Chanh Xanh

Chương 45: Đút thuốc




[Edited by Andie Trần]

Vi thị mặt đầy vẻ u sầu, đem vòng tay Hầu phu nhân tặng Giang Lam Tuyết hết nhìn lại xem, liên tục thở dài.

Còn chính chủ Giang Lam Tuyết thật ra lại không để ý lắm, dù sao Cố Duẫn Tu nhất định sẽ ngăn cản. Nếu Cố Duẫn Tu hắn ngay cả việc này cũng làm không xong, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn thật sự là phế vật.

"Ngươi vì sao lại không thèm để ý chút nào vậy, hay là ngươi thật sự muốn gả cho Thế tử?" Vi thị hỏi Giang Lam Tuyết.

"Nương, người ta chỉ là cho ta nhiều hơn một cái vòng tay mà thôi, lại không phải tới cầu hôn, ngài đây không phải là đang nghĩ quá nhiều hay sao". Giang Lam Tuyết cười nói.

"Vấn đề là vì sao người ta lại cố tình chỉ cho mỗi ngươi? Lại nói thêm, ngươi bình thường trong nhà có khi nào tiếp xúc đến mấy cái quy củ kia. Ta thấy bộ dáng thoải mãn không thèm để ý mọi chuyện của ngươi như thế nào cũng giống như muốn gả đến Hầu phủ". Vi thị cũng muốn hỏi Giang Lam Tuyết rốt cuộc rõ ràng là có ý tứ gì, nếu là nữ nhi có tâm, bà cũng chỉ có thể thuận theo.

"Nương ta không thèm để ý là bởi vì việc này không thể thành. Ngài cũng đừng nhọc lòng. Ngài nhìn xem ngài đã sầu đến mức trên mặt đều xuất hiện mấy nếp gấp rồi". [Edited by Andie Trần] Giang Lam Tuyết cười nói.

"Quả thực không muốn sao? Ngươi cần phải nói thật, chuyện này liên quan đến chung thân đại sự của ngươi, không thể tùy tiện". Vi thị lại lần nữa xác nhận.

"Khẳng định là không muốn, xác thật không muốn, việc này không thể thành được". Giang Lam Tuyết chắc nịch mà đáp. Nếu Cố Duẫn Tu không ngăn được, nàng liền chính mình nghĩ cách, tóm lại là nàng sẽ không gả vào Hầu phủ.

Cố Duẫn Tu ở bên ngoài cả một ngày, khi trở lại Hầu phủ liền bị Hầu phu nhân gọi đến chỗ bà.

Hầu phu nhân hỏi Cố Duẫn Tu: "Hôm nay trong số các khuê tú được mời đến, có ai khiến ngươi vừa ý không?"

"Không có". Cố Duẫn Tu không hề nghĩ ngợi liền từ chối.

Hầu phu nhân lại nói: "Ngươi không vừa ý, ta vừa ý".

Cố Duẫn Tu trong lòng cả kinh: "Ai?" Chẳng lẽ lại là Giang tam?

"Tư học quan Giang gia tam cô nương, bộ dáng xuất sắc, cử chỉ hào phóng, so với kinh thành khuê tú không thua kém chút nào. Ta cũng thấy nàng là người không tồi, ngươi không nhìn thấy nàng sao? Chính là vị tiểu thư mặc xiêm y màu hồng đào kia. Hay là ngươi cảm thấy nàng rất khó coi?" Hầu phu nhân bày ra biểu tình hoài nghi đối với mắt thẩm mỹ của nhi tử.

"Khó coi". Cố Duẫn Tu cố gắng nói trái lương tâm. Nương hắn quả nhiên vẫn là thích Giang tam như vậy!

Hầu phu nhân tiếc hận mà nhìn nhi tử của bà. Quả nhiên mắt thẩm mỹ của hắn có vấn đề, vẫn là để bà tự thân tới chọn tức phụ cho hắn là tốt nhất.

"Được rồi, ngươi trở về đi thôi, việc này ngươi đừng quan tâm đến nữa".

"Kia không được, đây là cưới tức phụ cho ta, ta đương nhiên phải đến quản, dù sao cái Giang cô nương này nhất định không được". [Edited by Andie Trần] Cố Duẫn Tu sống lại một đời không muốn lại bị nương an bài cưới tức phụ cho hắn.

