Chàng Vệ Sĩ Bá Đạo Của Nữ Hoàng Bạch Đạo

Chương 17




Còn Nhan Tử La cùng bọn a hoàn đến biệt viện, vốn tưởng phải ra sức mà quét dọn thu xếp, ai ngờ từ trong ra ngoài từ ngoài vào trong đã được quét dọn thu xếp sạch sẽ gọn gàng, hơn nữa trong phòng còn được đốt lò sưởi rất ấm áp, giống như nơi này vẫn luôn có người ở vậy. Bách Hợp và đám a hoàn đều kinh ngạc, len lén tìm quản gia để hỏi. Quản gia nói mấy hôm trước trong phủ có người đến bảo quét dọn Thu Dật trai, Nhan phúc tấn sắp quay về nghỉ ngơi. Bách Hợp quay về nói lại với Nhan Tử La, Nhan Tử La chẳng nói chẳng rằng.

Ăn cơm xong, Nhan Tử La cảm thấy buồn chán, bèn đích thân cùng Bách Hợp và đám a hoàn sắp xếp đồ đạc, Bách Hợp lại cầm hộp trang sức nhét vào tay nàng, “Chủ nhân, chủ nhân cứ ngồi đó ngắm mấy thứ này đi, nếu không càng giúp lại càng bận hơn”.

“Vậy ngươi thu dọn đi, ta ra ngoài đi dạo, không lại làm phiền các ngươi”, Nhan Tử La nói.

“Chủ nhân tốt ơi, người hãy còn ốm, trời lại lạnh thế này, người cứ ở trong phòng thôi!”, Bách Hợp cảnh cáo nàng.

“Haizz, không biết bây giờ ngươi là chủ nhân hay ta là chủ nhân nữa?”, Nhan Tử La làm bộ ấm ức nói, cởi giày leo lên sập, mở hộp trang sức lấy từng món ra ngắm nghía. Ngắm xong, tay cầm chiếc nhẫn huyết ngọc ngẩn ngơ. Bách Hợp nhìn thấy, bất giác khe khẽ lắc đầu.

“Chủ nhân, lâu rồi người cũng không đeo trang sức, chọn một thứ đeo vào nhé, chưa hết tháng Giêng, cũng coi như để chúc mừng năm mới, người đeo vào sẽ thấy vui vẻ hơn”, Bách Hợp cười nói. Nhan Tử La bèn đặt chiếc nhẫn huyết ngọc đó xuống, tùy tiền cầm một chiếc bằng ngọc Phỉ Thúy đeo vào. Bách Hợp đi đến ngắm nghía, nói: “Chủ nhân, Tết phải đeo màu đỏ mới may mắn!”, sau đó cố ý tìm đi tìm lại trong hộp, vừa tìm còn vừa nói: “Ái? Em nhớ chủ nhân còn có một chiếc nhẫn huyết ngọc mà?”. Tìm thấy, bèn đích thân đeo giúp Nhan Tử La, thay cho chiếc nhẫn ngọc bằng Phỉ Thúy kia.

“Người xem, đẹp chưa này!” Xong xuôi cô ta lại tiếp tục làm việc. Nhan Tử La nhìn nhìn chiếc nhẫn rồi lại nhìn nhìn Bách Hợp, cười mắng: “Nha đầu chết tiệt, đừng tưởng ta không nói ngươi, thì ngươi có thể làm loạn”.

“Nô tỳ một lòng vì chủ nhân, chủ nhân biết nên mới không mắng mỏ nô tỳ!”, Bách Hợp cười. Nhan Tử La không nói gì nữa, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn. Đây là quà sinh nhật chàng tặng năm ngoái, cũng là lần đầu tiên chàng đích thân tặng quà cho nàng. Hôm đó chàng con hỏi một câu rất kì lạ. Đến bây giờ nàng vẫn chưa hiểu.

Cho tới tối thì thu dọn xong, Nhan Tử La ăn cơm uống thuốc rồi đi nằm sớm, nhưng lật qua lật lại mãi không ngủ được.

“Chủ nhân, người không ngủ được ạ?”, Bách Hợp nằm trên giường khẽ hỏi.

