Chanh Chua

Chương 73: Giải Quyết Tất Cả Mọi Chuyện




Cuối cùng thì White Lover cũng quay xong, dù sau đó vẫn còn phải phối hợp tuyên truyền cùng đoàn phim, thế nhưng ít nhất trong thời gian này Nhạc Yên Nhi không có việc gì cả, cô có thể nghỉ ngơi vài ngày.

Nhạc Yên Nhi nghĩ không nổi tiếng cũng có chỗ tốt của không nổi tiếng.

Nổi danh như Diệp Thiên Hạ chẳng hạn, nghe nói chưa quay xong phim này đã nhận thêm hai bộ phim mới nữa, chỉ sợ vừa mới rời khỏi đoàn này đã phải tới đoàn khác ngay.

Có đôi khi, Nhạc Yên Nhi cảm thấy rất kỳ lạ, với cát xê của Diệp Thiên Hạ, cô ấy hoàn toàn không cần phải sắp xếp lịch làm việc dày đặc như vậy.

Với địa vị hiện giờ, cô cũng không cần phải liên tục xuất hiện trước công chúng, thế nhưng có vẻ như cô luôn có áp lực rất lớn, phải liều mạng kiếm tiền.

Có lẽ sau lưng cô có gánh nặng gì đó không muốn người khác biết, Nhạc Yên Nhi không muốn phỏng đoán quá nhiều.

Không phải cô không có lòng với sự nghiệp, thế nhưng cô hy vọng có thể cân bằng giữa sự nghiệp và cuộc sống.

Đúng dịp Dư San San đang được nghỉ đông, Nhạc Yên Nhi thương lượng với Dạ Đình Sâm rất lâu mới nhận được sự đồng ý của hắn để cô và bạn tốt được nghỉ phép tại khu nghỉ dưỡng suối nước nóng trên Phượng Sơn gần thành phố A.

Đương nhiên, để có được lần nghỉ phép này Nhạc Yên Nhi phải thỏa mãn Dạ Đình Sâm lúc trên giường, suốt mấy ngày liền cô đều không xuống giường buổi sáng được.

Trong mấy ngày Nhạc Yên Nhi rời khỏi thành phố A, nơi đây không hề yên ổn.

Tập đoàn LN.

Văn phòng chủ tịch.

- Chủ tịch, lấy được dây chuyền rồi ạ.

Trần Lạc đứng trước bàn làm việc của Dạ Đình Sâm, cung kính báo cáo.

Dạ Đình Sâm rời mắt khỏi tài liệu:
  • Làm sao lấy được?
  • Thưa chủ tịch, sau khi ngài nhắc nhở tôi ra tay từ phía Bạch Nhược Mai, tôi đã điều tra qua.
Lần trước, khi thu hồi lại dây chuyền, Lâm Đông Lục nói với Bạch Nhược Mai rằng mình bán cho người ra giá cao hơn.

Vậy nên tôi tung tin dây chuyền vẫn ở trong tay Lâm Đông Lục chứ hề bán cho ai khác.

Trần Lạc dừng một chút rồi tiếp tục:

- Sau đó, tôi mua chuộc một người bạn tốt của Bạch Nhược Mai, bóng gió ám chỉ Lâm Đông Lục có ý xấu với phu nhân.

Đến lúc này tôi mới ra mặt, đưa ra yêu cầu hợp tác với cô ta, hy vọng cô ta có thể bán dây chuyền cho tôi.

Cô ta đồng ý.

Cô ta mất hai ngày để sao chép vân tay Lâm Đông Lục, sau đó tôi dùng vân tay để lấy sợi dây chuyền.

Dạ Đình Sâm gật đầu, coi như khen ngợi thư ký của mình:

- Làm tốt lắm.

Trần Lạc lấy ra một chiếc hộp trang sức nhung cao cấp rồi đưa cho Dạ Đình Sâm.

Hắn đón lấy rồi mở hộp.

Sau khi lấy dây chuyền về, Trần Lạc chưa từng mở ra, lúc này anh tranh thủ nhìn xem, ngay lập tức thốt lên:

- Sợi dây chuyền này sợ rằng vô giá, mẹ của phu nhân rốt cuộc là ai mà có thể để lại thứ di vật quý như vậy? Có thể trở thành thư ký của Dạ Đình Sâm đã không phải người thường, Trần Lạc cũng xuất thân thế gia, tốt nghiệp đại học danh tiếng chứ chẳng phải nhóc nghèo gì.

Cậu đã theo Dạ Đình Sâm nhiều năm, được mở rộng tầm mắt không ít, đồng thời cũng biết xem hàng, nhìn cách cắt kim cương và độ sáng của chúng, Trần Lạc lập tức biết thứ này giá trị không tầm thường.

Trước đó, tại hội quán Baker, Dạ Đình Sâm đã ra giá tới tám chữ số, Trần Lạc vốn cho rằng hắn chỉ muốn lấy dây chuyền để làm vui lòng Nhạc Yên Nhi, thế nhưng lúc này cậu ta mới hiểu giá trị của sợi dây chuyền này thực sự đáng chừng đó.

