Chàng Vệ Sĩ Bá Đạo Của Nữ Hoàng Bạch Đạo

Chương 26




Ta rốt cục cũng nhịn không được, nghiêm mặt lại nói: “Kia khẳng định là bị dọa.” Cứ nhìn trận này, so với Âm Sơn bách quỷ dạ hành theo ám chúng ta thì chẳng sai biệt mấy, cũng chỉ có Tài Bá mới nghĩ ra được.

Huyên náo gần hết giờ cơm, nghi thức khai mạc rốt cục kết thúc, đại hội tỷ kiếm chính thức bắt đầu.

Ta theo bản năng nhìn quét khán đài, không có hi vọng thấy được người kia.

Tiêu Nặc nắm lấy một nắm hạt dưa đưa tới trước mặt ta: “Tỷ tỷ, tỷ đang tìm gì thế?”

“À, không có gì...” Ta rũ mắt xuống, chờ nửa ngày, giống như vô tình hỏi, “Tiêu thành chủ không đến sao?”

“Mẹ nói miếng ngon phải chờ đến cuối cùng, cho nên đã đuổi cha đệ theo Tĩnh Viễn đại sư chơi cờ rồi a.”

Miếng ngon? Ta liếc mắt Cung Phỉ Thúy một cái, quả nhiên là tác phong làm việc nhất quán. Ngay lúc đó, người giải thích cất cao giọng nói: “ Xuất trướng đầu tiên, là đệ tứ đại đệ tử lẫy lừng Thành Trăm Dặm——Kỷ Tốn cùng Chung Úy Tân.”

Hai kẻ thiếu niên mi thanh mục tú người vận hồng y, người vận lam y, cùng lúc phi lên đài cao, giơ kiếm hành lễ.

Tiêu Nặc thì thầm nói: “Thực chẳng sáng ý, ngoài kiếm vẫn là kiếm, mấy tên này đúng là không chịu động tâm tư nghĩ ra nhiều thứ gì khác hơn là chiêu thức võ học.”

Ta hơi hơi nhướng mày: “Kiếm không tốt sao?”

“Dù được cho ăn mà ăn nhiều cũng ngấy a.” Tiêu Nặc nói xong mặt mày hớn hở đứng lên, “Đúng rồi tỷ tỷ, tỷ tới Thành Trăm Dặm này, dọc theo đường đi, có đụng độ với 'Thập nhị liên hoàn câu' Triệu Yến hay không? Đệ nghe nói thập nhị liên hoàn câu của hắn cực kỳ vi diệu, đầu cuối mỗi bên có ngạnh, bên dài bên ngắn, so với roi linh hoạt hơn, so với phi đao lợi hại hơn, thực muốn biết thêm một chút...”

Kỳ quái, vị Tiêu tam thiếu này chẳng phải không có võ công sao? Vì sao đối binh khí lại cảm thấy hứng thú như vậy? Ta thản nhiên nói: “Nhưng mà võ công hắn cũng không được tốt lắm, binh khí có khéo cũng vô dụng.”

Tiêu Nặc mở to hai mắt, nhìn ta chằm chằm một hồi lâu, bỗng nhiên dương môi mà cười: “Tỷ tỷ học võ chỉ là vì tranh cao thấp sao? Theo ý đệ ấy, một người đem chiêu thức sư phụ chỉ dạy luyện thành lô hỏa thuần thanh cao thủ nhất đẳng, cũng không đáng quý bằng một người mà bản thân nghĩ ra chiêu thức mới truyền lại ba đời sau, càng không hữu dụng bằng.”

Không biết vì sao, dù giọng của hắn không mang ý trào phúng, ta vẫn cảm thấy một cơn chật vật. Lại quay đầu nhìn hắn, ánh mắt trong suốt kia trong như gương, tựa hồ hoàn toàn không ý thức được câu hắn vừa nói kia cho ta xúc động nhường nào.

Ngược lại Tài Bá nhìn ra ta không được tự nhiên, chen vào nói: “Phong cô nương đừng nghĩ nhiều, tam thiếu nhà lão cái khác không thông, chứ đối võ học nhất đạo lại nghiên cứu thâm hậu, đáng tiếc đều là lý luận suông, chỉ biết nói mà không biết thực hành.”