Hầu phu nhân thấy thái độ Cố Duẫn Tu kiên quyết như vậy, hồ nghi mà nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi là cảm thấy Giang tam cô nương không tốt, hay là chỉ cần là người nương chọn cho ngươi đều không tốt?"

Cố Duẫn Tu bị Hầu phu nhân hỏi như vậy có điểm không biết trả lời như thế nào. Bỗng cảm thấy thương cmn tâm, đành phải nói: "Giang tam cô nương nhất định không được!"

"Ngươi có gặp qua nàng sao? Nếu không bằng nhân phẩm và dung mạo của nàng, ngươi như thế nào lại từ chối?" Hầu phu nhân nhìn Cố Duẫn Tu muốn tìm từ trên mặt hắn có lộ ra chút manh mối nào không.

"Không quen biết, chính là không hợp mắt, nhìn không thích". Cố Duẫn Tu mặt không đổi sắc nói.

Hầu phu nhân gật gật đầu, xét đến cùng vẫn là nhi tử nhà bà mắt thẩm mỹ có vấn đề.

"Được rồi, ngươi đi về trước đi. Chờ phụ thân ngươi trở về, ta lại cùng hắn thương lượng sau". Hầu phu nhân cảm thấy việc này tốt nhất vẫn là để cho bọn họ làm chủ. Nhi tử nào giờ luôn tiếp xúc với đám dung chi tục phấn kia, nào biết cách chọn được người thích hợp làm thê tử, làm đương gia chủ mẫu. Ngân Châu còn ổn, tương lai khẳng định là phải về kinh, trong kinh không phải là Hầu phủ, cũng là cùng các đại gia tộc lui tới. Chẳng may hắn nhìn trúng người nào yếu đuối, mong manh, nũng nịu thì làm sao gánh nổi Hầu phủ? Vậy quyết định chọn Giang gia tam cô nương đi. Hai năm tới bà phải hảo hảo dạy dỗ nàng mới được.

"Nhi tử xin cáo lui trước". Cố Duẫn Tu hành lễ xong liền đi khỏi, đi được vài bước lại giống như không quá yên tâm, quay đầu nói, "Giang tam cô nương nhất định không thể được nga nương".

Hầu phu nhân trừng hắn một cái, xua xua tay kêu hắn biến nhanh đi. Bà như thế nào lại sinh ra một đứa nhi tử không có mắt như vậy chứ!

Vài ngày sau, Trấn Viễn Hầu từ quân doanh trở lại, Hầu phu nhân liền nói chuyện Giang Lam Tuyết cho Trấn Viễn Hầu.

"Giang gia? Tư học quan Giang gia? Đệ tử vừa qua cửa của Lục Trường Thanh tiên sinh chính là người Giang gia. Giang gia quả nhiên có nhiều nhân tài. Vậy liền quyết định Giang gia đi". Trấn Viễn Hầu đối Lục Trường Thanh vô cùng sùng bái. Nếu Lục tiên sinh cảm thấy công tử Giang gia kia tốt vậy thì Giang Lam Tuyết kia hẳn cũng rất tốt đi.

"Duẫn Tu hảo giống không quá vui đâu". Hầu phu nhân lại đem Cố Duẫn Tu ý tứ cùng Trấn Viễn Hầu nói, "Nói là không mắt duyên, nhìn không thích. Ta coi nhân phẩm bộ dạng là nhất đỉnh nhất hảo, so với kinh thành khuê tú cũng không kém, trừ bỏ không quá sẽ trang điểm, chọn không ra cái gì tật xấu. [Edited by Andie Trần] Phía trước trần băng nhân cũng đối Giang tam cô nương khen không dứt miệng, ta cũng sai người hỏi thăm cùng Giang gia lui tới nhân gia, phàm là gặp qua, đều nói rất là tri thư đạt lễ. Cũng là bởi vì số tuổi tiểu, mới không định nhân gia, sớm đã có vài trong nhà ý nàng đâu".

Nghe Hầu phu nhân kể lại những việc Giang Lam Tuyết làm khi không thể đến thưởng hoa yến Kiều gia và lần mời Giang Lam Tuyết đến Hầu phủ, Trấn Viễn Hầu cũng cảm thấy Giang Lam Tuyết là một cô nương không tồi, liền nói: "Nếu đã như thế, chúng ta nhanh chóng quyết định thôi. Tháng mười ta hồi kinh vừa lúc có thể báo lên trên. Còn về phần Cố Duẫn Tu, nàng quản hắn làm gì? Cả ngày không làm được chuyện gì ra hồn. Trước đó vài ngày còn xin ta hai mươi người, nói muốn tìm một cái thợ rèn nào đó ở Ngân Châu, cũng không biết hắn muốn làm cái gì".

