Chanh Đá Giữa Mùa Hè

Chương 42: Apocalypse




Chuyện này kể ra cũng rất đơn giản, trước đó tôi cũng đã đoán ra được tám chín phần rồi.

Ba cô gái hẹn nhau đi dạo phố xem phim. Rạp chiếu phim ở tầng cao nhất của trung tâm thương mại. Nơi đó ngoài rạp chiếu phim cùng một quán nước ra thì không còn quán nào khác nữa. Bên cạnh nhà vệ sinh của tầng này chính là lối thoát hiểm.

“Lúc em ở cửa nhà vệ sinh đợi bọn họ thì hình như nghe thấy âm thanh vang lên ở lối thoát hiểm. Em cũng không biết đó là tiếng gì, nghe không rõ ràng lắm. Nhưng... có chút giống như tiếng đồ vật rơi xuống đất.” Tiết Tĩnh Duyệt bất an nói.

“Sau khi chúng em ra ngoài, nghe Duyệt Duyệt nói như thế thì cũng nghe được âm thanh ở đó. Em cảm thấy cái thứ rơi xuống đất kia có lẽ là người.” Trần Hiểu Khâu nói.

Tiết Tĩnh Duyệt gật đầu, “Không phải đồ vật cứng.”

“Cho nên chúng em bèn đi tới cái lối thoát hiểm kia. Nghe được cái âm thanh kia đã có chút biến đổi. Khi đi xuống được hai tầng thì chúng em liền nghe thấy tiếng kêu khó chịu của một cô gái. Ở phía bên dưới tầng có một người phụ nữ bị đặt trên lan can ở cầu thang, cả người bị treo ngang eo như thế này ở trên đó. Cái người đàn ông hành hung kia khi nhìn thấy chúng em liền bỏ chạy. Duyệt Duyệt ở lại xem người phụ nữ bị hại, còn em thì cùng Tiểu Khiết đuổi theo.” Trần Hiểu Khâu nói.

“Tiểu Khiết đem cái túi ném cho em, em tiếp được nhưng lúc ấy điện thoại bị rơi ra, rơi xuống đất trực tiếp vỡ tan tành luôn. Người phụ nữ kia...” Tiết Tĩnh Duyệt ôm chặt lấy túi của Quách Ngọc Khiết trong ngực, “Cô ta đã hôn mê rồi. Em đỡ cô ta nằm trên mặt đất, lúc giúp cô ta che lại quần áo trên cơ thể thì thấy được trên cổ cô ta có đeo một khối ngọc bội, khối ngọc bội kia đã bị bể nát... Điện thoại của Tiểu Khiết bị rơi ở trên mảnh ngọc bội vỡ, màn hình nứt hết rồi. Hơn nữa... điện thoại của người phụ nữ kia cũng hỏng, móc treo điện thoại ở phía trên cũng là một khối ngọc... đều vỡ nát rồi. Lúc đó em cảm thấy không tốt lắm…”

Trần Hiểu Khâu ôm lấy bả vai Tiết Tĩnh Duyệt.

“Các em một đường đuổi tới trạm tàu điện ngầm này ư?” Tôi hỏi Trần Hiểu Khâu.

Trần Hiểu Khâu gật đầu, “Cái tên tội phạm kia chạy ở phía trước nhất, sau đó đến Tiểu Khiết chạy ở giữa, còn em thì chạy cuối cùng. Lúc chạy xuống tầng thì không theo kịp được, đợi đến khi xuống dưới đất thì em đã chạy sau bọn họ một quãng xa, cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hai người đó mà thôi.”

Tôi nhìn xung quanh.

Bên trong trạm tàu điện ngầm có rất nhiều người, vào buổi chiều cuối tuần thì trong cửa hàng thương mại vốn dĩ đã tụ tập rất nhiều người rồi, ở trạm tàu điện ngầm và nhà ga thì lại càng là biển người mênh mông. Trước đó khi đi xuống bên dưới thì tôi đã nhìn thấy một đống đầu người đang chen chúc.

“Trong loại hoàn cảnh như thế này mà gã ta còn có thể chạy được ư?” Tôi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Không, gã không phải từ trong cửa hàng thương mại chạy ra, mà vẫn luôn chạy từ lối thoát hiểm. Có lẽ gã đối với nơi này rất quen thuộc. Sau đó còn đến bãi đỗ xe nữa.” Trần Hiểu Khâu lắc đầu.

