Chàng Vệ Sĩ Bá Đạo Của Nữ Hoàng Bạch Đạo

Chương 50




Tài Bá giống như nhìn thấu tâm tư của ta, thuận miệng nói: “Để lão tiễn ông ấy một đoạn, Phong cô nương đi xem thiếu gia nhà lão đi, tránh cho thiếu gia làm ra cái gì việc ngu ngốc.”

Ta gật đầu, không cần nghĩ nhiều, xoay người đuổi theo Tiêu Nặc. Một đường này tiến vào, nhắm thẳng hướng Tiêu phủ mà đi. Tiêu Nặc hắn sẽ không phải là muốn...

Lúc đuổi tới ngoài cửa gian nhà chính, vừa vặn thấy Tiêu Nặc đẩy cửa, ta một chữ “đừng” nghẹn trong yết hầu, đây chính là muốn ngăn trở cũng không còn kịp nữa, trong lòng thầm than, đành phải đi theo vào.

Trên bệ cửa sổ phía tây đại đường đặt một chậu hải đường đẹp đẽ mà đặc sắc, dưới ánh mặt trời càng hiển lộ thướt tha. Một người tay cầm kéo nhỏ, đang tu bổ cành lá cho nó, lá cây nùng lục, mà tay hắn thon dài trắng nõn, nhu mì xinh đẹp như nữ tử, trong nhất cử nhất động đều tao nhã đến cực điểm.

Tiêu Nặc trông thấy người nọ, liền như vậy chăm chú quan sát hắn, trong ánh mắt muôn vàn cảm xúc, ào ào xuất hiện.

“Xoạt” một tiếng vang nhỏ, một đóa hải đường xinh đẹp kia bị hắn một phát cắt hạ, không biết vì sao, ta cả người run lên, phảng phất như nhát cắt kia, không phải là cắt hải đường, mà là tâm của ta.

Người nọ chắp tay sau lưng, đem nhánh hải đường cắm vào trong bình thủy tinh ở một bên, lúc này mới quay đầu lại mỉm cười nói: “Tam đệ.”

Hắn mặt mày nho nhã khí chất thanh cao, cả thanh âm nói chuyện cũng đều ôn nhuận chứa đầy cảm tình, mà ta lại không rét mà run.

Tiêu Mạch.

Công tử Tiêu Mạch được người đời thừa nhận có vẻ đẹp thanh nhã, giờ khắc này, hắn đứng ở phía trước cửa sổ, ánh mặt trời vương lên một bên mặt, tóc, cùng quần áo của hắn, nảy sinh ra một loại xa cách u buồn, dường như cho tới bây giờ chưa từng nhận thức qua.

“Tam đệ, “ hắn cười, cười như gió xuân, “Đệ tới thật vừa vặn, nói đến vui chơi ăn uống, toàn bộ khắp Thành Trăm Dặm đệ là tinh tường nhất, qua giúp đại ca nhìn thử xem, bình này nên cắm hoa như thế nào?”

Tiêu Nặc không thèm liếc sang hoa, vẫn như trước nhìn chằm chằm vào mắt hắn mà nói: “Hoa nở trong chậu đẹp như vậy, vì sao muốn cắt nó xuống? Cũng là ngắm hoa, trong chậu hay trong bình, có gì khác biệt?”

Tiêu Mạch mỉm cười nói: “Lời ấy sai rồi, hoa ở trong chậu, lá đầy đất bẩn, có gì mỹ cảm? Cắm vào bình, thủy tinh trong sáng, đóa hoa trong suốt, hợp nhau lại càng tăng thêm sức hút, thanh nhã vô cùng.” Nói xong, nhấc lấy chiếc khăn lụa bên cạnh lau đi vết bùn đất cực kỳ bé nhỏ trên tay.

Quả nhiên, một đôi tay thật sạch sẽ a! Ta cắn môi dưới, trong lòng bốc lên một luồng lửa giận, đang định mở miệng, Tiêu Nặc đã đi trước ta một bước: “Vì sao phải giết Cố Tử Ngang?”

Tiêu Mạch nhướng cao chân mi, có vẻ rất kinh ngạc: “Tam đệ không xem bố cáo của huynh à? Hắn gây hại cho bá tánh, tội này đáng tru diệt.”

“Đại ca làm thế nào biết được việc này?”

“Hắc Hổ bỏ gian tà theo chính nghĩa báo lại cho huynh biết.”

