Chanh Đá Giữa Mùa Hè

Chương 41: Nghiệp Lớn




Quách Ngọc Khiết không nghĩ đến điểm này nhưng Trần Hiểu Khâu thì đã nghĩ đến rồi. Quách Ngọc Khiết cười hì hì nói với tôi: “Tiểu Khâu vừa nói, em liền nghĩ đến việc muốn nói với anh cái tin tức tốt này ngay. Hi hi hi…”

“Em đừng quên anh là tổ trưởng đấy, cái chuyện tồi tệ này đến lúc đó liền giao cho em nhé.” Tôi hờ hững nói.

Quách Ngọc Khiết không cười nữa, “Được rồi, không nói chuyện với anh nữa, em đến trạm xe rồi. Tiểu Khâu, tạm biệt nhé.”

Cô ấy nói xong lời này liền trực tiếp cúp điện thoại, cũng chẳng thèm nói lời tạm biệt với tôi.

Tôi thở dài.

Tôi thật sự hi vọng rằng những người ở thôn Sáu Công Nông là người hiểu biết lý lẽ, không coi trọng nhiều về vấn đề tiền bạc và mỗi một gia đình có quyền tài sản đều có quan hệ đơn giản, như thế thì chúng tôi sẽ đỡ việc biết bao.

Trong xe buýt chật chội đông đúc, tôi cảm giác mình có chút thở không nổi, những người xung quanh cũng chẳng có sắc mặt tốt đẹp gì.

Giờ cao điểm thật sự là khoảng thời gian đau khổ nhất của đời người mà.

Buổi tối Trần Hiểu Khâu nói về chuyện của Trần Lập và Trương Quỳnh trong nhóm chat, so với Quách Ngọc Khiết trong điện thoại cười trên nỗi đau của người khác thì cô ấy nói càng rõ ràng hơn một chút.

Điểm đầu tiên chính là nhắc đến việc thi thể được phát hiện kia vẫn chưa thể xác định được có phải là Trần Lập và Trương Quỳnh không, ngược lại thì cảnh sát rất quan tâm về nguyên nhân dẫn đến cái chết của hai thi thể một nam một nữ này. Hai người đó đều là do hút heroin quá liều mà tử vong, thi thể đã hoàn toàn biến dạng, giống như những người đã hút trong thời gian dài. Về chuyện này thì nhóm cảnh sát của Trần Dật Hàm còn đang cùng cảnh sát địa phương tiến hành trao đổi. Bọn họ hoài nghi người chết là Trần Lập cùng Trương Quỳnh. Một là bởi vì đó là thi thể một nam một nữ, hai là bởi vì nơi thi thể bị phát hiện là Hối Hương, cũng là địa điểm xuất hiện cuối cùng của hai người này mà có thể tra được trên hệ thống tin tức.

Không thể không nói, phía cảnh sát điều tra tội phạm ma túy làm việc rất nghiêm túc có trách nhiệm, nhóm Trần Dật Hàm cũng rất coi trọng vấn đề an toàn của nhân chứng. Dù Trần Lập và Trương Quỳnh ích kỷ chạy trốn nhưng bọn họ vẫn rất quan tâm đến tung tích của hai người kia, vì thế đã lên tiếng chào hỏi trước với cảnh sát ở Hối Hương. Cho nên trong khoảng thời gian này, cảnh sát ở Hối Hương nếu có phát hiện thi thể vô danh khả nghi nào thì trước hết sẽ liên lạc với cảnh sát bên Dân Khánh.

“Còn chưa thể xác định người chết có phải là bọn họ hay không, cho nên không nhất thiết phải khẩn trương như thế.” Trần Hiểu Khâu nghiêm túc an ủi một câu.

Nếu đổi là người khác nói câu đó thì tôi đã hoài nghi đối phương có phải là đang giễu cợt hay không.

Tí Còi đã bắt đầu niệm kinh cầu nguyện, cầu cho hai thi thể kia đừng là vợ chồng Trần Lập và Trương Quỳnh.

