Chanh Đá Giữa Mùa Hè

Chương 47: Cãi Nhau




Đây là suy nghĩ chớp mắt hiện lên trong đầu tôi.

Nghĩ đến thân thế của con ma này, nghĩ đến cô bé học sinh bị đám người Lữ Văn Sơn bắt nạt kia. Đôi mắt của cô gái ấy có chút giống với Tần Di Quyên, khoé mắt hơi rũ xuống.

Phía cảnh sát không tìm được bất cứ manh mối nào trên người của cô gái ấy cả, cô ấy bị người khác dùng dụng cụ cưỡng hiếp mà chết.

Điều này cũng hoàn toàn trùng khớp với hành động của con ma trước mặt.

Tôi không thể tin nổi trong xã hội này lại có nhiều tên tội phạm cưỡng dâm biến thái đến như vậy, ít nhất ở một cái nơi có trị an tốt như thành phố Dân Khánh này thì không thể nào xuất hiện nhiều tên tội phạm ác độc như thế được.

Cùng một địa điểm, đã trôi qua nhiều năm như thế, hai sự tồn tại là người sống và hồn ma, vậy thì rất có khả năng đó là cùng một người.

Những hành động nhỏ nhặt của con ma kia cũng ở trong một trình độ nào đó mà chứng minh được điểm này.

Sau khi con ma dừng tay lại, tôi có thể cảm nhận được một cách rõ ràng tâm trạng của nó đang không ổn định.

“Ai? Ai đang ở đây?” Con ma trở nên khẩn trương, đưa mắt cảnh giác quan sát xung quanh.

“Cô gái mà mày giết chính là con gái của Tần Di quyên, đúng không?” Tôi lên tiếng lần nữa.

Mặc dù không thể cử động, nhưng lần này tiếng nói của tôi vẫn có thể truyền ra ngoài.

Con ma từ từ cúi đầu xuống, nhìn về phía người phụ nữ kia.

Ánh mắt của gã tràn đầy sự cảnh giác.

“Mày còn biết Tần Di Quyên. Mày là người mà bà ấy quen biết.” Tôi nói tiếp.

Lúc đó Tần Di Quyên nghi ngờ rằng hung thủ chính là học trò của mình.

Tôi không biết Lữ Văn Sơn học ở trường nào, nhưng bà ấy thật sự đã tìm nhầm người rồi. Nhóm người của Lữ Văn Sơn không có giết người. Người này mới thật sự là hung thủ. Nhìn vào vẻ ngoài của gã thì gã không thể nào là học sinh được.

“Mày là ai?” Con ma rất lý trí, nắm lấy mặt của người phụ nữ, loay hoay trên đầu của cô ta, “Mày cũng là ma? Mày rốt cuộc là thứ gì?”

Người phụ nữ đã bị dọa cho đờ đẫn, ngoại trừ khóc và run rẩy ra thì không còn biết gì khác nữa.

Tôi không đáp lại.

Bây giờ tôi có chút lo lắng.

Tôi có thể nói chuyện được, đối phương cũng có thể nghe được giọng của tôi, đây có lẽ là một bước phát triển tốt.

Nhưng con ma này rõ ràng không giống như Sở Nhuận có tính cách không kiên định, nếu tôi dùng lời nói để công kích gã thì không thể nào khiến gã chịu thua được.

Lúc đầu gã còn khá kinh ngạc, nhưng giờ đã từ từ bình tĩnh lại, còn nở nụ cười rồi vuốt ve mặt người phụ nữ một cách sỗ sàng.

