Chàng Trai Với Chiếc Tạp Dề Dễ Thương

Chương 22




Hôm trước tuy là lập thu, hiện tại trời vẫn oi bức, có điều buổi tối và sáng sớm đã mát mẻ vài phần.

Lúc này đang là chiều tà, gió nhẹ thổi tới càng thêm thoải mái.

Cung yến hôm nay tổ chức ở Quán Lan Điện.

Trước Quán Lan Điện có một hồ lớn, ở giữa là hành lang chín khúc bắt ngang. Mặt hồ đủ loại sen, hiện tại sen đang nở rộ, hương vị thanh lãnh, sóng nước lóng lánh, dưới hoàng hôn đặc biệt huyến lệ.

Mỗi năm tới mùng bảy tháng bảy, nữ quyến và nam tân gặp mặt đều không cần tránh mặt, nam tân ngồi bên trái, nữ quyến ngồi bên phải, ở giữa là một hoa viên rộng lớn. Dưới ánh chiều tà, hoa trong vườn lộng lẫy muôn hồng nghìn tía, người đẹp hơn hoa, xa xa đã thấy mấy vị công tử phong độ nhẹ nhàng, từng đoàn cùng bằng hữu cúi đầu trò chuyện.

Hoàng Hậu nương nương và chúng phi tần đều chưa tới, trong điện các, Đại hoàng tử phi và Tứ hoàng tử phi Dương Mặc Tuyết đang tiếp đãi mọi người, khuê tú bên ngoài do Lục hoàng tử phi và Thanh Hà công chúa chào đón.

Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan theo Đổng phu nhân đi bái kiến Đại hoàng tử phi và Dương Mặc Tuyết, sau đó Đổng phu nhân liền đi chào hỏi các phu nhân khác.

Đứng từ xa, Dung Hoa thấy Diệp lão phu nhân đang vui vẻ nói chuyện với Đổng phu nhân nên liền đi tới.

Đổng Ngọc Lan tiến lên, nhỏ giọng: "Ta tới chào hỏi lão phu nhân một tiếng."

Dung Hoa gật đầu.

"Tổ mẫu."

"Lão phu nhân."

Hai người đi tới trước mặt Diệp lão phu nhân, uốn gối hành lễ.

"Mau đứng lên." Diệp lão phu nhân tươi cười, nói với Dung Hoa, "Tới rồi sao?"

Dung Hoa ngoan ngoãn gật đầu.

Diệp lão phu nhân lại cười nhìn Đổng Ngọc Lan: "Dung nha đầu vẫn luôn nhắc tới cháu, trong khoảng thời gian này phiền cháu và Đổng phu nhân quan tâm, sau này có rảnh cứ tới nhà chơi."

"Lão phu nhân quá lời, Ngọc Lan tính tình lỗ mãng, may là được Dung Hoa muội muội chiếu cố. Nếu có dịp Ngọc Lan chắc chắn sẽ qua thỉnh an lão phu nhân." Đổng Ngọc Lan mỉm cười để lộ lúm đồng tiền xinh như hoa.

Dung Hoa một bộ lục trang yên thủy, trên mặt duy trì nụ cười khéo léo, khí chất cao hoa, dung mạo tuyệt lệ. Đổng Ngọc Lan một thân áo hồng ngân sắc, tươi cười hào phóng.

Chúng phu nhân chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời.

"Lâu rồi không gặp Dung nha đầu, đúng là càng ngày càng xinh đẹp." Kỷ phu nhân tươi cười kéo tay Dung Hoa.

"Cữu mẫu quá khen." Dung Hoa ngượng ngùng cúi đầu.

Chúng phu nhân thấy Dung Hoa đi cùng mẫu nữ Đổng phu nhân mà không đồng hành với Diệp lão phu nhân, ánh mắt có chút thay đổi, chỉ là nghĩ tới tin đồn bên ngoài, bọn họ lập tức hiểu ra, cũng không nói gì nhiều, chỉ nghiêng đầu kính trọng khen Diệp lão phu nhân một tiếng: "Lão phu nhân thật có phúc khí."

Nói thêm hai câu, Dung Hoa liền cùng Đổng Ngọc Lan uốn gối cáo từ.