“Có lẽ là do chỗ mới! Bách Hợp, ngươi sang đây nói chuyện với ta.” Nhan Tử La ngồi dậy. Bách Hợp cũng khoác áo xuống giường, đến ngồi lên chiếc ghế sập.

“Trời lạnh thế này, ngươi ngồi đây làm gì? Lên sập đi, ấm hơn”, Nhan Tử La nói. Bách Hợp cũng không từ chối, mang theo chăn của mình, động tác nhanh nhẹn trèo lên sập, ngồi đối diện với Nhan Tử La.

“Bách Hợp, ngươi có ngủ được không?”, Nhan Tử La hỏi.

“Chủ nhân, người muốn nghe nô tỳ nói thật hay nói dối?”, Bách Hợp cười hỏi.

“Vớ vẩn, ngươi nói xem!” Nhan Tử La cười mắng.

“Vậy nô tỳ nói nhé. Nô tỳ cũng không ngủ được”, Bách Hợp đáp.

“Tại sao?”, Nhan Tử La hỏi.

“Bởi vì nô tỳ nghĩ chủ nhân đến chỗ ở mới, lạ người, chắc sẽ không ngủ được. Nô tỳ phải nghĩ cách để chủ nhân ngủ, vì vậy cũng không ngủ được”, Bách Hợp nghiêm túc trả lời.

“Nhóc con! Nói gì thế? Gì mà đổi chỗ ở, lạ người!”, Nhan Tử La nói.

“Ngay cả chủ nhân cũng không biết, thì nô tỳ sao biết được!”, Bách Hợp cười đáp.

“Haizz! Có thể ngươi nói không sai, thay đổi chỗ ở, lạ người… Nhưng, chuyện này rất khó, không đổi chỗ ở cũng không ngủ được”, Nhan Tử La than thở.

“Chủ nhân, nô tỳ phải nói một câu người không thích nghe, những chuyện này… thực ra những người sống trong các phủ đệ chẳng ai coi là chuyện to tát cả. Chỉ có chủ nhân người là ngày ngày suy nghĩ, chỉ cần nghĩ thoáng hơn, thì cuộc sống thực ra cũng rất tốt”, Bách Hợp chân thành nói.

“Những điều ngươi vừa nói ta cũng đã tự khuyên nhủ bản thân không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng không được, thật sự không được! Ta không thể khống chế mình, nói gì làm gì đều không khống chế được. Ta ấy à, dù thế nào cũng sẽ không sống như những ngày vừa qua nữa”, Nhan Tử La nói.

“Chủ nhân, người đừng nói thế. Thời gian trôi đi, chủ nhân sẽ nghĩ thông thôi”, Bách Hợp khuyên nhủ.

“Cũng có thể ngươi nói đúng. Được rồi, ngủ thôi, không nói chuyện nữa, nói nữa sẽ không ngủ được đâu.” Nhan Tử La nằm xuống, thấy Bách Hợp định xuống đất, vội nói: “Đừng về giường, lúc nóng lúc lạnh không tốt đâu”.

“Đa tạ chủ nhân quan tâm.” Bách Hợp nghe lời nằm xuống sập. Hai người không nói gì, đều mở mắt nhìn cửa sổ.

Kết quả là sáng sớm hôm sau, hai người bọn họ một chủ một tớ mắt ai cũng đen như mắt gấu trúc.

Nhan Tử La tiếp tục dưỡng bệnh, bộ dạng chẳng khác gì gấu ngủ đông. Nhưng, các bộ phận trong cơ thể lâu ngày không được dùng đến sẽ gỉ sét. Thế là, dưỡng khoảng gần nửa tháng bệnh, Nhan Tử La cảm thấy từng đốt xương, thớ thịt của mình đều đau nhức. Soi gương thấy vẻ mặt không chút tinh thần, nhìn cứ như mắc bệnh nan y không có thuốc chữa vậy, do đó quyết định phải cố gắng.

