Chanh Đá Giữa Mùa Hè

Chương 24: Gặp Bố Mẹ




“Chuyện có ma là sao vậy?” Gã Béo hỏi.

Tí Còi đứng bật dậy, “Tôi bảo này, chúng ta nên làm việc thôi các đồng chí. Đừng có mải buôn chuyện nữa, nhanh, làm việc, làm việc, làm việc thôi….”

Mấy người chúng tôi đều bật cười.

Tí Còi đã nói như thế nên Trần Hiểu Khâu cũng không đề cập tới vấn đề đó nữa.

Đợi đến tối Trần Hiểu Khâu mới kể lại chi tiết sự việc trong nhóm chat.

Tí Còi từ chối xem nội dung, trực tiếp gửi cho chúng tôi icon “chúc ngủ ngon”.

Mặc dù tôi gan dạ hơn Tí Còi, cũng đã xem rất nhiều hồ sơ của Thanh Diệp và đã tự mình trải qua nhiều việc như thế, nhưng sau khi xem xong vẫn cảm thấy nổi da gà.

Cái người tên Đậu Tiểu Võ kia chính là một con ác ma, hành tung khó nắm bắt, xuất hiện trong đường hầm vào lúc nửa đêm khi nhân viên bảo trì tàu điện ngầm đang làm việc. Bóng của gã ta thường xuất hiện bên cạnh cái bóng của nhân viên bảo trì đổ lên trên tường, trong tư thế chuẩn bị tấn công. Ngoài điều này ra thì gã còn từng tấn công nhân viên bảo trì mấy lần. Trong đó có một nhân viên xui xẻo, trượt chân ngã vào đống công cụ bảo trì, đầu bị chọc thủng một lỗ. Nếu không nhờ được cấp cứu kịp thời thì đã mất mạng rồi.

Hơn nữa, sau khi những nhân viên bảo trì đó từ chức thì Đậu Tiểu Võ không còn xuất hiện cố định vào buổi tối nữa, mà là xuất hiện vào lúc tàu điện ngầm đang vận hành.

Tài xế tàu điện ngầm đã từng thấy mấy lần, thậm chí cũng vì thế mà đã phải dùng tới thiết bị phanh hãm. Tàu điện ngầm không có phanh gấp, nếu không trong tình huống này chắc chắn sẽ gây ra tai nạn thảm khốc rồi.

Còn hình người trong đường hầm thì như trong video tôi nhìn thấy, nó cũng tồn tại được một khoảng thời gian rồi, từ nhạt biến thành đậm và đến bây giờ trở thành màu đỏ tươi.

Công ty tàu điện ngầm đã tìm rất nhiều cách để xóa dấu vết đó đi, nhưng không hiểu sao buổi tối xóa xong thì hôm sau lại xuất hiện trở lại.

Hơn nữa theo thời gian, những dấu vết này và hiện tượng ma quỷ lộng hành cũng ngày càng lan rộng, ban đầu chỉ xuất hiện ở đoạn đường hầm mà Đậu Tiểu Võ chết, nhưng sau đó lan tới cả hệ thống mạng lưới tàu điện ngầm.

“Nói vậy có nghĩa là hiện giờ con ma đó có thể sẽ xuất hiện trong tất cả các tàu điện ngầm của thành phố Dân Khánh sao?” Gã Béo hốt hoảng hỏi. Cậu ta trực tiếp gửi bằng tin nhắn thoại, giọng điệu kia đã cho thấy rõ tâm trạng của cậu ta bây giờ.

“Đúng.” Trần Hiểu Khâu trả lời một chữ.

Chuyện này thật ra chúng tôi đã sớm biết được. Tôi chỉ xem hồ sơ sự kiện kia của Thanh Diệp thì đã biết con ma này có liên quan tới tàu điện ngầm, bất kỳ tuyến đường nào cũng có khả năng xuất hiện bóng ma của gã ta.