"Để các vị chê cười, nha đầu này từ nhỏ đã bị ta chiều hư." Diệp lão phu nhân hiền từ nhìn theo thân ảnh của Dung Hoa, nói.

Có người lập tức đáp lời: "Cô nương nhà ai mà không phải tâm can trong lòng trưởng bối, lão phu nhân quá lời rồi."

Mọi người liền hùa theo phụ họa.

"Phu nhân." Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan hành lễ với Nhan thị.

"Gần đây có tốt không?" Nhan thị cười tủm tỉm kéo tay hai người, bộ dáng vô cùng thân cận, "Thần Nhi rất nhớ các con, có điều hôm nay nó không cùng ta vào cung."

"Tạ phu nhân quan tâm." Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan lại khách khí mấy câu rồi cáo từ trở về bên cạnh Đổng phu nhân.

Đổng phu nhân nhìn hai người, cười nói: "Tỷ muội hai đứa đi chơi đi." Ánh mắt bà lại dừng trên người Đổng Ngọc Lan, dặn dò, "Không được nghịch ngợm."

"Mẫu thân, nữ nhi không có." Đổng Ngọc Lan đỏ mặt, hờn dỗi một câu rồi kéo Dung Hoa vào vườn hoa.

"Mẫu thân vẫn coi ta là tiểu hài tử." Ghé sát tai Dung Hoa, Đổng Ngọc Lan thấp giọng oán trách.

"Phu nhân cũng vì lo lắng cho tỷ." Dung Hoa cười nói.

Chỉ có quan tâm nên mới dặn dò.

Kiếp trước, cha mẹ nàng mất sớm, kiếp này, phụ mẫu không rõ, dưỡng phụ yêu thương nàng cũng đã ra đi, tựa như tất cả những người bên cạnh nàng nhân duyên đều mỏng.

"Đổng cô nương, Diệp Ngũ cô nương." Hai người vừa rời khỏi điện các, đang định đi lên phía trước chào hỏi Lục hoàng tử phi Tằng Mính thì Thanh Hà công chúa tươi cười đi tới.

Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan vội hành lễ: "Tham kiến công chúa."

"Mau bình thân." Thanh Hà công chúa duỗi tay đỡ Đổng Ngọc Lan, thân thiết cười nói, "Hôm nay là cung yến, không cần đa lễ như vậy."

Đổng Ngọc Lan rút tay về, hành lễ: "Công chúa hậu ái, thần nữ lo sợ."

Dung Hoa mỉm cười đứng cạnh Đổng Ngọc Lan.

"Hai người các ngươi thích cái gì? Các nàng có người chơi giải câu đố, có người thảo luận tí nữa nên thả đèn gì." Nơi này có một cái hồ lớn, buổi tối có thể thả đèn ước nguyện. Thanh Hà công chúa nhiệt tình nói, "Còn có người chơi đá cầu, cũng có người vẽ tranh, làm thơ. Tam cô nương chắc thích chơi đá cầu đúng không? Bổn cung cũng thích, cùng đi chơi được không?"

Nói tới đây, nàng ta lại đưa mắt nhìn Dung Hoa: "Chắc Ngũ cô nương không thích đâu nhỉ?" Nàng ta vừa nói vừa nâng cằm, tỏ vẻ cảnh cáo.

Điều làm Thanh Hà công chúa không ngờ chính là Dung Hoa còn chưa mở miệng, Đổng Ngọc Lan đã lên tiếng: "Tạ ý tốt của công chúa, chỉ là thần nữ không thích đá cầu, hơn nữa thần nữ và Dung Hoa muội muội đang định đi thỉnh an Lục hoàng tử phi."

Sắc mặt Thanh Hà công chúa cứng đờ, nhưng nhanh chóng áp chế cơn giận, cười nói: "Vậy bổn cung đưa hai người qua chỗ Lục hoàng tẩu."

Nói xong, nàng ta trừng mắt nhìn Dung Hoa.

Đều tại nha đầu chết tiệt này!

Đổng Ngọc Lan mỉm cười xin lỗi với Dung Hoa. Thanh Hà công chúa ái mộ huynh trưởng nhà nàng, nàng cũng bất đắc dĩ.

