng đờ, cả người khựng lại, như là bị người ta bắt quả tang mình có ý đồ xấu. Giọng nói ngốc nghếch của Cố đại thiếu gia vang lên, "Ta khó chịu."

Tiếng nuốt nước miếng vang lên bên tai Nhạc Doanh Khuyết, tên ngốc ngẩng đầu, nhìn chính mình từ trên xuống, trong mắt đã rực lửa. Hai người ngồi đối diện nhau, Nhạc Doanh Khuyết cảm thấy toàn thân cứng nhắc, giống như bị tê liệt cả người chứ không chỉ là chân.

"Ưm... khó chịu." Tên ngốc nắm tay Nhạc Doanh Khuyết, da thịt nóng bỏng như thiêu đốt Nhạc Doanh Khuyết. Bị Nhạc Doanh Khuyết sờ một cái, Cố Trầm gầm nhẹ một tiếng, ấn tay Nhạc Doanh Khuyết không cho y rút về, "Người sờ nữa đi, khó chịu lắm..."

Tên ngốc chỉ cảm thấy cái chỗ để đi tiểu kia bây giờ đang đau đớn, tay của Nhạc Doanh Khuyết mềm mềm lành lạnh, vừa đặt lên trên, có một thứ gì đó đang âm thầm rục rịch, Cố Trầm càng ôm chặt Nhạc Doanh Khuyết.

Cố Trầm được an ủi trong mờ mịt, thở hổn hển, giọng nói thay đổi luôn rồi, trở nên trầm thấp mạnh mẽ, "Ta vẫn khó chịu lắm... Có phải sắp đi tè hay không..."

Chuyện này thật dở khóc dở cười, Nhạc Doanh Khuyết đành chịu mất mặt, trả lời, "Không phải đi tè..." Cố Trầm nửa tin nửa ngờ, trán tựa vào Nhạc Doanh Khuyết, hơi thở dịu dàng đan lẫn vào nhau, Nhạc Doanh Khuyết phải đỡ lấy vai Cố Trầm giúp hắn ngồi tử tế.

Cố Trầm bất mãn ngẩng đầu, Nhạc Doanh Khuyết bảo hắn đỡ mình dậy. Vừa ngồi lên, tên ngốc lại sán vào ôm chặt y, như là sợ y chạy mất, không ngừng hỏi, "Vậy thì ta làm sao vậy, khó chịu lắm, ngươi không thương ta gì hết." Tên ngốc làm nũng một cách vô lại.

Nhạc Doanh Khuyết ôm đầu Cố Trầm, nhẹ nhàng hôn lên, môi cọ nhẹ một chút rồi tách ra. Tên ngốc cúi đầu chớp mắt, "Ngươi hôn miệng ta." Đứa trẻ không hiểu cái gì hết, gặp phải chuyện gì cũng nhắc đi nhắc lại mấy lần.

Nhạc Doanh Khuyết xấu hổ chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống, tên ngốc còn không chịu thôi, "Ngươi hôn miệng ta rồi."

Nhạc Doanh Khuyết bịt miệng Cố Trầm, bối rối không biết nên giải thích như thế nào cho hắn hiểu.

Tên ngốc bị che miệng cũng không né, tập trung nhìn chằm chằm Nhạc Doanh Khuyết, Nhạc Doanh Khuyết ngửa đầu nhìn hắn, "Thành thân rồi... thì phải... "

Tên ngốc né tránh tay Nhạc Doanh Khuyết, cười hỏi, "Thì phải hôn miệng sao?"

Dù lời này được nói ra ở trên giường, vẫn làm Nhạc Doanh Khuyết mặt đỏ tai hồng.

Nhạc Doanh Khuyết gật gật đầu, tên ngốc cúi đầu xuống hôn y, môi dán vào nhau, tách ra, rồi dán vào nhau, lại tách ra, như thể đùa giỡn. Tới khi Cố Trầm lại cúi đầu xuống, Nhạc Doanh Khuyết ôm lấy cổ hắn.

Hai đôi môi dán vào nhau, Nhạc Doanh Khuyết chủ động vươn đầu lưỡi ra, dễ dàng xâm nhập vào miệng Cố Trầm, Cố Trầm mở to hai mắt nhìn hình bóng của mình phản chiếu trong mắt Nhạc Doanh Khuyết. Nhạc Doanh Khuyết muốn tránh né ánh mắt quá nóng bỏng ấy nên nhắm mắt lại.