Lại thêm một cái khác không thông. Ta mỉm cười, tính ra vị Tiêu Tam công tử này thực có cái gì không thông kia chứ, phải là thông rất nhiều, mà chẳng có mấy cái không thông.

Trong lúc nói chuyện thì thiếu niên Kỷ Tốn đã bị Chung Úy Tân làm cho liên tục lùi về phía sau, không còn chút lực chống đỡ, chung quanh âm thanh hò huýt nổi lên bốn phía.

Tiêu Nặc quay đầu nói: “Tài Bá, dường như lão cùng người khác đánh cược là Kỷ Tốn thắng?”

Tài Bá cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy đúng vậy, tam thiếu muốn đi theo lão nô cược sao?”

Tiêu Nặc thật thành khẩn nói: “Hắn chỉ e thất bại thôi.”

Tài Bá hắc hắc cười nói: “Yên tâm, đó là hắn lấy lùi làm tiến, cố ý yếu thế, nhằm lúc thích hợp nhất sẽ dùng tuyệt chiêu.”

“Tuyệt chiêu? Tuyệt chiêu gì cơ?”

“À, nói tới chuyện này thì rất dài dòng...”

Ta vừa nghe lời dạo đầu của Tài Bá như vậy, liền âm thầm nhíu mày, phương thức trình bày sự kiện của vị lão ông này ta đã lĩnh giáo đủ, chỉ cần bắt đầu nói sợ là không tới nửa ngày sẽ không dừng. Quả nhiên đúng thật nghe ông nói từ đại hội tỷ kiếm năm trước, nói đến Kỷ Tốn bởi vì chỉ kém một chiêu mà bại bởi Chung Úy Tân, không thể lọt vào thập đại tân tú bảng, cho nên một năm này hăng hái đến phi thường, thề nhất tẩy sỉ nhục trên thân kiếm.

Lúc này Tiêu Nặc đánh gãy ông: “Nhưng mà lúc hắn đang luyện Chung đại ca cũng luyện a, hắn có tiến bộ Chung đại ca cũng có tiến bộ a. Hắn làm như vậy cũng vô dụng.”

“Đúng vậy, lão nô cũng cho là thế, vả lại bản thân Kỷ Tốn cũng ý thức được điểm này, vì thế ở một đêm trăng sáng trên đỉnh Hắc Phong, hắn vụng trộm bái phỏng một vị tiền bối đức cao vọng trọng anh minh thần võ chân thực nhiệt tình hạc phát đồng nhan tiên phong đạo cốt trong bản thành...” Thấy mọi người sắc mặt không tốt, Tài Bá vội vàng đình chỉ, ho khan một tiếng nói, “Vị tiền bối kia bị sự thành tâm của kẻ hậu sinh làm cảm động, nổi lòng từ bi hiệp nghĩa, truyền thụ cho hắn một chiêu kiếm pháp, chỉ cần hắn ở thời khắc mấu chốt xuất chiêu kia, có thể chuyển bại thành thắng!”

Cung Phỉ Thúy lười biếng mở miệng nói: “Tài Bá, lão cứ việc nói thẳng đi, lão thu Kỷ Tốn bao nhiêu bạc mới bằng lòng truyền thụ hắn chiêu kiếm pháp đó?”

“Cái này... A, phu nhân người khát nước rồi? Cửu ngọc phù dung trà của người hẳn là đã pha xong, để lão nô đi xem giúp người...”

Lúc này trở lại trên sân hồng y thiếu niên đã lùi tới mức không thể lùi được nữa, đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, cả người nhảy vọt lên, trường kiếm trong tay phát ra tia sáng giống như lưu tinh, thẳng hướng đỉnh đầu lam y thiếu niên đánh xuống.

Mọi người ở đây không khỏi phát ra thanh âm kinh thán——một đường kiếm thật nhanh!

Mấy đốt lửa hoa văng ra, ba, ngã xuống một người.

Tài Bá thân đã đi được nửa, đột nhiên dừng lại, nhìn người ngã xuống ở kia, hoàn hoàn toàn toàn ngây dại.