Dung Hoa duỗi tay nắm lấy tay nàng, thấp giọng: "Muội không sao." Nàng ta coi nàng là tình địch cũng không phải một hai lần.

"Lục hoàng tẩu, đây là Đổng Tam cô nương." Thanh Hà công chúa dẫn hai người tới trước mặt Tằng Mính, tươi cười giới thiệu, "Còn đây là Diệp Ngũ cô nương."

Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan vội uốn gối hành lễ: "Thỉnh an Lục hoàng tử phi."

"Mau bình thân." Tằng Mính ngẩng đầu, một thân cung trang màu vàng nhạt, mắt hạnh mũi quỳnh, da trắng như ngọc, ánh mắt thanh triệt, lúm đồng tiền trên má lúc ẩn lúc hiện, bộ dáng nghịch ngợm đáng yêu.

"Tạ Lục hoàng tử phi." Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan tạ ơn đứng dậy.

Tằng Mính nhìn hai người, cười nói: "Hai vị cô nương cứ tùy ý, nếu có yêu cầu gì cứ trực tiếp phân phó cung nữ và nội thị hoặc tìm ta với Bát muội muội cũng được." Thanh âm mềm mại, ngôn ngữ bình dị gần gũi khiến người ta sinh hảo cảm.

"Vâng." Dung Hoa cười đáp.

Tằng Mính mời hai người ngồi: "Đừng câu nệ như vậy, chúng ta cũng tính là người quen, không cần phải dùng nhiều nghi thức xã giao như thế." Trước đây trong yến hội bọn họ đã từng gặp mặt, chỉ là không thân thiết.

Đổng Ngọc Lan và Dung Hoa cũng không phải người ngượng ngùng, hiểu ý liền ngồi xuống.

"Ngũ cô nương, lễ vật lần trước ngươi tặng bổn cung còn chưa cảm ơn." Tằng Mính cười nói.

"Nương nương thích thì tốt." Dung Hoa mỉm cười.

"Rất thích." Lúm đồng tiền trên má Tằng Mính càng sâu, búp bê hình nàng và Lục hoàng tử, sao có thể không thích?

"Lục hoàng tẩu, là thứ gì vậy?" Thanh Hà công chúa chớp mắt hỏi Tằng Mình, sau đó lại dùng ánh mắt tò mò nhìn Dung Hoa, "Không biết Ngũ cô nương đã tặng lễ vật gì mà khiến Lục hoàng tẩu tâm tâm niệm niệm như vậy?"

Dung Hoa khẽ cười: "Công chúa quá lời, chẳng qua là chút tâm ý."

"Thì ra là tự ngươi làm." Đáy mắt Thanh Hà công chúa lộ rõ khinh thường. Nàng ta không tiếp tục truy vấn, chỉ đứng dậy nhìn Đổng Ngọc Lan, "Đổng cô nương, chúng ta qua bên kia chơi đá cầu đi."

Dung Hoa cũng nhìn Đổng Ngọc Lan, cười gật đầu.

Trong mắt Đổng Ngọc Lan hiện lên một tia không nguyện ý, nhưng đây là hoàng cung, người ta lại là công chúa, mẫu thân còn ngàn công vạn đạo dặn dò. Nàng hít một hơi thật sâu, đứng dậy, mỉm cười: "Được, thần nữ đi chơi với công chúa."

Vừa đi được vài bước, bọn họ gặp một cô nương khoảng mười ba mười bốn tuổi, thỉnh an Tằng Mính và Thanh Hà công chúa.

Dung nhan kiều tiếu, là cô nương Dương gia, đường muội của Dương Mặc Tuyết - Dương Mộ Thu.

Hành lễ với Tằng Mính và Thanh Hà công chúa xong, nàng mỉm cười chào hỏi Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan.

Dương Mộ Thu tươi cười nhìn bọn họ: "Đổng cô nương và công chúa định đi đâu chơi thế? Ta cũng muốn đi."

"Chúng ta qua kia chơi, Mộ Thu đi cùng đi." Là muội muội của tẩu tử nhà mình, Thanh Hà công chúa đương nhiên tươi cười thân thiết.