Lời cầu nguyện có tác dụng hay không thì chúng tôi tạm thời vẫn không biết. Kết quả kiểm tra thi thể không có nhanh như vậy. Mà thái độ làm người của đôi vợ chồng nhà này thật sự rất có vấn đề, ngay cả một người thành tâm thành ý mà quan tâm hỏi thăm cũng chẳng thấy. Lúc này cảnh sát muốn làm DNA so sánh, tìm anh chị em thân thuộc của hai người đó cũng phải tốn nhiều thời gian. Chuyện tìm kiếm này vào lúc bọn họ chạy trốn, phía cảnh sát đã có thể nghiệm sâu sắc lắm rồi.

Người có quyền tài sản mà chúng tôi phải đối mặt không chỉ có Trần Lập cùng Trương Quỳnh mà còn có rất nhiều người khác. Hai người kia chúng tôi cũng chỉ thảo luận với nhau vài ba câu liền để qua một bên không nói nữa.

Tối thứ bảy, tôi ở nhà nhận được cuộc gọi của Trần Hiểu Khâu. Đây là một việc lạ hiếm thấy nên trong lòng tôi bắt đầu hồi hộp, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến hai thi thể kia có thể đã xác định được là của ai rồi.

Ấn nút nhận cuộc gọi, tôi nghe được tiếng thở dốc dồn dập và tiếng bước chân. Nghe âm thanh thì người ở đầu điện thoại bên kia có lẽ là đang chạy.

“Trần Hiểu Khâu? Em đang làm gì vậy?” Tôi có chút buồn bực.

“Tiểu Khiết... Phù... Tiểu Khiết vừa rồi đã đuổi theo...” Trần Hiểu Khâu thở hồng hộc.

“Quách Ngọc Khiết? Đuổi theo? Đuổi theo cái gì?” Đầu tôi một mảng sương mù.

“Cưỡng hiếp... Phù... Phù... Cô ấy... Đuổi theo... Tàu điện ngầm... Cô...” Trần Hiểu Khâu nói rất khó khăn, giống như là người vừa mới chạy bộ ở cự li năm ngàn mét vậy.

Tôi vụt đứng lên, “Cô ấy đuổi theo người rồi chạy vào bên trong tàu điện ngầm?”

“Đúng, nhanh...” Trần Hiểu Khâu nói chuyện đứt quãng.

“Anh lập tức tới ngay! Hai người ở trạm tàu điện ngầm nào?” Tôi vội hỏi.

Tiếng chạy bộ đã ngừng, Trần Hiểu Khâu thở hổn hển mấy lần mới trả lời: “Ở quảng trường Thế Kỷ, từ trung tâm thương mại của quảng trường đi vào. Duyệt Duyệt nói cảm giác không tốt.”

Hình ảnh hiện ra trong đầu tôi càng thêm rõ nét.

Có thể là ba cô gái này đang dạo phố ở đó thì đụng phải một tên cưỡng hiếp, chị đại ngốc nghếch Quách Ngọc Khiết liền đuổi theo người ta chạy một đường vào tàu điện ngầm. Nhưng nếu chỉ có như thế thì Trần Hiểu Khâu tuyệt đối sẽ không hoảng loạn như vậy. Và lần này Tiết Tĩnh Duyệt lại nói cảm giác không đúng, dự cảm của Tiết Tĩnh Duyệt luôn rất chính xác. Có thể là cô ấy nhìn thấy được điềm báo nào đó, điều này có nghĩa rằng Quách Ngọc Khiết đang gặp nguy hiểm!

Tôi không lo lắng một tên tội phạm cưỡng hiếp có thể làm gì được Quách Ngọc Khiết, cái thứ có thể thực sự làm hại được cô nàng mạnh mẽ này chỉ có con ma ở bên trong tàu điện ngầm kia mà thôi.

Tôi nói một tiếng với cha mẹ liền xông ra khỏi nhà.

Trần Hiểu Khâu nói muốn thông báo cho Trần Dật Hàm, liền cúp điện thoại trước. Nhưng trước khi cúp máy cô ấy lại nói một câu: “Điện thoại của Tiểu Khiết bị hỏng rồi, nếu anh muốn liên lạc thì hãy gọi cho em hoặc Duyệt Duyệt.”

“Anh biết rồi.” Tôi nhét điện thoại vào túi, chạy đến cửa khu dân cư, vừa vặn đụng phải một chiếc xe taxi.

Tôi lên xe, yêu cầu tài xế lái đi trạm tàu điện ngầm ở quảng trường Thế Kỷ.