"Chỉ cần hắn không ra ngoài làm chuyện phạm pháp xấu xa, trời đất bất dung, người người oán hận thì ta cũng chẳng thèm quản".

Trấn Viễn Hầu biết rõ suy tư của Hầu phu nhân hơn ai hết, đành thở dài. Có ai chẳng muốn nhi tử của mình lớn lên thành tài, không thua kém ai hết, có thể thừa hưởng y bát* của chính mình.

*y bát: ở đây hiểu sơ sơ là hưởng gen tốt, vinh dự của cha mẹ để lại.

"Hầu gia cũng đừng buồn phiền, Duẫn Tu chắc chắn không thể như chàng gia nhập quân doanh. Hoàng gia trước giờ vẫn kiêng kị Hầu phủ chúng ta. Cố gia chúng ta ba đời mang tước vị Hầu gia lại đem quân quyền nắm trong tay mãi không buông. Nếu không phải biên cương chưa định, Hoàng Thượng đã sớm đối Cố gia xuống tay. Tương lai Hầu gia dẹp xong Tây Lăng, nhi tử chúng ta lại làm một Hầu gia nhàn tản. Vậy thì có cái gì không tốt. Thứ hai, chúng ta chỉ có một cái nhi tử này, trên chiến trường đao thương không có mắt, ta cũng không yên lòng".

Đạo lý Hầu phu nhân nói ra lẽ nào Trấn Viễn Hầu lại không hiểu. Chỉ là có chút khó chấp nhận được sự thật này thôi. Trấn Viễn Hầu ừ một tiếng: "Chuyện này dừng ở đây thôi. Hôn sự của Duẫn Tu cứ theo vậy mà tiến hành thôi. Hắn nếu là dám náo loạn, xem ta như thế nào thu thập hắn".

Ngày hôm sau Cố Duẫn Tu đến chỗ phụ mẫu thỉnh an buổi sáng, nghe đến việc bọn họ "lại" quyết định chọn Giang Lam Tuyết làm tức phụ của hắn liền nhảy dựng lên.

"Ta đã nói ta không thích nàng, ta không muốn cưới nàng, Hai người có thể hồi tâm chuyển ý, để ta tự mình làm chủ chuyện này được không?"

Trấn Viễn Hầu thấy Cố Duẫn Tu như vậy liền tức giận đập tay mạnh xuống bàn: "Ngươi còn muốn làm chủ, ngươi là chủ chưa đủ sao?! Một tòa nhà nữ nhân kia của ngươi, không phải cũng do chính ngươi làm chủ sao!"

"Ta mặc kệ! Cưới vợ là chuyện của ta, ta nhất định phải chính mình làm chủ. Bằng không khi các ngươi cưới nàng trở về, ta liền không động phòng cùng nàng!" Cảm xúc tức giận lúc này của Cố Duẫn Tu không phải bởi vì Giang Lam Tuyết, mà là bởi vì cha mẹ hắn. Bọn họ trước nay đều mặc kệ hắn nghĩ như thế nào! Sau khi trọng sinh hắn cũng đã rất nỗ lực, tại sao họ lại không nhìn ra điều đó.

Trấn Viễn Hầu còn muốn phát hỏa, Cố Duẫn Tu lại cất bước chạy mất. [Edited by Andie Trần] Lần này hắn chạy đi tận mấy lần mặt trời lặn đều không thấy hồi phủ, đem Hầu phu nhân lo lắng không thôi, gấp gáp phái người đi tìm khắp nơi. Náo loạn đến mức cả Ngân Châu thành đều biết Thế tử gia trốn nhà đi bụi. Qua nửa tháng sau, mới có tin tức từ quân doanh đưa tới, nói Cố Duẫn Tu thế nhưng lại trốn nhà đến quân doanh tòng quân.

Đúng lúc này, Ngân Châu thành không biết từ nơi nào truyền ra tới một cái tin đồn: Thế tử gia là bởi vì không muốn cưới Giang tam cô nương mới rời nhà trốn đi.

Vi thị nghe được lời đồn kia liền nộ khí xung thiên: "Cũng không biết là thứ chết bầm nào lan truyền! Chúng ta còn chưa nói là nguyện ý hay không đem khuê nữ gả qua đó đâu".

