Chanh Chua

Chương 67: Bố




Joanna vẫn chưa từ bỏ ý định, cô ta cảm thấy cuộc hôn nhân này của Dạ Đình Sâm chắc chắn có điều mờ ám.

Dạ Đình Sâm trả lời ngắn gọn rõ ràng:
  • Hôn nhân của chúng tôi là hôn nhân bí mật.
  • Anh không muốn nói với người khác là mình kết hôn rồi à? Có chuyện gì khó nói sao?
Joanna nghĩ đến yêu cầu nghiêm khắc của Dạ phu nhân, còn có cuộc chiến tranh giành quyền lực biến hóa liên tục trong nhà họ Dạ, lòng lại dấy lên hy vọng.

Có lẽ, cũng giống như trên phim vậy, Dạ Đình Sâm lấy cô gái này chỉ là vì lấy được lợi ích nào đó từ cô mà thôi, nếu không sao chuyện kết hôn lớn thế này mà hắn lại không muốn công khai.

Nghe thấy câu hỏi của Joanna, ánh mắt Dạ Đình Sâm nhìn vào cánh cửa nhà bếp nơi mà Nhạc Yên Nhi biến mất.

Dường như là nghĩ đến cảnh thân ảnh nhỏ nhắn của cô bận rộn trong bếp, trong mắt hắn lộ ra ý cười.

Biểu cảm của hắn vẫn lạnh lùng hờ hững, nhưng hơi thở quanh người đã khác, không còn sự cứng nhắc như băng tuyết nữa mà là vẻ ôn hòa Joanna chưa từng nhìn thấy.

Giống như ánh nắng ấm áp vào ngày đông vậy.

Nhưng ánh nắng này không chiếu vào cô ta.

Dạ Đình Sâm mỉm cười:

- Sẽ công khai, chỉ là chưa tới lúc mà thôi.

Joanna thấy biểu cảm trên gương mặt Dạ Đình Sâm trong lòng lập tức run lên, không thể tiếp tục tự lừa mình dối người nữa.

Không thể không thừa nhận, Dạ Đình Sâm có lẽ thật sự rất yêu cô vợ này.

Nhưng dù cho hiểu được sự thật này cũng không có nghĩa là Joanna bỏ cuộc, cô ta vội vàng nói:

- Vậy Y Bạch thì sao, anh không quan tâm đến Y Bạch nữa à? Châm chọc làm sao, ngày trước cô ta mong Mạnh Y Bạch biến mất, nhưng bây giờ cô ta lại vô cùng hy vọng trái tim Dạ Đình Sâm còn có chỗ cho Mạnh Y Bạch.

Vì Nhạc Yên Nhi là đối thủ mạnh hơn Mạnh Y Bạch rất nhiều.

- Tôi vẫn sẽ tiếp tục tìm cô ấy.

Nhắc đến Mạnh Y Bạch, nụ cười của Dạ Đình Sâm nhạt đi.

Thấy Dạ Đình Sâm không hề từ bỏ việc tìm Mạnh Y Bạch, trong lòng Joanna mừng rỡ, vội nói:

- Vậy sau khi tìm thấy cô ấy thì sao? Anh bảo cô ấy phải làm sao? Giữa hai người có hôn ước, Y Bạch lại thích anh như thế… Lúc này Nhạc Yên Nhi bưng khay đồ uống đi từ trong bếp ra, khóe mắt Joanna liếc qua, không nói gì nữa, nuốt hết những lời phía sau xuống.

Nhạc Yên Nhi dường như hoàn toàn không phát hiện ra không khí quái dị trong phòng khách, cô đặt mấy chiếc ly trong khay xuống trước mặt hai người.

- Nếm thử xem hồng trà hôm nay em pha thế nào đi? Nhạc Yên Nhi cười hì hì nói với Dạ Đình Sâm.

Joanna ngồi ở bên cạnh, nhìn gương mặt vô tội của Nhạc Yên Nhi, căm phẫn trong lòng như muốn trào lên, xé nát gương mặt của cô ta.

Cô ta đợi bao nhiêu năm, mong chờ bao nhiêu năm như thế, bày đủ mọi mưu kế, cuối cùng lại để Nhạc Yên Nhi làm ngư ông đắc lợi.

Sao cô ta có thể cam tâm đây?! Hai người uống một ngụm, Nhạc Yên Nhi lại nói với Joanna:

- Tôi đi chuẩn bị một ít hoa quả cho cô nhé.

Thực ra những việc này vốn đều có người giúp việc làm thay, hôm nay Nhạc Yên Nhi tự làm mọi việc thế này là để thể hiện, cô mới là nữ chủ nhân của cái nhà này.

Joanna nghẹn họng, cô ta sắp tức chết rồi, nhưng lại không thể biểu hiện ra.

Đợi Nhạc Yên Nhi lại rời đi lần nữa, cô ta mới nói với Dạ Đình Sâm:

- Trước anh nói anh không có vị hôn thê, em còn thấy rất vui vì em điều tra được tin tức của Y Bạch, đợi cô ấy quay về, hai người có thể ở bên nhau rồi.

Nhưng bây giờ em lại mong rằng Đỗ Hồng Tuyết không phải là Y Bạch, nếu không với tính cách của cô ấy, biết được anh đã cưới người khác chắc chắn sẽ rất đau lòng.

Trên gương mặt Joanna tràn đầy tức giận, dường như cô ta thật sự là người chị em tốt luôn suy nghĩ cho bạn mình.