Nghe thấy câu hỏi của Trần Lạc, chẳng biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt Dạ Đình Sâm tối lại như một đầm lầy sâu thẳm.

  • Học qua lịch sử châu báu thế giới chưa?
  • Rồi ạ.
Triết học, âm nhạc, giám định châu báu là những môn học không có giá trị với người thường, thế nhưng đây lại những môn bắt buộc với giới thượng lưu.

Dù gia tộc của Trần Lạc kém xa nhà họ Dạ, thế nhưng cậu cũng tìm hiểu sơ qua về những môn học này.

- Hai mươi năm trước, bậc thầy châu báu xuất sắc nhất nước Bỉ là ngài Roger đã có được một viên kim cương nặng tới mười carat.

Dạ Đình Sâm vừa bắt đầu, Trần Lạc đã biết hắn định nói gì, bỗng ngộ ra:

- Vâng, viên kim cương này rất đáng giá, thế nhưng ngài Roger không đấu giá mà bỏ ra một năm để cắt viên kim cương lớn này thành một ngàn viên kim cương nhỏ, bảo đảm mỗi viên đều được cắt tám cạnh hoàn mỹ nhất, sau đó mất thêm một năm để khảm nạm những viên kim cương nhỏ này, chế tác một sợi dây chuyền.

Nhưng sợi dây này vừa ra mắt đã lập tức được bán đi, không có mấy người từng nhìn thấy.

Dạ Đình Sâm thản nhiên nói:

- Đây chính là sợi dây chuyền đó, Biển Sao.

Trần Lạc hít sâu.

Cậu lại nhìn dây chuyền, ánh mắt càng thay đổi.

Mặt dây chuyền là một hình tam giác lưới ngược, mỗi viên kim cương đều được cắt vừa khít, dù nhìn từ bất cứ góc độ nào cũng thấy lóa mắt, dường như có thể thấy được cả một biển sao lấp lánh.

Quả là đẹp như tên của nó, Biển Sao.

Trần Lạc vốn cảm thấy chẳng qua là chất liệu dây chuyền này tốt mà thôi, nhưng nếu đây thực sự là sợi dây chuyền mà ngài Roger làm ra thì công nghệ ẩn chứa trong nó còn đáng giá hơn bản thân những viên kim cương kia nhiều, giá trị của sợi dây này giờ đã không thể dùng tiền tài để cân nhắc nữa rồi.

Trần Lạc chần chứ:

- Vậy mà thiếu phu nhân lại có được sợi dây này...

Những lời sau đó, Trần Lạc không dám nói.

Nhưng cậu nghĩ tới được thì Dạ Đình Sâm cũng nghĩ tới được.

Dạ Đình Sâm nhìn dây chuyền thất thần, chẳng biết đang nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, lông mày vốn nhíu của hắn giãn ra, nói với Trần Lạc:

- Đi điều tra tiếp đi, lần này bắt đầu từ mẹ cô ấy.

Trần Lạc lập tức gật đầu:

- Vâng.

Trên đại lộ với dòng xe như vô tận, Lâm Đông Lục đã vượt đèn đỏ hai lần, chiếc Porsche lao đi như một mũi tên.

Trong xe, khuôn mặt vốn tuấn tú dịu dàng của anh giờ đã tràn ngập lo lắng.

Mấy sợi tóc mái rủ xuống, xòa vào mắt anh tạo thành một khoảng tối khiến Lâm Đông Lục toát ra vẻ hung ác nham hiểm khó thấy.

Nửa giờ trước, khi đang họp ở công ty, anh ta bất ngờ nhận được tin nhắn báo đồ mình cất giữ trong tủ bảo hiểm đã bị lấy đi.

Không tin vào tai mình, anh lập tức cho tạm dừng buổi họp rồi gọi cho ngân hàng, nhận được câu trả lời chắc chắn là người kia dùng vân tay của mình để lấy đồ, đồng thời cũng nói rằng hắn được anh ủy thác.

Vân tay mỗi người một khác, người có thể dễ dàng nắm tay Lâm Đông Lục, lấy vân tay anh trong khi anh không để ý, chỉ có một người.

Đó là người vợ mà anh sớm chiều ở chung, Bạch Nhược Mai.

Dù cho đúng hay không, anh cũng phải gặp Bạch Nhược Mai ngay lập tức để hỏi cho rõ.

Vậy nên anh kết thúc buổi họp sớm, điên cuồng lái xe, chỉ muốn về nhà thật nhanh.

Vừa lái xe vào biệt thự, điện thoại của Lâm Đông Lục vang lên.

Anh nhìn thấy số của Bạch Nhược Mai, ánh mắt tối sầm lại, vẻ điên cuồng xuất hiện.

Dừng xe, Lâm Đông Lục nghe điện thoại.

- Chồng ơi, hôm nay anh có tăng ca không? Bao giờ mới về thế? Giọng Bạch Nhược Mai vẫn dịu dàng như thường ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.