Chàng Vệ Sĩ Bá Đạo Của Nữ Hoàng Bạch Đạo

Chương 30




Ta hơi hơi rũ mắt, đông lĩnh, thật là một câu nói có ý tứ.

Lôi khuẩn không chỉ là sinh trưởng ở núi Trường Bạch, hơn nữa, chỉ có tại đông lĩnh núi Trường Bạch——đây vốn là giang hồ tuyệt mật, Tiêu Tiệm cư nhiên cũng biết.

Hắn nói những lời này, đơn giản là muốn vì bản thân biện bạch, hắn lại không biết, hiện tại đã không chỉ còn là vấn đề lôi khuẩn. Hoặc giả, biết rất rõ, nhưng cố tình giả đò làm như không biết?

Nhìn bộ dáng vừa rồi tỉnh dậy của hắn, tựa hồ thật sự không biết bản thân độc nghiện phát tác mới bị bất tỉnh, nhưng mà giả dụ ta là hắn, dưới tình huống đó muốn vì bản thân thoát tội, chỉ e cũng chỉ có thể giả trang chính mình hết thảy không biết chuyện gì. Trên đời này có mấy hung thủ sẽ không giả đò giả tảng?

Dùng hàn phục tán, lúc độc nghiện phát tác sẽ không thể vận công, lại nhất định phải vượt qua trận đấu trọng yếu như vậy, chỉ cho phép thắng không được bại, biện pháp duy nhất chính là trừ bỏ đối thủ trước. Mà để trừ bỏ Lục Song, đương nhiên không thể dùng đến kiếm pháp nổi danh này, cho nên đã bỏ kiếm dụng độc. Nhưng không đoán trước được, lại có người có thể nhìn ra lai lịch độc dược, trái ngược còn khiến bản thân bị hiềm nghi. Lúc này trong danh sách khả nghi lại xuất hiện kẻ khác cũng đến từ núi Trường Bạch, muốn bản thân không bị định tội, vừa không thể bắt bọn chúng trở về vừa không thể giết chúng, chỉ còn cách giả vờ đuổi không kịp mà phóng thích. Vốn hết thảy đã có thể che giấu tốt đẹp, ai ngờ độc nghiện cố tình đòi mạng phát tác, khiến cho bại trong gang tấc.

Lấy đủ loại manh mối chứng cớ trước mắt ra xem xét, đây là toàn bộ quá trình sự kiện lần này.

Có điều, theo lẽ thường mà nói, lúc phát sinh án mạng, người ban đầu bị nhận định có hiềm nghi lớn nhất kia thường thường sẽ không phải hung thủ thật sự, có lẽ Tiêu Tiệm quả thực vô tội chăng? Nhưng, cũng có khả năng Tiêu Tiệm chính là biết được loại cảm tính này của mọi người, thế nên đi nước cờ mạo hiểm, trước đưa chính mình vào chỗ chết sau tìm đường sống.

Nếu quả thật là như vậy, chuyện này vẫn chưa ngã ngũ, hắn nhất định còn có nước tiếp theo.

Nếu hung phạm là kẻ khác, có hắn làm cừu non thế tội, nhất định sẽ kê gối ngủ kỹ, chuyện này sẽ chấm dứt.

Bởi vậy, muốn kết luận hắn đến tột cùng có phải hung phạm, còn có một phương pháp chính là xem từ nay về sau có động tĩnh gì nữa không.

Nghĩ đến đây ta quay đầu nhìn về phía Tiêu Tả, chỉ thấy ông đang ôm Cung Phỉ Thúy bên người, mềm lời dịu ngọt an ủi kiều thê. Trong lòng giống bị kim đâm một chút, dấy nên cảm giác gì đó khó thể xác định rõ ràng, ánh nến trong mắt ta lóa lên, vầng sáng dần dần khuếch tán, bị phóng đại vô số lần.

“Thành chủ, phu nhân, không tốt rồi!” Tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài vang lên, một đệ tử lao vào đại đường nói, “Phu thê Lục thị ở ngoài cầu kiến, nói là muốn bàn chuyện về cái chết của con mình!”