Dương Mộ Thu gật đầu, sau đó cùng Thanh Hà công chúa kéo Đổng Ngọc Lan rời đi.

Dương Mộ Thu này...

Dung Hoa không khỏi nhíu mày.

Ánh mắt nàng ta nhìn Đổng Ngọc Lan có phải quá khác thường không?

Chẳng lẽ nàng ta cũng thích Đổng Trầm Chu? Hẳn là không to gan như thế, dám đối đầu với Thanh Hà công chúa sao?

Không phải vì Đổng Trầm Chu, thì đó là vì...

Đổng Ngọc Lan!

Hoặc nói đúng hơn là Đổng gia.

Dung Hoa lập tức nhớ lại thời điểm ở điện các, thái độ của Dương Mặc Tuyết đối với Đổng Ngọc Lan và Đổng phu nhân cũng nhiệt tình khác thường.

Dung Hoa nhìn theo thân ảnh của nàng, có chút lo lắng.

Đổng gia có bối cảnh như vậy, Tứ hoàng tử và Phương Hoàng Hậu chắc chắn sẽ muốn mượn sức.

Tằng Mính nhìn Dung Hoa, sau đó lại theo ánh mắt của nàng nhìn Đổng Ngọc Lan, cười nói: "Ngày thường Ngũ cô nương thích làm cái gì?" Nàng vừa nói vừa ra hiệu cho cung nữ dâng trà.

Dung Hoa vội hoàn hồn, cười đáp: "Khi rảnh rỗi sẽ đọc sách."

Tằng Mính nở nụ cười: "Ta cũng thích đọc sách, có điều đều là mấy cuốn hỗn tạp, lúc ở nhà nhiều lần bị mẫu thân mắng..." Nói tới đây, nàng ngượng ngùng nhìn Dung Hoa, "Không biết Ngũ tiểu thư thích đọc sách gì?"

Dung Hoa cười gật đầu: "Thần nữ cũng vậy."

Hai người hàn huyên nói chuyện ngày càng thân thiết.

Thấy Dung Hoa không quá câu nệ, nụ cười trên gương mặt Tằng Mính càng sâu, hiện tại đã không còn khách sáo như ban đầu.

Điện hạ nhà mình thích tiểu hoàng thúc, mà cô nương trước mắt lại là người trong lòng của tiểu hoàng thúc, nàng đương nhiên cũng muốn thân cận.

Nghĩ tới tính khí của điện hạ nhà mình, Tằng Mính cảm thấy thái dương hơi đổ mồ hôi lạnh. Ngày trước nàng nghe nói Lục hoàng tử tính tình ngay thẳng, nhưng ngàn vạn không ngờ hắn lại hiếu động như thế, ngay đại hôn của bản thân cũng có thể đập phá.

Hít một hơi thật sâu, Tằng Mính chỉ thầm cầu nguyện trong lòng, hôm nay là Thất Tịch, hi vọng tất cả đều bình bình an an, không xảy ra chuyện.

Áp chế lo lắng trong lòng, Tắng Mình mỉm cười ngọt ngào nhìn Dung Hoa: "Đúng rồi, chỗ ta có cuốn du ký viết tay của Ngô Vu, để khi nào ta mang qua cho Ngũ cô nương mượn đọc." Ngô Vu là đại tài tử trăm năm trước, từng thi đậu tam nguyên nhưng từ chối vào triều làm quan, cả đời chu du khắp nơi, để lại rất nhiều thơ từ, du ký. Truyền tới đời này, sách do ông ấy tự tay viết, ngàn vàng khó mua được.

Dung Hoa cười gật đầu: "Vậy thần nữ không khách khí nữa."

Hai người định tiếp tục nói chuyện, lại có cung nữ tới mời Tằng Mính.

"Ngũ cô nương cứ ngồi đi, ta đi rất nhanh sẽ trở lại." Tằng Mính đứng dậy.

"Nương nương cứ bận việc của mình, không cần lo lắng cho thần nữ." Dung Hoa đứng dậy đưa tiễn, chờ Tằng Mính đi xa mới chậm rãi tiến về hướng đám người Đổng Ngọc Lan.