Trưa hôm nay ăn cơm xong, Nhan Tử La mặc gọn gàng, nói là muốn đi ra ngoài hoạt động. Bách Hợp và mấy người nữa định đi theo, nhưng Nhan Tử La chỉ cho một mình Ám Hương đi cùng, chủ tớ ra khỏi cửa, nhàn tản đi dọc đường đến bên một chiếc hồ nhỏ. Mặt nước đóng băng còn có cả tuyết, hơn nữa nhìn thì có vẻ như chưa có ai đi lên đó, tuyết vẫn rất gọn gàng.

“Thật đáng tiếc, một nơi hay thế này mà không có ai chơi!” Nhan Tử La bước lên mặt hồ đóng băng đi đi lại lại, nhưng rồi nhận thấy mình chẳng có tâm trạng chơi đùa, nàng quyết định từ bỏ, tìm một phương thức hoạt động khác. Rời khỏi hồ, hai người tiếp tục tiến về phía rừng cây, kết quả nhận ra tuyết trong rừng cây phủ cao tới gối rồi, Nhan Tử La “bụp” một cái nằm xuống tuyết, Ám Hương kéo nàng dậy, thế là trên tuyết xuất hiện chữ “Đại”[1] cực lớn.

[1] Chữ “Đại”: 大.

“Hay không? Ám Hương, ngươi cũng ‘viết’ một chữ đi.” Nhan Tử La lần này quay mặt lại ngã sấp xuống. Ám Hương vội kêu lên: “Trời ơi, chủ nhân, người…”, rồi kéo nàng dậy, trên mặt, trên đầu nàng đầy tuyết.

“Mát lắm, thoải mái lắm!” Nhan Tử La hất hất tóc, hất hết tuyết bám trên ấy đi, mặt lập tức đỏ hồng.

“Chủ nhân, người ốm còn chưa khỏi, sao có thể chơi như thế? Lát nữa về thể nào cũng bị Bách Hợp cằn nhằn!” Ám Hương lại tỉ mỉ phủi tuyết bám trên tóc nàng.

“Bách Hợp? Đúng là cô ta rất thích cằn nhằn. Mặc kệ, còn có thứ gì để chơi không?”, Nhan Tử La quay đầu nhìn tứ phía. Đột nhiên nhìn thấy một bóng nhỏ lướt qua trên tuyết.

“Oa, Ám Hương, vừa rồi ngươi có nhìn thấy không? Thứ vừa chạy qua đó là cái gì?”, Nhan Tử La hào hứng nói.

“Nô tỳ không nhìn thấy, chủ nhân.” Ám Hương lắc lắc đầu.

“Đi, chúng ta đi xem.” Nhan Tử La kéo áo choàng lên rồi chạy tới đó, Ám Hương cũng đành phải chạy theo. Nhan Tử La ngắm kĩ dấu chân in trên tuyết, sau đó khẽ khàng lần theo dấu vết ấy, kết quả là vào sâu trong rừng, trước một cái cây, thì dấu chân biến mất. Nhan Tử La ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên, trên cành cây thông có một thứ gì màu xám đang ngồi.

“Là con sóc!” Nhan Tử La nhìn con vật nhỏ bé, nó hình như cũng đang nhìn nàng.

“Chủ nhân, sao nô tỳ có cảm giác như con sóc đó đang nhìn chúng ta vậy?”, Ám Hương nói.

“Ta cũng cảm thấy thế, lẽ nào nó là một con sóc đã thành tiên? Oa oa, phát tài rồi.” Nhan Tử La cười híp mí.

“Chủ nhân, người xem…”, Ám Hương kéo áo choàng của nàng gọi. Nhan Tử La nhìn theo hướng nàng ta chỉ, ở nơi những gốc cây quay lưng về phía mặt trời, một con vật nhỏ bé đang run lẩy bẩy.

“Lạnh thế này, nó lại ở trên tuyết, gặp người cũng không sợ. Chà chà, ta biết rồi, nó nhất định bị rơi từ trên cây xuống không trèo lại lên được.” Nhan Tử La cúi người, từ từ tiếp cận con vật nhỏ. Đột nhiên từ trên cây lại phóng xuống một bóng màu xám, chắn trước mặt con vật đang bị thương kia.