“Vậy Hắc Hổ kia đâu?”

Tiêu Mạch thở dài nói: “Ai, mới vừa rồi ta cho hắn lui xuống ăn cơm, không nghĩ tới hắn lại ăn hàn phục tán quá liều, bất đắc kỳ tử. Người đi bơi chết vì chìm; người dụng võ chết vì kiếm, lời này thật đúng là một điểm cũng không sai.”

Tiêu Nặc giận dữ mà cười: “Đúng vậy, hắn đương nhiên là muốn chết, cả Cố Tử Ngang cũng chết, hắn còn có thể sống thế nào!”

Tiêu Mạch ôn nhu nói: “Huynh biết đệ cùng Tử Ngang xưa nay giao hảo...”

“Đại ca quan hệ với hắn dường như so với đệ tốt hơn thì phải?” Trong thanh âm Tiêu Nặc chất chứa ít nhiều vị bi thương, “Hai mươi năm bằng hữu, huynh thế mà lại hạ thủ...”

Tiêu Mạch thở dài nói: “Là hắn tự làm bậy, không thể sống.”

“Như vậy hai mươi năm huynh đệ đâu?” Tiêu Nặc lập tức lên cao giọng, “Hai mươi năm huynh đệ, nhị ca cùng huynh thủ túc tình thâm, huynh lại trăm phương ngàn kế tính toán hãm hại nhị ca, bức nhị ca vào chỗ chết, thực ra vì là cái gì?!”

Hắn rốt cục vạch trần sự thật đem hết thảy nói ra! Bất quá cũng không thể trách được hắn như vậy, thật sự là cái bộ dáng đại nghĩa nghiêm nghị của Tiêu Mạch kia rất làm cho người ta ghê tởm!

Đúng vậy, chính là hắn! Hắn chính là đại ca cầm đầu chân chính giấu mặt sau lưng Thất ca, hết thảy sự tình đều do một tay hắn sắp đặt phía sau bức màn!

Chỉ tiếc Cố Tử Ngang đã chết, toàn bộ manh mối đều bị đứt đoạn, cho dù trong lòng chúng ta đều biết là hắn, không bằng không chứng, chỉ sợ không thể làm gì được hắn ta.

Quả nhiên, sau khi Tiêu Mạch nghe xong lời Tiêu Nặc liền giương mi nở nụ cười, nói: “Tam đệ đang nói gì thế? Nhị đệ gặp chuyện không may, huynh là người lo lắng nhất, Phong cô nương hoài nghi nhị đệ, vẫn là huynh hết lòng đỡ lời, tại sao lại nói huynh tính kế hãm hại?”

“Đúng vậy, ngày đó trong mật thất, huynh ngăn trở lư hương, cản trở tỷ tỷ phát hiện lôi khuẩn. Huynh không tiếc để bản thân gặp phải hiềm nghi, chẳng qua là muốn biểu hiện ra bộ dáng sốt ruột bảo hộ đệ đệ, cứ như vậy, mọi người sẽ càng thêm hoài nghi nhị ca, cũng càng thêm cho rằng huynh cùng việc này không quan hệ. Một hòn đá ném trúng hai chim, đại ca quả nhiên thủ đoạn tài giỏi!”

Tiêu Mạch khoan thai thở dài nói: “Trên đời này người tốt thật sự là khó làm... Không ra mặt thì bị nói là ích kỷ lạnh lùng; cờn ra mặt thì lại bị nói mình có rắp tâm khác. Giúp cũng sai, không giúp cũng là sai.”

Tiêu Nặc trầm giọng nói: “Huynh một bên mua chuộc Du Lê ở trong thức ăn của nhị ca hạ hàn phục tán, một bên cho Tử Ngang hóa thân thành Thất ca liên lạc đám người Phát Tài cốc mang độc khuẩn đến, thừa dịp luận võ là lúc sai Du Lê lẻn vào phòng Lục Song, đem đối thủ của nhị ca sát hại; nhị ca đã bị hiềm nghi, huynh giả ý hảo tâm, hỗ trợ truy lùng hung thủ, lại âm thầm tăng thêm phân lượng hàn phục tán, khiến nhị ca trên đường lùng bắt, bị độc phát ngất đi; huynh thấy Phong tỷ tỷ hoài nghi Du Lê, liền giết luôn tỷ ấy, còn bố trí ra cảnh tượng giả tạo nhị ca tranh đoạt hàn phục tán, thất thủ nên sát hại Du Lê; tiếp theo lại cố ý cho thủ vệ trong phủ lơi lỏng, để nhị ca cùng Ngọc Mễ tỷ tỷ thoải mái rời đi. Kể từ đó, giết người, phóng độc, tư thông, ba tội lớn chồng chất, nhị ca có phải thực sự giết Lục Song hay không đã không còn quan trọng, huynh ấy đã cùng đường, thân bại danh liệt!”

