Chàng Trai Trong Hoa Hướng Dương

Chương 13: Cứu người




Trở lại Tô gia,Liễu Uyển Nhi được ôm đến trên giường.

Đao Nhân lập tức làm kiểm tra toàn diện cho cô,Tô Lực Hằng và đám người dì Trương lo lắng chờ đợi,qua một hồi Đao Nhân dừng tay lại động tác.

Nhìn vẻ mặt cứng lại của hắn Tô Lực Hằng trong lòng nhất thời trầm xuống,cẩn thận mở miệng hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

Trong ánh mắt lo lắng của hắn mang theo một chút nhát gan,Đao Nhân biết hắn nhiều năm nhưng chưa bao giờ thấy trong đôi mắt quả quyết của hắn lại có cảm xúc yếu ớt như lúc này,mà hắn vừa trải qua chuyện Tiểu Do chết,nên có thể hiểu được tâm trạng giờ phút này của đại ca,thật không biết làm sao mở miệng nói sự thật với anh ấy.

“Cậu nói mau.” Tô Lực Hằng thúc giục,loại dự cảm xấu trong lòng càng phát ra mãnh liệt.

Chỉ chốc lát sau nghe Đao Nhân nói: “Bởi vì tim ngừng mười mấy giây làm cho não thiếu dưỡng khí,Tiểu Tiểu có thể vĩnh viễn không tỉnh lại,cho dù có kỳ tích sau khi tỉnh lại cũng trở thành người tàn phế.”

“Cậu,cậu gạt tôi?” Tô Lực Hằng sắc mặt nhất thời trắng xanh,cả người đờ đẫn,dì Trương thì lập tức ngồi phịch trên ghế,nước mắt to như hạt đậu cuồn cuộn trào ra, lại nghe không được tiếng khóc.

“Đại ca, đại ca. . . . . .”

“Dì Trương,dì Trương . . . . . .”

Khinh Vân cùng Tử Quyên không ngừng gọi bọn họ,nhưng một chút phản ứng cũng không có,Đao Nhân thì ngơ ngác nhìn cảnh trước mắt,buổi tối này xảy ra quá nhiều chuyện,có nhiều khi hắn nghĩ đây là một giấc mộng thì tốt biết mấy.

Đi về bên cạnh phía cửa sổ,nhìn bầu trời đầy sao,ngôi sao đó là cô sao?

Có lẽ lúc trước hắn ghét cô,bởi vì lý do trẻ con buồn cười —— cô đoạt máy tính của hắn.Hiện tại hắn hiểu,tại sao mỗi khi đến khuya cô lại xông vào đoạt bàn phím con chuột của hắn,sau đó lại không cẩn thận làm hư,thật ra cô chỉ muốn hắn nghỉ ngơi sớm một chút,mà hắn ngốc không phát hiện dụng tâm của cô, còn hàng đêm nằm mơ mong người ‘ đáng ghét ’ đó vĩnh viễn không xuất hiện,hôm nay mơ ước trở thành sự thật,lại phát hiện trong lòng không phải là vui vẻ,mà chỉ có mất mát và không nỡ.

Người luôn mất đi sau mới biết quý trọng.

Quay đầu lại liếc mắt nhìn cô gái vẫn nằm trên giường,mà linh hồn của cô giờ phút này lại đang nơi nào? Có biết rất nhiều người lo lắng mong đợi cô trở về, hắn muốn giúp cô tìm về đường về nhà,để cho bọn họ có thể sống cùng nhau.

Liễu Uyển Nhi cảm giác mình mơ mơ màng màng bò khỏi mặt nước,nhìn thấy Tô Lực Hằng chạy qua người mình,hắn hình như không nhìn thấy cô,cô ngơ ngác đứng bên bờ nhìn hắn bơi trong làn nước,sau đó có thêm mấy người nhảy xuống,bọn họ cùng nhau kéo một cô bé xa lạ trong nước ra,nhìn thấy Tô Lực Hằng lo lắng cho cô,vì cô điên cuồng,tim của cô đã không có cảm giác cho nên cô rời đi,không có mục đích đi thẳng phía trước.

Đây là nơi nào?

Cô phải đi hướng nào?

Cô bây giờ là ai?