“Này, mày đưa chúng tao tới đây không phải là để cứu nó hay sao? Thế thì mày còn chắn làm gì? Mày yên tâm, tao chỉ muốn mang nó về chữa bệnh, không làm gì nó đâu”, Nhan Tử La nói với con sóc nhỏ.

“Chủ nhân, nó nghe có hiểu không?”, Ám Hương hỏi bằng giọng đầy hồ nghi.

“Mày tránh ra để bọn tao mang nó về được không? Mày xem, nó sắp chết rét rồi. Thế này vậy, tao hứa với mày, đợi nó khỏe lại, tao sẽ đưa nó về!”, Nhan Tử La nói tiếp. Ám Hương đứng cạnh nhìn nàng ngờ vực.

Khi đó con sóc nhỏ chầm chậm nhích sang một bên, quay đầu nhìn con bị thương kia, lại nhìn nhìn Nhan Tử La, cứ thế nhìn qua nhìn lại vài lần, mới từ từ trèo lại lên cây. Nhan Tử La cởi găng tay ra, đặt con sóc nhỏ bị thương vào trong, sau đó bé nó quay về. Ám Hương vội thao găng tay của mình đưa cho Nhan Tử La, Nhan Tử La không nhận, chỉ bước nhanh hơn.

Khi về tới Thu Dật trai. Chủ tớ hai người đều thở hồng hộc. Vừa vào phòng, Nhan Tử La đã nói: “Bách Hợp, thuốc trị vết thương ở đâu? Mau tìm ra đây cho ta. Sau đó lấy thêm mấy miếng vải sạch”.

“Chủ nhân, người bị thương ạ?” Bách Hợp lao từ phòng trong ra, nhìn khắp người nàng một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc găng tay trong lòng nàng. “Chủ nhân, đó là cái gì?”

“Sóc, một con sóc bị thương. Ái chà, ngươi mau đi tìm đồ đi, nó bị thương rồi, ta nghĩ có lẽ ngã gẫy chân, phải bôi thuốc cho nó rồi băng bó lại”, Nhan Tử La nói. Lúc này Bách Hợp mới yên tâm đi lấy thuốc.

Con sóc nhỏ quả nhiên là bị gẫy chân, đầu gối của cái chân phải bé xíu bị chảy máu, đã đông cứng lại. Lúc này nó đang run lẩy bẩy cố gắng kéo cái chân rúc vào trong chiếc găng tay. Nhan Tử La vỗ vỗ cái đầu nhỏ xíu của nó, dịu dàng nói: “Ngoan nhé, đừng sợ, mau ra đây, ra ngoài bôi thuốc rồi bó lại mới khỏi được, ngoan ngoãn, nghe lời nào”.

Cuối cùng bất lực, Nhan Tử La đành phải kéo nó ra, giữ chặt đầu và mình nó để Bách Hợp bôi thuốc, rồi cuốn vải vào, sau đó nhẹ nhàng đặt nó trong chiếc găng tay, con vật nhỏ bé nhìn nàng, không dám cử động.

“Chủ nhân, người nhặt nó ở đâu thế?”, Bách Hợp vừa thu dọn thuốc và vải vừa hỏi.

“Dưới gốc cây. Các ngươi có biết nó là đực hay cái không?”, Nhan Tử La nhìn con sóc nhỏ, hỏi. Quên mất là phải cởi áo choàng.

“Cài này nô tỳ không biết”, mấy a hoàn cùng cười đáp.

“Ta đoán là cái”, Nhan Tử La cũng cười, nói.

“Tại sao vậy? Chủ nhân?”, Ám Hương hỏi.

“Đoán mà, hơn nữa ta cũng hi vọng nó là cái.” Nhan Tử La quay lại nhìn Ám Hương, “Đặt cho nó một cái tên đi! Các ngươi bảo gọi nó là gì thì hay?”.

“Chủ nhân, chỉ cần người đừng gọi nó là Chiêu Tài, Tiến Bảo gì gì ấy là được”, Sơ Ảnh đứng cạnh cười nó xem vào.

