Chanh Đá Giữa Mùa Hè

Chương 26: Hẹn Hò




Đoàn tàu từ từ dừng lại trong đường hầm u tối.

Những toa tàu phía trước liên tục phát ra tiếng la hét, còn có cả tiếng khóc của phụ nữ và tiếng nôn ọe khắp nơi.

Toa tàu mà tôi đang ngồi cũng bắt đầu nhốn nháo.

Âu Dương nắm chặt lấy tay tôi, cả người run lên, “Anh Lâm…”

“Không sao đâu, chỉ là sự cố thôi.” Tôi bất lực mà an ủi một câu.

Đinh đoong.

Trên tàu phát ra tiếng radio, không phải là giọng nói phụ nữ của máy tự động mà là tiếng của một người đàn ông: “Trong quá trình vận hành đoàn tàu đã gặp phải một vài sự cố, xin quý khách vui lòng ngồi yên tại chỗ. Trong quá trình vận hành đoàn tàu đã gặp phải một vài sự cố, xin quý khách vui lòng ngồi yên tại chỗ.”

Giọng nói của người đàn ông đó không được bình tĩnh cho lắm, thậm chí còn hơi lắp bắp nữa.

Toa tàu phía trước có người hét lớn: “Đụng phải người rồi! Đụng phải người rồi!”

Tôi nhận ra sự náo loạn ở toa tàu phía trước càng lúc càng lớn hơn, có người báo cảnh sát, còn có người đang cố mở cửa tàu. Rất nhiều hành khách ở đó chạy về các toa tàu ở hai bên.

Tôi thấy vậy không ổn, kéo người Âu Dương sang hướng khác, “Đừng nhìn về phía sau, chúng ta đi thẳng về phía trước.”

Hiện giờ Âu Dương đang hoảng sợ, đầu óc đã rối loạn hoàn toàn, khi nghe thấy tiếng của tôi thì lại muốn nhìn về phía cửa sổ bên kia. Tôi vội vàng đứng bên cạnh cô bé, che khuất tầm mắt của cô.

“Đừng nhìn! Đi về phía trước!” Tôi nói hơi lớn tiếng.

Âu Dương giật mình, cổ cũng cứng đơ.

“Anh bạn, hai người nên đi về phía sau, chắc đuôi tàu có thể mở ra được đó.” Bên cạnh có người tốt bụng nhắc chúng tôi.

Đương nhiên tôi không thể làm theo lời người đó, vì tôi nhìn thấy con ma kia đang ở ngay phía sau đuôi tàu cho nên mới chạy về phía trước.

Tôi rất chắc chắn thứ tôi nhìn thấy lúc nãy không phải là người mà nhất định là ma. Nếu không thì ai có thể mang người khác ghì vào vách con tàu khi tàu đang chạy với tốc độ cao, khiến cho người đó bị quệt nát bét như vậy chứ?

Nhưng những lời này không thể nói ra được, tôi cũng đã tìm ra một lí do rất hợp lí.

“Thứ đó đã rơi lại ở phía sau rồi, chúng ta vẫn nên đi về phía trước đi.” Tôi nói.

Những người bên cạnh nghe vậy đều cảm thấy có lý.

Không cần biết nạn nhân xui xẻo kia là ai và tại sao lại xuất hiện trong đường hầm tàu điện ngầm, dù sao thì hiện tại xác của người đó cũng không còn dính trên vách ngoài của đoàn tàu nữa mà đã rơi xuống đường hầm ở phía đằng sau rồi.

Không ai muốn nhìn thấy cái thứ đó cả.

Tất cả mọi người ở chỗ chúng tôi đều đi về phía trước, còn đem những lời tôi vừa nói kể lại với những hành khách ở phía trước muốn đi về phía sau.

Nhờ vậy mà không xảy ra tình trạng giẫm đạp chen lấn, mọi người đều đi về phía trước.

Phía trước cũng có một tin khá tốt. Nạn nhân đụng phải toa thứ ba của đoàn tàu. Con tàu có sáu toa, ít nhất có một nửa số toa tàu là “sạch sẽ”.

Nhưng đối với những hành khách ở toa sau như chúng tôi mà nói thì càng đi về phía trước lại càng kinh khủng.

Trên cửa sổ bằng kính của toa tàu ở phía sau là máu thịt lẫn lộn, nhìn gần giống như thịt xay bán ngoài chợ, nhưng càng đi về phía trước thì lại càng nhìn rõ hình dáng của một người.

Rất nhiều người đã không chịu nổi nữa, ngồi xuống nôn mửa ngay trong toa tàu, còn có người ngất xỉu nữa.

Tôi nhìn thấy có một thân thể trừu tượng trên cửa sổ bằng kính ở toa thứ tư.

Trông giống như lúc màu vẽ chưa khô mà tay đã quệt phải khiến cho màu sắc ban đầu bị nhòe đi.

“Mở rồi! Mở rồi!” Phía trước có người vui mừng reo lên.

Cửa của những toa tàu đã được mở ra từ sớm rồi. Nhưng trên hành lang thoát hiểm của đường hầm nhiều lắm thì cũng chỉ có hai người chen nhau đi, phần lớn vẫn đang đi trong toa tàu.

Hiển nhiên hai từ “mở rồi” không phải là chỉ cửa của toa tàu.

Tôi nhìn thấy ánh sáng đèn pin chiếu rọi ở phía trước, loa báo trong toa tàu lại vang lên một lần nữa, hướng dẫn hành khách sơ tán.

Mọi người trong toa như chúng tôi cũng dần dần di chuyển tới hành lang thoát hiểm.

Thì ra tiếng kêu mở rồi lúc nãy là nói cái cửa của thông đạo ở đoạn đường phía trước kia, từ lối này có thể đi qua đường hầm dành cho tàu chạy chiều ngược lại.

