Chanh Đá Giữa Mùa Hè

Chương 30: Cuộc Sống Của Một Vị Thần




Trần Dật Hàm mở cửa bảo vệ ra, chống tay một phát là lên được sân ga. Tôi vụng về hơn anh ta nhiều, phải nhờ anh ta kéo mới lên được.

Đèn chỉ thị thang máy vẫn đang sáng, chứng tỏ cái thang máy này vẫn đang hoạt động. Thang máy dừng ở tầng hầm thứ nhất.

Trần Dật Hàm nhấn vào phím trong thang máy, thang máy đi xuống, tới tầng hầm thứ hai.

Cửa thang máy mở ra, bên trong cũng có những dấu tay nhỏ nhưng không thấy con ma kia đâu cả. Ngoài những dấu tay ở dưới đất ra thì trên tường cũng có, trên bàn phím ở tầng hầm thứ nhất cũng có dấu tay rất rõ rệt.

Trần Dật Hàm đóng cửa thang máy lại, chọn đi tầng hầm thứ nhất.

Thang máy được lắp đặt ở phía sau cửa soát vé, hai bên trái phải là hai thang cuốn và cầu thang bộ.

Dấu tay kéo dài từ thang máy ra tới bên ngoài, kéo thẳng tới chỗ thang cuốn.

Tôi ngơ ngác.

Trần Dật Hàm cau mày, tăng tốc độ, nhanh chân đuổi theo những dấu vết kia.

Lại xuống lầu một lần nữa, tới đầu bên kia của phòng chờ tàu, dấu tay đó kéo dài từ cầu thang tới cửa bảo vệ rồi biến mất sau cánh cửa bảo vệ kia.

Trần Dật Hàm cau chặt lông mày.

Tôi nhận ra con ma kia đã lượn một vòng trong trạm tàu điện ngầm, rất có thể những dấu vết này là gã ta cố tình để lại. Nhưng mà giờ phải làm sao để đuổi theo nó đây?

“Trạm tiếp theo ở phía bên này…” Tôi ngẩng đầu nhìn tuyến đường tàu điện ngầm.

Trạm tiếp theo là trạm hành khách lên xuống khi qua bốn tuyến đường.

“Bị lừa rồi. Tốc độ của gã ta nhanh hơn chúng ta tưởng, không phải là tốc độ có được của một đứa trẻ.” Trần Dật Hàm vừa nói vừa nhìn sang biển chỉ dẫn, “Trạm tiếp theo không bị phong tỏa ngừng hoạt động, mà cho dù đã ngừng hoạt động rồi thì gã ta cũng có thể tới những nơi khác thông qua bốn tuyến đường này.”

Cũng có nghĩa là lần truy đuổi này của chúng tôi đã thất bại rồi.

Tôi có chút uể oải.

Để nó chạy thoát như thế đương nhiên là tôi không cam tâm.

Tâm trạng của Trần Dật Hàm vẫn rất ổn định, “Đi thôi.”

Tôi chán nản cúi đầu đi theo Trần Dật Hàm ra ngoài.

Trần Dật Hàm đã trông báo cho những cảnh sát phía trên. Trong đường hầm này vẫn còn một thi thể cần phải xử lý. Cho dù chúng tôi biết hung thủ không phải là người mà là ma thì vẫn phải làm theo đúng quy trình.

Tôi ăn tạm gì đó trên đường rồi về thẳng nhà luôn.

Tôi kể lại chuyện hôm nay cho những người khác trên nhóm chat.

Tí Còi thấp thỏm lo âu, “Vậy có nghĩa là vẫn chưa được giải quyết rồi.”

“Đúng vậy, chỉ suýt chút nữa thôi.” Tôi buồn bã.

“Năng lực của Cục trưởng Trần là gì? Sao anh ta biết đuổi theo hướng nào?” Gã Béo hỏi.

Tôi quên béng mất điều này.

Nhưng mà có Trần Hiểu Khâu ở đây thì có thể hỏi bất kỳ lúc nào.