"Dung Hoa muội muội." Đi được mấy bước, Kiều Nguyệt nhược liễu phù phong cùng nha đầu đi tới.

"Hầu phu nhân." Dung Hoa dừng bước.

"Chúng ta cũng coi như là tỷ muội, cần gì khách khí như vậy?" Kiều Nguyệt thân thiết đi tới, nắm tay Dung Hoa, "Cũng trách thân thể ta trước kia suy nhược, không thể mời muội muội tới phủ chơi đùa, bằng không, chúng ta hẳn đã là tỷ muội thân thiết."

"Phu nhân hậu ái." Dung Hoa cẩn thận rút tay về.

"Sao lại khách khí như vậy? Chẳng lẽ chúng ta không phải tỷ muội sao?" Kiều Nguyệt nhìn nàng, "Khi nào rảnh sẽ mời muội tới phủ, muội muội đừng cự tuyệt."

Đều tại nàng! Nha đầu chết tiệt này! Chuyện chính mình gả cho tên phế vật Tuyên Bình Hầu nàng không thoát được quan hệ, Kiều Vũ Thần cũng do nàng cứu! Càng nghĩ, Kiều Nguyệt càng tức giận.

"Phu nhân hậu ái, ta không dám nhận hai chữ muội muội này."

Nhìn dung nhan của Dung Hoa, sắc mặt Kiều Nguyệt càng trầm xuống, hai mắt dường như có thể bắn ra đạn. Gương mặt tuyệt sắc thế này, nếu để quỷ đói háo sắc Tuyên Bình Hầu kia nhìn thấy, ông ta nhất định sẽ dùng mọi cách để chiếm được!

"Sao lại nói vậy? Chúng ta đều là nữ nhi của mẫu thân, đương nhiên là tỷ muội." Kiều Nguyệt vẫn mỉm cười, trên mặt mang theo vài phần chân thành và cảm kích, "Đúng rồi, chuyện của Thần Nhi, ta còn chưa nói với muội một tiếng cảm ơn nữa."

"Phu nhân khách khí, chẳng qua là chuyện nhỏ, mẫu thân cũng đã dẫn Thần Nhi tới nhà tự mình cảm tạ." Dung Hoa nhìn nàng ta, khẽ cười.

Kiều Nguyệt bị ánh mắt đó làm cho chột dạ, có điều chuyện này đã được bản thân giải quyết, cho nên nàng chắc chắn không nhìn ra cái gì. Kiều Nguyệt ưỡn thẳng người, cười nói: "Mẫu thân là mẫu thân, ta là ta, không thể lẫn lộn." Nàng ta nhìn xung quanh, ánh mắt dừng trên Kiều Nhân đứng ở xa, tỏ vẻ tiếc nuối, "Đáng tiếc, hôm nay Thần Nhi không tới đây, nó tuổi còn nhỏ, hiện tại lại theo phu tử đọc sách, thời gian ra ngoài chơi lại càng ít."

Dung Hoa gật đầu.

Kiều Nguyệt duỗi tay chỉ về phía Thanh Hà công chúa, nói: "Ta định qua đó chào hỏi công chúa một cái, muội không phải cũng muốn qua đó sao?"

Dung Hoa đưa mắt nhìn, lắc đầu. Kiều Nguyệt qua đó tìm Thanh Hà công chúa, Đổng Ngọc Lan chắc sẽ tìm cớ qua đây với mình.

"Vậy ta đi trước đây." Kiều Nguyệt cười một tiếng, sau đó nâng bước đi về phía đám người bên kia.

"Phu nhân xin cứ tự nhiên." Dung Hoa cười gật đầu, sau đó đứng yên một chỗ nhìn nắng chiều phía chân trời xa.

Không bao lâu, đúng như dự đoán, Đổng Ngọc Lan cùng nha đầu đi về hướng nầy.

"Dung Hoa muội muội, xin lỗi, để muội lại một mình rồi."

"Tỷ tỷ nói như vậy rõ ràng là khách khí." Dung Hoa giả vờ tức giận.