“Không đâu, con vật nhỏ này phải tìm cho nó một cái tên thật đẹp mới xứng”, Nhan Tử La nghiêng đầu nói, “Gọi là Tuyết Nhi đi, dù sao chúng ta cũng phát hiện ra nó trên tuyết”.

“Vậy thì gọi là Tuyết Nhi!”, Bách Hợp và đám a hoàn kia cũng đồng ý.

“Tuyết Nhi, mày còn đau không? Mày đừng sợ, bọn ta đều là người tốt, là ân nhân cứu mạng của mày. Từ bây giờ trở đi mày hãy ngoan ngoãn ở đây dưỡng bệnh, đợi mày khỏi rồi, tao sẽ đưa mày về nhà, biết không hả?”, Nhan Tử La khẽ nói, rồi lại giơ tay vỗ vỗ vào cái đầu nhỏ của nó.

“Ám Hương, ngươi mau đi lấy mấy quả thông vào đây cho nó ăn”, Nhan Tử La gọi. Liền thấy trên tay Ám Hương đã cầm quả thông, thế là đón lấy, đặt vào lòng bàn tay, giơ ra trước mặt con sóc, “Tuyết Nhi, ăn đi! Mày nhất định là đói lắm, mau ăn đi, quả thông mày thích ăn nhất này”. Con sóc không cử động, chỉ chớp đôi mắt nhỏ nhìn nàng.

“Ăn đi! Tao đảm bảo còn ngon hơn quả thông ở nhà mày, đây là loại quả thông thượng hạng.” Nhan Tử La vẫn giữ nguyên tay như thế.

Đợi nửa ngày, con sóc cũng không ra ăn. Nhan Tử La đành sai người mang một đĩa nhỏ lên, cho quả thông vào đĩa rồi đặt trước mặt nó, sau đó tiện thể trèo lên sập, chống tay lên gối nằm nhìn nó.

“Chủ nhân, có thể là nó lạ, người đừng nhìn nó như thế nữa”, Bách Hợp cười nói.

“Cũng phải, bị thế này, nếu là ta thì ta cũng nhất định không ăn gì cả.” Nhan Tử La bật dậy, cầm gối dựa người đọc sách. Nhưng thỉnh thoảng lại liếc trộm con sóc một cái. Có lúc thấy con sóc đang nheo mắt, lúc lại thấy nó cũng đang nhìn mình. Nhìn lại cứ tưởng trò theo dõi nhau.

Đến tối, mấy người cũng giúp nó thay thuốc, Nhan Tử La đặt chiếc găng tay ở bên gối, con sóc đó càng thu người vào trong.

“Tuyết Nhi, ngủ ngon nhé. Ngoan ngoãn ngủ đi, như thế mới nhanh khỏi bệnh”, Nhan Tử La khẽ nói.

“Chủ nhân, nó nghe có hiểu không?”, Bách Hợp hỏi.

“Vạn vật đều có linh hồn, nói lâu rồi nó sẽ hiểu”, Nhan Tử La đáp.

Trong Đồng Thuận trai, Khang Hy đang chơi đùa cùng đứa cháu ngoại.

“Hoàng gia gia, Thành Cổn Trát Bố bao giờ mới có thể đi được ạ?”, Khuynh Thành bẹo cái má nhỏ xinh của đứa bé hỏi.

“Nhanh thôi, trẻ con chẳng mấy chốc mà lớn”, Khang Hy cười ha ha đáp.

“Vậy bao giờ đệ ấy mới có thể chơi với con?”, Khuynh Thành lại hỏi tiếp.

“Con cứ đợi thêm đi, đứng sốt ruột, sắp rồi, thằng bé này nhìn rất khỏe mạnh!” Khang Hy bế đứa bé giao lại cho vú nuôi, nhìn nhìn Mẫn Chỉ, nói: “Khí sắc của Mẫn Nhi không được tốt lắm! Phải chú ý hơn một chút đừng để bị ốm!”.

“Vâng, đa tạ Hoàng a ma”, Mẫn Chỉ đáp, nghĩ một lúc rồi mới nói tiếp, “Hoàng a ma, con muốn bế Thành Cổn Trát Bố đến thăm Nhan Nhan, được không ạ?”.