Công ty tàu điện ngầm cũng tiến hành điều động xe, sẽ có xe đưa chúng tôi về lại phòng chờ tàu ban đầu.

Tôi nghe thấy tiếng rầm rầm rất lớn truyền tới từ phía xa, không biết có phải chuyến tàu ngược chiều đang đi tới hay không.

Âu Dương thở nhẹ ra một hơi, nhưng vẫn còn nắm chặt lấy tay tôi.

“Sẽ ổn ngay thôi. Sau khi đi lên anh đón xe đưa em về nhà nhé. Chờ một lát thì em gọi điện thoại báo cho ba mẹ một tiếng.” Tôi nói với Âu Dương.

Âu Dương ra sức gật đầu.

Nhân viên ga tàu rọi đèn pha công suất lớn ở phía trước.

Cộng thêm ánh sáng trong toa tàu và đèn tàu, một đoạn đường lớn trong toàn bộ đường hầm được chiếu sáng, còn có cả một dải đèn chỉ thị màu xanh lục men theo vách tường nữa.

Nhưng mà dù gì thì nơi này cũng không phải là ngoài trời, cũng không phải trong phòng với vô số bóng đèn lớn chiếu sáng. Trong đường hầm vẫn có một vùng tối tăm.

Tay tôi để cho Âu Dương nắm lấy, đi từ từ theo hành khách ở phía trước. Xung quanh là tiếng nói chuyện xôn xao, còn có cả tiếng khóc thút thít. Âu Dương không nhìn thấy xác chết, cho nên mặc dù có hoảng sợ nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.

Tôi cẩn thận quan sát xung quanh.

Con ma kia không giống với những con ma trước đây.

Trong lòng tôi cảm thấy khó hiểu.

Tôi vốn tưởng rằng con ma tấn công Lữ Văn Sơn, Hà Tĩnh Bình chính là Đậu Tiểu Võ, cách ăn mặc của con ma kia lúc tấn công Hà Tĩnh Bình nhìn giống như một loại đồng phục nào đó, còn có cả nón bảo hiểm... Nhưng hiện giờ, tôi bắt đầu nghi ngờ trong tàu điện ngầm có hai con ma. Hành động vừa rồi của con ma kia giống như Đậu Tiểu Võ, còn con ma tấn công Lữ Văn Sơn lại theo kiểu khác. Rất rõ ràng, con ma vừa nãy tàn ác hơn nhiều.

Tôi chợt cảm thấy lo lắng.

Thi thể nát vụn trên toa tàu nhìn giống như của một người phụ nữ. Tôi không biết trong số những người trước kia hại chết Đậu Tiểu Võ có phụ nữ hay không, người bị hại kia là ai. Mong rằng mục đích của con ma đó chỉ đơn thuần là báo thù, chứ đừng có giết người vô tội vạ.

Phía trước đột nhiên có tiếng hét lớn.

Đám đông vốn đang sợ hãi lại bắt đầu nhốn nháo lên.

Nhân viên ga tàu vội vàng dùng loa thông báo xoa dịu tâm trạng của mọi người.

Tôi theo bản năng quay đầu lại nhìn thử, sau đó lại nhìn lên phía trước.

“Anh Lâm.” Móng tay của Âu Dương đâm vào trong da thịt tôi.

“Không sao đâu, chắc là họ nhìn thấy gián hay gì đó thôi.” Tôi nói bừa.

Tiếng hét lúc nãy là của phụ nữ, giải thích như vậy nghe có vẻ cũng hợp lý.

Âu Dương buông lỏng tay ra, tôi đột nhiên mở to mắt.

Trên vách tường đường hầm phía trước xuất hiện một cái bóng.

Cái bóng đó trông giống như con thằn lằn đang bò trên tường, bò từ trong bóng tối tới chỗ ánh sáng của đèn pin.

Cái bóng màu đỏ như máu đó đang hiện rõ hình dáng dưới ánh sáng. Nón bảo hiểm, đồng phục, khuôn mặt quen thuộc... Điều khiến tôi cảm thấy khủng khiếp hơn hết là máu trên người cái thứ đó. Khi nó từ từ chống thân lên, tách ra khỏi vách tường thì ngực và mặt nó đều là máu, khác hẳn với những gì tôi nhìn thấy trong giấc mơ.

Những lời mà Thanh Diệp từng nói đột nhiên vang lên bên tai tôi.

Một con ma thần chí không tỉnh táo…

Ác ma...

Thứ này đã trở thành ác ma rồi sao? Đã không còn là...

“Á! a a a a!” Tiếng la hét lại vang lên.

Lần này là tiếng hét của một người đàn ông ở phía trước. Ông ta một tay che một bên mặt, tay còn lại thì chỉ lên trên, vẻ mặt hoảng sợ.

Tôi nhìn thấy vết máu trên mặt ông ta.

“Có thứ gì đó ở phía trên! Lúc nãy có thứ gì đó ở phía trên! Nó đã đi vào trong kia rồi!” Người đàn ông kia hét khàn cổ họng, bỏ tay ra để mọi người nhìn rõ vết máu trên mặt ông ta.

Mọi người xung quanh đều sợ hãi hét lên, muốn tránh xa người đàn ông đó.

“Không phải máu của tôi, là của thứ kia, máu trên người thứ kia!” Người đàn ông cố gắng giải thích, rồi bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, tự mình bỏ chạy về phía sau, “Nó đã vào trong kia rồi! Vừa nãy nó đã đi vào trong kia rồi!”

Người đàn ông chỉ tay về phía hành lang sơ tán giữa hai đường hầm.

Đám đông lại bắt đầu lao xao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.