Nơi đó cách nhà tôi hơi xa, tôi ở trên xe lo lắng hơn nửa giờ mới tới nơi.

Nơi này là trung tâm thành phố nên lượng người qua lại rất nhiều, phóng tầm mắt nhìn đi xa chỉ thấy toàn người là người. Lối vào của trạm tàu điện ngầm cũng có rất nhiều người ra ra vào vào.

Tôi vừa gọi điện thoại cho Trần Hiểu Khâu vừa đi xuống tầng.

Tôi không cảm giác được âm khí ở trong tàu điện ngầm, cũng không nhìn thấy có thứ gì khác thường. Vẻ mặt của những hành khách đều rất bình thường, cười cười nói nói.

Trạm tàu điện ngầm này rất khác so với trạm tàu điện ngầm ở gần trường của em gái tôi, không gian dưới đất quá lớn, có liên kết với cửa hàng dưới mặt đất của khu thương mại. Hơn nữa không chỉ liên kết với một cửa hàng, mà toàn bộ cửa hàng dưới đất của khu thương mại đều liên kết với nhau như vậy hết. Trên mặt đất là dòng xe cộ chen chúc chật chội, những người đi bộ ở khu này, một là đi lên cầu, hai là đi dưới đường ngầm. Những người yêu thích mua sắm thì đa phần sẽ lựa chọn đi đường hầm bên dưới.

Điện thoại được kết nối, Trần Hiểu Khâu nói rằng bọn họ đang ở cửa soát vé số 4.

Tôi không quen đường ở nơi này lắm nên sau khi hỏi một số người qua đường, rồi chạy qua chạy lại mấy phút thì mới tìm được bọn họ.

“Lâm Kỳ!” Trần Hiểu Khâu nhìn thấy tôi, vẫy tay.

“Quách Ngọc Khiết vẫn chưa đi ra sao?” Tôi thấy chỉ có hai người Trần Hiểu Khâu cùng Tiết Tĩnh Duyệt đang đứng cùng nhau thì trong lòng càng thêm lo lắng.

Hai người đều lắc đầu.

Tiết Tĩnh Duyệt trên vai đeo một cái túi, trong ngực còn ôm một cái khác. Tôi nhận ra cái túi đang được cô ấy ôm trong ngực kia là cái túi mà Quách Ngọc Khiết thường hay đeo sau lưng.

“Chúng ta vừa đi vừa nói.” Trần Hiểu Khâu kéo tôi vào trạm.

Tôi lập tức dừng lại, “Hay là các em...”

“Em muốn đi!” Tiết Tĩnh Duyệt kiên định nói, “Có thể em sẽ nhìn thấy thứ gì đó.”

“Vậy em ở lại chỗ này đi, nếu Quách Ngọc Khiết trở lại thì em gọi điện liên lạc với bọn anh.” Tôi nói với Trần Hiểu Khâu.

Trần Hiểu Khâu lắc đầu, sắc mặt có chút trầm trọng, “Vừa rồi em ở chỗ kia nhìn thấy có một đứa trẻ đi xuống cầu thang cuốn.”

Trần Hiểu Khâu chỉ về hướng cái thang cuốn phía sau cửa soát vé, đường đó dẫn đến phòng chờ tàu ở tầng dưới.

Tôi sững sờ nhìn Trần Hiểu Khâu, “Ý em là...”

“Em và Duyệt Duyệt đều nhìn thấy, nhưng những người khác thì không. Đứa trẻ kia rất có khả năng là con ma ấy. Chuyện này em đã không thể không đếm xỉa đến nữa rồi.” Trần Hiểu Khâu nói.

Tôi nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

“Đi thôi.” Trần Hiểu Khâu nói, lôi kéo tôi đi về phía cửa soát vé.

Tôi cũng không thể phản đối nữa, hỏi cô ấy: “Ngoại trừ đứa trẻ kia, em còn cảm giác được gì khác không?”

Trần Hiểu Khâu lắc đầu, “Chỉ nhìn thấy đứa trẻ mà thôi.”

Tôi rất hiếu kì về năng lực của Trần Hiểu Khâu nhưng bây giờ không phải là lúc để ý đến chuyện này. Trần Hiểu Khâu cũng hiểu rõ điểm này nên bắt đầu kỹ càng kể lại chuyện mà các cô ấy gặp phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.