Chàng Vệ Sĩ Bá Đạo Của Nữ Hoàng Bạch Đạo

Chương 49




Kinh ngạc qua đi, Tiêu Nặc là người đầu tiên lên tiếng hỏi: “Ông nói mình là người của Phát Tài cốc, nhưng theo ta được biết, môn hạ Phát Tài cốc không có ai là cao thủ, mà võ công của ông lại đủ để có thể được xếp vào hàng bốn mươi cao thủ hàng đầu võ lâm hiện nay, đây là cớ gì?”

“Môn hạ Phát Tài cốc không có cao thủ...” Tề lão Tam thì thào lặp lại lời hắn nói, trong mắt xuất hiện một tia bi phẫn mãnh liệt, bỗng nhiên hỏi ngược lại: “Ngươi có biết cái tên Phát Tài cốc từ đâu mà đến không?”

Không đợi Tiêu Nặc trả lời, hắn đã tự mình nói ra đáp án: “Chính vì ba mươi năm trước, lúc bổn phái mới bắt đầu sáng lập, đã chiếm cứ vùng đất dồi dào nhất tại núi Trường Bạch. Ở nơi đó, mặc dù nhiều năm tuyết đọng đóng băng, lại sản sinh rất nhiều nhân sâm, lộc nhung...”

Tiêu Nặc xen lời hắn: “Chỉ e còn có cả lôi khuẩn mà nhân sĩ giang hồ tha thiết mơ ước?”

“Đúng vậy.” Tề lão Tam thừa nhận, “Có điều loại lôi khuẩn này phát triển vô cùng chậm chạp, phái của ta ở đó cả mười năm, cũng chỉ được mười hai khuẩn. May mắn thứ này một khi đã trưởng thành có thể nhiều năm không bị hư hại, cho nên trở thành trấn bang chi bảo của bổn phái, không bao giờ sử dụng đến trừ khi gặp đại sự.”

Tiêu Nặc cùng Phong Thần Hi liếc nhau, trong lòng đều nhảy dựng——lôi khuẩn quả nhiên là Phát Tài cốc mang đến, như vậy hiềm nghi của Tiêu Tiệm không phải có thể tẩy thoát được rồi sao?

Bọn họ khắp nơi bôn ba, nhiều lần lâm vào hiểm cảnh, rốt cục sắp dò ra chân tướng vụ án giết người ly kỳ phức tạp này!

Đương lúc cực kỳ hưng phấn, chợt nghe Tài Bá hỏi Tề lão Tam nói: “Mười năm được mười hai? Ngươi không phải mới vừa nói Phát Tài cốc của các ngươi đã thành lập được ba chục năm rồi sao?”

“Không sai.” Trên mặt Tề lão Tam lại xuất hiện vẻ bi phẫn kia, từng chữ từng chữ nói, “Có điều, bởi vì nơi đó quá mức dồi dào, người trong bang phái sinh sống giàu có, suốt ngày hưởng lạc xem nhẹ luyện võ, rốt cuộc mười năm sau dẫn tới cường địch. Sau một trận tàn sát, phái của ta gặp họa diệt môn, bị kẻ địch chiếm cứ mất vùng đất trấn bảo. Còn mười người sư huynh đệ lại chúng ta, hai mươi năm qua tham sống sợ chết, liều mạng luyện võ, chính là vì một ngày đoạt lại địa bàn của phái mình kia.”

“Chẳng trách được!” Tiêu Nặc giật mình nói, “Nói vậy lúc ông chạy trốn, cũng mang theo cả lôi khuẩn?”

Tề lão Tam thấy hắn trước sau cứ nhắc tới lôi khuẩn mãi, hơi kinh ngạc nói: “Trương công tử hà cớ gì đối với lôi khuẩn để bụng như thế?”

Phong Thần Hi cười nói: “Hắn làm gì mà đối với lôi khuẩn để bụng, hắn chỉ là quan tâm đến sự trong sạch của nhị ca hắn thôi.”

Thấy Tề lão Tam ngây ngốc, nàng lại cười, đút tay vào trong túi, lấy ra một cái bao giấy nhỏ ném cho Tiêu Nặc nói: “Ăn thuốc giải vào, trả lại bộ mặt thực cho ngươi đi.”

Thuốc này thần kỳ vô cùng, sau khi Tiêu Nặc nuốt khan vào, trong một lát toàn thân tiêu hết những chỗ phì nộm, khôi phục nguyên trạng ban đầu. Tề lão Tam nhìn hắn, càng thêm mơ hồ trong mắt: “Các hạ là...”