“Thật là kỳ quái. Du Lê thích nhị đệ, vụng trộm hạ hàn phục tán trong đồ ăn của đệ ấy mưu toan khống chế, có điều khống chế không thành lại còn bị nhị đệ giết chết, huynh nào có liên can gì? Ngọc Mễ cùng nhị đệ có tư tình, huynh cũng là mới biết sau khi Ngọc phu nhân đến khóc lóc kể lể; còn chuyện Tử Ngang cùng bọn người Phát Tài cốc cấu kết với nhau, tam đệ như thế nào biết được?”

“Huynh sai Tiểu Tửu Tiên giết người diệt khẩu, lại không nghĩ rằng bọn người Phát Tài cốc mười năm nay ngày đêm khổ luyện võ công, đã không còn giống như ngày xưa vô dụng, cũng còn một người có thể chạy thoát, giả trang thành Tiểu Tửu Tiên trở lại bên cạnh người Tử Ngang chờ thời cơ báo thù?”

“Là kẻ Phát Tài cốc chạy thoát được kia nói với đệ?” Tiêu Mạch cười lắc lắc đầu, “Phát Tài cốc ở trên giang hồ tự chuốc lấy tai tiếng ti tiện bỉ ổi vô sỉ hạ lưu, bọn họ lời nói có thể tín sao?”

Trong lòng ta thở dài, đúng vậy, lời nói của Phát Tài cốc ai cũng đều sẽ không tin, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta nghĩ có giữ Tề lão Tam lại cũng cùng không được tích sự gì. Cho nên giờ phút này Tiêu Nặc đối với hắn càng không thể có được bất kỳ chứng cứ nào.

Giọt nước không rỉ, Tiêu Mạch này làm việc cẩn thận giấu kín kỹ càng, thật đúng là giọt nước không rỉ!

Tiêu Nặc lại nói: “Huynh biết Phong tỷ tỷ nhất định sẽ tiếp tục truy xét chuyện Hắc Hổ, liền lệnh cho hắn bố trí bày mưu dẫn bọn đệ mắc câu, muốn cho chúng ta theo manh mối 'Đại ca' sai lầm kia tiếp tục truy tìm. Bất quá bọn đệ không mắc mưu, ngược lại giả trang phú thương Giang Nam lấy linh đan để dụ Thất ca lộ diện, huynh rõ ràng tương kế tựu kế, cho Tử Ngang cùng nhóm bọn đệ chu toàn. Huynh nghĩ cùng lúc sẽ được phối phương linh đan, mặt khác lại có thể trừ đi Phong tỷ tỷ, ai ngờ cơ quan không vây được Phong tỷ tỷ, lại nhốt nhầm đệ. Thất ca ở trong địa lao bị đệ đánh tan chân thân, mà hắc y hộ vệ bên cạnh người hắn lại là giả mạo, huynh biết rốt cuộc không thể giấu giếm nữa, liền tiên hạ thủ vi cường giết Tử Ngang!”

Tiêu Mạch lẳng lặng nhìn Tiêu Nặc, nhìn một hồi lâu, ý cười trên khóe môi lại hiện lên: “Hóa ra bọn đệ âm thầm vì nhị đệ làm nhiều chuyện như vậy, Nhị đệ mà biết nhất định sẽ rất cảm kích. Ai da, còn có cơ quan với địa lao nữa à, xem ra dã tâm của Tử Ngang so với tưởng tượng của huynh lớn hơn nhiều, người như thế quả nhiên không thể giữ lại được, ta đem hắn xử quyết, coi như đòi lại công đạo cho bọn đệ, vì Trấn Trăm Dặm trừ bỏ một mối hại a.”

Hắn cười càng rạng rỡ, biểu tình Tiêu Nặc càng đau đớn kịch liệt, khàn khàn thanh âm nói: “Đại ca! Vì sao làm như vậy? Huynh hãy nói cho đệ vì sao muốn làm như vậy đi!”