Đổng Ngọc Lan vội giơ tay: "Được rồi, ta không nói nữa." Nói xong, nàng dựa vào lan can nhìn hoàng hôn, thở dài, "Thật đúng là khó chơi."

Người được nhắc đương nhiên là Thanh Hà công chúa.

Tuy tính cách Đổng Ngọc Lan thẳng thắn, nhưng Thanh Hà công chúa dù sao vẫn là công chúa, hơn nữa cũng có ý tốt, cho nên dù nàng không thích nhưng chỉ biết chịu đựng.

Dung Hoa mỉm cười, nắm lấy tay nàng, an ủi.

Đổng Ngọc Lan đưa mắt nhìn đám người Thanh Hà công chúa, Kiều Nguyệt và Dương Mộ Thu ở bên kia, cau mày, thấp giọng: "Ca ca sớm thành thân một chút thì tốt quá." Nói xong, nàng lại nghiêng đầu, nuối tiếc nhìn Dung Hoa.

"Yên tâm, tỷ nhất định có thể tìm được một tẩu tẩu tốt."

Thanh Hà công chúa ái mộ Đổng Trầm Chu, Tề Quý Phi cầu còn không được, mà Phương Hoàng Hậu và Tứ hoàng tử cũng nhìn chằm chằm Đổng gia, chỉ sợ...

Dung Hoa lẳng lặng nhìn Đổng Ngọc Lan.

Chỉ sợ hôn sự của huynh muội bọn họ đều sẽ gặp khó khăn, cũng may Đổng phu nhân và Đổng đại nhân thật lòng yêu thương nhi nữ, khẳng định sẽ không dùng hôn nhân đại sự để đánh đổi vinh hoa phú quý.

Đổng Ngọc Lan tiếc nuối thở dài.

Dung Hoa lắc đầu, đưa mắt nhìn về phía bên kia, nhẹ giọng: "Trong cung nhiều người, quy củ cũng nhiều, Đổng tỷ tỷ cẩn thận một chút."

Đổng Ngọc Lan cũng theo nàng nhìn qua bên đó, gật đầu: "Ta biết." Sau đó, nhìn đình hóng gió cách đây không xa, bên trong còn có mấy khuê tú bọn họ quen biết, nàng đề nghị: "Chúng ta qua kia đi."

Dung Hoa gật đầu, hai người nắm tay nhau rời đi.

.....................

Trong đình hóng gió, nhìn theo thân ảnh yểu điệu, hai mắt Lâm Luật nhìn sắp phun ra lửa.

Dương Hựu đi tới đưa cho hắn ly rượu, theo ánh mắt hắn mà nhìn qua: "Lòng dạ hẹp hòi, coi chừng hai mắt lồi ra ngoài đấy. Lần trước không phải huynh nghĩ cách từ hôn sao? Người ta cũng theo ý của huynh rồi mà." Dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn người ta như vậy, kẻ không biết còn tưởng nàng là kẻ thù giết cha của hắn.

"Trước đây ta nghĩ thế nào, ngươi không rõ sao?" Lâm Luật thu ánh mắt lại, uống cạn ly rượu, nhẹ giọng: "Nếu nàng theo ý của ta thì nên sớm từ hôn!" Sớm một chút, Mặc Tuyết muội muội của hắn đã không phải gả cho người khác!

"Chấp mê bất ngộ." Dương Hựu lắc đầu.

Muội muội nhà mình được Phương Hoàng Hậu nhìn trúng, cho dù Diệp Dung Hoa sớm tới cửa từ hôn, Lâm Luật hắn và nàng cũng không thể trở thành một cặp uyên ương thật sự.

"Tiểu cô nương người ta cũng không dễ dàng gì, huynh đó, đừng có bắt lấy không buông như vậy." Dương Hựu khuyên.

"Ngươi không hiểu." Sắc mặt Lâm Luật mang theo vài phần cố chấp. Trong tay nàng có nhược điểm của Lâm gia, cho nên Diệp Dung Hoa nàng dù có chết cũng chỉ có thể là người của hắn.