Tiêu Nặc cười nói: “Tại hạ Tiêu Nặc, cũng chính làTiêu tam công tử.”

“Tiêu tam công tử!” Tề lão Tam thất thanh kêu lên, “Ngươi là người của Tiêu gia?”

Tiêu Nặc gật gật đầu: “Đúng thế, ông không cần kêu lớn tiếng như vậy. Việc này nói đến rất dài, ta có thể từ từ giải thích...”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Tề lão Tam đối hắn ôm quyền, nói: “Không cần. Tái kiến.”

Hắn nói đi là đi, thân hình khẽ nhấc, một bước tận trời. Nhưng mà hắn nhanh, Tiêu Nặc còn nhanh hơn hắn, mũi chân nhất điểm, nhanh như chim ưng vượt lên trước, ở giữa không trung cùng thân hình Tề lão Tam giao nhau, không biết nói câu gì, chờ đến lúc Tề lão Tam đáp xuống đất, thần sắc đã bình tĩnh rất nhiều, chăm chú nhìn Tiêu Nặc sau một lúc lâu, nói: “Ngươi thật sự là muốn làm vậy?”

Tiêu Nặc lạnh nhạt trả lời: “Nếu không thì việc gì phải giả trang Trương Tiên Phóng?”

“Cho dù kẻ chủ sự phía sau màn là... hắn?”

Tiêu Nặc không chút do dự nói: “Phải!”

Tề lão Tam lại do dự : “Dù hắn là...”

“Mặc kệ hắn là ai.” Tiêu Nặc nói như đinh đóng cột.

Tề lão Tam nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vậy thì, ta có thể yên tâm được rồi.”

Tiêu Nặc cười nói: “Ông đương nhiên có thể yên tâm.”

Hai người bọn họ một hỏi một đáp tại đó, Phong Thần Hi nghe không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, ngắt lời: “Mấy người đang nói cái gì đó? Hắn là ai vậy?”

Tiêu Nặc quay sang nàng, há miệng hít hơi, lại ngậm lại, do dự như thế vài lần, rốt cuộc nói: “Tỷ tỷ, tỷ có biết Thất ca là ai không?”

Phong Thần Hi lắc đầu.

Tiêu Nặc nói: “Về kẻ này, sớm tiếp cận hắn nhất hẳn là Tề lão Tam, để ông ấy nói đi.”

Tề lão Tam thuận miệng nói: “Ba tháng trước, ta nhận được một phong thơ, người viết tự xưng Thất ca, chẳng những đối với chuyện môn phái của ta bị diệt môn hiểu rõ tận tường, còn hứa hẹn sẽ trợ giúp ta đoạt lại bảo địa, điều kiện chính là lấy lôi khuẩn trao đổi.”

Phong Thần Hi nói: “Phát tài cốc hoang vu heo lánh, ở trong chốn giang hồ gần như vô danh vô tánh, Thất ca lại đối với các ngươi am hiểu đến thế, thật sự là một nhân vật lợi hại.”

“Ta lúc ấy cũng là có suy nghĩ này.” Tề lão Tam nói, “Hơn nữa, vài lần thư từ qua lại, mười người sư huynh đệ chúng ta đều tin tưởng người này thủ đoạn cao siêu, tuyệt đối có thể giúp chúng ta đoạt lại địa bàn đã mất.”

“Cho nên các ngươi đã đồng ý?” Phong Thần Hi nhướng mày hỏi.

Tề lão Tam trầm giọng nói: “Chúng ta căn bản là không có lý do gì cự tuyệt.”

Vì thế, bọn họ một nhóm mười người vào ngày mùng chín Tháng tám đi đến Trấn Trăm Dặm, đêm đó ấn định hẹn ước ở rừng trúc ngoại vi trấn cùng Thất ca gặp mặt. Sau khi giao ra lôi khuẩn, Thất ca cho bọn họ một số tiền khổng lồ, vượt xa giá trị lôi khuẩn.

Nghĩ rằng muốn đoạt lại địa bàn, đầu tiên phải có được điều kiện tối thiểu là tài chính sung túc, đây cũng là vấn đề nan giải nhất của Tề lão Tam——Thất ca vừa ra tay đã giải quyết gút mắc cho bọn họ, tự nhiên càng thêm tín nhiệm sâu sắc.