* nguyên gốc là "cái nào sát ngàn đao".

Giang Lam Tuyết biết chuyện Cố Duẫn Tu rời nhà trốn đi nguyên do hơn phân nửa là bởi vì không muốn cưới nàng. Chiêu này của hắn tuy không quá sáng suốt nhưng đối Hầu phu nhân lại luôn hiệu quả. Xem tình hình này, hôn sự của nàng và hắn nhất định là không thành rồi, thật tốt quá. Còn về lời đồn kia, nàng chẳng thèm quan tâm.

"Nương không phải vẫn không muốn ta gả vào Hầu phủ sau. Chuyện này vừa hay giúp chúng ta giải quyết vấn đề này". Giang Lam Tuyết khuyên nàng nương.

"Như vậy cũng không được. Rõ ràng là chúng ta không muốn gả, tại sao lại thành hắn không muốn cưới!". Vi thị cả giận.

"Nương —— nếu như ý của ngài, lúc đó bên ngoài truyền tin Giang tam tiểu thư không muốn gả cho Thế tử gia, như vậy lại càng không tốt. Mọi người chắc chắn nói chúng ta mắt cao hơn đầu a. Còn có, họ sẽ nói Giang gia chúng ta không biết tốt xấu, như bây giờ kỳ thật đã là không tệ. Ngài ngẫm lại xem, hiện tại đồn đãi Thế tử không muốn cưới ta rời nhà trốn đi, chứng tỏ Hầu gia cùng phu nhân đây là coi trọng ta a. Như vậy còn chưa đủ sao, còn về phần Thế tử, hắn vốn là người như thế nào, cả Ngân Châu thành này có ai còn chưa biết?" Giang Lam Tuyết chậm rãi trấn an nương nàng.

Vi thị nghe xong Giang Lam Tuyết nói cảm thấy rất có lý, liền không tức giận nữa.

Lời đồn đãi về Giang Lam Tuyết đến tai Giang Lam Hân khiến nàng ta vui vẻ không thôi. Ngày thường gặp phải Giang Lam Tuyết cũng không âm dương quái khí nói nàng thích trèo cao, trèo không được còn khiến thanh danh cũng bị hủy mất. [Edited by Andie Trần] Có lẽ là bởi vì thời tiết nóng, Giang Lam Tuyết liền không nhịn được tức giận, cũng không thèm khách khí với Giang Lam Hân, đáp trả đến mức nàng ta á khẩu không nói thành lời.

Hầu phu nhân nếu đã biết chuyện Cố Duẫn Tu đang ở quân doanh, tất nhiên sẽ nói Trấn Viễn Hầu đem người áp trở về. Cố Duẫn Tu còn không chịu về, Trấn Viễn Hầu bị nhi tử chọc tức liền tàn nhẫn, tự mình thưởng hắn mười quân côn, mới gọi người nâng hắn hồi phủ.

Hầu phu nhân thấy nhi tử hơn nửa tháng không gặp vừa đen vừa gầy lại còn phải chịu quân côn đau lòng đến rơi nước mắt. Nhưng nhớ đến chuyện hắn thế nhưng tự mình chạy đến quân doanh, liền tức giận muốn tự mình đánh hắn thêm vài lần.

"Ngươi như vậy là muốn cắt tâm của nương ngươi sao? A?" Hầu phu nhân ngồi ở mép giường Cố Duẫn Tu, một bên lau nước mắt một bên nói.

Cố Duẫn Tu ghé vào trên giường rầu rĩ mà nói: "Ai bảo hai người một hai muốn bắt ta phải cưới Giang tam kia".

"Giang cô nương có cái gì không tốt? Ngươi đơn giản là cảm thấy chúng ta mọi chuyện thay ngươi làm chủ, ngươi chê chúng ta lắm chuyện!" Hầu phu nhân cả giận, "Phụ thân ngươi và ta chẳng lẽ lại muốn hại ngươi?"

Nhắc tới Trấn Viễn Hầu mông Cố Duẫn Tu liền đau. Sống qua hai đời, hắn đây là lần đầu tiên ăn trượng hình. Như vậy mà phụ thân hắn cũng có thể hạ thủ được, sợ người khác đánh hắn không thấm nên còn tự mình đánh!

"Ta không nói hai người muốn hại ta, ta chỉ là không thích nàng không được sao?" Cố Duẫn Tu lầu bầu một câu.