“Các em có nhìn thấy bộ dáng của gã không?” Tôi lại hỏi.

Trần Hiểu Khâu trả lời “Có, em đã nói qua với chú út, phía cảnh sát cũng đã biết rồi. Bọn họ cũng đang tìm người.”

Khi Trần Hiểu Khâu vừa nói đến đây thì tôi đã nhìn thấy cảnh sát tuần tra bên trong phòng ngồi chờ tàu. Bình thường thì cảnh sát tuần tra ở nơi công cộng đều là đặc cảnh, nhưng hai cảnh sát trước mắt tôi này lại ăn mặc đồng phục của cảnh sát nhân dân. Có điều người đi đường không biết chuyện sẽ không cảm thấy kì quái khi thấy có hai cảnh sát nhân dân tuần tra ở đây.

“Anh có nhìn thấy gì không?” Trần Hiểu Khâu hỏi tôi.

Tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì, không thấy đứa trẻ ma Đậu Tiểu Võ, cũng không thấy Quách Ngọc Khiết.

Ba người chúng tôi đi một vòng quanh phòng chờ tàu điện ngầm nhưng cũng không phát hiện được điều gì.

“Có thể là ngồi tàu đi rồi không?” Tiết Tĩnh Duyệt bất an hỏi.

“Nếu lên tàu thì Tiểu Khiết có thể rất dễ dàng mà bắt được gã.” Trần Hiểu Khâu nhíu mày nói.

Điều này không sai, tôi cũng tin tưởng rằng chỉ cần không cho tên tội phạm ấy không gian chạy trốn thì Quách Ngọc Khiết tuyệt đối có thể đem tên kia giải quyết tại chỗ.

“Vậy có nghĩa là cô ấy không xuống dưới này?” Tiết Tĩnh Duyệt nhìn về phía cầu thang.

Trong hoàn cảnh của trạm tàu điện ngầm này, đi một vòng rồi lại lên đến cửa xét vé thì thật sự là một chuyện dễ dàng.

Về điểm này thì tôi đã có một trải nghiệm sâu sắc rồi.

Ba người chúng tôi đối mặt nhìn nhau.

Trạm tàu điện ngầm này cũng không phải đường lớn, mà là một không gian dưới đất càng phức tạp hơn.

“Không thể nào.” Tiết Tĩnh Duyệt lần nữa phủ định khả năng này, “Nếu đã xuống phía dưới thì Quách Ngọc Khiết nên làm một hành động gì đó để dẫn tới rối loạn mới đúng.”

“Có lẽ ở cửa soát vé đã có tình trạng rối loạn rồi thì sao?” Tôi nói, “Cũng có thể Quách Ngọc Khiết đuổi theo được nửa đường thì đã mất dấu hắn?”

Trần Hiểu Khâu cau mày càng chặt hơn.

“Bọn em đã nhờ nhân viên công tác ở đây dùng loa phát thanh để tìm người, sau đó trong trung tâm thương mại cũng đã dùng loa phát thanh, nhưng Tiểu Khiết vẫn chưa thấy trở về.” Thân thể Tiết Tĩnh Duyệt lại lần nữa căng cứng.

Vô duyên vô cớ mất tích, lại thêm việc Trần Hiểu Khâu nhìn thấy hồn ma đứa trẻ...

Lòng tôi nặng trĩu.

Tiếng chuông điện thoại lúc này vang lên.

Trần Hiểu Khâu lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy trên màn hình hiển thị người gọi đến là Trần Dật Hàm. Cô ấy nhìn một cái về phía tôi và Tiết Tĩnh Duyệt rồi mới nhận điện thoại.

“Chú út. Vâng, cái gì? Cháu biết rồi, bọn cháu sẽ lập tức tới ngay.” Trần Hiểu Khâu cúp điện thoại, nói với hai chúng tôi, “Trong camera giám sát đã tìm thấy Tiểu Khiết!”

“Cô ấy ở đâu?”

“Chuyện này thì còn đang theo dõi trong camera, chú út của em muốn chúng ta tới phòng giám sát một chuyến.”