Sau đó, Thất ca nói có chuyện quan trọng khác cần xử lý, muốn bọn họ đi Thành Trăm Dặm xem đại hội tỷ kiếm trước, từ từ đợi hắn an bài. Đại hội tỷ kiếm tiến hành không bao lâu, bọn họ liền nhận được mệnh lệnh Thất ca, rời đi nửa chừng. Đến địa điểm ước định, chờ một lát đúng là đụng độ với Tiêu Tiệm, không nói một lời cùng nhau hợp lực tiến đánh, không nghĩ tới Hàn Nha lừng lẫy giang hồ cư nhiên mới chỉ một chiêu đã ngất. Sau đó, Tiểu Tửu Tiên mang theo mười mấy người xuất hiện, tự xưng hắn là tâm phúc Thất ca, Tề lão Tam không hề hay biết đại họa sắp đến, nhanh chóng đáp ứng xuất thành.

Tề lão Tam cũng thực khiếp sợ oai danh của Tiêu Tả, vốn cũng đã tính bỏ trốn, liền theo Tiểu Tửu Tiên ra khỏi thành. Ai ngờ, ở trong rừng trúc bên ngoài Trấn Trăm Dặm, Tiểu Tửu Tiên đột nhiên phản thùng, kiên quyết nói bọn họ đã giết chết nhị công tử Tiêu phủ, muốn bọn họ lấy mạng đền mạng.

Đám người Tề lão Tam vốn bị bất ngờ trở tay không kịp, hơn nữa những người Tiểu Tửu Tiên mang đến đó lại đều là cao thủ nhất đẳng, vừa mới động thủ, lão đại, lão nhị lần lượt bị hại.

Đám người Tề lão Tam mặc dù đốt nhà giết người cướp của, không chuyện ác nào không làm, nhưng hai mươi năm qua sư huynh đệ đồng lòng tề lực, so với huynh đệ máu mủ còn thân thiết hơn, vừa thấy huynh đệ tuẫn mạng, còn lại tám người cũng liều chết mà đánh, chiêu chiêu đều là chiêu thức đồng quy vu tận, mặc dù bị mất vài người, lại chiếm thế thượng phong.

Tiểu Tửu Tiên thấy tình thế không ổn, xoay người muốn chạy trốn, bị ám khí của Tề lão Tam đánh trúng, ngã ra đất chết tươi.

Hỗn chiến kết thúc, phe Tiểu Tửu Tiên cố nhiên không một ai may mắn thoát khỏi, còn bên Phát Tài cốc vẫn được một người là Tề lão Tam sống sót.

Đáng thương cho Phát Tài cốc một nhóm mười người đến Trấn Trăm Dặm, vốn tưởng rằng có thể đoạt lại địa bàn, trọng chấn bang uy, không nghĩ lại gặp phải đại biến đến mức này.

Tề lão Tam bấy giờ mới biết là đã trúng bẫy của Thất ca, thề rằng thù này không báo quyết không làm người. Lập tức cẩn thận vùi lấp hiện trường, lại cải trang thành bộ dáng Tiểu Tửu Tiên trở lại Trấn Trăm Dặm, chỉ mong có thể tìm được Thất ca, thừa dịp hắn không đề phòng ra tay sát hạ. Không ngờ chờ đến lúc thực sự gặp được Thất ca, mới biết người này võ công rất cao, căn bản không có cơ hội đánh lén. Mà Tề lão Tam ngụy trang lại rất thành công, Thất ca không chút nghi ngờ, đành đâm lao phải theo lao, đi theo bên người Thất ca, chậm rãi thu thập chứng cớ, suy tính biện pháp báo thù...

“Không nghĩ tới, chưa đầy mấy hôm, các ngươi liền xuất hiện.” Tề lão Tam nói, “Ta thấy võ công cùng mưu kế của các ngươi đều trên cơ ta, liền quyết định cùng các ngươi hợp tác, sớm ngày vì huynh đệ của ta báo thù.”

Tiêu Nặc cùng Phong Thần Hi hai mặt nhìn nhau, thế nào cũng không nghĩ tới đằng sau vụ án giết người ly kỳ đặc biệt này, lại còn cất giấu một chuỗi sự kiện phức tạp khúc chiết đến vậy.

Sau một lúc lâu choáng váng, Phong Thần Hi nhìn sang Tề lão Tam, hỏi: “Như vậy, kết quả Thất ca là ai?”

“Hắn chính là...” Tề lão Tam chậm rãi nói, “Cố Tử Ngang.”