"Vậy ngươi thích cái dạng gì!" Hầu phu nhân không còn cách nào, đành phải thỏa hiệp nói.

Cố Duẫn Tu thấy nương hắn buông lỏng, vội nói: "Cử chỉ lả lướt, ngoan ngoãn khiến người ta thương yêu, phong tình vạn chủng".

"Đó là tìm thiếp". Hầu phu nhân hận không thể nhét Cố Duẫn Tu trở lại vô bụng bà, "Ngươi xem. Ngươi căn bản không biết chính mình cần tìm cái dạng gì, lại còn sợ nương tìm không ra người tốt. Ngươi làm sao biết được người ta tìm cho ngươi không tốt?"

Bởi vì đời trước, nàng chính là không có chỗ nào tốt. Cố Duẫn Tu thầm nghĩ. Làm Thế tử phu nhân, làm Hầu phu nhân Giang Lam Tuyết có lẽ là làm rất tốt, chỉ là đối với việc làm thê tử, hai người bọn họ một đời đều không có tương thân tương ái, chỉ có tương kính như tân. [Edited by Andie Trần]

Cố Duẫn Tu không thiếu nữ nhân. Đời trước hắn có nhiều tiểu thiếp như vậy nên đời này hắn liền muốn tìm một người có thể cùng hắn tương thân tương ái, tâm đầu ý hợp làm thê tử. Thê cùng thiếp đúng là không giống nhau.

Thấy Cố Duẫn Tu không nói lời nào, Hầu phu nhân lại nói: "Ngươi lần này bỏ trốn, lại liên luỵ đến thanh danh Giang cô nương nhà người ta. Cả thành đều đồn rằng ngươi là vì không muốn cưới nàng nên mới bỏ trốn".

Nghe xong lời này Cố Duẫn Tu có chút kinh ngạc: "Là ai đồn?"

Hầu phu nhân nhìn xem Cố Duẫn Tu, tức giận mà cố ý nói: "Hơn phân nửa là nha đầu trong viện ngươi đồn ra. Ta cũng không dám thay ngươi làm chủ mà xử trí, tự ngươi xem mà giải quyết đi".

"Nương ngài đừng nói vậy. Nếu người tra được là ai, cứ thẳng tay xử trí là được......" Cố Duẫn Tu biết hắn nương còn bực hắn chạy trốn sự. Muốn nói muốn kiến công lập nghiệp thật đúng là không phải dễ dàng sự, hắn vào quân doanh hơn mười ngày, quả thực lột da.

Hai cái nha đầu ở bên ngoài nghe lén hai người Cố Duẫn Tu nói chuyện lập tức thay đổi sắc mặt. Đúng là các nàng gọi người truyền lời đồn đãi ra ngoài. Hầu phu nhân nói rõ các nàng là cho Cố Duẫn Tu làm thông phòng, nhưng Thế tử gia lại không đụng đến các nàng. Nếu như lại có thêm một vị Thế tử phu nhân, vậy các nàng phải làm sao. Lần này là Giang cô nương thì đã sao, đổi thành vị tiểu thư nào khác, các nàng cũng sẽ giở thủ đoạn. Ai lại chẳng muốn vì chính mình mà tính toán...

Hầu phu nhân đã sớm biết tin đồn là hai người này truyền ra, chỉ chờ ý tứ của nhi tử, thấy nhi tử đối với các nàng cũng không che chở, ngày hôm sau liền tìm cái cớ đem người đuổi ra ngoài. Cách mấy ngày lại phái người đem hậu lễ đến tạ lỗi với Giang Lam Tuyết, hơn nữa cũng làm sáng tỏ với bên ngoài rằng việc Thế tử rời nhà trốn đi không liên quan đến Giang cô nương.

Sự tình đều theo phương hướng dự đoán của Giang Lam Tuyết phát triển, Giang Lam Tuyết vô cùng vừa lòng với biểu hiện của Hầu phủ và Cố Duẫn Tu. Đặc biệt là nghe nói Cố Duẫn Tu phải nhận mười quân côn của cha hắn càng thêm mừng rỡ.

Việc duy nhất Giang Lam Tuyết không nghĩ tới chính là bởi vì lời đồn đãi này mà thu hút rất nhiều người ở Ngân Châu thành đến đạp cửa đưa cầu thân. Thế nhưng có người tới cửa cầu hôn!

Lời editor: Thân ái, chuỗi ngày Cố thế tử gia bị nghiệp quật sml ngày càng gần rồi:))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.