“Ngươi hỏi ta? Ta ngược lại muốn hỏi ngươi!” Ánh mắt Tiêu Mạch trở nên bén nhọn, “Ngươi dựa vào cái gì nhận định hết thảy chuyện này đều do ta chủ mưu? Cũng là tại ta bình thường chiều chuộng ngươi quá, khiến cho trong mắt ngươi không còn huynh trưởng, vô pháp vô thiên. Nếu chỉ nói suông như vậy, ta cũng có thể nói Phong tỷ tỷ của ngươi làm ra hết thảy, ngươi có tin hay không?”

Ta ngạc nhiên, nhất thời mở to hai mắt.

Lại nghe Tiêu Mạch nói tiếp: “Phong Thần Hi lai lịch ra sao, chúng ta mọi người đều rõ ràng, năm đó sư phụ của nàng ám hại mẹ không thành, sắp thành lại bại, vì thế ba mươi năm sau phái đồ đệ đến báo thù. Có thể đem lôi khuẩn cùng hàn phục tán hại người gì đó sử dụng nhuần nhuyễn thành thục, chỉ sợ chúng ta ai cũng kém nàng, huống chi việc này sớm không phát sinh trễ không phát sinh, cố tình lại là sau khi nàng đến Thành Trăm Dặm liên tiếp xảy ra chuyện, nói đến hiềm nghi, còn có ai so với nàng lớn hơn nữa?!”

“Ngươi!” Ta thế nào cũng không nghĩ tới, Tiêu Mạch có chối bỏ hết mọi sự đã đành, thế mà lại còn bị cắn ngược lại một cái, đem tất thảy mũi dùi chỉ cả lên người ta, từ nhỏ đến lớn ta chưa từng chịu qua vũ nhục như vậy!

“Tỷ tỷ luôn luôn theo đệ cùng một chỗ, đại ca nói như vậy, có phải ngay cả đệ cũng muốn hoài nghi luôn thể?”

Tiêu Mạch nhếch lông mi cười lạnh nói: “Cũng không hẳn là không thể. Tam đệ giả ngây giả dại mười bảy năm, đã lừa gạt tai mắt mọi người, chỉ tính riêng bản lãnh này, cũng đủ để làm toàn bộ đào hát trong thiên hạ xấu hổ.”

Lần này đến phiên Tiêu Nặc trùng trùng chấn động, đúng là không còn gì phải nhiều lời nữa, nhìn Tiêu Mạch nói: “Hóa ra là như vậy... Hóa ra huynh lại là người như thế... Đệ luôn nghĩ phải nghe chính miệng huynh giải thích, là vì đệ vẫn còn ôm một tia hi vọng, hi vọng huynh là vì có nỗi khổ, bất đắc dĩ mới làm ra chuyện tình như vậy. Từ nhỏ đến lớn, luận võ công tự nhiên nhị ca đứng đầu, nhưng luận làm người, mọi người đều nhất trí cho rằng đại ca tốt nhất, cả đệ cũng là cùng huynh thân thiết hơn một chút. Đệ trời sanh tính ham chơi, chịu không nổi nửa điểm trói buộc, vì để được tự do, cho nên cũng không tranh giành chút gì với hai vị ca ca, từ nhỏ đến lớn, đối với việc gì cũng đều là được chăng hay chớ, có thể nhường thì nhường. Người một nhà quan trọng nhất chính là thông suốt phóng khoáng. Đệ vốn tưởng rằng đại ca cũng là quân tử thanh đạm, lại không ngờ, hóa ra huynh luôn luôn ghen ghét nhị ca, ghen ghét cha mẹ thích nhất nhị ca, ghen ghét dân chúng trong thành tôn sùng nhị ca nhất... Chẳng có nỗi khổ nào, cũng chẳng hề bất đắc dĩ, mà là huynh từ nhỏ chính là như thế, huynh vô lương tâm, dã tâm bành trướng, cho nên phải trừ bỏ đối thủ cho thống khoái! Huynh là cái người như vậy, mà đệ lại đối với huynh còn mang có ảo tưởng, thực buồn cười, thật sự là buồn cười a! Ha ha ha...”

Hắn càng cười càng lớn tiếng, giống như phát cuồng, cho thấy đã thương tâm đến cực điểm. Ta nghĩ thầm tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, chúng ta căn bản chỉ chứng không được Tiêu Mạch, tiếp tục cãi nhau cũng sẽ không ra kết quả gì, phí công hao tổn tinh thần thôi. Chỉ cần biết rằng hung thủ là hắn, cuối cùng sẽ đến một ngày có thể tìm được chứng cớ định tội hắn. Tức thì kéo tay áo Tiêu Nặc nói: “Nhiều lời vô ích, chúng ta đi thôi.”