“Không cần biết mày là gì, mày biết đứa con gái kia à. Nó tên là cái gì nhỉ... Chậc, tao cũng chẳng nhớ rõ nữa. Có điều trải nghiệm lần đó thật sự quá tốt đẹp. Đó là lần thứ nhất trong cuộc đời của tao đấy... Tần Di Quyên, mẹ của đứa con gái kia, tao biết bà ta. Bà ta điên rồi đúng không? Thật đáng thương mà. Ngay trước cổng Cục Cảnh sát tao nhìn thấy rồi, bà ta vẫn làm giáo viên à? Ha ha ha ha... Bà ta cho rằng hung thủ là học trò của mình... Cũng không sai, hôm đó chính là mấy thằng nhóc kia cởi sạch đồ trên người nó rồi ném ra đường. Tao nhìn thấy bọn họ cho nó uống cái lon nước có bỏ thuốc vào. Vốn dĩ tao cảm thấy cô ta rất đáng yêu, muốn đi theo xem coi có cơ hội hành động gì không, nhưng thật không ngờ rằng lại có một cơ hội tốt như thế. Hơn nữa cũng chẳng có gì kì lạ cả, một người con gái như thế kia vừa nhìn là biết yếu đuối rồi, tùy tiện mà bắt nạt một cái thì ngoại trừ khóc ra cũng chẳng biết làm gì khác. Mà nó yếu quá, mới chơi được một chút vậy mà đã chết rồi.” Con ma vừa nói vừa xoa nắn làn da của người phụ nữ, giống như là bác sĩ thú y đang khám bệnh cho động vật vậy.

Tôi chỉ cảm thấy buồn nôn và phẫn nộ.

“Tần Di Quyên đã biến thành ma rồi.” Tôi nói.

Con ma bỗng khựng lại.

“Mày không biết sao? Năm ngoái bà ta cũng biến thành ma rồi.” Tôi nói tiếp.

“Vậy thì đã sao chứ?” Giọng điệu của con ma không còn kiên định như lúc nãy nữa.

“Bà ta sẽ tìm đến mày. Còn có con ma trong tàu điện ngầm kia nữa.” Tôi nói.

Biểu cảm trên mặt con ma có chút vặn vẹo, sau đó lại lập tức bật cười ha hả, “Mày cũng biết được khá nhiều thứ đấy chứ, nhưng con ma ở tàu điện ngầm kia đã trở nên vô dụng rồi. Nó có bản lĩnh giết được tao một lần, thế thì đã sao?”

Tôi khẽ giật mình.

Câu trả lời này vượt ngoài những suy đoán của tôi.

Là Đậu Tiểu Võ giết chết gã ta?

Con ma cười gằn, lấy những dụng cụ đang cột trên người gã ra.

Tôi bắt đầu gấp gáp.

Bây giờ tôi muốn lập tức thoát khỏi sự hạn chế, đánh cái thứ buồn nôn này nằm lăn ra đất mới thôi.

Nhưng tôi không cử động được.

Tôi không có rống lên, vì sợ sẽ làm cho đối phương biết được tình cảnh lúc này của tôi. Nhưng mọi chuyện đã như vậy, tôi thực sự không nghĩ ra được cách nào cả.

Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm đối phương làm ra những hành động tàn nhẫn, chỉ có thể cảm nhận được nỗi đau của người phụ nữ này sao?

Đừng có nói đùa!

Nhất định có thể, nhất định có thể cử động được!

Dù chỉ là trong thoáng chốc thôi, đụng vào người gã, đem thời gian của gã...

“Gã ta chạy đi đâu rồi nhỉ? Đã tìm ra chưa?”

Tôi nghe được một giọng nói quen thuộc ở ngoài cửa.

Quách Ngọc Khiết... Là Quách Ngọc Khiết!

Tại sao cô ấy...

Bên ngoài có tiếng phát thanh, còn có cả tiếng ồn ào của dòng người.

Tôi nhìn về phía con ma, rồi đột nhiên hét lên: “Quách Ngọc Khiết! Quách Ngọc Khiết!”

Con ma dừng tay lại, nhìn về phía tôi đang hét với ánh mắt ngạc nhiên.

Rầm!

Một tiếng vang thật lớn vang lên.

Người phụ nữ bị doạ đến run rẩy cả người, con ma quay đầu lại.

Trong tầm mắt của người phụ nữ thì tôi không thể nhìn thấy được tình huống bên cạnh, nhưng tôi nghe được tiếng của Quách Ngọc Khiết.

“Chết tiệt! Cái tên biến thái này!”