Là hắn! Phong Thần Hi ngạc nhiên quay qua Tiêu Nặc: “Chính là người mà ngày đó chúng ta ở Xuân Tiêu các...”

“Đúng vậy, chính là hắn.” Tiêu Nặc cười khổ nói, “Nói vậy ngày ấy hắn chính là đi quan sát chúng ta. Buồn cười là chúng ta một lòng muốn tìm Thất ca, lại không nhận ra khi đụng mặt hắn.”

Phong Thần Hi cũng không khỏi cười khổ, nhưng hồi tưởng một lát, lại chợp cảm thấy không thỏa đáng, nhìn chằm chằm Tiêu Nặc hỏi: “Ngươi nói thực đi, ngươi biết chuyện này từ lúc nào? Đừng nói cho ta là ngươi cũng vừa mới biết đi, ta sẽ không tin đâu!”

“Ta đúng là biết sớm hơn tỷ một chút, nhưng cũng không hẳn là biết.” Tiêu Nặc thản nhiên nói, “Lúc nhìn thấy trên cổ tay của Hồng Tụ có đeo vòng khắc chữ 'Cố' mạ vàng, ta chỉ mới là hoài nghi mà thôi.”

“Chính ở tại cái đêm lần đầu tiên gặp mặt Thất ca trong sương phòng đó?”

“Đúng vậy.” Tiêu Nặc nói, “Đêm đó ngọn đèn thật nhỏ, nàng ta ắt hẳn nghĩ ta không nhìn thấy được, có điều ta vẫn thấy tốt.”

Hắn thấy, bắt đầu từ thời điểm đó hắn đã hoài nghi Cố Tử Ngang, vậy mà hắn cũng không lộ ra thái độ gì! Cái tên này! Cái tên này! Phong Thần Hi thật muốn đạp hắn thẳng chân: “Ngươi vì sao không nói sớm?”

“Bởi vì... bởi vì...” Tiêu Nặc ‘bởi vì’ hết nửa ngày, bỗng thở dài một tiếng nói, “Tài Bá cũng sớm biết rằng Thất ca chính là Cố Tử Ngang, chỉ cần tỷ ngẫm lại vì sao ông ấy không vạch trần hắn, cũng sẽ hiểu được vì sao ta không nói.”

Phong Thần Hi tĩnh tâm hạ hỏa, đem những việc vụn vặt loại bỏ sang một bên, lại liên hệ đến cuộc đối thoại mới vừa rồi giữa Tiêu Nặc và Tề lão Tam, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, thốt lên nói: “Hóa ra là bởi vì... hắn!”

“Cô nương quả nhiên thông minh, chính là vì hắn.” Tề lão Tam nói, “Thử nghĩ xem Cố Tử Ngang kia, bất quá chỉ là một gã tài tử đa tình trong Thành Trăm Dặm, như thế nào có nhiều nhân thủ tài lực để làm đại sự như vậy? Không còn nghi ngờ gì, phía sau tất nhiên còn có chủ nhân khác sắp đặt, mà người này... chính là hắn.”

“Không sai. Lúc ta biết Thất ca chính là Cố Tử Ngang, ta liền khẳng định phía sau Thất ca tất nhiên còn có kẻ chủ sự.” Tiêu Nặc tiếp lời nói, “Ta ở trong địa lao cố ý thả Cố Tử Ngang đi, vì muốn câu hắn lộ diện.”

Chỉ là hiện tại, chân tướng rốt cục sắp được bóc trần giữa thanh thiên bạch nhật, nhưng trên mặt hắn không có chút gì vui sướng.

Kỳ quái là, sắc mặt Tề lão Tam dường như so với hắn còn khó coi hơn.

“Ngươi nói cái gì?” Ông ta sắc mặt âm hàn nhìn Tiêu Nặc, từng chữ từng chữ nói, “Ngươi nói ngươi ở trong địa lao gặp qua Cố Tử Ngang, còn thả cho hắn thoát?”

Hắn không đi cùng Thất ca xuống lao, cũng không biết đã phát sinh chuyện này.

Tiêu Nặc cho là ông ta hoài nghi mình có ý phóng thích Cố Tử Ngang để bảo vệ hắn, vội xoa dịu nói: “Ta chỉ là muốn dẫn hắn mắc câu, ông chớ đa nghi...”

