Chanh Đá Giữa Mùa Hè

Chương 28: Tại Anh Quá Đẹp!




“Qua đây đi… qua đây mau lên.”

Giọng nói phát ra từ trong bóng tối.

Ngoài con mắt thì cái miệng của con ma cũng đã hiện ra, cái môi màu tím khép mở lên xuống, phát ra âm thanh khiến người khác nổi hết cả da gà.

Người phụ nữ nghiêng người, dời mấy chiếc xe đạp kia đi. Sức lực của cô ta không lớn lắm, đẩy ngã một phần xe đạp, rồi nhấc mấy chiếc còn lại đi chỗ khác, dọn dẹp được một khoảng đất.

Cánh cửa sắt này có chút nặng, người phụ nữa không thể kéo nó lên ngay được.

Trong bóng tối có một bàn tay vươn ra đẩy vào cánh cửa.

Kẹt kẹt kẹt.

Cánh cửa sắt được mở ra, trong bóng tối phát ra ánh sáng màu xanh ngọc của đèn thoát hiểm, chiếu sáng những bậc thang dưới đất.

Nhìn xuống dưới đó thì tôi không thấy được tận cùng của đoạn cầu thang.

Con ma ở dưới kia chính là con ma mà tôi từng gặp.

Nó vẫy tay với người phụ nữ với vẻ mặt không cảm xúc, đi lùi dần xuống cầu thang.

Người phụ nữ không chút chần chừ, bước đi xuống cầu thang với vẻ vô hồn đó.

Tôi bay xuống theo, trong lòng đang tính toán thời gian ra tay.

Chỗ này không có ai, chỉ có người phụ nữ này thôi. Chắc không còn cơ hội nào tốt hơn nữa đâu nhỉ?

Tôi tiến lại gần con ma kia.

Dường như nó nắm rất rõ nơi này, không cần quay đầu mà vẫn có thể bước lùi xuống cầu thang một cách chuẩn xác.

Phía dưới là chỗ góc uốn của cầu thang, vẫn chưa đến cuối. Tôi đoán nơi này là một trong những lối thoát hiểm của đường hầm tàu điện ngầm.

Tôi chuẩn bị sẵn tâm lý, trong đầu không ngừng nghĩ tới chuyện “quay về quá khứ”, sau khi hoạt động cổ tay một chút, lúc tôi và con ma mặt đối mặt với nhau thì bỗng nhiên đưa tay ra nắm chặt lấy cánh tay của nó.

Tay tôi không hề đi xuyên qua cơ thể nó, cũng không chạm phải màn ngăn cách.

Tôi tóm được nó rồi!

Sắc mặt con ma đột nhiên thay đổi.

“Á!” Tôi nghe thấy tiếng kêu của người phụ nữ ở phía sau.

Mau quay ngược thời gian lại!

Tôi không quan tâm tới tiếng kêu kia, chỉ lo nắm chặt lấy con ma đang giãy giụa.

“Bỏ tôi ra! Bỏ tôi ra!” Giọng nói của con ma đã thay đổi thành giọng của một người đàn ông bình thường.

Tôi nghi ngờ đây mới chính là giọng thật của gã.

“Thả tôi ra! Thứ gì vậy? Mày là thứ gì?” Con ma cố gắng hất hai tay tôi ra, liên tục lui lại về phía sau.

Tôi có thể bay lơ lửng trên không. Lúc này không biết là do cơ thể tôi trở nên nhẹ đi hay là sức của gã ta quá lớn mà cơ thể bay lơ lửng trên không của tôi đang bị gã hất qua hất lại.

Nhưng hai tay tôi vẫn nắm chặt không buông.

Con ma tức tối thét lên một tiếng, xoay người nhào thẳng vào vách tường bên cạnh. Phần thân trên của gã ta hòa vào trong bức tường, để lại một cái dấu trên tường.

Cánh tay bị tôi nắm lấy thì thò ra khỏi bức tường, trông giống như bức tường mọc ra một đôi tay vậy.

“Á a a!” Người phụ nữ kia lại hét lên.

Sau lưng có tiếng bước chân và tiếng leng keng của vật bằng kim loại va vào nhau.

Phía xa còn vang vọng tiếng xe cứu thương.

Nhịp tim tôi đập rất nhanh, trái tim gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Hình dáng con ma kia ở trước mắt tôi đang có sự thay đổi, từ một người đàn ông trưởng thành biến thành một chàng thanh niên, rồi cậu thiếu niên…

Sắp thành công rồi! Sắp…

Tôi nắm chặt lấy đôi tay đứa trẻ sơ sinh.

Đột nhiên tôi cảm nhận được lực kéo ở sau lưng.

Tôi không có cách nào chống lại được lực kéo đó, cơ thể bay vút ra khỏi lối thoát hiểm. Đôi tay của đứa trẻ cũng đâp mạnh vào trong bức tường.

Sao lại như vậy?

Tôi kinh ngạc quay đầu.

Người phụ nữ kia đang chạy trốn, bỏ chạy một cách hoảng loạn, gần như là đang vừa bò vừa chạy rồi la hét kêu cứu dưới ánh mặt trời.

Khoảng cách giữa tôi và cô ta chỉ có ba mét.

Tại sao lại như vậy?

Không gian hành động tự do của tôi ít nhất phải hơn mười mét chứ?

Tôi nhìn về phía đường hầm.

Cánh cửa sắt kia vẫn đang mở, xe đạp chất thành ngọn núi nhỏ đã hơi nghiêng ngả, một chiếc xe đạp rơi lên trên cửa sắt, phát ra tiếng “choang” rồi đem cửa đóng lại.

