Chanh Đá Giữa Mùa Hè

Chương 17: Lauren




Tôi nhìn bộ dạng thê thảm của Lữ Văn Sơn, cảm thấy trong lòng nguôi giận đi một chút. Quay đầu nhìn lại cái bóng đen thì thấy nó đã tuột xuống dưới gầm tàu rồi. Điều này khiến tôi có một vài suy đoán: cái thứ này hình như núp ở dưới sàn tàu, cũng có khả năng là trốn trên đường ray hoặc dưới đất.

Cảnh mộng lại có sự thay đổi mới.

Vẫn là toa tàu điện ngầm đông đúc, nhưng cách ăn mặc của những người xung quanh khiến tôi có cảm giác thân thuộc.

Lữ Văn Sơn trước mặt và Lữ Văn Sơn trong video trên mạng giống nhau như đúc, lộ ra vẻ già dặn của người ở tuổi trung niên.

Lần này cái thứ đó không tập kích từ phần dưới của Lữ Văn Sơn. Tôi tìm kiếm hồi lâu vẫn không thấy cái bóng đen đó đâu, nhưng tôi cũng không dám lơ là. Tôi vừa nhớ lại các nội dung video và các miêu tả trên mạng, vừa đối chiếu tình trạng trên khoang tàu. Lần này tôi muốn phát hiện ra quy luật xuất hiện của cái bóng đen đó.

Lữ Văn Sơn bị tấn công, tuy có thể nói là gieo gió gặp bão khiến người ta hả dạ, thế nhưng cái thứ đó còn hại chết một cô gái, đồng thời có khả năng vẫn sẽ tiếp tục quấy rối tình dục những người khác nữa. Cái thứ ấy dù sao cũng là vật không nên tồn tại trên đời này. Nếu có thể giải quyết bằng phương pháp hòa bình thì đó chắc chắn là kết quả tốt đẹp nhất.

Tàu điện ngầm đến trạm, tôi cố gắng chú ý quan sát những cánh cửa của tàu gần đó. Thế nhưng do tôi không có khả năng nhìn xuyên thấu nên trong hoàn cảnh đông đúc như thế này thì thật khó để có thể nắm bắt toàn bộ hoàn cảnh trên tàu.

Cửa đóng lại và con tàu lại một lần nữa chuyển động.

Tôi dời đi lực chú ý trên những cánh cửa, quan sát một vòng trên khoang tàu, qua khóe mắt thoáng thấy một cái bóng xẹt qua trên cửa sổ.

Tôi vội vàng quay đầu lại, nhưng con tàu đã đi qua đoạn đường hầm này.

Không sai, chính là đường hầm, trong đường hầm tối đen dưới lòng đất thì hình như tôi trông thấy một bóng người.

Chuyện này đáng lẽ không có khả năng xảy ra, nhưng nếu như không phải tôi bị hoa mắt thì một màn vừa nãy nhất định có vấn đề!

Cái thứ đó núp trong đường hầm tàu điện ngầm ư?

Tôi căng mắt quan sát xung quanh.

Nếu quả thật cái bóng tôi nhìn thấy vừa rồi chính là nó, thì bây giờ có lẽ nó đã thừa cơ lên tàu rồi chứ nhỉ?

Tôi tìm kiếm thật kĩ nhưng chẳng thấy cái bóng đen đâu, Lữ Văn Sơn đang đứng giữa đám đông chật chội bất chợt thở hồng hộc.

Những người xung quanh kinh ngạc nhìn ông ta, có người còn tốt bụng lên tiếng hỏi: “Ông khó chịu trong người à?”

Lữ Văn Sơn vờ như không nghe thấy, lộ ra vẻ mặt vặn vẹo và động tác của bàn tay thì đã không thể che đậy được.

Mặt người đàn ông đang đứng trước mặt Lữ Văn Sơn đột nhiên biến sắc, chửi “mẹ kiếp” một tiếng, rồi chen lấn qua những người xung quanh để tránh đi. Khi anh ta vừa rời đi, mọi người còn chưa kịp phàn nàn gì thì đã nhìn thấy động tác trên tay Lữ Văn Sơn.