Khang Hy không nói gì, cầm chén trà lên nhấp một hớp rồi mới đáp: “Bảo nó vào cung thăm thằng bé đi! Trời lạnh thế này đừng để thằng bé nhiễm lạnh. Hơn nữa, giờ nó cũng không ở trong thành”.

“Ý của Hoàng a ma là Nhan Nhan không còn ở trong phủ nữa? Tỷ ấy đi đâu?” Vẻ mặt Mẫn Chỉ có chút lo lắng.

“Đến biệt viện nghỉ ngơi, dưỡng bệnh rồi”, Khang Hy đáp. Sáng nay sau khi tan triều lão Thập tam mới nói cho ông nghe, chẳng trách vẻ mặt lão Tứ trông thật khó coi.

“Nghỉ ngơi? Dưỡng bệnh? Mấy hôm trước vẫn còn rất khỏe mạnh mà, sao đột nhiên lại bị bệnh rồi?”, Mẫn Chỉ nói khẽ như đang nói cho chính mình nghe.

“Ngạch nương ốm rồi ạ?” Khuynh Thành đảo tròng mắt, bộ dạng tinh nhanh cổ quái.

“Nha đầu, ngạch nương con ốm rồi, sao con chẳng buồn chút nào thế?”, Khang Hy cười hỏi. Từ sau khi được sắc phong, người trong cung đều gọi Khuynh Thành là Bảo cách cách.

“Hoàng gia gia, ngạch nương con chắc chắn là vì dỗi a ma nên mới quay về biệt viện”, Khuynh Thành đáp.

“Ồ? Sao con biết?”, Khang Hy lại hỏi.

“Khi con còn ở nhà, a ma có đến chỗ ngạch nương một lần, nhưng a ma không nói chuyện với ngạch nương, ngạch nương cũng không thỉnh an a ma. Ngày nào ngạch nương cũng cho người đóng cổng viện từ rất sớm. A ma cũng lạ, tranh Hoàng gia gia ban tặng, a ma lén giữ một bức, lại không cho con nói với ngạch nương”, Khuynh Thành nghẹo đầu nói.

“Ồ! Thì ra là thế. Nha đầu, vậy con thấy ai sai?”, Khang Hy hỏi tiếp.

“Chắc là a ma ạ”, Khuynh Thành đáp.

“Tại sao?” Khang Hy lạ lẫm, Mẫn Chỉ cũng quay sang nhìn Khuynh Thành.

“Bởi vì ngạch nương mặc dù thường xuyên phạm lỗi, nhưng ngạch nương rất dũng cảm nhận lỗi”, Khuynh Thành đáp. Khang Hy gật gật đầu, không nói gì.

“Nha đầu chắc cũng nhớ ngạch nương rồi phải không, con đi đón ngạch nương vào cung ở mấy ngày nhé, thế nào?”, Khang Hy hỏi Khuynh Thành.

“Vâng ạ! Đa tạ Hoàng gia gia.” Khuynh Thành cười, nói: “Vậy bao giờ con có thể đi ạ?”.

“Ngày mai đi đi!” Khang Hy nói xong đứng dậy khởi giá về thư phòng phía Nam.

Sáng dậy, việc đầu tiên Nhan Tử La làm là tới nhìn chiếc găng tay, con vật nhỏ xíu đó vẫn chưa chịu ra, nhưng mấy quả thông trong đĩa thì còn lại rất ít. Nàng bèn giơ tay ra vỗ vỗ vào cái găng tay, nói: “Dậy thôi nào Tuyết Nhi, trời sáng rồi đấy!”. Bên trong, con vật nhỏ động đậy nhưng vẫn không chịu chui ra.

“Đừng có ngủ nữa, sẽ béo đấy. Béo rồi không khéo ông xã sẽ có tình nhân.” Nhan Tử La tiếp tục vỗ nhè nhẹ vào chiếc găng tay, con sóc thò đầu ra, nhưng vẫn không chui hẳn ra ngoài.