"Ta thật không hiểu ngươi đang nghĩ gì." Dương Hựu lắc đầu. Trước kia Lâm Luật ước gì không còn quan hệ với nàng, cô nương người ta cũng tự mình tới cửa lui thân, người huynh đệ này lại nhìn chằm chằm không chịu buông bỏ! Thật không hiểu nổi hắn đang suy nghĩ cái gì.

"Hôm nay y có tới không?" Lâm Luật đột nhiên mở miệng hỏi một câu không đầu không đuôi.

"Ai?"

"Chiêu Vương Chu Hành." Lâm Luật nghiến răng nói ra bốn chữ.

Quỷ đoản mệnh kia!

"Không biết." Dương Hựu lắc đầu, "Có lẽ sẽ không tới." Chiêu vương gia ít khi tham dự yến hội, ngay cả đại hôn của Lục hoàng tử cũng chỉ lộ mặt một chút rồi đi.

Lâm Luật gật đầu.

Dương Hựu lại nhìn Lục hoàng tử vui vẻ đứng cách đó không xa, quay đầu nhìn sắc mặt âm trầm của Lâm Luật, khuyên: "Hôm nay huynh uống ít một chút, đừng để tới lúc đó nói mê nói sảng."

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Luật cứng lại, ngón tay siết chặt chén rượu: "Ừ."

Nói xong, hắn dùng ánh mắt sắc bén nhìn Lục hoàng tử.

Tiểu tử không biết lý lẽ!

Có điều so với Phương Húc, bản thân cũng coi như nhẹ nhàng. Hôm đó là ngày đại hỉ của Lục hoàng tử, hai bên đều có chút men say, vì thế sự tình cũng dễ giải quyết.

Chỉ là vết thương trên người phải tĩnh dưỡng mấy ngày mới tiêu sưng.

Lục hoàng tử cũng phát hiện ánh mắt của hai người, trừng mắt với Lâm Luật.

Lâm Luật lập tức quay đầu, không nhìn nữa.

......................

Ánh trời chiều buông xuống, cung nữ và nội thị thắp đèn, khắp nơi còn đốt thêm hương đuổi muỗi, Chính Đức Đế và Phương Hoàng Hậu cuối cùng cũng tới.

Ánh mắt Dung Hoa dừng trên Chu Hành, áo gấm màu tím, ngọc quan thúc đỉnh, da trắng như ngọc, mặt mày thanh lãnh, cả người tựa như một tảng băng tuyết trắng, thanh nhã quý phái bức người.

Tuy lời đồn nói Chiêu vương gia không còn sống lâu, nhưng phong tư bất phàm như thế cũng khiến không ít khuê tú kiều diễm như hoa đào nở đầu tháng hai.

Chu Hành lướt qua ánh mắt của mọi người nhìn Dung Hoa, thần sắc mang theo một tia nhu hòa, rất nhanh liền dời đi.

Đế hậu tới, sau khi hành lễ, mọi người liền theo đế hậu vào chính điện.

"Ngũ tỷ tỷ." Diệp Di Nguyệt vốn không thấy đâu đột nhiên xuất hiện, cười nói, "Tổ mẫu đang chờ chúng ta đấy."

"Đi đi, lát nữa ta đi tìm muội." Đổng Ngọc Lan mỉm cười.

Dung Hoa gật đầu, theo Diệp Di Nguyệt tới bên cạnh Diệp lão phu nhân.

Món ngon rượu lạ, ca vũ thăng bình, chẳng qua trước mặt đế hậu, mọi người đều chỉ động đũa tượng trưng.

Phương Hoàng Hậu nhìn tới bàn của Diệp lão phu nhân, ánh mắt dừng trên người Dung Hoa và Diệp Di Nguyệt, thân thiết hỏi: "Vị nào là Ngũ cô nương?"

"Hồi nương nương, đây là Ngũ chất nữ của thần phụ." Diệp lão phu nhân đứng dậy, thuận tay kéo Dung Hoa đứng lên.

Phương Hoàng Hậu hiền từ đánh giá nữ tử trước mặt, cười nói: "Quả nhiên là mỹ nhân quốc sắc thiên tư, khuynh quốc khuynh thành." Nói xong, bà ta nhìn Chính Đức Đế, "Hoàng Thượng, ngài cảm thấy thế nào?"