“Ta đa nghi cái rắm! Là ngươi rất không cẩn thận!” Tề lão Tam rống lên thô thiển, “Ngươi cũng không chịu ngẫm lại xem, hắn là loại người nào? Bằng hữu với hắn mà nói chính là lợi dụng, một khi không có giá trị lợi dụng... Ai!”

Hắn đạp mạnh chân, xoay người lao đi, vừa chạy vừa kêu: “Còn không mau đi? Hiện tại chỉ sợ đã là muộn rồi!”

Tề lão Tam đã không đoán sai, bọn họ đích thực đến chậm.

Vừa tới cửa thành của Thành Trăm Dặm, thứ đầu tiên đập vào mắt họ, chính là cái đầu người treo trên tường thành cao cao——đầu của Cố Tử Ngang!

Một tờ bố cáo dán dưới bảng thông báo trong thành, nội dung nói Cố Tử Ngang nhiều năm qua dùng tên giả Thất ca, tụ tập một đám ô hợp, chẳng những buôn bán hàn phục tán số lượng lớn, còn độc chiếm thị trường, gây hại quê nhà, sau khi đại thành chủ trải qua thẩm tra nhiều lần, xác định đúng tội danh, phán cho tội chết, để an ủi dân tâm.

Thành Trăm Dặm do Bách Lý Văn Danh bí mật lập nên, quan phủ căn bản là không biết trong địa phận của mình có một cái thành tồn tại như vậy, cũng không có ghi chép nào đề cập đến, mấy trăm năm qua luôn là tự chủ tự trị, do thành chủ chấp chưởng đại quyền thưởng phạt hình tù sinh tử, cho nên nếu nói bố cáo này do đích thân đại thành chủ quyết định, dân chúng trong thành đều không cảm thấy gì kỳ quái, còn có người vỗ tay tán thưởng, bảo là trừ bỏ được một tên ác bá.

Chỉ có nhóm người Phong Thần Hi, trong miệng kêu khổ, trong lòng càng rầu, hai mặt nhìn nhau, đích thực giận đến nỗi không nói nên lời.

Nhất là Tiêu Nặc, hai mắt trừng to nhìn chằm chằm tờ bố cáo nọ, trong lòng từng đợt khí huyết bốc lên, thiếu chút nữa khí hôn mê bất tỉnh.

Phải biết rằng, thả cho Cố Tử Ngang chạy là chủ ý của Tiêu Nặc, vốn định vừa có thể dẫn “hắn” mắc câu, thứ hai cũng coi như lưu lại nhân chứng. Há có thể đoán được, “hắn” nói giết liền giết, không một chút niệm tình vài chục năm quen biết nhau! Kể từ đó, hắn và Phong Thần Hi, còn có Tài Bá cùng Tề lão Tam, bọn họ trong mấy ngày nay, bị thương có bị thương, nằm ngục có nằm ngục, chịu nhục, bôn ba mệt nhọc, trải qua nhiều thống khổ như vậy, hơn nữa còn khiến phụ thân Tiêu Tả của hắn nhọc lòng, thế nhưng tất cả đều đổ sông đổ biển!

Càng khiến cho người phát điên chính là, tất cả mọi chuyện đều phát sinh đúng thời điểm chỉ thiếu một chút nữa thì chân tướng rõ ràng!

Cái gì gọi là thất bại trong gang tấc? Đây mới là chân chính thất bại trong gang tấc a!

Tiêu Nặc lẩm bẩm nói: “Ta không tin, ta không tin, trên đời này như thế nào có người làm việc đến cả giọt nước cũng không rỉ như vậy? Tề lão Tam!” Hắn bỗng một phen túm lấy vạt áo Tề lão Tam, “Ông giả trang Tiểu Tửu Tiên đi theo bên người Cố Tử Ngang một thời gian như vậy, nhất định có phát hiện điểm gì đúng hay không? Đúng hay không?”

Tề lão Tam mặc kệ hắn cầm nắm, cũng không giãy giụa, cười khổ nói: “Chẳng phải ngươi vừa nói xong đấy à, hắn làm việc, đúng thật đến giọt nước cũng không rỉ! Trong mấy ngày qua, phàm là có chuyện gì, hắn chỉ liên hệ,với một mình Cố Tử Ngang, thư từ một khi xem xong dùng lửa thiêu rụi, ta cũng là mơ hồ biết phía sau Cố Tử Ngang có tồn tại hắn. Về phần thân phận của hắn, lại chỉ có mỗi Cố Tử Ngang có thể chứng thật... Có lẽ Tiểu Tửu Tiên chân chính cũng biết đấy, có điều hắn đã đã chết, ta dù sao cũng là giả mạo.”