Cung Phỉ Thúy ngẩng đầu cả kinh nói: “Không phải đã hạ lệnh phong tỏa tin tức Lục Song đã chết sao, vì sao bọn họ còn biết?”

“Hiển nhiên có kẻ không cẩn thận để lộ phong thanh.” Tiêu Tả mặt không đổi sắc nói, “Hoặc giả, cố tình để lộ.”

Tiêu Mạch nói: “Phụ thân, mẫu thân, con cho rằng việc này sớm hay muộn đều phải báo cho mọi người biết, nhất quyết phong tỏa không phải là biện pháp, hơn nữa con trai duy nhất đã chết, chẳng lẽ lại đi gạt bậc song thân, không cho bọn họ gặp mặt một lần cuối cùng? Thế thì quá không còn tình người...” Hắn dừng một chút, nghiêm mặt nói, “Phu thê Lục thị, là do con đi nói.”

Tiêu Tả hơi tỏ vẻ trầm ngâm, gật đầu cho phép. Cung Phỉ Thúy lo lắng, lại dặn một câu: “Cứ nói đang trong quá trình điều tra hung phạm, nhất định sẽ đòi lại công đạo cho bọn họ. Có điều, chớ nói ra đệ đệ con...”

Tiêu Mạch nói: “Con tự có chừng mực.” Nói xong lĩnh mệnh mà đi.

Cung Phỉ Thúy tay ôm lên trán biểu tình thống khổ: “Đại hội tỷ thí mới hay làm sao, lại xảy ra chuyện như vậy... Tiệm nhi, Tiệm nhi của ta làm sao có thể biến ra thành cái dạng đấy?”

Tiêu Nặc tiến lên an ủi khuyên giải nói: “Mẹ à, mẹ đừng như vậy, có lẽ nhị ca là bị người giá họa!”

“Chẳng lẽ nó ăn hàn phục tán cũng là bị người giá họa?”

“Hàn phục tán hại người như thế, nhị ca không thể không biết, ngay cả con cũng không thèm chơi cái thứ này, huống chi là nhị ca thông minh nhất trong ba huynh đệ bọn con?”

“Đại ca con chẳng nói còn gì? Nó tự gây áp lực quá lớn...” Cung Phỉ Thúy nói xong, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Tiêu Tả nói, “Tiệm nhi từ nhỏ bất luận làm cái gì cũng đều xuất sắc nhất, không chỉ có tôi, tất cả mọi người chúng ta trong tiềm thức đều cho nó là ông, lúc nào cũng lấy tiêu chuẩn của ông đi nhắc nhở nó, khiến nó tạo thành áp lực như vậy, khó trách tính cách nó kỳ quái âm trầm, tôi tưởng là do trời sinh như thế, cũng không nghĩ, đó đều là chúng ta làm hại...”

Tiêu Tả thân thủ nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai nàng, lại không nói gì cả.

“Là tôi không tốt, hồi nó còn nhỏ, chuyện xưa tôi hay kể nhiều nhất chính là về cha con Vương Hi Chi, bảo nó noi theo Vương Hiến Chi, tương lai cũng có thể cùng ông xưng Nhị Tiêu. Sau khi lớn lên, lại vì thỏa mãn hư vinh của mẹ mình, ở khắp nơi theo người ta so kiếm. Tôi chỉ thấy nó tuổi còn nhỏ, ngay tại giang hồ thanh danh hiển hách, lại chưa từng nghĩ đến cùng nó có phải thật tình thích như vậy hay không... Là tôi không tốt, là tôi đã hại Tiệm nhi...” Cung Phỉ Thúy khóc lóc, đột nhiên thở hắt một cái, rồi bặt thanh.

Tiêu Tả cả kinh nói: “Phỉ Thúy? Phỉ Thúy!”

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Tiêu Nặc vội vàng xông lên trước. Tiêu Tả một phen ôm lấy Cung Phỉ Thúy đi về hướng nội đường, vừa đi vừa nói: “Người đâu, mau đi thỉnh Ngọc lang trung đến.”

Trong lúc nhất thời, nội đường trở thành một mớ náo loạn.

Lúc ta cùng Tiêu Nặc cũng muốn theo vào trong, thì Ngọc Túy quay người đưa tay cản nói: “Tam thiếu gia, Phong cô nương, người đông thêm rối, hai người cứ ở bên ngoài chờ tin tức đi.” Nói xong đem cửa đóng lại.