“Cũng nên trở về nghỉ ngơi tốt một chút.” Tiêu Mạch tiếp lời nói, “Giả ngu thời gian lâu vậy, không chừng đã nhập vai diễn quá sâu, đến lúc trở lại thì choáng váng, hồ ngôn loạn ngữ cả nửa ngày như thế.”

Ta trừng mắt liếc hắn một cái, mạnh mẽ kéo Tiêu Nặc rời đi, hắn toàn thân cứng ngắc, hai mắt trống rỗng, bộ dáng này thực khiến ta trông mà phát sợ.

Đi tới bên hồ, Tiêu Nặc bỗng nhiên ôm đầu ngồi xổm xuống, lại không chịu đi tiếp. Trên hồ gió thổi lại, buổi chiều náo loạn này cũng gần kết thúc, hoàng hôn mặt trời lặn, chân trời một lớp mây dày, tầng tầng lớp lớp, giống như mang tâm sự bức bối, khiến người hít thở không thông.

Ta khẽ mím môi, lại khẽ mím môi, quyết định làm chút gì đó để đánh vỡ không khí nặng nề này, tay phải giơ một cái lọ ra, đem đến trước mặt Tiêu Nặc.

Tiêu Nặc liếc mắt nhìn ta một cái: “Gì đây?”

“Đây là Khai Tâm.” Ta dùng thanh âm thật thành khẩn nói cho hắn.

Mày của hắn vẫn như cũ không nhướng, xem ra, hắn đối với độc dược trên tay ta cũng không có chút hứng thú.

Vì thế ta lại nói: “Ta nghĩ là có lẽ nên cho đại ca ngươi dùng. Hắn làm nhiều chuyện xấu như thế, lại có thể nguyên vẹn thoát ra, trong lòng nói vậy rất đắc ý, lúc này chúng ta cũng nên cho hắn chân chính ‘khai tâm’ (vui vẻ) một hồi đi.” Ta đương nhiên không phải thật sự muốn độc sát Tiêu Mạch, ta chỉ là hi vọng Tiêu Nặc có thể cười một cái, đừng nản lòng nữa như vậy.

Tiêu Nặc rốt cục có phản ứng, đầu tiên là hiện rõ vẻ kinh ngạc, dở khóc dở cười nói: “Tỷ tỷ, ta thực tình không biết tỷ cũng có khiếu hài hước.”

“Cười được là tốt rồi.” Ta nhẹ nhàng nói. Hắn trước kia suốt ngày trên mặt đều đeo vẻ tươi cười ngu ngốc vừa ngây thơ vừa đơn thuần, ta tuy thấy có chút phiền, nhưng giờ phút này hắn không cười, ta mới ý thức được kỳ thực nụ cười này có bao nhiêu đáng quý, chẳng ngờ bất tri bất giác đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Cũng không hiểu, cả trái tim lại thót lên, vừa hoảng, vừa loạn.

Tiêu Nặc thấp giọng hỏi: “Tỷ tỷ, vì sao lại như vậy? Hết thảy, vì sao lại biến thành cái dạng này?”

“Nhân tâm không tỏ, thế sự khó dò.” Lúc nói những lời này ta nhớ tới sư phụ, năm đó người có phải cũng như vậy chăng, vì nhất thời bị tư dục che mờ lý trí, do đó mất đi cơ hội duy nhất có thể cho người hạnh phúc?

Bi kịch, vẫn luôn tái diễn, hiện tại, đến phiên Tiêu Mạch.

Ánh chiều tà chìm dần, màn đêm chậm rãi buông xuống, xa xa đình đài lầu các sáng ánh đèn nhấp nhoáng, đêm nay vẫn như trước yên tĩnh như thế, chỉ là rất nhiều chuyện đều đã thay đổi, không thể trở về như cũ được nữa.

Ta ngồi xuống ôm gối bên cạnh Tiêu Nặc, nhìn trên mặt hồ lấp lánh những ngọn đèn, nói: “Chúng ta tiếp theo nên làm sao bây giờ?”