Song, theo như lời kể của Trần Hiểu Khâu thì tên Đậu Tiểu Võ này đã tốn hết mấy năm để xâm nhập vào tất cả các tuyến đường của tàu điện ngầm.

Trong đầu tôi chợt hiện ra cái dấu hình người trong video.

Đậu Tiểu Võ di chuyển trong tàu điện ngầm như thế sao?

Nghĩ tới đây thì tôi càng cảm thấy rợn người hơn.

Đường hầm u tối vốn dĩ đã khiến có người ta cảm thấy ghê rợn rồi, giờ lại thêm vào một con ác ma nữa thì càng khiến cho người ta khó chịu hơn.

“Vậy giờ phải làm sao?” Trần Hiểu Khâu hỏi.

Bốn người chúng tôi cũng không biết phải làm như thế nào.

Trần Hiểu Khâu hỏi tôi: “Anh sợ gặp phải gã ta sao?”

Tôi bĩu môi, không muốn trả lời câu hỏi này.

Cách mà Đậu Tiểu Võ tấn công thật sự khiến tôi phải e dè, so với những chuyện gặp phải trước kia thì càng khiến tôi cảm thấy phản cảm hơn. Quan trọng nhất là, những người mà từ trước đến giờ Đậu Tiểu Võ tấn công đều là những kẻ không ra gì. Tôi rất khó có thể vì thế mà phẫn nộ hay căm hận anh ta.

Nói thật, nếu như Đậu Tiểu Võ không hại chết Hà Tĩnh Bình thì tôi còn cảm thấy sự tồn tại của anh ta cũng rất tốt. Có thể trừng trị những kẻ xấu xa mà luật pháp không thể trừng trị được, có thể xem như một hành động chính nghĩa.

Nhưng mà hành động của Đậu Tiểu Võ đã quá mức cho phép.

Tôi nghĩ tới một chuyện, liền hỏi Trần Tiểu Khâu: “Lữ Văn Sơn và cô gái tên Thiến Thiến kia đã chết rồi phải không?”

“Thi thể của Lữ Văn Sơn được cảnh sát trại giam phát hiện, bị cho là tự sát. Còn cô gái tên Thiến Thiến mà anh nói thì phía cảnh sát vẫn chưa nhận được thông báo.” Trần Hiểu Khâu trả lời.

Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ.

Quách Ngọc Khiết hỏi: “Chú út của cậu không nghĩ cách thử điều tra ga tàu điện ngầm, kiểm tra camera giám sát sao?

“Không có lí do, không đúng quy trình, công ty tàu điện ngầm cũng không phối hợp.” Trần Hiểu Khâu trả lời.

Nếu vậy thì tạm thời chúng tôi cũng không làm được gì cả.

Hơi cụt hứng nhưng cả đám cũng kết thúc chủ đề nói chuyện này.

Một đêm không mộng mị, sáng thức dậy tôi vẫn cảm thấy không quen lắm.

Hôm nay là cuối tuần, không phải đi làm. Tôi ngủ nướng thêm một lúc nữa rồi mới dậy ăn sáng.

Em gái tôi là học sinh lớp 12 nên thứ bảy cũng phải đi học.

Nói ra thì đây cũng là chuyện hơi nực cười.

Về vấn đề liên quan đến giảm tải chương trình giáo dục thì cứ lâu lâu lại được nhắc tới, hơn nữa mỗi lần lại nhắc tới một đối tượng học sinh khác nhau, lúc thì giảm tải chương trình giáo dục cho bậc tiểu học, lúc thì giảm tải cho học sinh bậc trung học. Rồi vấn đề cuối tuần trường có được dạy thêm hay không cũng gây nhiều tranh cãi.

Khóa của em gái tôi vẫn chưa thoát được, thứ bảy còn phải đi học cả ngày.

Em gái tôi cũng than phiền về chuyện này. Trường nó còn có học sinh bảo rằng sẽ phản ánh lên bộ giáo dục, không biết là đang đùa hay là nghiêm túc nữa.