Tôi càng ngày càng cách xa cánh cửa sắt, cho dù không cam lòng nhưng tôi cũng chỉ có thể từ bỏ cảnh mộng lần này.

Chỉ thiếu một chút nữa...

Nhưng mà con ma đó đã biến thành em bé sơ sinh, chắc không còn nguy hiểm gì nữa đâu nhỉ?

Có lẽ không cần tôi phải ra đòn chí mạng thì nó cũng sắp tự biến mất rồi chăng?

Nghĩ tới đây thì tôi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng.

“A! Anh tỉnh rồi!” Giọng nói trong trẻo của một cô gái khiến tôi vô thức quay đầu.

“Anh cảm thấy bây giờ như thế nào?” Có một bác sĩ đang đứng bên cạnh giường vẻ mặt nghiêm túc hỏi tôi.

Tôi nhận ra mình đang ở trong phòng bệnh của bệnh viện, Âu Dương nhìn tôi với vẻ mặt như trút được gánh nặng.

“Tôi không sao.” Tôi ngồi dậy.

“Lúc nãy chúng tôi đã tiến hành kiểm tra sơ bộ cho anh.” Bác sĩ nói.

Tôi vội vàng giải thích: “Có lẽ do tôi không ăn sáng nên hơi thiếu máu một chút.” Tôi tìm một cái cớ sứt sẹo.

Âu Dương tin là thật. Cô bé thở phào một cái, rồi không lớn không nhỏ nói: “Anh cũng quá yếu đi? Đàn ông trưởng thành cả rồi!” Nói xong Âu Dương mới cảm thấy không thích hợp nên ngại ngùng nhìn tôi.

Bác sĩ nghi ngờ nhìn tôi một cái, sau đó lại nhìn sang Âu Dương, hình như hiểu ra điều gì đó.

Tôi đòi xuất viện ngay, Âu Dương không phản ứng gì, còn bác sĩ thì không mấy tán đồng.

“Bạn học Âu Dương, tôi đã giúp em gọi taxi rồi đấy.” Một giọng nói xen vào.

Tôi rất bất ngờ khi nhìn Trần Dật Hàm đang đi từ bên ngoài vào. Sau lưng Trần Dật Hàm còn có một cảnh sát, anh cảnh sát ra hiệu bảo Âu Dương đi theo.

Âu Dương vẫy tay tạm biệt tôi, “Vậy em đi trước nhé anh Kỳ, anh cố gắng nghỉ ngơi thật tốt.”

Bác sĩ thấy Âu Dương đi rồi liền nghiêm túc nói với tôi: “Anh Lâm, tình hình của anh cần phải tiến hành kiểm tra cụ thể hơn. Tình trạng hôn mê của anh có thể là do đại não có vấn đề gì đó.”

Tôi không thể nói với bác sĩ rằng não tôi không sao cả, mà thứ có vấn đề chính là linh hồn tôi, nên chỉ nói qua loa vài câu.

Bác sĩ lắc đầu rời đi, ông ấy khẳng định không thích những bệnh nhân không phối hợp giống như tôi đây.

Phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Trần Dật Hàm.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Tôi gãi đầu hỏi Trần Dật Hàm.

“Cậu đột nhiên hôn mê ngay trước mặt tôi, đợi đến lúc tôi định thần lại thì phát hiện bản thân đã trở về phòng làm việc rồi, đi gọi điện cho cậu thì cô gái kia nhận điện thoại, nói là cậu ngất xỉu.” Trần Dật Hàm kéo một cái ghế ngồi trước mặt tôi.

Tôi há to mồm, “Anh biết có sự thay đổi trong quá khứ ư?”

Trần Dật Hàm gật đầu.

“Vậy anh... anh cũng... ờ...” Tôi lắp bắp.

Theo lý mà nói, chỉ những người có năng lực đặc biệt mới có thể nhận ra được năng lực của tôi làm cho hiện thực thay đổi.

Trần Dật Hàm lắc đầu, “Tôi không cảm nhận được gì cả.”

“Mắt âm dương cũng không có sao?” Tôi hỏi.

Trần Dật Hàm lại lắc đầu tiếp, “Tôi chưa từng nhìn thấy ma.”

Nói tới ma, tôi nhớ đến chuyện xảy ra trong tàu điện ngầm, tinh thần vừa động liền kể lại tình hình cho Trần Dật Hàm nghe.

Trần Dật Hàm liền quyết đoán gọi điện thoại ra lệnh cho người ở Cục Cảnh sát.

Trong lối thoát hiểm giữa hai đường hầm có thi thể, tuy chuyện này tôi không tận mắt nhìn thấy nhưng thông tin lúc đó nghe thấy không thể nào là giả được. Theo tình hình lúc đó thì có thể biết được thi thể ấy đã có trước khi con ma kia đi vào, có nghĩa là trước lúc ấy đã có thi thể rồi.

Tôi nghĩ tới Thiến Thiến.

Còn con ma kia mặc dù đã biến thành trẻ sơ sinh nhưng vẫn có thể để lại mối họa tiềm ẩn.

Trần Dật Hàm quyết định dẫn tôi tới ga tàu điện ngầm xem thử, nếu có thể tìm được thì trực tiếp giải quyết luôn cái rắc rối này.

Chuyện này ngược lại cũng dễ làm.

“Người phụ nữ mà cậu kể trước đó đã báo cảnh sát rồi, tôi ra lệnh ngừng việc lục soát lại, giữ nguyên trạng thái phong tỏa. Giờ chúng ta qua đó. Sẵn tiện xem thử có phải tôi thật sự có năng lực đặc biệt gì rồi hay không.” Trần Dật Hàm hành động mạnh mẽ dứt khoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.