Tiêu Nặc hít một hơi thật sâu, sau một lúc lâu cũng không thở ra lại, một gương mặt nghẹn đỏ bừng đỏ bừng, hai mắt càng là đỏ như hòn liệt hỏa bừng cháy.

Phong Thần Hi nhìn, cảm thấy không đành lòng, tiến lên khuyên nhủ: “Tiêu Nặc, việc này kỳ thực không trách được ngươi. Ngươi ngẫm lại xem, hắn căn bản là có ý chỉ để duy nhất Cố Tử Ngang làm cầu nối liên hệ với bên ngoài, theo đó, một khi tình huống không ổn, hắn chỉ cần chặt đứt tuyến Cố Tử Ngang này, là có thể chặn toàn bộ manh mối, có thể bảo đảm cho hắn an toàn vô ưu. Hơn nữa, cứ coi như ngươi không thả Cố Tử Ngang chạy, lúc đứng ra đối chất nhau, hắn cũng có thể phủi tay sạch sẽ không còn một mảnh, dù sao nói miệng không bằng chứng, chúng ta không có chứng cứ gì sát thực, phải vậy không?” Nàng dừng một chút, thầm lặng thở dài: “Hắn thật sự đúng là kẻ thông minh giảo hoạt nhất mà ta từng gặp được cho tới nay, đừng nói là chúng ta, chỉ sợ ngay cả lệnh tôn, cũng không thể làm gì được hắn... Nếu không thì, vì sao ông ấy lại phải bỏ đi?”

“Không phải như thế, Phong cô nương.” Tài Bá nghe ở bên cạnh, nhịn không được nói, “Kỳ thực thành chủ rời đi, là vì để...”

“Để ta tiếp nhận, thật không?” Tiêu Nặc rốt cục thở ra mở miệng nói, âm giọng lại biến thành vừa khàn vừa đặc, “Cha ta một lòng muốn bức ta hiện nguyên hình, cha biết nếu mình bỏ đi, ta sẽ không thể trơ mắt nhìn thấy nhị ca chịu oan uổng, tất nhiên sẽ tiếp nhận án này, đúng không?”

Tài Bá do dự, gật gật đầu.

Tiêu Nặc đột nhiên nhảy dựng kêu lên: “Nhưng cha tưởng ta là thần tiên chắc? Bộ cha nghĩ ta giả ngu thì sẽ phá án được sao? Sự thật đã chứng minh rồi, ta phá không được án! Ta chính là kẻ ngu ngốc! Ta đấu không lại hắn!”

Tài Bá khoanh tay nói: “Tam thiếu, tam thiếu đừng vội, thành chủ đã nói qua, nếu như thiếu gia thực lâm vào nông nỗi vô kế khả thi, ngài tự sẽ có biện pháp. Chi bằng, lão nô đi thỉnh thành chủ thử xem?”

“Không cần đâu!” Tiêu Nặc cười lạnh nói, “Dù sao đã chết nhiều người như vậy, dứt khoát để ta chết quách luôn cho xong! Xem cha ta còn có thể bình tâm hay không nữa! Hừ!”

Tài Bá dở khóc dở cười: “Tam thiếu, tam thiếu đây là tức giận ai a?”

“Lão sai rồi, ta không tức giận, “ Tiêu Nặc hướng hắn cười cười, “Ta đang bốc khói!”

Dứt lời, xoay người bước đi.

Phong Thần Hi vốn muốn đuổi theo, lại dừng chân lại, đối Tề lão Tam nói: “Sự tình đã đến nước này, ông lưu lại cũng vô ích, hay là mau mau rời khỏi Thành Trăm Dặm đi, vọng ông ngày sau ít làm chuyện ác, tự bảo trọng mình.”

Tề lão Tam cười khổ nói: “Trải qua một chuyện này, cho dù ta có muốn làm ác, chỉ sợ cũng phải đắn đo suy nghĩ trước xem bản thân có đủ khả năng hay không——nếu không thể thoát ra nguyên vẹn, việc ác này, tốt nhất vẫn là đừng làm.”

Phong Thần Hi trái tim chùng xuống, thoát ra nguyên vẹn, hay cho câu thoát ra nguyên vẹn... Hắn, không phải chính là làm toàn chuyện ác, vẫn thoát ra nguyên vẹn đó sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.