Chanh Chua

Chương 12: Tôi Với Anh Là Gì Của Nhau




Quản gia Thẩm nói tiếp:

- Đúng thế, vậy nên khi thiếu gia không vui sẽ thích uống hồng trà Ceylon thì tôi đoán là do ngài ấy vô thức bắt chước thói quen của lão gia, dùng việc này để gửi nỗi nhớ thôi.

Nghe quản gia Thẩm nói vậy, Nhạc Yên Nhi đau lòng tới độ gần như không thở nổi.

Cô luôn cảm thấy mình rất bi thảm, nhưng ít ra thì khi mẹ qua đời cô cũng đã mười hai tuổi, Dạ Đình Sâm lại mới tám tuổi đã mất đi người cha mình luôn sùng bái, còn phải đối mặt với áp lực từ mọi phía của gia tộc, ép bản thân phải trưởng thành mau chóng, Nhạc Yên Nhi cảm thấy vô cùng đau lòng vì đứa bé trai bất lực kia.

Càng hiểu rõ Dạ Đình Sâm, cô càng hiểu được vì sao hắn lại có tính cách lạnh lùng, cô độc và quyết tuyệt như vậy.

- Quản gia Thẩm, dạy tôi pha trà đi, tôi phải xin lỗi Dạ Đình Sâm cẩn thận mới được.

Nhạc Yên Nhi trịnh trọng nói.

Quản gia Thẩm lộ vẻ vui mừng, gật gật đầu:

- Được.

Vợ chồng trẻ ấy mà, mâu thuẫn cãi nhau là việc rất bình thường, chỉ cần có thể làm hòa là tốt rồi.

Vì đảm bảo thành ý cho lời xin lỗi, từ đầu đến cuối, quản gia Thẩm chỉ nói quá trình chứ không hề nhúng tay, mỗi một công đoạn đều do Nhạc Yên Nhi tự tay thực hiện, phải mất thời gian rất lâu mới pha xong một bình hồng trà Ceylon hoàn hảo.

Nhạc Yên Nhi đặt ấm và chén trà bằng gốm lên khay, bưng lên lầu.

Tới trước cửa thư phòng của Dạ Đình Sâm, cô do dự một lát mới nhẹ nhàng gõ cửa.

Bên trong không có bất kỳ tiếng động nào.

Nhạc Yên Nhi đành phải gõ mạnh hơn, cô lên tiếng:

- Này, Dạ Đình Sâm, tôi pha ấm trà...

Bên trong vẫn im phăng phắc, nếu không phải quản gia Thẩm đã nói Dạ Đình Sâm vừa về đã vào thư phòng ngay, cô thật sự sẽ hoài nghi chuyện trong phòng có người hay không.

Nhạc Yên Nhi cắn môi, đối mặt với thất bại thế này cô lại càng quật cường.

- Bây giờ anh bận, vậy tôi sẽ chờ anh ngoài cửa nhé.

Hắn đã không để mình vào, vậy mình ở ngoài cửa chờ là được rồi, dù sao mình không tin hắn có thể ở trong đó cả đêm không ra! Thời gian chầm chậm trôi qua, bóng đêm dần nặng nề.

Trong cuộc họp qua video, Ân Duyên Tây vốn đang nghiêm túc thảo luận công việc với Dạ Đình Sâm nhưng khi thấy biểu lộ của hắn lạnh lùng hơn, gã nhìn đồng hồ, nghi ngờ nhướng mày:

- Hừ, trong nước bây giờ là hơn mười hai giờ đêm, anh không phải ở bên cô vợ nhỏ của anh à? Dạ Đình Sâm không thèm chớp mắt, vẫn lạnh nhạt như cũ:

- Đã nghĩ kỹ hợp đồng chưa? Hay là cậu thấy lợi nhuận dành cho Eculid cao quá, cần phải giảm ba phần nữa? Mặc dù không bộc lộ chút nào, nhưng ở nơi camera không quay tới, bút trong tay hắn dừng hẳn lại.

Trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc lạ lùng.

Bên ngoài đã không còn âm thanh, muộn thế này rồi, hẳn cô ấy đã về phòng.

- Ái chà chà, sao lại giống oán phu phòng không gối chiếc thế, vừa nhắc đến đã nổi khùng, lại còn dùng lợi nhuận để uy hiếp em nữa.

Hai hôm trước còn tình cảm dạt dào gọi điện thoại cho nhau cơ mà, sao nào, giờ không gọi nữa à? Âu Duyên Tây ung dung khoanh tay trước ngực, nhàn nhã tựa lưng vào ghế, thái độ sợ thiên hạ không loạn.

Âu Duyên Tây đã quen Dạ Đình Sâm hơn hai mươi năm, họ thực sự là anh em tốt, gã rất hiểu tính hắn, vậy nên chẳng hề bận tâm đến lời đe dọa của Dạ Đình Sâm.