Ngay lập tức, một tràng chửi bới vang lên, có người còn lôi kéo Lữ Văn Sơn, muốn ngăn ông ta lại.

Thế nhưng Lữ Văn Sơn giống như người đang phê thuốc mất hết lý trí, những người xung quanh làm gì thì ông ta cũng chẳng mảy may phản ứng, thậm chí còn chẳng biết xấu hổ mà dán lên, bật lên tiếng cười khiến người ta buồn nôn.

Tuy trên tàu đã chật chội lắm rồi, nhưng những người bên cạnh Lữ Văn Sơn vẫn lấy hết sức mà lùi lại, cuống quýt chừa ra cho ông ta một vùng trống hình tròn.

Tôi không hơi đâu mà để ý đến tình trạng của Lữ Văn Sơn, tôi đang quan sát thật kĩ xung quanh một vòng nhưng vẫn không thấy tung tích của cái thứ đó đâu. Xung quanh Lữ Văn Sơn cũng chẳng thấy xuất hiện bóng đen kì quái nào, trong khoang tàu cũng không có thứ nào như vậy.

Tôi chợt nhớ tới con ma mắt đỏ mà Cát Gia Mộc đã gặp phải, nghĩ đến sau đó con ma ấy đã có được thân người hoàn chỉnh, liền vội vàng quan sát những hành khách trên tàu.

Những người trên tàu vô cùng đông đúc, lại toàn là người lạ mặt, nếu như bỗng xuất hiện thêm một người nữa thì tôi hoàn toàn không thể nào nhận ra được.

Cứ tìm kiếm như vậy thì ngoài ý muốn tôi lại nhìn thấy Quách Ngọc Khiết đang chen chúc phía sau đám đông.

Vóc người của Quách Ngọc Khiết rất cao, lại khỏe vô cùng. Nên trong hoàn cảnh như thế này thì cô ấy hoàn toàn có khả năng “nghịch dòng mà lên”, để bảo vệ khu vực mà mình đang đứng. Tầm nhìn của Quách Ngọc Khiết có thể lướt qua mọi người, khi nhìn thấy Lữ Văn Sơn như thế thì ngay lập tức lộ vẻ cực kì ghét bỏ.

Qua một lúc, Quách Ngọc Khiết cũng giống như những người khác bắt đầu rút điện thoại ra.

Cảnh mộng đến đây bất chợt dừng lại.

Tôi mở mắt ra, nhìn thấy tia nắng ban mai như thường ngày.

Sau khi đến chỗ làm, tôi đương nhiên là chia sẻ giấc mơ này cho những người khác ngay.

Biểu cảm của Quách Ngọc Khiết giống y chang biểu cảm mà tôi đã thấy trong cảnh mộng. Gã Béo và Tí Còi thì nhíu mày ghê tởm.

“Người phụ nữ đã chết đó, chẳng lẽ cũng quấy rối tình dục với người khác...” Tí Còi đột nhiên nói.

Tôi giơ tay tỏ vẻ không biết.

Tí Còi sờ sờ cánh tay, “Đầu năm nay nguy cơ về trinh tiết khá là nghiêm trọng đây, nguy hiểm quá đi.”

Quách Ngọc Khiết toan đập Tí Còi, nhưng cậu ta đã nhanh nhẹn mà tránh kịp. Cô ấy không đuổi theo, mà chỉ cằn nhằn: “Anh thôi đi! Người như anh mới là người khiến cho con gái nhà người ta lo lắng về trinh tiết đó.”

“Em đừng có mà thấy anh không đẹp trai mà kì thị anh.” Tí Còi sờ mặt, lời lẽ chính nghĩa nói, “Xấu cũng có trinh tiết mà!”

Quách Ngọc Khiết thẳng thắn đáp lại: “Điểm này thì em đồng ý, nhưng cái mà em kì thị chính là nhân phẩm của anh đấy.”

Hai người họ tôi một câu anh một câu mà bắt đầu công kích lẫn nhau.

Trần Hiểu Khâu ngắt ngang cuộc đấu khẩu tào lao của họ, hỏi tôi: “Anh đã nhìn thấy bóng người trong đường hầm của tàu điện ngầm sao?”