Dạ Đình Sâm bưng tách hồng trà Ceylon trên bàn lên nhấp nhẹ một ngụm, rũ mắt xuống, che đi vẻ lạnh lùng nơi đáy mắt.

- Tạm thời không nói đến việc Đỗ Hồng Tuyết có phải Y Bạch không, cho dù thật sự đúng đi chăng nữa, tôi cũng sẽ tự mình giải thích rõ.

Joanna thầm hận, chẳng lẽ trong lòng hắn Nhạc Yên Nhi quan trọng đến thế ư? Cô ta mang theo tia hy vọng cuối cùng, nói:

- Vậy nếu như Y Bạch thật sự trở về, hơn nữa cô ấy vẫn còn thích anh thì anh có ly hôn với Nhạc Yên Nhi không?

- Không bao giờ.

Dạ Đình Sâm không cần suy nghĩ liền trả lời ngay, trong giọng nói tràn ngập sự quả quyết:

- Tôi đã cưới cô ấy thì sẽ không buông tay.

Lời nói của Dạ Đình Sâm khiến cho Joanna hít phải một ngụm khí lạnh, cô ta cảm thấy trái tim mình đau đớn như nát vụn ra.

Joanna cầm ly soda ở trên bàn lên, ngẩng đầu tu một hớp lớn để che giấu sự thất thố của bản thân.

Dòng nước mát lạnh tràn vào cổ họng như đóng băng tâm can của cô ta lại.

Chỉ trong thời gian hai người nói vài câu, Nhạc Yên Nhi đã bê đĩa hoa quả từ trong bếp ra.

Lần này, hiển nhiên cô đã phát hiện không khí trong phòng khách có chút quái lạ, cô nhìn vào vẻ mặt lạnh lùng hờ hững của Dạ Đình Sâm rồi lại nhìn sang gương mặt trắng bệch của Joanna, cảm thấy hơi nghi hoặc.

Nhưng có người ngoài ở đây nên cô không hỏi ngay, mà chỉ đặt đĩa hoa quả xuống rồi ngồi cạnh Dạ Đình Sâm.

Hắn giơ tay ra, vòng qua eo của cô một cách quen thuộc, ôm lấy cô vào trong lòng, giống như những lúc hai người ngồi trên sofa xem TV vậy, hoàn toàn không vì có người ngoài ở đây mà ngại ngùng.

Hai mắt Joanna tối lại, Dạ Đình Sâm làm như không thấy, hờ hững hỏi:

- Lần này cô đến thành phố A làm gì? Joanna miễn cưỡng mỉm cười:

- Sau khi em tra được chuyện bức ảnh thì muốn về nước xác nhận lại,vừa đúng lúc trong nhà cũng có mối làm ăn cần bàn bạc, daddy liền giao vụ này cho em.

Cô ta nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng thực ra mối làm ăn này phải xin xỏ rất lâu ông Kiều mới giao cho cô ta.

Chỉ có như thế thì cô ta mới có lý do danh chính ngôn thuận để về nước, mới có thể ở bên cạnh hắn lâu hơn.

Dạ Đình Sâm gật đầu:

- Cô nhiều năm không về rồi, có thể đi dạo loanh quanh ở thành phố A, tôi sẽ bảo Trần Lạc làm hướng dẫn viên cho cô.

Lúc Dạ Đình Sâm nói chuyện vẫn không hề buông tay ra, Joanna nhìn thấy hai người ôm nhau thân mật như thế thì tim đau giống như bị kim châm.

Cô ta không nhịn được lên tiếng:

- Anh chữa khỏi chướng ngại tâm lý rồi à? Năm đó đội ngũ bác sĩ tâm lý tốt nhất cả nước cũng không có cách chữa khỏi cho Dạ Đình Sâm, hắn không thể gần gũi với phụ nữ, sao mới chỉ mấy năm mà lại có thể thân mật với Nhạc Yên Nhi như thế rồi?

- Chưa khỏi.

Dạ Đình Sâm trả lời hờ hững.

Câu nói này khiến lòng Joanna nặng nề hơn.

Nói cách khác, với người khác hắn vẫn có chướng ngại tâm lý, chỉ có mỗi mình người phụ nữ này là ngoại lệ thôi sao? Dựa vào cái gì chứ? Người phụ nữ này chẳng qua chỉ là mọt người không rõ từ đâu chui ra, cô mới là người bầu bạn với Dạ Đình Sâm lâu nhất! Trong chớp mắt, lòng Joanna tràn ngập sự không cam và ghen tị.

- Hôm nay cô tới làm gì? Dạ Đình Sâm hỏi.

Joanna bị câu hỏi của hắn làm hồi hồn, cô ta che giấu cảm xúc dưới đáy mắt, trả lời như không có chuyện gì:

- Lúc ở khách sạn có một thứ quên không đưa cho anh, vì thế em bảo Mike đưa em qua đây.

Mike là cấp dưới mà Dạ Đình Sâm sắp xếp cho Joanna, phụ trách mọi chuyện của cô ta trong thời gian cô ta ở thành phố A này.

Nhạc Yên Nhi ngồi ở một bên hai mắt lóe lên.

Khách sạn ư? Dạ Đình Sâm đi khách sạn với Joanna lúc nào thế? Không phải hắn rất ghét phụ nữ sao, sao lại có vẻ như có quan hệ rất tốt với cái cô Joanna này vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.