Lam y thiếu niên tay phải cầm kiếm, ở không trung giơ lên kiếm hoa xinh đẹp phi thường, loảng xoảng đem kiếm đút trở lại vỏ kiếm trên lưng, hướng mọi người cúi chào, tiêu sái kết thúc.

Tiêu Nặc đắc ý dào dạt nói: “Ta nói Kỷ Tốn thất bại mà.”

Tài Bá lẩm bẩm nói, “Làm sao có thể? Đây đây...”

Cung Phỉ Thúy phẩy tay như thể chẳng có gì lạ, lười biếng tập hai hỏi: “Nặc nhi, con lại thu Chung Úy Tân bao nhiêu lợi ích để giúp hắn phá giải chiêu kiếm pháp kia thế?”

Tài Bá nhất thời hướng nhìn Tiêu Nặc: “Tam thiếu, hóa ra là cậu...”

Tiêu Nặc cúi gầm mặt xuống, sợ hãi từ từ giơ lên ba ngón tay.

Tài Bá lạnh giọng nói: “Ba trăm lượng? Tam thiếu so với lão nô vẫn còn hiền a, lão nô cũng mới chỉ thu Kỷ tiểu tử kia hai trăm chín mươi chín lượng!”

“Là Tam mai tử ngọ thôi hồn phiêu.” Tiêu Nặc lắc đầu, cao hứng nói, “Mẹ a, mẹ không biết, ám khí phi tiêu kia mà phóng ra, sáu mặt đều là mũi nhọn, còn tẩm mười hai loại kịch độc, đặt ở dưới một ngọn đèn, có thể biến ảo ra nhiều sắc màu đa dạng đó, so với khuyên tai thất bảo hiện tại mẹ đang đeo cũng hoàn hảo không kém đâu!”

Cung Phỉ Thúy cùng Tài Bá liếc nhau, hết nói nên lời. Mà cùng lúc đó, phía khản giả đột nhiên phát ra tiếng vỗ tay như sấm, thậm chí có người đứng lên lên thét chói tai. Tiêu Nặc cũng hưng phấn nhảy lên gọi: “Nhị ca! Là nhị ca nha!”

Hàn nha Tiêu Tiệm!

Ta vội vã quay đầu, chỉ thấy một hắc y nam tử kéo lê kiếm, chậm rãi, từng bước một đi lên đài cao. Ánh mắt đen tối, gò má tái nhợt, tóc dài rối tung cùng y bào tung bay trong gió, liếc mắt nhìn qua một cái, dường như thấy tịch mịch.

Tịch mịch kia thật sâu, như bầu trời đêm bão táp.

Bên cạnh truyền đến thanh âm của Tiêu Nặc: “Chà, nhị ca không phải đi núi Trường Bạch nghỉ hè sao? Trở về khi nào ấy nhỉ?”

Tài Bá đáp: “Kỳ nghỉ hè đã qua, tự nhiên sẽ trở lại.”

Nghỉ hè? Ta từng nghe lời đồn đãi là vị Tiêu nhị công tử này cuộc đời có điểm cổ quái, thích đi tới những nơi khí hậu khắc nghiệt hiếm có dấu chân người để tu luyện kiếm pháp, thường là nán lại mấy tháng trời. Ai cũng không biết quãng thời gian kia hắn làm thế nào vượt qua, nhưng không ai không biết khi hắn quay lại võ công nhất định lại tăng thêm một bậc.

Lúc này hắn vừa theo núi Trường Bạch trở về, nói vậy kiếm thuật đã càng thêm tinh nhuần hơn.

Giờ đây, giọng nói của người giải thích cũng phá lệ trở nên phấn chấn lên hẳn: “Các vị, xuất trướng hiện tại là Tiêu nhị công tử của chúng ta! Đây là lần đầu tiên tham gia đại hội tỷ kiếm của công tử, lần đại hội này rút thăm quyết định thứ tự, thật khéo vô cùng, đối thủ của công tử trong trận đầu tiên chính là người từng một lần chiến thắng trong đại hội, Lục Song! Hai đại cao thủ giằng co, kết quả sẽ kinh tâm động phách nhường nào? Để cho chúng ta mỏi mắt mong chờ đi!”

“Mỏi mắt mong chờ...” Tài Bá lẩm bẩm nói, “Vẫn là trước ngủ một giấc rồi nói sau.”