Nhưng ngay cả bản thân Trần Dật hàm cũng không rõ ràng. Chỉ là tại thời điểm ấy anh ta cảm nhận được có thứ gì đó liền đuổi theo thôi.

Nói vậy cũng bằng không.

“Nhưng anh ta đã đuổi theo sai hướng.” Tí Còi nói.

Tôi không thể cãi lại lời này.

Sự thật chứng minh, con ma kia cố tình lượn một vòng để mê hoặc chúng tôi. Từ điểm này có thể thấy được IQ của con ma này không hề thấp.

Buổi tối, Trần Hiểu Khâu nói cho chúng tôi biết một tin động trời.

Thi thể mà chúng tôi phát hiện trong con đường đó chính là Từ Y Thiến. Nguyên nhân chết là do tim đột ngột ngừng đập. Hơn nữa, trên người của Từ Y Thiến có nhiều dấu vết bị ngược đãi, âm đ*o cũng bị người khác mở rộng một cách thô bạo. Nói đơn giản, cô ta chết do bị xâm hại. Gã Béo hỏi: “Con ma kia không phải là nhập vào trong não rồi điều khiển người ta tự… Sao lại có dấu vết nhỉ?”

“Không có dụng cụ nào trên thi thể của cô ta cả. Hơn nữa theo kết quả khám nghiệm tử thi và những dấu vết tại hiện trường thì cô ta là người chết đầu tiên trong ba người, xảy ra trước vụ Lữ Văn Sơn mấy tiếng đồng hồ, thời gian mà cô ta mất tích thì còn trước đó nữa, xảy ra vào một ngày trước. Rất có thể cô ta tự chạy trốn vào trong đường hầm, ngồi trong đó một lúc, sau đó đột tử.” Trần Hiểu Khâu trả lời tin nhắn, “Camera giám sát không quay lại tình hình dưới mặt đất, nhưng theo lời khai của những cửa hàng xung quanh thì trên con đường đó vốn không có hỗn loạn như vậy, xe đạp công cộng thì hàng ngày đều có người tới dọn dẹp chỉnh lý.”

Tôi chợt cảm thấy ớn lạnh.

Quách Ngọc Khiết gửi một biểu tượng mơ hồ.

“Theo suy đoán từ phía cảnh sát thì hôm đó cô ta mất tích là do bị tấn công và xâm hại, sau đó chạy trốn vào trong trạm tàu điện ngầm, chạy vào lối thoát hiểm, sau đó đi vào hành lang phụ của đường hầm, rồi lại xảy ra một số chuyện ở đó, cuối cùng đột tử mà chết.” Trần Hiểu Khâu nói, “Ngoài ra, em cũng có suy luận của riêng mình.”

“Là gì?” Tí Còi hỏi.

“Con ma đó, Lâm Kỳ nói rằng gã ta trở nên hung ác, ít ra là hung ác và mạnh hơn lúc người của Thanh Diệp gặp phải. Theo suy đoán của em thì rất có khả năng vì chuyện của Từ Y Thiến nên đã kích động tới con ma đó, khiến cho hành vi của nó thay đổi.”

Chúng tôi đều không phải người chuyên nghiệp, nên chỉ có thể đi hỏi những người trong ngành chân chính về toàn bộ suy đoán của Trần Hiểu Khâu.

Cổ Mạch suy nghĩ khá lâu, rồi nói với tôi: “Chuyện này rất thú vị đấy.”

“Nói vậy tức là thật sự có khả năng này sao?”

“Đúng vậy.” Cổ Mạch nói một cách thản nhiên, “Hơn nữa còn là một khả năng rất cao. Theo thông thường mà nói, con ma sẽ có trình tự thay đổi dần dần. Nếu như thay đổi đột ngột thì chắc chắn là do tác động bên ngoài. Nhưng tác động bên ngoài là gì thì không thể biết được. Có thể giống như điều mà các cậu nói, cũng có thể là do một nguyên nhân khác.”

“Nhưng theo tình hình mà chúng tôi nắm được thì khả năng này là cao nhất đúng không?” Tôi hỏi.