Có một nắm đấm xẹt qua trước mặt tôi và đi xuyên qua cơ thể của con ma đó, hình bóng Quách Ngọc Khiết xuất hiện trong tầm mắt.

Nắm đấm của cô ấy không thể gây ra thương tổn gì với con ma.

“Oa!”

Bên ngoài có tiếng ồn ào.

Có lẽ Quách Ngọc Khiết đã đi theo chuyến tàu điện ngầm khác để đến đây và chắc chắn cũng sẽ có những hành khách khác đi chung với cô ấy.

Tuy rằng tôi không nhìn thấy được nhưng có thể tưởng tượng ra được bộ dạng chật vật, thảm hại của người phụ nữ.

“Nhanh lên, rời khỏi nơi này trước!” Tôi nhắc nhở Quách Ngọc Khiết.

Quách Ngọc Khiết mặc dù có thể nhìn thấy con ma kia, nhưng rõ ràng là không có cách nào đối phó với gã.

Quách Ngọc Khiết hoàn hồn lại, cởi áo khoác của mình rồi bọc kín người người phụ nữ ấy, ôm cô ta lên, quay người đi ra ngoài.

Tôi thấy một đứa trẻ đứng ở trước cửa.

Nó liền nằm rạp trên mặt đất, cản tại cửa ra vào.

Quách Ngọc Khiết nhấc chân, nhảy qua người nó.

Đầu của người phụ nữ tựa trên bờ vai của Quách Ngọc Khiết.

Tôi nhìn thấy đứa trẻ ấy đang bò về phía trước.

Con ma kia không cam lòng mà hét lên: “Cút đi! Mày đã như thế mà còn muốn giết tao à?”

Gã ta đá lên người đứa trẻ, đứa trẻ trực tiếp ôm lấy chân của gã, cắn một cái thật mạnh lên bắp chân gã.

“Á!” Con ma kêu lên thảm thiết, đưa tay đẩy đứa trẻ ra, nhưng đứa trẻ đó không buông tay mà cứ cắn chặt vào, cắn rách cả một miếng thịt trên đùi của con ma kia, nuốt vào trong bụng.

Cái trận chiến xảy ra trong nhà vệ sinh này đại khái chỉ có tôi có thể nhìn thấy thôi. Người xung quanh chỉ chú ý đến Quách Ngọc Khiết và người phụ nữ kia.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Trên tàu điện ngầm có kẻ biến thái sao?”

“Thật là, người trẻ thời bây giờ...”

Quách Ngọc Khiết hô lên với người xung quanh: “Phiền ai đó hãy báo cảnh sát dùm, giúp một tí đi, gọi cho cảnh sát mau lên!”

Người xung quanh rất nhiệt tình, có mấy người đều móc điện thoại ra.

“Đây là bị bóp cổ sao? Là bị người kia...” Có người mắt tinh chỉ vào cái cổ của người phụ nữ.

“Ôi má ơi!”

Lần này lại bắt đầu nhốn nháo cả lên.

“Tên biến thái đó đã chạy rồi hay là vẫn còn trốn ở trong đó?”

“Có cầm theo dao hay không?”

Quách Ngọc Khiết quay đầu nhìn thoáng qua.

Vẻ ngoài của con ma kia dần dần có sự thay đổi, đột nhiên trở nên già yếu.

Gã vốn dĩ cũng không còn trẻ nữa rồi, nếu như hơn hai mươi năm trước gã là một người thanh niên, vậy thì bây giờ có lẽ gã đã là một ông bác trung niên rồi.

Đứa trẻ càng cắn xé người gã thì gã càng trở nên già đi. Một ông lão và một đứa nhóc đang vật lộn trên đất, hai người đều càng ngày càng trở nên suy yếu.

Tôi nhìn thấy thân ảnh của hai người đều dần dần trở nên nhạt đi, có chút giống với trạng thái hồn siêu phách tán.

“Đừng nhìn tôi... Đừng...”

Sau tiếng kêu yếu ớt thì hai người đều đồng loạt biến mất trong phòng vệ sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.