Trần Hiểu Khâu dẫn đường, tìm được nhân viên công tác của trạm tàu điện ngầm. Nhân viên công tác có lẽ đã nhận được thông báo từ cấp trên nên lập tức dẫn đường cho chúng tôi đến phòng giám sát.

Bên trong phòng giám sát còn có mấy người cảnh sát.

Trần Dật Hàm gật nhẹ đầu với chúng tôi, rồi ra hiệu chúng tôi nhìn màn hình giám sát.

Có một cảnh sát đang làm thao tác với nội dung của các video trong camera giám sát.

Ba người chúng tôi không quan tâm những chuyện xung quanh mà đứng vây quanh màn hình.

Trên màn hình là phòng chờ tàu dưới đất mà chúng tôi vừa đi qua.

Thân ảnh của Quách Ngọc Khiết xuất hiện trên màn hình, cô ấy đang nhìn xung quanh tìm kiếm, còn thỉnh thoảng cùng người khác bắt chuyện. Có lẽ là cô ấy đã mất dấu tên tội phạm kia và đang hỏi thăm những người khác, nhưng đều nhận được cái lắc đầu từ họ.

Đoàn tàu vào trạm, sau khi dừng thì hành khách bắt đầu xuống và lên tàu.

Quách Ngọc Khiết nhìn về phía trước, hình như là đột nhiên phát hiện được cái gì đó nên xông tới, nhưng rồi cô ấy lập tức dừng lại, dậm chân một cái, lách mình tiến vào bên trong đoàn tàu.

Như vậy xem ra, cô ấy cuối cùng đã phát hiện được tên tội phạm kia, gã đang lên tàu và vì thế Quách Ngọc Khiết chỉ có thể lựa chọn đi theo lên đó mà thôi.

Tôi có chút bất đắc dĩ. Bà cô này đúng là quá chấp nhất, thật là không biết ở trong đầu mất sợi thần kinh nào nữa.

Bây giờ đã tìm thấy người rồi vì thế tôi cũng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Có lẽ Quách Ngọc Khiết lúc ấy đã đi được vài trạm rồi, cho nên mới không nghe thấy được tiếng phát thanh thông báo tìm người của Trần Hiểu Khâu. Kế tiếp chúng tôi phải tìm được cô ấy...

Tôi bỗng nhiên cảm giác được hai người đứng kế bên trái phải tôi đều đang run rẩy.

“Tua lại… Mau tua lại!” Trần Hiểu Khâu thất thố kêu một tiếng.

Trần Dật Hàm kinh ngạc, đi tới bên người chúng tôi.

Tôi cũng kinh ngạc với loại biểu hiện này của Trần Hiểu Khâu.

Cảnh sát làm theo lời Trần Hiểu Khâu nói, tua lại đoạn video.

“Ngừng, ở chỗ này!” Giọng nói của Trần Hiểu Khâu khàn khàn, ngón tay chỉ lên trên màn hình nói: “Tiếp tục cho video chạy!”

Những người khác đều không hiểu ra làm sao.

Tôi nhìn chỗ Trần Hiểu Khâu chỉ vào. Ngón tay của cô ấy chỉ không rõ ràng lắm, đang chỉ vào vị trí ở giữa hai hành khách.

Nhất thời tôi không rõ cô ấy đang chỉ cái gì.

Nhưng theo sự trình chiếu của video thì tôi nhìn thấy đầu ngón tay Trần Hiểu Khâu có chút di chuyển, ở giữa hai hành khách kia đột nhiên xuất hiện một người.

Tôi trừng to hai mắt nhìn.

Chuyện này cũng không tính là đột ngột. Nếu không phải do Trần Hiểu Khâu chú ý kĩ thì người này dường như là từ bên người của người bên cạnh đi qua, vốn dĩ bởi vì ở đó có điểm mù, nên bị người bên cạnh chặn mất tầm nhìn.

Theo màn hình giám sát, ngón tay của Trần Hiểu Khâu tiếp tục di chuyển, người kia lên tàu, thân ảnh có chút mơ hồ nhưng rất rõ ràng khi người đó đi ngang qua một hành khách thì đột nhiên không thấy tăm hơi đâu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.