Ta cùng Tiêu Nặc liếc nhau, xoay người trở về đại đường. Lúc này bên ngoài trời đã sẫm lại, một trăm ngọn nến lóe ra, chiếu lên mặt hắn quang ảnh loang lổ, người thiếu niên vẫn vô tư vô lự cho tới bây giờ, lúc này đây cũng cau mày nhăn mặt, lo lắng trùng trùng.

“Ngày kia là đại thọ năm mươi của cha, ngày kia ngày kia nữa lại là Tết Trung thu.” Hắn nhìn phía chân trời mặt trăng mới ló, thấp giọng thì thào.

Ta đi tới bên cửa sổ cùng hắn đứng sóng vai mà nói: “Đừng lo lắng. Tiêu phu nhân chính là thương tâm quá độ mới ngất xỉu đi, không có việc chi.”

Hắn phảng phất như không nghe thấy lời của ta, tiếp tục nói: “Sinh nhật hẳn là chúc tụng náo nhiệt vui vẻ, tết Trung thu càng hẳn là người một nhà đoàn viên dưới ánh trăng.”

Ta không biết nên nói tiếp như thế nào nữa, đành phải im lặng. Không biết qua bao lâu, Tiêu Nặc đột nhiên quay đầu, nghiêm cẩn phi thường hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ có tin tưởng nhị ca đệ vô tội không?”

Ta lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, di dời tầm mắt nói: “Ta không biết.” Trước khi chưa tìm ra được chân tướng ta sẽ không dễ dàng kết luận, cũng sẽ không thể bởi vì cảm tình mà ảnh hưởng phán đoán của mình. Tiêu Tiệm vô tội hay không, sự thật sẽ định đoạt, chứ không phải do ta tin hay không tin.

“Đệ tin!” Tiêu Nặc nói từng tiếng từng tiếng một, “Đệ tin huynh ấy vô tội!”

Ta cười cười. Tiêu Nặc ánh mắt lại càng kiên định, chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm ta nói: “Tết Trung thu đệ muốn người một nhà vui vui vẻ vẻ cùng một chỗ ăn bữa cơm đoàn viên, cho nên trước mười lăm Tháng tám, à, không, trước đại hội năm mươi tuổi của cha, đệ nhất định tìm ra tên hung thủ kia, trả lại cho nhị ca sự trong sạch!”

Nghe loại tuyên ngôn này của hắn, ta không khỏi có điểm kinh ngạc, kinh ngạc qua đi, thâm tư đọng lại: hôm nay mùng mười Tháng tám, chỉ còn cách ngày sinh Tiêu Tả có hai ngày, hai ngày thời gian, có thể tìm ra manh mối khác sao?

Ngay lúc đó, gia nhân dẫn Ngọc lang trung vội vàng tiến vào, theo sau là Tiêu Mạch. Hắn cũng bị chặn ngoài cửa, đành phải chuyển hướng chúng ta hỏi: “Đây là chuyện gì? Huynh vừa khuyên giải phu thê Lục thị trở về, trên đường chợt nghe Tài Bá nói mẹ bị ngất?”

Ta thấy Tiêu Nặc không có ý định trả lời, đành phải tự mình đáp: “Đúng vậy, bà ấy là vì chuyện của Tiêu nhị công tử, thương tâm quá độ.”

Tiêu Mạch lộ ra vẻ cảm khái, cong mày nói: “Mẹ ta thường ngày tự hào nhất nhị đệ, hiện tại nhị đệ biến thành như vậy, có lẽ mẹ là thương tâm nhất.”

Ta thấp giọng nói: “Chỉ sợ Tiêu thành chủ cũng thế...” Tuy rằng sư phụ nói với ta là Tiêu Tả với ba người con trai đều đối xử bình đẳng, nhưng theo ta hôm nay quan sát phát hiện, chỉ sợ ở trong lòng ông, thích nhất cũng là đứa con thứ hai này. Cả hai đứa con gặp chuyện không may như vậy, lại là ngay lúc sắp mừng thọ của mình, tâm tình như thế nào, dễ dàng đoán được.