Ăn sáng xong, lại thay thuốc cho con sóc, Nhan Tử La ăn vận gọn gàng rồi đến Tĩnh Tâm đường mang mấy quyển sách về, vì vậy chỉ đưa theo Sơ Ảnh và một tiểu nha đầu cùng đi.

Lúc quay về, vừa vào cổng liền nghe thấy tiếng cười vui vẻ vọng ra từ trong phòng, bất giác chau mày, sáng sớm tinh mơi thế này ai đến không biết? Bước nhanh chân vào trong phòng, chỉ thấy Bách Hợp đi ra đón, nói: “Chủ nhân, Cách cách về ạ”. Và ngay sau lời Bách Hợp, một bóng người lao tới nhào vào lòng nàng, “Ngạch nương”.

“Ô, mau để ta xem nào, chẳng phải phượng hoàng nhà ta về rồi đây sao?”, Nhan Tử La bế Khuynh Thành nói.

“Ngạch nương, người lại cười con.” Khuynh Thành kéo tay nàng hỏi, “Ngạch nương, con sóc là của người ạ?”.

“Không phải của ta, mà là vợ của ngài sóc.” Nhan Tử La bị con gái kéo vào phòng.

“Ngạch nương, tặng cho con được không?”, Khuynh Thành hỏi, sán lại chỗ chiếc găng tay.

“Không được, ta đã hứa với ngài sóc rồi, đợi vợ nó khỏi phải đưa vợ nó về”, Nhan Tử La nói.

“Thế ạ!” Khuynh Thành có chút thất vọng.

“Là thế đấy, vì vậy con đừng có mà mơ tưởng nữa. Sao con lại về?”, Nhan Tử La hỏi.

“Vì con nhớ ngạch nương mà! Hoàng gia gia bảo con đón ngạch nương vào cung vài ngày, tiện thể thăm Thành Cổn Trát Bố luôn”, Khuynh Thành nói.

“Vậy à? Được! Nhưng, đợi thêm hai hôm nữa nhé, con sóc còn chưa khỏi hẳn mà?”, Nhan Tử La lại hỏi.

“Được ạ! Dù sao Hoàng gia gia cũng không nói hôm nay nhất định phải về ngay.” Khuynh Thành rất to gan khi tìm ra sơ hở của thánh chỉ.

“Bây giờ gan con càng ngày càng to nhỉ!” Nhan Tử La xoa xoa đầu Khuynh Thành “khen”.

“Vì giờ người ta là công chúa rồi mà!” Khuynh Thành giơ một ngón tay ra chống cằm, kiêu ngạo nói.

“Khổng tước xòe đuôi!” Nhan Tử La đưa cho Khuynh Thành một hạt dẻ nhỏ.

Lại nuôi thêm bảy tám ngày nữa, con sóc nhỏ đã có thể hoạt động, cũng quen với Nhan Tử La hơn. Nhan Tử La giơ tay vỗ đầu nó, nó không tránh nữa, thỉnh thoảng những lúc Nhan Tử La đọc sách, nó còn chạy tới cạnh cọ cọ vào chân nàng. Bọn Bách Hợp đều nói con vật này thật sự rất thông minh.

Nhan Tử La thấy nó cũng đã khỏe hơn nhiều rồi, hôm nay ăn sáng xong bèn bế nó đến chỗ rừng cây, nhưng lại quên mất là nó ở gốc cây nào. Đành vào rừng rồi đặt nó xuống đất, kết quả nó nhón chân chạy như bay không thấy tăm tích nữa.

“Ngạch nương, nó chạy rồi”, Khuynh Thành nói.

“Ừ, vốn là đến để trả nó về nhà mà”, Nhan Tử La cười đáp, “Được rồi, nó đã về nhà, chúng ta cũng quay về thôi, hôm nay ta rất mong được gặp Thành Cổn Trát Bố!”.

“Ngạch nương, vậy hôm nay chúng ta sẽ hồi cung nhé?”, Khuynh Thành hỏi.

“Được!”, Nhan Tử La đồng ý.

Thế là, lại vội vàng quay về, bảo Bách Hợp, Ám Hương sắp xếp mấy bộ y phục, hai mẹ con cùng vào cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.