Tiếng nước vang lên trong không gian yên tĩnh mập mờ, Nhạc Doanh Khuyết bám víu vào cổ Cố Trầm, mút đầu lưỡi hắn, Cố Trầm thấy như bị mê hoặc. Đầu lưỡi của Nhạc Doanh Khuyết thật mềm, giống như điểm tâm vừa ra lò, vừa mềm vừa thơm, làm Cố Trầm chỉ muốn cắn một miếng.

Đột nhiên, tên ngốc siết chặt cằm Nhạc Doanh Khuyết, đổi khách thành chủ hôn trả Nhạc Doanh Khuyết. Thay vì nói là hôn, không bằng nói là Cố Trầm đang cắn người, không biết nặng nhẹ cắn môi Nhạc Doanh Khuyết, còn muốn đuổi theo đi mút đầu lưỡi Nhạc Doanh Khuyết. Không trốn thoát khỏi tên ngốc thô lỗ này, Nhạc Doanh Khuyết chỉ có thể chịu đau.

"Cắn đau ngươi rồi." Cố Trầm buông miệng Nhạc Doanh Khuyết ra, vội vội vã vã lấy tay lật xem đôi môi hắn, vách thịt bên trong đôi môi bị cắn ra một hàng vết đo đỏ. Kẻ ngốc biết xót thương người ta rồi, nâng đầu Nhạc Doanh Khuyết lên nhẹ nhàng thổi hơi, "Thổi một chút sẽ hết đau."

Hơi thở nóng bỏng phả lên môi Nhạc Doanh Khuyết, muốn trốn cũng không trốn được. Tên ngốc này đang vụng về lấy lòng, chỉ lo Nhạc Doanh Khuyết giận hắn, không cho hắn ôm. Lần đầu tiên có người quan tâm tới cảm xúc của y, mà người này lại là Cố Trầm trước đây đã từng cao cao tại thượng.

Nhạc Doanh Khuyết tránh né ngón tay của hắn, dịu dàng nói, "Không sao rồi." Y hơi dựa vào trong ngực Cố Trầm, khó xử, lúng túng xen lẫn một chút sợ hãi vu vơ, y ngẩng lên đầu dẫn dắt Cố Trầm cọ xát với mình.

Cố Trầm không dám thô lỗ nữa, bắt đầu đi vào nề nếp, ngậm lấy đầu lưỡi Nhạc Doanh Khuyết mút vào, giữa hai đầu lưỡi là một sợi chỉ bạc trong suốt óng ánh tràn ra ngoài.

Nhạc Doanh Khuyết đẩy Cố Trầm ra một chút, ánh mắt trong lúc lơ đãng liếc bên dưới Cố Trầm, nghiệt căn như một con dao sắc bén đâm thẳng từ dưới lên. Phía dưới thân như bị thiêu đốt, tên ngốc oán trách, "Ta khó chịu quá."

Người trong ngực cứng đờ, càng vùi đầu vào ngực tên ngốc, hơi thở ướt át phả vào lồng ngực hắn, nửa ngày mới nghe thấy Nhạc Doanh Khuyết trả lời, "Chờ chút... sẽ... không khó chịu nữa..."

Tức thì, tên ngốc kéo người trong ngực ra, mặt dán lên mặt dò hỏi Nhạc Doanh Khuyết, "Thật sao, ngươi thật tốt, sau này ta sẽ nghe lời ngươi." Cố Trầm hưng phấn, nắm hai vai Nhạc Doanh Khuyết không buông, lải nhải truy hỏi, "Vậy giờ phải làm gì?"

Nhạc Doanh Khuyết quay đầu qua, bởi vì đi đứng bất tiện, chuyện chủ động mở chân ra y không làm được, liền cầm tay Cố Trầm đưa xuống thăm dò hậu huyệt của mình. Nhạc Doanh Khuyết xấu hổ muốn chết, may mà Cố Trầm đã trở nên ngốc nghếch.

Vách thịt ở miệng huyệt ở ẩm ướt mềm mại, sắc màu hồng nhạt lan ra, ngón tay Cố Trầm đưa đến, cánh mông khẽ run rẩy. Tên ngốc thấy ngạc nhiên bèn cúi đầu đi nhìn chỗ đó.