Lúc này cửa nội đường mở ra một cánh, Ngọc Túy bước ra nói: “Đại thiếu gia, cô gia mời cậu vào một lát.”

Tiêu Mạch vội vàng lên tiếng đáp lời đi vào. Ta nhìn hai cánh cửa sơn đỏ khắc hoa văn to lớn kia, không biết bên trong Cung Phỉ Thúy tình huống như thế nào, lại vì sao chỉ kêu vào một mình Tiêu Mạch? Nói cái gì mà ngay cả Tiêu Nặc cũng không thể nghe?

Trời dần dần tối hẳn, màn đêm rốt cục buông xuống. Những ngọn nến được thắp từ sau giữa trưa tới giờ đã gần cháy hết, vài tên hạ nhân nối đuôi nhau mà vào, thổi tắt từng cái để thay mới. Ánh sáng trong đại đường chợt ảm đạm lên rất nhiều, như thể chạng vạng thừa dịp người không chú ý kín đáo vụng trộm lẻn vô.

Tiêu Nặc đột nhiên trầm giọng nói: “Một trăm cái, thắp cả đi.”

Ta không khỏi nhướng mày lên, chẳng lẽ hắn cũng giống Tiêu Tả, cần dùng ánh sáng bên ngoài đến khu trục bóng ma trong tâm?

Theo hơn trăm ngọn nến lần lượt thắp lên, đại đường dần dần trở nên sáng ngời lại, ta theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Nặc.

Hắn đưa lưng về phía ta, dưới ánh đèn lay động, trong nháy mắt ta đột nhiên có loại ảo giác, tựa hồ Tiêu Tả đứng ở đằng kia y đúc—— bóng dáng Tiêu Nặc thật sự là cực kỳ giống phụ thân của hắn, không giống Tiêu Mạch như vậy cao lớn cường tráng, cũng không giống Tiêu Tiệm như vậy kiệt ngạo lạnh lùng, mà mang theo vẻ tự nhiên khoáng đạt, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy thư thái... Hắn đột nhiên quay đầu, ta gấp rút xoay chuyển ánh mắt, mới bắt gặp Tiêu Mạch đã từ nội đường bước ra.

Tiêu Nặc đón đầu hỏi: “Mẹ thế nào rồi?”

“Tạm thời không việc gì, nhưng cần tĩnh dưỡng, cho nên cha quyết định mang mẹ đi Thiên Thủy Nhất Tuyến Các, chủ yếu là không để mẹ ở lại đây tiếp tục vì việc này mà tâm ưu.”

Tiêu Nặc gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Còn nhị ca thì sao?”

Tiêu Mạch thở dài: “Cha nói không có lời của cha, nhị đệ không được rời khỏi phòng nửa bước.”

Tiêu Nặc nhíu mày nói: “Chỉ sợ nhị ca sẽ không nghe theo.”

“Huynh sẽ đi nói với đệ ấy.” Tiêu Mạch nhìn nhìn hắn, lại nói, “Đệ đừng lo nghĩ chuyện lão nhị nữa, cha để huynh tạm thi hành tiếp quản sự vụ Thành Trăm Dặm, hay là đệ giúp huynh đi.”

“Đệ thì biết cái gì, có thể giúp được đại ca gì đây?” Tiêu Nặc cười cười, “À đúng rồi, sinh nhật cha trùng dịp Tết Trung thu mà? Đều bỏ hết sao?”

Tiêu Mạch chần chờ nói: “Chỉ e... là không được.”

Trong lòng ta run lên, tầm mắt lại lần nữa lướt nhanh về phía cửa đóng chặt, nói không nên lời mất mát: bỏ cả sinh nhật của mình sao? Để lại sau lưng, đệ tử uổng mạng, đứa con hiềm nghi, hết thảy hết thảy toàn bộ bỏ xuống, đơn giản là thê tử sinh bệnh...

Ở trong lòng ông ta, tối quan trọng nhất, vẫn là Cung Phỉ Thúy, ba mươi năm trước đã vậy, ba mươi năm sau, cũng như thế.