“Chắc là vậy.” Tôi không khẳng định lắm.

Về sau cái thứ đó cũng chẳng thấy xuất hiện nữa.

“Nếu vậy có thể điều tra ghi chép xem sao, bên phía tàu điện ngầm chắc là sẽ có ghi chép.” Trần Hiểu Khâu nói.

Chuyện này đương nhiên phải nhờ đến Trần Dật Hàm làm rồi.

Điều khiến chúng tôi không ngờ đến chính là lúc tan ca thì Trần Hiểu Khâu đã báo cho chúng tôi một tin xấu.

Công ty vận hành tàu điện ngầm từ chối cung cấp file video camera giám sát, video của camera giám sát sau này gửi tới có dấu hiệu chỉnh sửa và cắt xóa rất rõ ràng.

Cả nhóm đưa mắt nhìn nhau.

Tí Còi vò đầu: “Chuyện này là sao đây?”

Vốn là một chuyện rất đơn giản, sao lại thành ra thế này?

Chẳng lẽ là sợ lộ ra chuyện xấu gì, cái công ty vận hành tàu điện ngầm này đã giấu diếm tình huống gì đó với chính phủ thành phố ư?

Tí Còi đã bắt đầu xòe ngón tay ra đoán già đoán non: “Rút ruột công trình, ăn bớt nhiên liệu và tiền công, trong đường hầm có chuyện, người giám sát có vấn đề, tài xế trong buồng lái thao tác cẩu thả…”

“Chú út của em đã báo cáo tình huống lên trên rồi, bộ phận này không thuộc phạm vi quản lý của Cục Cảnh sát.” Trần Hiểu Khâu nói, rồi nhìn qua tôi: “Theo cách bình thường thì không lấy được video, nhưng người khác thì biết đâu lại có thể tìm được tư liệu video gốc thì sao.”

Tôi giật mình, vội vàng gọi điện cho Nam Cung Diệu.

“Bọn họ không chịu cung cấp video sao?” Nam Cung Diệu sau khi nghe xong thì trọng điểm chú ý của anh ta không phải ở chỗ cái thứ đó quấy rối trên tàu điện, mà lại nằm ở bên công ty vận hành tàu điện ngầm.

Tôi cảm thấy có chút kì quái, “Chỗ Trần Dật Hàm nhận được phản hồi như thế. Có phải anh biết thêm gì không?”

“Thực ra lúc bắt đầu chuyện này, vốn dĩ chúng tôi nên điều tra một chút về các vụ án mạng trên tàu điện.” Nam Cung Diệu nói, “Nhưng do sau đó người ta hủy bỏ ủy thác, nên chúng tôi vẫn chưa kịp điều tra, đành phải để chuyện đó qua một bên.”

“Vậy là nghi ngờ...” Tôi có chút kinh ngạc.

“Ừ, tôi đã xâm nhập vào hệ thống của họ xem hết rồi.” Nam Cung Diệu điềm đạm nói.

Trên phương diện làm việc, Nam Cung Diệu chịu hợp tác hơn so với Cổ Mạch nhiều.

Tôi thuật lại lời của Nam Cung Diệu cho cả nhóm nghe.

Tí Còi khi nãy còn hồ hởi suy đoán trong đường hầm tàu điện có vấn đề, thì bây giờ lại run lên cầm cập.

“Chết người? Đừng nói là bị kẹp chết trong hầm tàu điện ngầm nha…” Tí Còi ra vẻ muốn nôn, lại còn khoa trương mà ôm chặt lấy hai cánh tay, “Mỗi lần tôi đi tàu điện sẽ không đều vai kề vai với cái thứ đó chứ?”

Tôi và Gã Béo không hẹn mà lại nhìn nhau một cái.

Hai chúng tôi đều nhớ ra một thói quen xấu của Tí Còi, đó là thích đứng ngay chỗ cửa tàu điện ngầm, có lúc còn dựa hẳn vào cửa nữa.

Nếu trong đường hầm tàu điện có một hồn ma chết oan nào đó, thì rất có khả năng đã từng vai kề vai với Tí Còi, thậm chí trong lúc Tí Còi không hay biết gì đã cùng cậu ta bốn mắt nhìn nhau nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.