Chanh Đá Giữa Mùa Hè

Chương 15: Cặp Song Sinh




Giọng của Cổ Mạch rất gay gắt và có phần không nhẫn nại. Tôi ngay lập tức im bặt.

Chuyện này chắc là xảy ra sau khi Cổ Mạch mất tích, nhưng Nam Cung Diệu lại có tham gia chuyện này.

Giọng điệu của Cổ Mạch rất dứt khoát, tôi chưa kịp nói gì thì anh ta đã nói trước: “Tôi tuyệt đối không tham dự vào chuyện này, cậu tự đi mà tìm cách giải quyết đi!”

“Đợi chút, đợi chút! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Tôi nói nhanh trước khi Cổ Mạch cúp máy.

Anh ta ngừng một lát rồi nói, “Trần Dật Hàm trước đó đã gọi điện thoại đến rồi. Chúng tôi đâu phải người trong đội chuyên gia gì gì đó, dựa vào cái gì mà cứ lôi kéo chúng tôi làm tay sai hả?”

Xem ra tôi đã biết được nguyên nhân khiến Cổ Mạch bực bội. Nhưng chuyện này chẳng phải có liên quan đến Thanh Diệp sao?

“Sự kiện này các anh đã từng tiếp nhận phải không? Theo logic trước đây của anh thì chuyện này có lẽ sẽ liên lụy tới tôi nữa. Vậy bây giờ…” Tôi còn chưa nói hết câu thì Cổ Mạch đã cắt ngang.

Cổ Mạch cao giọng nói: “Cậu nói không sai! Đúng là sẽ liên luy tới cậu đấy, ráng mà làm, làm cho thật tốt vào!”

Tôi tức muốn xì khói, nếu Cổ Mạch đang ở trước mặt thì tôi chắc chắn sẽ ném cái điện thoại này vào mặt anh ta.

Bên kia điện thoại vang lên tiếng động, giọng Nam Cung Diệu thay cho giọng của Cổ Mạch.

“Xin lỗi cậu nhé, Lâm Kỳ! Tâm trạng của Ma Cô đang không được tốt.” Nam Cung Diệu thay Cổ Mạch xin lỗi.

“Có chuyện gì?” Tôi cứng rắn hỏi.

Nam Cung Diệu hình như dời đi mấy bước, cũng hạ giọng nói khẽ, “Lúc nãy Trần Dật Hàm gửi một đoạn video cho chúng tôi xem, Ma Cô đã nghe thấy âm thanh.”

Tôi giật mình: “Con ma đó là thứ gì vậy?”

“Không biết.”

“Hả?” Tôi không khỏi ngơ ngác thất vọng.

“Không biết được tình trạng cụ thể của cái thứ đó, những âm thanh mà Ma Cô nghe thấy thực ra không phải của ma.” Nam Cung Diệu liền giải thích.

“Thế là của ai?” Tôi nghi hoặc hỏi.

“Anh ấy nói là tiếng khóc. Trên người Lữ Văn Sơn phát ra tiếng kêu khóc của phụ nữ, thanh âm rất đau đớn, hơn nữa còn không phải của một người.” Nam Cung Diệu trả lời.

Tôi nhất thời không thể hiểu nổi, “Nói như vậy thì là ma nữ? Hay là… Lữ Văn Sơn đã giết người?”

“Không phải tiếng kêu khóc do bị sát hại, mà là kêu khóc vì bị xâm phạm.” Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.

Tôi hoàn toàn ngơ ngác.

“Đây có khả năng chính là nguyên nhân khiến cho con ma đó tìm đến Lữ Văn Sơn.” Nam Cung Diệu tiếp tục nói, “Có điều, đối với Cổ Mạch mà nói thì đó chẳng phải là một thể nghiệm hay ho gì. Anh ta bây giờ có chút không thoải mái.”

Tôi im lặng hồi lâu, rồi mới nói: “Khi đó các anh có ba người ủy thác và còn có một cô bé nữa đúng không?”

“Đúng vậy! Một cô bé khoảng 4, 5 tuổi.” Nam Cung Diệu không chút ngập ngừng.

Tôi do dự chần chừ.