Có điều hiện giờ chỉ còn chưa tới 100 ngày nữa là thi đại học rồi mà việc học thêm này vẫn chưa được hủy bỏ, ngay cả kì nghỉ đông mà chúng vẫn phải đi học thêm mỗi ngày nữa kìa.

“Trưa con tới trường em con một chuyến nhé.” Mẹ trông thấy tôi đã thức dậy liền múc cho tôi chén cháo rồi vừa đặt lên bàn vừa nói.

“Làm gì ạ?” Tôi húp hai thìa cháo.

“Nó hôm nay quên mang trái cây đi rồi. Con đem qua đó giùm nó đi.” Mẹ tôi cầm cái hộp đựng trái cây để trước mặt tôi.

Tôi đành chịu.

Không ăn trái cây một ngày cũng có sao đâu chứ, nhưng rõ ràng mẹ tôi lại rất coi trọng chuyện này.

Tôi gửi tin nhắn cho em gái, rồi tới trường nó trước bữa trưa.

Đương nhiên trường học không tùy tiện cho người khác vào bên trong.

Tôi đứng ở cổng trường đợi em gái ra ngoài.

Em gái tôi không đi một mình, bên cạnh nó còn có một người đi cùng.

“Chào anh của Lâm Vân ạ.” Cô bé kia lên tiếng chào tôi.

Tôi mỉm cười, không nhận ra đây là ai.

Mấy người bạn chơi thân với em gái tôi, mặc dù tôi không nhớ tên nhưng cũng nhớ mặt, còn người này thì hoàn toàn xa lạ.

Tôi nhìn balô trên lưng cô bé, lại càng cảm thấy kì lạ hơn.

Em gái đã đứng trước mặt tôi, tôi đưa cái túi cho nó, “Học hành nghiêm túc vào, ghi chép đầy đủ đừng quên gì đó.”

Em gái le lưỡi, “Cảm ơn anh. Mẹ bảo anh mang tới phải không?”

Tôi nhún vai.

Em gái cười hì hì.

Cô bé đứng bên cạnh ho khan một tiếng.

Em gái nhìn sang cô bé kia rồi “ồ” một tiếng nói: “Anh hai, anh đưa Âu Dương về được không?”

Tôi đơ người ra.

“Bạn ấy không được khỏe, xin nghỉ phép về nhà.” Em gái tôi nói.

Tôi cảm thấy hơi khó hiểu.

Cô bé tên Âu Dương này nhìn có vẻ tinh thần rất tốt mà.

Âu Dương vẫy vẫy tờ giấy trong tay, nhân tiện đưa tờ giấy đó cho bảo vệ.

Chắc là giấy xin phép nghỉ của trường.

“Người nhà em ấy không tới à?” Tôi hỏi.

“Trong nhà không có ai cả, họ đều phải làm tăng ca.” Âu Dương trả lời một cách buồn bã, “Thật ra sức khỏe em vẫn tốt, nhưng phải đi học về bằng tàu điện ngầm. Chẳng phải dạo này tàu điện ngầm xảy ra chuyện kia sao?”

Tim tôi đập thình thịch.

“Anh hai, anh đưa bạn ấy ra khỏi tàu điện ngầm là được, chỉ có ba trạm thôi.” Em gái nói.

Âu Dương nhìn tôi với vẻ mặt tội nghiệp, hay tay đan vào nhau, làm động tác van nài.

Rõ ràng hai đứa này không hề biết chuyện có ma, chỉ nghĩ là có kẻ biến thái trong tàu điện ngầm thôi, con gái đi tàu điện ngầm một mình thì hơi nguy hiểm.

Tôi nghĩ từ trước đến giờ mình chưa từng làm chuyện phạm pháp gì, nên chắc tên Đậu Tiểu Võ đó không tấn công tôi đâu, vậy nên gật đầu đồng ý.

“Cảm ơn anh nhiều!” Âu Dương mừng rỡ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.