Cửa huyệt bị người khác chăm chú nhìn thì không biết xấu hổ mà chảy nước. Tên ngốc muốn xem rõ hơn liền kéo chân Nhạc Doanh Khuyết ra, ngón tay khẽ chạm vào cửa động, ngạc nhiên kêu, "Không được tè dầm."

"Không... Không phải..." Cố Trầm nói vậy làm Nhạc Doanh Khuyết xấu hổ muốn điên lên, muốn khép hai chân lại nhưng chân y đã tàn phế, làm sao có thể điều khiển được nữa, huống hồ Cố Trầm đang chen giữa hai chân y.

Đầu ngón tay lạnh lẽo đi vào, bên trong không ôn nhuận và căng mịn như bên ngoài mà có những nếp uốn, làm cho tên ngốc càng tò mò hơn, hắn nương theo những nếp uốn, đưa ngón tay đi vào.

"A..." Tiếng kêu không nhịn được vang lên làm cho tên ngốc ngẩn ra, hắn có một cảm giác kỳ lạ, như là gan bàn chân bị gãi ngứa, thanh âm này nghe như con mèo nhỏ đang làm nũng.

Vách thịt mềm đang phối hợp cùng ngón tay, Cố Trầm càng chọc sâu vào bên trong vách thịt, từng dòng nước ấm bị đẩy ra bên ngoài. Cố Trầm chăm chú nhìn kỹ cửa huyệt đang mấp máy động đậy, như là bị nhìn chăm chú nên hưng phấn, liên tục co rút cắn mút ngón tay của Cố Trầm.

Giọng nói non nớt của Cố Trầm vang lên, "Nơi này... biết động đậy." Dứt lời hắn giương mắt nhìn Nhạc Doanh Khuyết, khóe mắt Nhạc Doanh Khuyết ửng đỏ, viền mắt mang theo nước mắt, cắn chặt môi run rẩy.

Xấu hổ với phản ứng của chính mình, y nghiêng đầu không muốn đối diện với ánh mắt của Cố Trầm, chỉ nghe Cố Trầm lại nói, "Ngươi thật thơm lại còn mềm, giống như điểm tâm vậy, ta gọi ngươi là Cục Bánh có được không."

Nhạc Doanh Khuyết ngẩn ra, "Gì cơ..."

"Cục Bánh." Tên ngốc không chờ y đồng ý, "Cục Bánh tè dầm."

Giờ Nhạc Doanh Khuyết nào có tâm trí đi so đo cái biệt danh Cố Trầm vừa đặt, trong đầu đã đặc sệt như keo, Nhạc Doanh Khuyết giờ ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Tên ngốc như không muốn buông tay bảo bối vừa tìm được, dụ dỗ Nhạc Doanh Khuyết, "Lấp nơi này lại thì Cục Bánh sẽ không tè dầm nữa."

Nhạc Doanh Khuyết hoảng loạn, thật khó mở miệng để giải thích cho Cố Trầm.

Nhạc Doanh Khuyết không ngồi lâu được, eo không còn sức. Cố Trầm thấy y loạng choạng, hiểu ý ôm eo Nhạc Doanh Khuyết. Ngón tay vẫn quấy phá dưới cửa huyệt,hiện giờ hắn chỉ cảm thấy toàn thân người này đều hiếm lạ, eo thon chân nhỏ, còn có mùi hương thơm ngát tỏa ra, và cái động mềm mại phía dưới.

Tên ngốc thấy càng chọc tay vào, Cục Bánh càng cảm thấy khó chịu, bỗng nhiên hắn nhìn về phía Nhạc Doanh Khuyết, "Cục Bánh, ngươi khó chịu sao?"

Nhạc Doanh Khuyết nhắm chặt hai mắt, sắc mặt ửng đỏ.

Chuyện như vậy, không có cách nào để Cố Trầm tự hiểu được, Nhạc Doanh Khuyết bị hắn chọt vài cái đã giao nộp vũ khí, tầm này liêm sỉ chả là cái gì nữa, "Cố thiếu gia..."

Dứt lời, y nắm lấy nghiệt căn của Cố Trầm.