Nếu nói Lữ Văn Sơn bị ma quỷ hoặc một loại ý niệm nào đó tựa như “trò chơi” báo thù, vậy thì cô bé đó thì sao? Cô bé ấy thì có thể làm được chuyện gì gây hại đây?

Cho nên con ma hoặc cái ý niệm đó là tùy thời cơ mà chọn ra mục tiêu để tiến hành hãm hại sao?

“Như thế làm sao giải quyết đây?” Đầu tôi bắt đầu đau.

“Đừng sốt ruột, rồi sẽ có lúc nghĩ ra cách nào đó thôi.” Nam Cung Diệu nhẹ nhàng nói.

Đại khái vì đã biết Lữ Văn Sơn chẳng phải cái loại hay ho gì, nên bây giờ tâm trạng của tôi cũng không nôn nóng như trước nữa và càng không thông cảm nổi với ông ta.

Tôi vừa ngắt cuộc gọi với Nam Cung Diệu liền thấy Trần Hiểu Khâu gửi tin nhắn trong nhóm chat.

“Trong nhà vệ sinh của tàu điện ngầm phát hiện một xác chết nữ, nguyên nhân tử vong còn cần phải thông qua khám nghiệm tử thi mới biết được, nhưng theo tình huống tại hiện trường, cô ta không một mảnh vải che thân, vùng dưới còn lưu lại một lượng lớn dịch thể, vẻ mặt vặn vẹo, có lẽ trước khi chết đã thủ dâm. Giấy tờ tùy thân đã được tìm thấy, cô ta là Hà Tĩnh Bình”. Trần Hiểu Khâu gửi tin nhắn như vậy trong nhóm.

Hà Tĩnh Bình cũng là một trong ba người ủy thác lúc đó của Thanh Diệp.

Tôi thấy sắp tới sẽ rất phiền phức.

Thế mà đã xuất hiện người chết rồi!

Bên dưới Tí Còi chia sẻ những đường link của bản tin, tiêu đề và hình ảnh đều hết sức giật gân: “Giật mình trông thấy xác chết nữ trong nhà vệ sinh tàu điện ngầm, người chứng kiến tiết lộ những hành động kinh người của người chết lúc còn sống”. Nội dung của tin tức ngoại trừ đăng những gì mà Trần Hiểu Khâu đã nói ra, thì còn đính kèm những tiết lộ của người chứng kiến.

Hà Tĩnh Bình chết trong nhà vệ sinh, không giống như Lữ Văn Sơn làm chuyện đó trước những đôi mắt nhìn trừng trừng của đám đông. Nhưng lúc đó, trong khu nhà vệ sinh nữ thì người ta có nghe được âm thanh do cô ta phát ra từ một gian nhà vệ sinh, có người còn đến đập cửa mắng cô ta, nhưng những chuỗi âm thanh đó vẫn không dừng lại. Lúc nhân viên làm việc trên tàu điện ngầm đến khuyên can thì nghe thấy tiếng của Hà Tĩnh Bình bất chợt im bặt và không có một chút động tĩnh gì bên trong cả, xô cửa vào thì phát hiện thi thể còn chưa lạnh của Hà Tĩnh Bình.

“Hai chuyện này chắc là xảy ra cùng một lúc.” Trần Hiểu Khâu gửi tin, “Chú út của em bây giờ đang tìm Vương Mai, đồng thời cho điều tra tình huống trong tàu điện ngầm.”

“Chuyện này khoa trương quá rồi.” Tí Còi gửi một cái icon sợ hãi.

Chuyện này đích thực quá mức khoa trương, khiến người ta khó có thể tưởng tượng được.

Mặc dù nhóm năm người chúng tôi đều từng gặp phải những chuyện kì bí rồi, nhưng đều cảm thấy sự tình lần này khiến người ta phải xấu hổ quẫn bách, lại cực kì bất đắc dĩ.

“Tôi sắp tới tuyệt đối sẽ không đi tàu điện ngầm nữa.” Tí Còi kiên quyết nói.

Tôi bất chợt nảy ra một vài suy nghĩ.

Nếu như Hà Tĩnh Bình chết rồi thì chẳng phải tôi có cơ hội lấy cô ta làm đối tượng để đi vào giấc mơ sao?

