Chanh Chua

Chương 18: Trình Dục Uy Hắn Chính Là Lẽ Phải




Dạ Đình Sâm quét mắt về phía cổ Nhạc Yên Nhi:

- Cô nghĩ nhìn cô thế này mà quay phim được à? Nhạc Yên Nhi vốn không biết ý hắn là gì, thế nhưng thấy vị trí mà hắn nhìn, cô mới bừng tỉnh.

Trên cổ cô toàn là dấu hôn và vết ứ máu, dùng đồ trang điểm hoàn toàn không che được, lại thêm ánh đèn cao áp trong đoàn phim thì lại càng không thể giấu giếm.

Nhạc Yên Nhi cảm thấy khó xử, cô vừa xấu hổ vừa giận dữ, những dấu vết trên người cô là do ai mà ra? Hắn còn có mặt mũi nhắc đến à?

- Được, kể cả tôi không tới đoàn phim thì tôi cũng muốn ra ngoài.

Nhạc Yên Nhi cắn răng đồng ý, dừng một chút, cô lại nhấn mạnh:

- Dù sao tôi cũng không muốn ở cùng một không gian với anh!

- Quản gia Thẩm, sắp xếp xe.

Dạ Đình Sâm lạnh nhạt ra lệnh, giọng điệu như đang giải quyết công việc.

Quản gia Thẩm, người đã nhìn hắn lớn lên lại hiểu rất rõ rằng lúc này Dạ Đình Sâm là người khó chịu nhất.

Khi nãy, ở trong bếp, bất kể bước nấu nướng nào, Dạ Đình Sâm cũng không để người khác đụng tay, toàn bộ là do hắn tự mình hoàn thành.

Thiếu gia của ông, thiếu gia tôn quý của ông lại khẽ cười, dáng vẻ dịu dàng, khuôn mặt hạnh phúc nấu cơm cho một cô gái, đây là đãi ngộ ngay cả Nữ hoàng Anh cũng không có.

Nhưng kết quả lại thành như vậy.

Dạ Đình Sâm đã nói, đương nhiên quản gia Thẩm phải làm theo, ông thầm thở dài, đưa Nhạc Yên Nhi đi.

Nhạc Yên Nhi bước thẳng ra ngoài, vừa mới ra tới cửa phòng ăn, giọng điệu lạnh tanh của Dạ Đình Sâm lại vang lên:

- Trước mười giờ tối, tôi muốn thấy cô đã ở biệt thự.

Nghe vậy, Nhạc Yên Nhi quay đầu, khó chịu lên tiếng:

- Sao, ngay cả quyền ngủ bên ngoài mà tôi cũng không có à? Dạ Đình Sâm, anh không thể hạn chế tự do của tôi được.

- Cô đã có liên hệ với Anjoye thì hẳn cũng biết chuyện người của gia tộc tới thành phố A, là người hợp tác với tôi, chẳng lẽ cô không giúp tôi diễn cho xong vở kịch này được ư? Nhạc Yên Nhi run lên, cô muốn phản bác nhưng không thể thốt thành lời.

Lúc này, hẳn là cô nên mạnh mẽ nói cô không muốn hợp tác với Dạ Đình Sâm nữa, hợp đồng hết hiệu lực rồi, về sau ai đi đường nấy, không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Nhưng cô không thể.

Sợi dây chuyền kia quá quan trọng với Nhạc Yên Nhi, cô không thể mạo hiểm, nhất định phải lấy lại được nó.

Còn Dạ Đình Sâm chính là người có khả năng lớn nhất giúp cô có lại được sợi dây chuyền.

Nhạc Yên Nhi cười tự giễu, cô hiểu rằng ở trước mặt hắn, cô mãi mãi thua kém một bậc.

Giữa bọn họ là khoảng cách về giai cấp, bình đẳng sao được? Nhạc Yên Nhi không đôi co nữa, cô đi thẳng về phía cửa, quản gia Thẩm không ngờ thái độ của cô lại như vậy, ông sửng sốt rồi mới vội đuổi theo.

Ánh nắng bên ngoài biệt thự chói chang, chiếu rọi lên Nhạc Yên nhi, cảm giác ấm áp khiến cô thấy như mình vừa sống lại.

Quản gia Thẩm chuẩn bị xe cho Nhạc Yên Nhi rồi tự mở cửa xe cho cô, chờ tới khi cô ổn định vị trí, chuẩn bị đóng cửa lại thì ông mới do dự lên tiếng:

- Thiếu phu nhân, cô trách oan cho thiếu gia rồi, bữa sáng nay là thiếu gia chuẩn bị cho cô đấy.

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì sững người, dường như cô không hiểu ý quản gia Thẩm.