“Ừ. Chậc, thật đúng là thú vị mà.” Giọng điệu Cổ Mạch không hề nặng nề, “Con ma này cũng rất thú vị. Nó sau khi đã biến thành ma rồi mà vẫn có quá trình trưởng thành giống người sống vậy. À, nếu thế thì chuyện nhân viên tàu điện ngầm gặp ma mà cậu kể lúc trước rất có thể là giả.”

Tôi ngơ ra.

“Những nhân viên tu sửa đó chỉ sợ là trong lòng có quỷ. Giết chết người thì đương nhiên sẽ sợ hãi rồi nghi ngờ lung tung. Những chuyện như vậy cũng thường thấy mà. Còn con ma thật sự thì giống như cậu nói đó, nó vẫn đang trong quá trình trưởng thành lại. Uầy, nếu như không bị nhân tố bên ngoài tác động vào thì có lẽ con ma này sẽ già yếu rồi chết đi như bình thường, sau đó quay về vòng luân hồi hoặc là sẽ biến mất hoàn toàn.” Cổ Mạch nói không ngừng nghỉ.

“Ý anh là ngoài việc trưởng thành ra thì nó vẫn còn có cả già yếu rồi chết nữa sao? Giống như một người sống ư?” Tôi cảm thấy rất kinh ngạc.

“Này, Nam Cung, có phải Diệp Tử đã nhìn ra được điều này cho nên không tiếp tục điều tra nữa đúng không?” Cổ Mạch đột nhiên nói lớn, nhưng không phải nói với tôi.

Tôi nghe thấy tiếng nói từ xa của Nam Cung Diệu: “Tôi không biết, cậu ta chưa từng nói. Nhưng mà con ma đó thật sự rất kỳ lạ. Tất cả chúng tôi đều không tìm được hình thể của nó.”

“Nếu nó thật sự có những đặc điểm như người sống thì nó không có âm khí cũng chẳng phải chuyện gì kì lạ.” Cổ Mạch nói.

“Vậy bây giờ thì sao?” Tôi nói chen nào.

“Bây giờ chẳng phải giống như tình huống mà cậu thấy sao?” Cổ Mạch nói, “Nói ra thì năng lực của ngài Cục trưởng kia cũng hay ho đó. Chắc năng lực của anh ta được khơi dậy từ vụ Niên Thú kia…”

Tôi kinh ngạc, “Lúc năm mới ư? Nhưng mà…”

“Cậu cảm thấy là gì?” Cổ Mạch ngắt lời tôi, nhưng nghe giọng nói thì những lời này không phải nói với tôi.

“Không thể xác định được. Chắc là loại năng lực tìm kiếm manh mối, cũng có thể là năng lực tìm kiếm hồn ma. Anh ta có cảm giác sau khi nhìn thấy thi thể đúng không?” Nam Cung Diệu hỏi.

“Ừ.” Tôi vô thức trả lời.

Dường như Nam Cung Diệu có thể nghe được tiếng nói của tôi trong điện thoại, “Các cậu có thể thử lại xem sao. Thứ mà khi đó anh ta cảm nhận được không phải là con ma kia, mà là hồn ma của người bị hại. Chẳng qua là sau khi nhìn thấy dấu tay thì chỉ quan tâm tới cái dấu tay đó mà bỏ qua loại cảm giác lúc đầu ấy, lựa chọn đi theo thị giác mà tiếp tục truy đuổi.”

Tôi hiểu ra.

Chuyện này đương nhiên phải nói với Trần Dật Hàm, Trần Dật Hàm muốn thử nghiệm nhưng lại gặp vấn đề. Sau khi thi thể Từ Y Thiến được đưa đi thì anh ta lại đến tàu điện ngầm một lần nữa, nhưng lần này hoàn toàn không còn loại cảm giác ấy nữa.

Có điều thân là Cục trưởng Cục Cảnh sát, nếu như muốn thử nghiệm loại năng lực này thì vô cùng thuận lợi. Chỉ là, nếu thật sự thử nghiệm ra được điều gì thì phải xử lý hồn ma của người bị hại như thế nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.