Y thoáng dùng sức, nghiệt căn ưỡn lên thẳng tắp bị đè ngang xuống. Nhạc Doanh Khuyết toàn thân thoát lực, nghiệt căn mấy lần từ trong tay hắn nhảy ra ngoài, nghịch ngợm lắc qua lắc lại giữa không trung.

Cố Trầm được sờ thoải mái, "Cục Bánh, ta thích ngươi sờ ta..."

Nhạc Doanh Khuyết nhìn chằm chằm ngón tay trên cửa huyệt, há miệng, thiếu chút nữa nói không nên lời, "Cố thiếu gia, trước tiên lấy ra đã..."

Cố Trầm không vui, "Không, bên trong mềm lắm."

Như là để chứng minh hắn lời nói, ngón tay Cố Trầm ấn lên vách thịt mềm một cái, Nhạc Doanh Khuyết kinh sợ hô lên, "A..."

Một dòng nước chảy ra, Cố Trầm đắc chí, "Xem đi, nếu lấy tay ra Cục Bánh sẽ tè dầm."

Nhạc Doanh Khuyết vừa hoảng loạn vừa gấp gáp, mặt thêm đỏ ửng, không biết là tức giận hay là xấu hổ. Không thể nói lý với kẻ ngốc được, chỉ có thể dụ dỗ hắn, "Ngươi... lấy ra đi, không phải ngươi đang khó chịu sao... Lấy ra... thay cái khác vào mới thoải mái..."

Tên ngốc có chút không tin, còn có chuyện thoải mái hơn sờ chỗ này sao? Nhạc Doanh Khuyết vẫn đang dụ dỗ, "Thật đấy... Thử xem có được hay không..."

Tên ngốc bán tín bán nghi lấy ngón tay ra, cửa động không còn gì chặn lại, trào ra không ít nước, Nhạc Doanh Khuyết sờ lên nghiệt căn của Cố Trầm, bảo Cố Trầm ngồi đối diện y.

Mới vừa chạm vào cửa huyệt, Nhạc Doanh Khuyết ngẩng đầu lên nhìn phản ứng của Cố Trầm. Cố Trầm căng mắt, hô hấp chậm lại, cánh tay đang ôm eo y cũng trở nên cứng nhắc.

Nhạc Doanh Khuyết chống tay lên chăn, chủ động ưỡn người nuốt nghiệt căn vào, eo dùng lực rất khó khăn, giọng nói mềm mại cầu cứu Cố Trầm, "Cố thiếu gia..." Tiếng gọi này khiến Cố Trầm hồi thần.

Thế mà thật sự có chuyện còn thoải mái hơn. Ngón tay sao có thể so với nghiệt căn thô dài, Nhạc Doanh Khuyết mở miệng thở hổn hển, "Cố thiếu gia, ngươi... tiến lên một ít..." Vừa dứt lời, Cố Trầm không biết nặng nhẹ dùng toàn lực đẩy vào.

Đột nhiên đâm vào khiến Nhạc Doanh Khuyết cong eo lên, như là bị sét đánh trúng, một hơi mạnh mẽ nuốt nghiệt căn vào không buông, rên rỉ không thành tiếng.

Cố Trầm chưa bao giờ có cảm giác như vậy, được Nhạc Doanh Khuyết ôn nhu nuốt vào, càng đi sâu vào trong Nhạc Doanh Khuyết, phản ứng của y càng nhiệt tình, ngậm lấy hắn không buông, nóng bỏng cùng trói buộc tựa như muốn lấy mạng Cố Trầm.

"Cục Bánh, có phải làm đau ngươi rồi không..."

Nhạc Doanh Khuyết tìm về lý trí, xấu hổ lắc đầu. Nếu như có thể, Nhạc Doanh Khuyết tình nguyện tự mình động, y muốn bảo Cố Trầm động nhưng da mặt quá mỏng.

"Cố thiếu gia..." Nhạc Doanh Khuyết mềm giọng gọi hắn, "Cố thiếu gia..." Vẫn cứ không nói thành lời.

Hiếm thấy Cố Trầm sáng dạ, ôm eo Nhạc Doanh Khuyết lăn ra trên giường. Hai chân Nhạc Doanh Khuyết bị tách ra hai bên, Cố Trầm cúi người xuống, "Cục Bánh..." Thanh âm khàn khàn, "Ta muốn..."

Hắn không hiểu vì sao, chỉ là tự dưng hắn muốn làm gì đó.