Chính Đức Đế cũng nhìn nàng, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, có điều mỹ nhân trong thiên hạ ông được gặp cũng không ít, cho nên thần sắc nhanh chóng trở về bình thường, ngữ khí lãnh đạm: "Hoàng hậu nói đúng, quả thật là quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt đại."

Không ít khuê tú trong điện các đều trừng mắt nhìn Dung Hoa.

Phương Húc ngồi đối diện cũng dùng ánh mắt sáng rực nhìn nàng.

Tóc đen như dải lụa, dung nhan tuyệt sắc, làn da trắng nõn, cánh môi như hoa, dáng người yểu điệu.

Ngũ cô nương này...

Lấy kinh nghiệm từng trải của hắn, Ngũ cô nương Diệp gia này chỉ cần thêm chút dạy dỗ chắc chắn trở thành vưu vật khó gặp trong thiên hạ.

Phương Húc chỉ cảm thấy cả người nóng rực, vội vàng uống ngụm rượu đè ép ngọn lửa trong lòng, ánh mắt càng trở nên nóng bỏng.

Sự thèm khát mỹ nhân ngày càng mãnh liệt.

Hắn nhất định phải có được nàng.

Đột nhiên, sống lưng rét run, Phương Húc nghiêng đầu, trực tiếp đối diện với ánh mắt lạnh lẽo giết người của Chu Hành.

Phương Húc không tự chủ mà run lên, vội thu lại thần sắc, tiếp tục nói chuyện với người bên cạnh.

Lâm Luật nhấp môi, ánh mắt hàm chứa bao nhiêu suy nghĩ.

Dung Hoa mỉm cười, rũ mắt: "Tạ Hoàng Thượng, nương nương tán thưởng."

"Vị kia là Lục cô nương?" Phương Hoàng Hậu lại nhìn Diệp Di Nguyệt, "Cũng là một đóa hoa xinh đẹp."

Diệp Di Nguyệt vội đứng dậy cảm tạ.

"Di Tần cứ nhắc tới tỷ muội các ngươi mãi, sau này các ngươi nên thường xuyên vào cung thăm nàng ấy." Phương Hoàng Hậu tươi cười giải thích, "Thân mình Di Tần không tiện, cho nên hôm nay không tới."

"Vâng." Dung Hoa và Diệp Di Nguyệt cùng đáp.

Phương Hoàng Hậu không nói nữa, thu hồi ánh mắt nhìn bọn họ.

Hoàng Hậu nương nương và Hoàng Thượng tự mình khen, đây là ân điển to lớn thế nào? Trái tim Diệp lão phu nhân như nở hoa, nhanh chóng ngồi lại vị trí.

Gió đêm phơ phất, trăng non như câu.

Yến hội diễn ra được một nửa, Chính Đức Đế và Phương Hoàng Hậu đặc biệt cho mấy người trẻ tuổi ra ngoài dạo chơi.

Cung nữ đã treo đủ loại đèn lồng trong vườn, còn có câu đố, chuẩn bị thuyền hoa, có thể du hồ một chuyến, thả đèn cầu nguyện.

Phương Diệp đi tới hành lễ với Dung Hoa: "Nô tỳ gặp qua Ngũ tiểu thư." Vừa thấy Diệp Di Nguyệt bên cạnh Dung Hoa, nàng ta vội nói, "Gặp qua Lục tiểu thư. Nương nương nói lâu rồi chưa gặp hai vị tiểu thư, biết hôm nay hai vị vào cung nên nương nương cố ý mời hai vị qua trò chuyện."

Dung Hoa do dự: "Thân mình nương nương hiện tại kiều quý, ta nghe nói người mang thai thường thích ngủ, hiện tại đã trễ thế này..."

"Tứ tỷ tỷ cố ý phái người tới, tất nhiên còn chưa nghỉ ngơi, chúng ta qua đó thăm tỷ ấy đi." Diệp Di Nguyệt cười tủm tỉm, tổ mẫu đã nói tối nay chính mình phải phối hợp với Tứ tỷ tỷ.

Quả nhiên là vậy. Dung Hoa nhìn Diệp Di Nguyệt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, gật đầu: "Vậy đi thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.