Dạ Đình Sâm làm gì vậy? Đền bù ư? Hắn cảm thấy thiếu gia cao quý tự xuống bếp nấu cho mình bữa cơm thì mình nên cảm động rớt nước mắt à? Nghĩ tới bát mì trứng gà cà chua khi nãy mình đã ăn hết, cô không nhớ nổi mùi vị của nó, vậy nên Nhạc Yên Nhi không cảm thấy việc Dạ Đình Sâm nấu cho mình một bữa cơm có thể đền bù được tổn thương hắn gây ra.

Nhạc Yên Nhi hít sâu, một lúc lâu sau, cô mới bình tĩnh nói:

- Tôi biết rồi, quản gia Thẩm, ông vào nhà đi.

Quản gia Thẩm lúng túng, ông chỉ đành nhìn xe rời đi rồi thở dài thườn thượt, bắt đầu cảm thấy lo lắng cho thiếu gia nhà mình.

Chuyện của thiếu gia thực sự đáng lo.

Quản gia Thẩm quay vào biệt thự, thấy Dạ Đình Sâm vẫn ngồi trước bàn ăn, xuất thần nhìn bát mì của Nhạc Yên Nhi.

Bữa sáng nóng hổi đã nguội từ lâu, cũng giống như Dạ Đình Sâm vậy, tấm lòng nồng nhiệt bày ra đó nhưng tiếc thay người ta không cần.

Quản gia Thẩm cảm thấy khó chịu, ông nói:

- Thiếu gia, ngài vẫn chưa ăn mà, dù gì cũng ăn một chút đi, tôi bảo nhà bếp hâm lại cho ngài.

Chẳng ngờ, Dạ Đình Sâm quả quyết:

- Đổ hết đi.

Nói xong, hắn đứng dậy, dáng người bước lên tầng hai vẫn thẳng tắp nhưng lại lộ ra vẻ cô đơn khó tả.

Quản gia Thẩm lắc đầu bất đắc dĩ, ông đành nói với mợ Trương:

- Còn không mau xử lý đi.

Ra khỏi biệt thự, kỳ thực Nhạc Yên Nhi cũng không biết mình nên đi đâu nữa.

Cô để lái xe đi tự do, nhìn dòng xe cộ hối hả bên ngoài, Nhạc Yên Nhi có cảm giác chẳng biết nên đi đâu về đâu.

Cuộc sống của mình tại sao lại biến thành thế này? Đúng, Anjoye! Anh ta lừa mình như vậy, chẳng lẽ mình còn không thể tìm anh ta đòi một câu trả lời thỏa đáng hay sao? Nhạc Yên Nhi có mục tiêu thì lập tức khôi phục lại, cô bảo tài xế đi tới trung tâm thương mại gần nhất.

Lấy cớ mình muốn đi dạo rồi cho tài xế về trước.

Vừa xuống xe, Nhạc Yên Nhi đã tìm được một nơi yên tĩnh, cô gọi cho Anjoye.

Anjoye nghe máy rất nhanh.

- Chị, sao thế? Dạ Đình Sâm vẫn giận chị à? Giọng nói của Anjoye vẫn như thường ngày, không hề thay đổi.

Nhưng bây giờ, nghe thấy giọng anh ta, cô chỉ thấy hận.

Cô nắm chặt điện thoại, lạnh nhạt hỏi:

- Anjoye, vì sao cậu phải lừa tôi? Anjoye ngạc nhiên hỏi:

- Chị, chị nói gì thế? Em lừa chị cái gì? Sao em không hiểu gì cả? Nhạc Yên Nhi nghiến răng nghiến lợi:

- Dạ Đình Sâm không phải đồng tính! Cậu còn muốn lừa tôi đến khi nào? Đầu dây bên kia yên lặng một hồi rồi Anjoye mới lên tiếng:

- Chị biết rồi à? Nhạc Yên Nhi nói tiếp:

- Rốt cuộc thì cậu là ai? Tính hướng của Dạ Đình Sâm bình thường, vậy cậu không thể là người yêu anh ta, rốt cuộc thì cậu là ai? Có mục đích gì? Cậu lừa tôi lâu như vậy, giờ cũng nên cho tôi một câu trả lời thỏa đáng chứ? Anjoye cân nhắc một lát, dường như đã quyết tâm lên tiếng:

- Chuyện này rất phức tạp, không thể nói rõ trong điện thoại được, thế này đi, chị nói cho em biết chị đang ở đâu, em sẽ đến đón chị, chúng ta gặp mặt rồi nói.

Mặc dù không có được đáp án ngay lập tức nhưng chí ít thì Anjoye cũng đồng ý giải thích, vậy nên Nhạc Yên Nhi lập tức thông báo địa chỉ của trung tâm thương mại với Anjoye.

- Chị, chị chờ em một lát, em tới ngay đây.

Nói xong liền cúp máy.

Nhạc Yên Nhi ngồi trên ghế chờ ở tầng một, chẳng biết vì sao cô có dự cảm không lành.

Càng nghĩ càng thấy đằng sau Anjoye là một âm mưu lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.