Như thể được cứu vớt, Nhạc Doanh Khuyết ôm lấy cổ của hắn, "Muốn động sao?"

Cố Trầm không nói được ra, thấy Nhạc Doanh Khuyết hỏi hắn, hắn thuận theo liền gật đầu.

Nghiệt căn nhanh chóng đâm chọt trong huyệt, tên ngốc cúi đầu nhìn vẻ mặt của Nhạc Doanh Khuyết, vừa rồi còn ửng đỏ, giờ mặt đột nhiên co rúm lại, mềm mại rên rỉ thật là dễ nghe, đến cả tiếng kêu cũng ngọt ngào.

Lần đầu hậu huyệt bị xâm phạm, không biết liêm sỉ co rút vui sướng, ngay cả mùi hương sau gáy Nhạc Doanh Khuyết cũng trở nên ngày càng nồng, nghiệt căn chảy ra từng dòng nóng hổi, cọ xát lên vách thịt trong hậu huyệt.

Nghiệt căn không trướng đau như trước nữa, được hậu huyệt ôn nhu phun ra nuốt vào. Tên ngốc sa vào cơn sung sướng đê mê, hắn thích Cục Bánh, hắn thích ngủ cùng y, hắn cũng thích ôm y.

Nhạc Doanh Khuyết cho là Cố Trầm sẽ không biết khống chế mà đâm chọc hung hăng, nhưng động tác so với tưởng tượng của y dịu dàng hơn rất nhiều, tên ngốc cúi đầu hôn khóe mắt của y, thủ thỉ gọi Cục Bánh.

Có một thứ gì đó rất ngọt ngào đang đan xem giữa hai người, gió thổi không lọt, dung hòa vào nhau, không thể chia lìa.

Tên ngốc càng ngày càng tham lam, đôi môi hôn trên mặt Nhạc Doanh Khuyết chuyển tới sau gáy, va chạm dưới thân càng ngày càng mãnh liệt, người trong ngực đã mềm oặt tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.

Liếm láp một chút ở gáy, Cố Trầm ngừng lại, trong lòng có một âm thanh đang reo hò, muốn hắn cắn xuống, nếm thử một chút hương vị của Cục Bánh.

Không biết là vật gì kích thích Cố Trầm, thứ vùi bên trong Nhạc Doanh Khuyết lại trướng đau, như có thứ muốn trào ra.

Cố Trầm không khống chế được cái thứ đang tràn ra kia, hắn cắn xuống gáy Nhạc Doanh Khuyết, mùi vị thơm ngọt lập tức tràn đầy khoang miệng.

Nghiệt căn cứng nhắc được giải phóng thì mềm ra, bên trong hậu huyệt vẫn còn đang động đậy khiến tên ngốc không biết làm sao, chỉ là không muốn rút ra ngoài, hắn chỉ muốn ở trong cái chỗ tiêu hồn này cả đời.

Ngực dán chặt vào nhau, hơi thở đan xen. Cố Trầm lén lút nhìn Nhạc Doanh Khuyết, Cục Bánh của hắn có chút thất thần nhưng vẫn vô cùng dịu dàng.

"Cục Bánh..." Cố Trầm lấy lại tinh thần đưa tay sờ lên bụng của mình, vừa rồi có một thứ bắn ra, trắng trắng đục đục.

Tên ngốc không biết xấu hổ, giơ lên trước mắt Nhạc Doanh Khuyết, "Cục Bánh tè dầm, không ngoan."

Nhạc Doanh Khuyết nóng cả mặt, quay đầu qua không muốn giải thích cho hắn, "Cố thiếu gia, chúng ta đi tắm rửa sạch sẽ nhé..."

Cục Bánh nói cái gì tên ngốc đều đồng ý. Hắn cẩn thận từng li từng tí rút nghiệt căn từ trong hậu huyệt ra, dòng nước dâm mỹ chảy ra ngoài, dính nhơm nhớp. Tên ngốc nhìn không rời mắt, chỉ muốn ở bên Nhạc Doanh Khuyết mãi không rời xa.

Nhạc Doanh Khuyết bị nhìn chăm chú thì e lệ, thúc giục, "Cố thiếu gia..."