“Có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể chờ ta cha trở về, để cha xử lý thôi.” Tiêu Nặc cười khổ nói, “Ta quả nhiên thật vô dụng. Cái người từng nói lời thề son sắt muốn truy bắt hung phạm trả lại nhị ca trong sạch để người một nhà đoàn tụ kia thật sự là ta sao? Ta thật sự nói qua nói vậy sao?”

“Đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, chúng ta đều đã hết sức. Có điều thế sự cho tới bây giờ luôn không thể vẹn toàn, trước kia không có, hiện tại không có, về sau cũng sẽ không có.”

Tiêu Nặc cũng nhìn mặt hồ, không buồn nói tiếp.

Đêm hôm đó, ta cùng Tiêu Nặc cứ như vậy yên lặng ở bên hồ ngồi đến bình minh. Đêm hôm đó, trời đất tựa hồ chỉ còn lại hai người chúng ta, cùng là bị cảm giác bi ai, thất bại, vô lực quấy nhiễu vướng bận, không thể nào đột phá màn đen hắc ám trùng trùng kia, nhìn không ra một đường quang minh... Đêm hôm đó, tâm của ta cùng hắn, chưa bao giờ có một loại gần gũi thân mật đến thế, đêm hôm đó, cứ như vậy trong ánh mắt quanh quẩn lẫn nhau vượt qua.

Trời, tựa hồ đột nhiên bừng sáng.

Mặt trời mọc ở Đông Sơn, sáng rọi vạn trượng, sáng rọi này, tinh thuần bừng tỉnh không có chút tạp chất, mãnh liệt phảng phất có thể làm tan rã hết thảy tội ác của thế gian này. Nhưng mà, thật sự có thể sao? Thế nhân đều nói “Thiên lý tuần hoàn, nhân quả báo ứng”, thế mà tại sao chuyện trước mắt lại không phải như vậy?

Ta rụt rè ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thăm thẳm, cảm thấy ngàn vạn suy nghĩ, cho đến lúc đột nhiên bên hồ truyền đến liên tiếp tiếng bước chân dồn dập hoảng loạn.

Ta cùng Tiêu Nặc liếc nhau, đồng thời đứng dậy nhìn lại. Vừa mới thấy, cũng hoảng sợ hết hồn!

Chỉ thấy một hồng y nữ tử dường như phát điên chạy về hướng này, trong lòng còn ôm ai đó, tóc tai nàng bù xù, trên người đầy vết máu, toàn thân tắm rõ dưới ánh mặt trời buổi sớm, nhìn qua nhìn lại giống như la sát đến từ địa ngục khủng khiếp dị thường.

Ta còn chưa nhúc nhích, Tiêu Nặc đã phi thân tiến đến một phen bắt lấy cánh tay của nàng nói: “Là ngươi!”

Tóc dài vén lên, lộ ra một gương mặt xinh đẹp diễm lệ tuyệt trần, lại không phải ai khác, chính là Hồng Tụ từng giả trang Thất ca kia.

“Ngươi làm sao vậy?” Tiêu Nặc nhìn về phía người nàng ôm trong lòng, lại cả kinh, “Đại ca!”

Ta vội vàng phóng người tới, trông thấy Tiêu Mạch nằm ngang trong lòng Hồng Tụ, trên khuôn mặt còn lưu lại một vẻ khiếp đảm mà không lời nào có thể hình dung được, ngực cắm một cây kim trâm, làn da toàn thân xanh mét, cũng đã ngừng thở.

Đây, đây, đây là cái chuyện gì?!!

Hồng Tụ mê mang nhìn Tiêu Nặc, lại nhìn sang ta, trong miệng lẩm bẩm nói: “Chàng muốn giết ta, ta cũng muốn giết chàng... Chàng còn nói cái gì chỉ duy đối với ta tình thâm, đem ta cho Tử Ngang chỉ là vạn bất đắc dĩ, trong miệng chàng nói có thể có câu nào là thật đây?”

“Ngươi nói cái gì? Là người đã giết đại ca?” Tiêu Nặc cầm lấy bờ vai của nàng lắc lắc một trận. Nhưng Hồng Tụ vẫn có tai như điếc, tiếp tục nói: “Chàng lừa ta, chàng lừa ta... Chàng nói chờ ngày thành đại sự sẽ tiếp nhận ta trở về bên cạnh chàng, đến lúc đó chàng liền quang minh chính đại lấy ta làm vợ, thế mà Tử Ngang vừa chết, chàng liền muốn giết ta, chàng muốn giết ta, vì sao? Ta yêu chàng như vậy, vì chàng làm nhiều chuyện như vậy, tại sao chàng còn muốn giết ta...”