Lúc này có một nữ tỳ tiến đến bẩm báo cơm chiều đã chuẩn bị xong, mời chúng ta đến nhà ăn dùng bữa. Tiêu Mạch vỗ vỗ bả vai Tiêu Nặc nói: “Mệt nhọc cả ngày, chúng ta đi ăn cơm trước đi.”

“Đệ không có khẩu vị.” Tiêu Nặc thở một hơi dài rồi đi.

Tiêu Mạch liền nhìn về phía ta: “Phong cô nương...”

“Ta cũng không ăn.” Ta cười cười cáo lỗi, cũng xoay người rời đi. Sau lưng truyền đến tiếng lẩm bẩm của hắn: “Cả cơm cũng không ăn, đây là làm sao?”

Ta làm sao ư? Không ai biết ta làm sao cả, không ai biết...

Đi xuyên qua cây cầu nhỏ gắn bản xanh, lọt vào trong tầm mắt mấy gian nhà u tĩnh. Một người thiếu nữ áo đỏ bưng hộp thức ăn từ bên kia đi tới, đến trước cửa ôn nhu nói: “Nhị thiếu gia, ăn cơm chiều.”

Trong phòng lẳng lặng, không có lời đáp lại. Ta nhìn xung quanh mọi nơi một phen, hóa ra đây là chỗ ở của Tiêu Tiệm, trong bất tri bất giác ta lại đi đến nơi này.

Thiếu nữ thế mà không gắt gỏng, vẫn giọng nói êm ái như trước: “Nhị thiếu gia, dù gì cũng nên ăn một chút, kẻo thành chủ biết được sẽ không vui, được không?”

Lại là một màn lặng im.

Thiếu nữ buông hộp thức ăn, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, đứng ở cửa nửa ngày, cúi đầu nói: “Nhị thiếu gia không cần như vậy, kỳ thực, Du Lê biết thiếu gia là trong sạch, rất nhanh sẽ tra ra manh mối, thiếu gia rất nhanh sẽ không có việc gì. Thiếu gia cứ như bây giờ, Du Lê nhìn trong lòng thật không dễ chịu, rất rất vô cùng không dễ chịu...” Nói xong lời cuối cùng, dần dần vang lên tiếng nức nở.

Trong phòng rốt cục truyền ra thanh âm khàn khàn của Tiêu Tiệm: “Nàng đi đi.”

“Nhị thiếu gia...” Thị nữ Du Lê kêu gấp một tiếng, gõ cửa nói, “Để ta vào đi mà.”

Trong phòng không truyền ra thêm thanh âm nào nữa. Du Lê hãy còn đứng một hồi, rốt cục xoay người, vừa gạt nước mắt vừa rời đi.

Xem bộ dáng của nàng, tựa hồ không chỉ là một thị nữ đối chủ tử cảm tình a... Ngay lúc đó một bàn tay phía sau duỗi đến, ta theo bản năng đánh trả, vùa kịp nhìn thấy dung mạo đối phương liền vội vàng thu tay lại. Cư nhiên là Tiêu Nặc, thiếu chút đánh phải hắn!

“Ngươi...” Ta vừa mới nói một chữ, hắn liền “Suỵt” một tiếng, trỏ trỏ phòng Tiêu Tiệm, rồi kéo ta rời đi.

Sau khi cách xa trăm trượng, hắn mới dừng lại dưới một gốc cây liễu, nơi này sát hồ, gió đêm thổi tới, buổi tối đầu thu, thấm lạnh cả người.

“Làm gì ở chỗ này?” Ta cùng hắn đồng thanh hô.

Tiêu Nặc nói: “Đệ muốn đến thăm nhị ca, còn tỷ?”

“Ta là trong lúc vô tình đi đến.” Chúng ta liếc nhau, đều thấy được trên mặt đối phương đồng một cảm xúc.

Trong tích tắc này, chỉ trong tích tắc này, ta mới bỗng nhiên cảm giác được hóa ra ta cùng hắn tình cảnh giống nhau đến vậy——đều là đang ở trong cuộc, lại bị cách ly ngoài cuộc.

Ta là người ngoài khỏi phải nói, còn hắn, chính là không được coi trọng.

Hắn thấy được sao? Hoặc chăng, phải nói là: hắn... để ý sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.