Cố Trầm như được giải huyệt, thân thể trần truồng vội vã xuống giường, một tiếng cọt kẹt, cửa được mở ra, khí lạnh tràn vào bên trong, Nhạc Doanh Khuyết không kịp khoác thêm y phục lên người Cố Trầm.

A Ly và đám hạ nhân đứng ở cửa, cúi thấp đầu, Cố Trầm phân phó nói, "Muốn tắm rửa." Rồi sau đó rầm môt tiếng đóng cửa lại,vội vã nhào tới bên người Nhạc Doanh Khuyết.

Hương vị của Cục Bánh xen lẫn với khí tức của người khác, như thể có người muốn xâm nhập lãnh địa của hắn, khiến Cố Trầm mất kiên nhẫn. Hắn ôm cổ Nhạc Doanh Khuyết không buông tay, "Cục Bánh..."

Cố Trầm rõ ràng đang nóng nảy, Nhạc Doanh Khuyết không rõ vì sao hắn đột nhiên không vui, an ủi mò xoa đầu Cố Trầm, "Làm sao vậy?" Cố Trầm không trả lời.

Hạ nhân gõ cửa, lúc cửa mở ra, Cố Trầm đột nhiên ôm chặt Nhạc Doanh Khuyết, miệng quát, "Cút ra ngoài!" Cố Trầm nổi nóng như một con thú hoang xổ lồng.

Hạ nhân đi vào đổ nước sợ tới mức cứng người, Nhạc Doanh Khuyết cả kinh, giãy dụa muốn đứng dậy, Cố Trầm ghìm chặt lại, "Không buông, không buông."

A Ly thấp giọng phân phó, "Đổ nước nhanh rồi ra ngoài."

Cửa đóng lại rồi, Cố Trầm vẫn không buông tay, miệng vẫn luôn lẩm bẩm. Nhạc Doanh Khuyết vuốt lưng hắn, mềm giọng nói, "Cố thiếu gia, bế ta đi tắm được không..."

Chỉ có mùi vị của Nhạc Doanh Khuyết mới làm Cố Trầm an tĩnh lại, nghe Nhạc Doanh Khuyết dụ dỗ hắn, Cố Trầm mới dần dần buông tay.

"Cục Bánh..." Như một đứa trẻ lo có người đoạt mất món đồ chơi yêu thích, Cố Trầm thở hồng hộc.

"Bế ta đi có được hay không?"

Cố Trầm gật gật đầu, tay luồn qua cổ và đùi Nhạc Doanh Khuyết, bế ngang người lên đặt vào bồn nước, Cố Trầm vẫn dính người, hai tay bất an ôm sát Nhạc Doanh Khuyết, đầu dựa vào vai y.

Cố Trầm nóng nảy lạ thường, Nhạc Doanh Khuyết không biết nên đối phó thế nào, thế nhưng dường như nếu cứ dán vào mình thì hắn sẽ thuận theo, Nhạc Doanh Khuyết đánh bạo hôn lên trán Cố Trầm.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, Cố Trầm cau mày lại muốn nổi giận. Nhạc Doanh Khuyết nâng đầu của hắn, "Giúp ta... Giúp ta tắm sạch sẽ...Đừng tức giận, ta không đi đâu cả."

Cố Trầm tò mò nhìn hắn, Nhạc Doanh Khuyết nắm ngón tay của hắn kéo về phía hậu huyệt, "Bên trong... lấy nó ra."

Cố Trầm rất thích cái động nhỏ này, ngón tay đào móc ở trong huyệt, Nhạc Doanh Khuyết ôm chặt hắn.

A Ly mang người đi vào dọn dẹp, trên giường bừa bộn một đống. Cố Trầm nghe được động tĩnh, muốn đi ra, Nhạc Doanh Khuyết ôm đầu của hắn, "Nhìn ta, không có chuyện gì cả, nhìn ta... Cố Trầm..."

Nhạc Doanh Khuyết động viên rất hữu dụng, được Nhạc Doanh Khuyết gọi tên, Cố Trầm ngây ngốc nhìn y. Mãi tới khi hạ nhân lui hết ra ngoài, Cố Trầm không phát giận nữa, hai người giằng co một hồi trong thùng tắm, rồi lại lần nữa trở về giường.

- ---------

Hỡi cao xanh, con sẽ không bao giờ kêu ca về việc không có H nữa, edit tốn rất nhiều nước mắt ;-;

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.