Nhưng vừa nghĩ đến cái chết của Hà Tĩnh Bình cùng với cái thứ không biết là gì kia thì tôi lại có chút chần chờ.

Tôi bây giờ thật lòng cảm thấy rằng cái chết không đáng sợ, mà điều đáng sợ là chết như thế nào.

Cho dù sau khi chết tôi không biến thành ma, dù những việc lúc còn sống không có ý nghĩa gì với tôi thì tôi vẫn còn có gia đình bạn bè. Bọn họ sẽ vì cái chết của tôi mà gặp bao nhiêu phiền phức đây?

Tôi đang nghĩ như thế thì Quách Ngọc Khiết đã gửi hình ảnh chụp từ video lên nhóm chat.

Sức mạnh của cộng đồng mạng quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Các video trên mạng đã bị xóa hết rồi, nội dung bản tin cũng giấu đi chuyện đời tư của Lữ Văn Sơn, ấy vậy mà tình huống của ông ta vẫn bị người ta đào lên được.

Ảnh sinh hoạt của Lữ Văn Sơn bị đăng lên, người post hình tự xưng là đồng nghiệp cũ của ông ta; còn nói lúc trước ở công ty, đời sống riêng tư của Lữ Văn Sơn rất thối nát, vụng trộm hẹn hò lung tung, tình một đêm thì không nói làm gì, lại còn hèn hạ dụ dỗ nhân viên nữ của công ty. Đặc biệt là các nhân viên thực tập mới đến, đều bị ông ta kiếm cớ chuốc rượu rồi mang vào phòng.

Sau đó Quách Ngọc Khiết lại đăng lên một vài tấm ảnh chụp từ video.

Những người quen cũ của Lữ Văn Sơn đúng thật là không hề ít, nhiều như nấm mọc sau mưa, họ còn kéo theo vô số lịch sử đen tối của ông ta.

Bình luận trên mạng có người tin, có người thì xem náo nhiệt, có người thì chửi bới thóa mạ.

Tôi đã nghe Nam Cung Diệu và Cổ Mạch nói, giờ lại càng thêm tin rằng, lịch sử đen tối ấy cực kì có khả năng là thật.

Năm người chúng tôi hôm nay chỉ toàn ngồi lướt mạng và chia sẻ trong nhóm chat. Hành động này thực ra cũng đủ nhàm chán.

Thấy thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi chúc nhau ngủ ngon, rồi đi tắm rửa lên giường.

Tôi vốn dĩ cho rằng đêm nay sẽ là một đêm bình thường, vậy mà cảnh mộng đã khá lâu không gặp bây giờ lại xuất hiện.

Trong tầm mắt tôi hiện ra một cô gái đang khóc lóc, xem ngoại hình thì là học sinh cấp ba, miệng của cô gái ấy bị hai bàn tay chặn lại, cơ thể bị đè xuống, quần áo bị lột sạch. Toàn thân trần truồng bị mấy cánh tay thô lỗ đè xuống, chà sát trên nền đất thô ráp. Những cánh tay đó không lớn lắm, xem ra không phải của người đàn ông trưởng thành, mà chỉ là của thiếu niên thôi.

Cô gái bị bịt chặt mũi miệng, tiếng kêu và sự chống cự dần dần yếu ớt.

Tôi nghe thấy có người kêu lên một tiếng, hoảng hốt nói, “Này, cô ta có phải chết rồi không?

Mấy người đang vây lấy cô gái dừng tay lại, kinh ngạc mà nhìn thân thể không còn một chút phản ứng nào.

Hai bàn tay đang bịt mũi và miệng cô gái run rẩy thả lỏng ra, rồi thử để vào mũi cô ta.

Một người trong số đó la lên như vừa trút xuống một gánh nặng: “Chưa, vẫn còn thở.”

“Hay là chúng ta đi thôi, dù sao thì cũng nhìn rồi. Thân thể con gái cũng chỉ vậy thôi mà.” Cậu học sinh mở miệng đầu tiên nhỏ giọng thì thầm.

Tôi bay lên cao để quan sát rõ toàn bộ khung cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.