Ta nhướng mày, hỏi: “Vì sao?”

“Phong cô nương có điều không biết, hài tử Lục Song kia cái gì cũng tốt, chỉ là có chút điểm phiền toái. Phàm trước trận đấu nhất định phải tắm rửa thay quần áo, dâng hương cầu nguyện một phen.” Tài Bá vừa nói vừa lắc đầu thở dài, “Này nhé, năm trước nó là người thứ ba đếm ngược xuất trướng, quá là tốt, bất quá kêu mọi người chỉ đợi mất nửa nén hương, không nghĩ tới năm nay thế mà trúng phải lượt thứ hai... Ai dà, ta xem lần này mọi người cứ tha hồ chờ đợi.”

Xem ra, người thích rề rà ở Thành Trăm Dặm không hẳn là chỉ có mình Tài Bá. Ta cười nhẹ, nói: “Chờ thì chờ.”

Một chút thời gian trôi qua, trên nhà thuỷ tạ vẫn chỉ thấy một người Tiêu Tiệm. Tuy rằng đã là mùa thu, ban ngày vẫn như cũ thật ác liệt, trên mặt đất kéo thật dài thân ảnh của hắn, càng hiển cô đơn.

“Nóng quá a!” Bên cạnh Tiêu Nặc đột nhiên oán giận một câu, ngưỡng cổ uống một ly trà, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lại đứng dậy, chạy chậm lên đài đem trà đưa tới trước mặt Tiêu Tiệm nói: “Nhị ca, huynh khát không? Uống chén nước trước đã.”

Tiêu Tiệm hai mắt chăm chú nhìn Tiêu Nặc, thản nhiên nói: “Ta không khát.”

“Như vậy à, vậy huynh cứ nhẫn nại ha, đệ nghĩ Lục đại ca lập tức sẽ đến ngay.” Tiêu Nặc vỗ vỗ vai hắn, đem trà trở về.

Nhưng mà, hắn đã đoán sai. Sau nửa canh giờ, Lục Song vẫn không lộ diện, trên khán đài đã bắt đầu xôn xao, Tài Bá bắt đầu than thở, duy độc Tiêu Tiệm trên nhà thuỷ tạ, vẫn y cũ bình tĩnh như nước.

Lúc này Tiêu Nặc đã thanh toán xong một túi hạt dẻ, hai quả hương quất, cùng nguyên một dải hạt dưa dài trên bàn mọi người, đột nhiên lại đứng dậy, cầm hai quả táo lên đài: “Nhị ca, hay là huynh một bên cắn quả táo một bên chờ Lục đại ca đi, có cái gì ăn thời gian sẽ càng trôi qua nhanh đó.”

Tiêu Tiệm nhìn nhìn quả táo to đỏ chóe trong tay hắn, lại nhìn nhìn hắn, nói: “Ta không vội.”

“... Nha.” Đề nghị không được tiếp nhận, Tiêu Nặc dường như thật thất vọng, chậm rì rì đi trở về.

Ta mắt lạnh nhìn, không khỏi nhớ tới một màn hôm qua ở trong Hiên có trúc có thịt hắn bị Tiêu Mạch ôm vào trong ngực kia. Xem ra, vị Tiêu gia nhị công tử này cùng tiểu đệ cảm tình xa cách, không bằng lão đại thân cận như vậy, thật không hổ là luyện kiếm, đối với cả người thân của chính mình cũng lạnh lùng.

Đang nghĩ tới đó, trong tai nghe được Cung Phỉ Thúy nói: “Tài Bá, ra sau đài nhìn xem Lục Song rốt cuộc có huyền cơ gì.”

“Dạ.” Tài Bá đi vài bước rồi, lại xoay người nói, “Lão nô đồ Lục Song giờ phút này nhất định còn đang thay quần áo, có muốn đặt cược không?”

“... Ta cá là huynh ấy đang mài đao.” Tiêu Nặc nói.

“Được! Lão theo quy củ, cược mười hai lượng hoàng kim.” Tài Bá nói xong còng cái lưng, chậm rì rì rồi đi.

Tiêu Nặc ngồi một hồi chán muốn chết, bỗng đứng lên, hai tay ôm trọn cả ghế ngồi của mình, hự hự lên nhà thuỷ tạ, “Phanh” đem ghế dựa hướng trên đất phóng một cái, kêu: “Nhị ca...”