Gã nói khi trước, lúc Nhạc Yên Nhi còn đang trong đoàn phim, bất luận Dạ Đình Sâm làm gì cũng sẽ gọi cho cô trước khi đi ngủ, Âu Duyên Tây may mắn gặp được hẳn hai lần.

- Để em đoán xem nào, khi trước nhắc tới cô vợ bé nhỏ của anh, gương mặt anh còn hạnh phúc không giấu nổi, bây giờ lại biến thành núi băng, em đoán là cãi nhau với chị dâu hả? Lời này chạm đúng nỗi đau của hắn, Dạ Đình Sâm ném văn kiện trong tay xuống bàn, một tiếng "bộp" vang lên.

Đôi mắt đen lúc này rất lạnh.

- Cậu, nói nhiều quá.

Người bình thường thấy Dạ Đình Sâm thế này hẳn đã sớm quỳ xuống xin tha thứ, nhưng Âu Duyên Tây là bạn từ nhỏ của hắn, vẫn có thể đắc ý cười:

- Được rồi, muộn rồi đấy, anh mau đến bên tiểu mỹ nhân của anh đi kẻo lại dục cầu bất mãn, nổi giận với em.

Nhưng mà nhắc mới nhớ, em càng ngày càng cảm thấy hứng thú với Nhạc Yên Nhi đấy, chẳng ngờ có một cô gái trị được anh.

Lời còn chưa dứt, Dạ Đình Sâm đã phiền đến độ tắt bụp video.

Nguồn âm thanh duy nhất trong phòng đã bị tắt đi, chỉ trong tích tắc, căn phòng rơi vào an tĩnh đến đáng sợ.

Dạ Đình Sâm nhìn máy tính, lúc này hắn đã không còn tâm trạng nào để làm việc nữa.

Trời đã sắp rạng sáng, trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Yên Nhi, khi cô cười, khi cô khóc, khi cô quật cường ngẩng đầu cãi nhau với hắn, mọi hình ảnh đều thật rõ ràng.

Càng nghĩ càng thấy nôn nóng, hắn phiền muộn mở mắt.

Rõ ràng là đang giận nhưng lại không thể ngăn lòng mình nhớ đến cô, lại nhớ tới cả những thứ mà cô muốn, Dạ Đình Sâm nghĩ hẳn là mình thiếu nợ cô ấy rồi.

Hắn rút di động ra, gửi một tin nhắn.

"Bằng bất cứ giá nào, phải có được sợi dây chuyền Biển Sao đã không bán ở hội đấu giá." Tin nhắn đã gửi, Dạ Đình Sâm cảm thấy khó chịu trong lòng cũng vơi đi chút ít, hắn chỉnh sửa lại tài liệu trước mặt, chuẩn bị lấy một bình rượu để cho đầu óc mình bình tĩnh lại.

Kết quả, vừa mở cửa thư phòng, chân dài còn chưa bước ra ngoài, hắn đã thấy một bóng người nhỏ bé cuộn bên góc tường như chú mèo con, ngủ thiếp đi.

Nhạc Yên Nhi vẫn mặc bộ lễ phục mỏng kia, hình như vì lạnh nên cô co ro, khay hồng trà Ceylon đặt trên sàn đã sớm nguội lạnh.

Cô ấy chờ tới tận bây giờ ư? Vừa nghĩ thế, Dạ Đình Sâm cảm thấy trái tim mình như bị ai bóp nghẹt, cảm giác xót xa trong lòng dâng lên, ánh mắt lạnh băng cũng thành ấm áp.

Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh cô, cẩn thận ngắm nhìn dung nhan cô khi ngủ.

Hẳn là vì ngủ trên sàn nhà khó chịu, lông mày cô nhíu lại, dường như trong mộng cũng không vui.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ mệt mỏi của cô, Dạ Đình Sâm cảm thấy rất đau lòng, hắn nhíu mày, khẽ lên tiếng:

- Nếu phải xin lỗi tôi thì còn chọc giận tôi làm gì? Tại sao lại nói những lời gây tổn thương như vậy? Nhạc Yên Nhi đang ngủ say, tất nhiên cô không trả lời hắn.

Dạ Đình Sâm cũng không cần câu trả lời của cô, thấy cô đợi ngoài cửa lâu như vậy, cơn giận cả tối của hắn đã biến mất.

Đáng sợ làm sao, bất luận là em nói những lời gây tổn thương thế nào, làm những việc quá đáng thế nào, tôi cũng không thể thật sự nổi giận với em, chỉ cần thấy bộ dáng ngoan ngoãn của em, tất cả sự giận dữ của tôi đều sẽ tan thành mây khói.

Đây chính là nét hấp dẫn đặc biệt của Nhạc Yên Nhi, Dạ Đình Sâm gần như không thể chống đỡ nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.