Sự việc này phát sinh vô cùng đột ngột, đầu óc của ta mơ hồ, tim đập mạnh và loạn nhịp, chưa kịp phản ứng gì, lại thấy Hồng Tụ kia dứt ra khỏi tay Tiêu Nặc, tiếp tục đi qua, vừa đi vừa nói: “Mạch lang, chàng phụ ta, còn ta không thể tha thứ cho chàng. Ta không tha thứ cho chàng, cho nên ta và chàng sẽ cùng nhau đi, cùng nhau đi...” Nói xong buông mình người nhảy xuống, tùm một phát bọt nước tung tóe cả lên.

Ta vội vã chạy tới bên hồ, chỉ thấy trên mặt hồ tầng tầng gợn sóng, kéo dài mãi không dứt. Thân ảnh của người bên cạnh chợt lóe, Tiêu Nặc đã nhảy xuống hồ cứu người, nhưng khi hắn ôm Hồng Tụ trở lại lên bờ, cũng hướng ta lắc lắc đầu thật là ai.

Ta lấy ngón tay bắt mạch của nàng, một lát sau, ngẩng đầu nói: “Nàng đã chết. Trước khi nhảy xuống hồ đã bị thương nặng, tâm mạch đều đã đứt cả.”

Lời này vừa nói ra, đột nhiên khiến ta nhớ tới lời Hồng Tụ thì thào trước khi chết: “Chàng muốn giết ta, ta cũng muốn giết chàng”, hóa ra là như vậy.

Tiêu Nặc cũng ngộ ra, ở một bên nhẹ nhàng nói: “Lại là đại ca của ta hạ độc thủ. Đại ca sao quá độc ác...”

Ta nâng mắt nhìn sang hắn, ánh nắng rọi lên gương mặt đầy nước, không thể phân rõ đâu là nước hồ, đâu là nước mắt. Ta cúi đầu thở dài, không sai, Tiêu Mạch, hắn thật quá độc ác! Nói vậy Hồng Tụ vốn là tình nhân của hắn, hắn lại đem nàng đưa cho Cố Tử Ngang, một mặt để dụ hoặc Cố Tử Ngang, mặt khác là phái Hồng Tụ đi giám thị hắn, phòng ngừa hắn có hai lòng. Tiêu Mạch hứa hẹn Hồng Tụ sau khi thành đại sự sẽ cưới nàng, nhưng Cố Tử Ngang vừa chết, Hồng Tụ cũng không còn giá trị lợi dụng, hơn nữa càng có khả năng tiết lộ bí mật của hắn, vì thế liền xuống tay giết nàng, không ngờ Hồng Tụ sớm có chuẩn bị, thủ sẵn độc trâm trả đủ lại cho hắn... Vốn là tình chàng ý thiếp, một đôi tình lữ nồng nàn, nhưng lại phản bội lẫn nhau, còn Tiêu Mạch kia vốn dĩ tự tin là ai cũng không làm gì được hắn, thế nhưng cứ như vậy chết ở trong tay người tình gần gũi nhất của chính mình... Kết cục như thế, ai có thể tưởng tưởng ra được? [tác giả chứ còn ai =)]

Nghĩ lại vẻ khiếp đảm lưu lại trên gương mặt Tiêu Mạch kia, ta không khỏi tự hỏi rốt cuộc là thứ gì đã khiến hắn sợ đến vậy? Là tử vong của bản thân, hay là trong khoảnh khắc sắp sửa xuống suối vàng kia rốt cục hiểu ra “Thiên đạo tuần hoàn, ác giả ác báo” là thật sự tồn tại?

Trong cõi u minh, phải chăng đúng là có lực lượng thần bí nào đó tồn tại, tuyệt không một ai đáng chịu trừng phạt có thể tránh được nó chế tài? Nếu quả có, vì sao không nhìn thấy cũng không chạm tới được nó? Còn nếu không, thì phải giải thích kết cục của Tiêu Mạch như thế nào đây?

Ta lại lần nữa quay đầu nhìn lên bầu trời cao vời vợi, trong nháy mắt này, trời đất phảng phất thật có một loại lực lượng như vậy, khiến ta lòng tràn đầy kính sợ, cơ hồ nhịn không được muốn quỳ bái giống như đối với thần linh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.