Câu nói kế tiếp còn chưa nói, Tiêu Tiệm đã xoay phắt lại trừng mắt nhìn hắn, hắn nhất thời rụt cổ lại, vươn một đầu ngón tay chỉ chỉ ghế dựa, dè dặt cẩn trọng nói: “Đệ trông huynh đứng lâu như vậy...”

“Ta không mệt.” Tiêu Tiệm khẩu khí đông cứng quay đầu lại.

Dù cho là người có tính nhẫn nại, ở trước cuộc luận võ trọng yếu năm lần bảy lượt bị kẻ khác quấy rầy chỉ sợ cũng sẽ phát điên. Ta thở dài, thầm nghĩ vị Tiêu Tam công tử này cũng thật có hảo tâm làm chuyện xấu, việc gì phải vậy.

Cung Phỉ Thúy cũng nhịn không được, vẫy tay nói: “Nặc nhi, trở về ngồi đi, đừng đi phiền nhị ca con.”

Mẫu thân lên tiếng, Tiêu Nặc đành phải hự hự lại đem ghế dựa kia chuyển trở về, bĩu môi nhỏ giọng nói: “Con cũng đâu phải muốn phiền ca ca.”

Cung Phỉ Thúy dường như rất thương tích cho tiểu nhi tử không hiểu chuyện, nhẫn nại giải thích nói: “Mẹ là biết con không phải thế. Nhưng mà nhị ca con sắp luận võ rồi, con như vậy tới tới lui lui chạy, sẽ quấy nhiễu ca ca không thể tĩnh tâm xuống được, có biết không?”

“Có điều...” Tiêu Nặc vô tội chớp mắt nói, “Đã quá một canh giờ, Lục đại ca còn chưa xuất hiện, nhị ca thật có thể tĩnh tâm xuống sao? Con sợ ca ca buồn chán mới ra nói chuyện, mẹ à con đã làm sai rồi sao?”

Hóa ra dụng ý của hắn là đây! Ta hơi kinh ngạc một chút, không nghĩ tới gã Tiêu Tam công tử nhìn đần độn như vậy, thế nhưng lại có khả năng phân tích tâm tư. Cao thủ luận võ, tối kị chính là thấp thỏm nôn nóng, Tiêu Tiệm định lực mặc dù tốt, có điều người kiêu ngạo, muốn hắn chờ đối thủ thời gian dài như vậy, nếu không phải là Tiêu Nặc cố ý ba lần bốn lượt đi lên phân tán lực chú ý của hắn, chỉ sợ sớm đã phẩy tay áo rời đi. Cứ như thế, ngược lại bất tri bất giác vượt qua đoạn thời gian chờ đợi này...

Giỏi, Tiêu Nặc giỏi, Tiêu Tam công tử thật giỏi! Ta đã thật sự coi khinh ngươi. Xem ra một tháng này, so với trong dự tính của ta, sẽ càng thêm thú vị...

Lúc này liên tiếp tiếng bước chân từ xa đến gần, Tài Bá dẫn vài đệ tử Thành Trăm Dặm thở hổn hển chạy tới, đến trước mặt Cung Phỉ Thúy nói: “Phu nhân, chuyện kia... chuyện kia...”

Tiêu Nặc hưng phấn hỏi: “Thế nào thế nào, Lục đại ca là đang thay quần áo hay đang mài đao? Ván bài là lão thắng hay ta thắng?”

“Hồi tam thiếu gia, lão với cậu chưa ai thắng, nhưng cũng chưa ai thua.” Tài Bá nói xong gập người xuống thắt lưng, hạ giọng nói, “Lục Song không phải đang thay quần áo cũng không mài đao, bởi vì——nó đã chết.”

Chén trong tay Cung Phỉ Thúy rơi loảng xoảng một tiếng, trà bên trong nhất thời đổ ra một nửa. Mà ta cũng đồng thời chấn động——đã chết? Lục Song đứng đầu trong tân tú bảng của Thành Trăm Dặm, thế nhưng đã chết ở trong buồng thay đồ?!

Trong một lúc, gió thổi mưa giông cuộn đầy trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.