Tất cả đều mơ màng,cho đến cô nhìn thấy hai người kỳ quái.

“Liễu Uyển Nhi,chúng tôi tìm cô thật là khổ,đi,trở về Địa phủ mau!”

Vừa nói hai người một trái một phải kéo cô,cô không muốn tránh thoát,bởi vì cô rốt cuộc đã có chỗ đến,dù nơi đó là địa ngục.

Mây đen bao phủ nhà họ Tô,Tô Lực Hằng sau khi tỉnh táo lập tức cùng Đao Nhân thương lượng cách chữa trị Liễu Uyển Nhi,bàn bạc quyết định liên lạc các bệnh viện nổi tiếng thế giới,đưa Liễu Uyển Nhi đến đó để xem có phương pháp chữa trị tốt hơn không.Mà Inge cũng tích cực giúp đỡ,bởi vì một trong các nguyên nhân gây nên cục diện hôm nay là em gái hắn,nếu như em hắn không bị người ta lợi dụng Liễu Uyển Nhi cũng sẽ không gặp nạn.

“Anh,em muốn trở quê một chuyến.” Lúc này Nhị Anh lặng lẽ kéo Inge ra khỏi gian phòng,nhìn hắn nói.

“Em tại sao về quê?”

Đối mặt câu hỏi chất vấn của anh hai Nhị Anh có chút khổ sở,xảy ra chuyện như vậy anh trai không tin cô cũng là chuyện bình thường,thu hồi cảm xúc tổn thương,Nhị Anh nói: “Em muốn đi tìm trưởng lão Bộ Lạc,để xem có phương pháp tốt nào chữa cho Tiểu Tiểu không.”

Nghe vậy trong lòng Inge sinh ra một cảm giác có lỗi với cô em,thu hồi thái độ không tốt,thản nhiên nói: “Có cần giúp em đặt vé máy bay?”

“Không cần,tự em có thể tự mình đặt.”

Nhìn bóng lưng Nhị Anh rời đi,Inge đột nhiên cảm giác được con bé đã trưởng thành,sau khi trải qua những chuyện này con bé hẳn nhận rõ tình cảm thực tế,sẽ không cố chấp nữa.

Cả buổi tối Tô Lực Hằng vẫn trông coi bên cạnh Liễu Uyển Nhi,ngơ ngác nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô,cho đến giờ phút này hắn vẫn không tin cô sẽ vĩnh viễn không tỉnh,có lẽ đây chỉ là một cơn ác mộng,đợi ngày mai tỉnh mộng,cô có thể vừa cười vừa gọi tên hắn.

Rạng sáng,Tô Lực Hằng đang đắm chìm trong mộng chợt nghe máy đo tỷ số nhịp tim cùng huyết áp của Liễu Uyển Nhi báo động.

Trong nháy mắt chấn động thần kinh hắn,lập tức đánh thức Đao Nhân,sau khi kiểm tra cấp cứu tất cả khôi phục bình thường.

“Tại sao có thể như vậy?” Tô Lực Hằng hỏi,hắn cho rằng tánh mạng của cô đã không sao,tại sao còn xảy ra chuyện như vậy.

“Đợi em kiểm tra tiếp.”

Qua một hồi Đao Nhân rốt cục làm xong tất cả kiểm tra,vẻ mặt có chút phức tạp nhìn Tô Lực Hằng.

“Tại sao?”

“Đại ca,em không biết đây là tin tức tốt hay tức xấu.” Đao Nhân dừng lại một chút.

Tô Lực Hằng vội vàng nói: “Cậu nói đi, bất luận tin tức gì anh cũng có thể chấp nhận.”

“Tiểu Tiểu mang thai,đại khái khoảng ba thắng,thời gian cụ thể còn phải đợi cẩn thận kiểm tra sau mới có thể biết được.”

Tô Lực Hằng trong lòng vui mừng,nhưng vui sướng đó thoáng cái biến mất,nắm chặc Đao Nhân hỏi: “Tại sao lại nói đó là tin tức xấu?”

“Thai nhi tồn tại có thể nguy hiểm đến tánh mạng Tiểu Tiểu .”

Ông trời ơi,hắn vì đứa con này cố gắng đủ thứ,mong đợi nó rơi xuống hôm nay lại có kết quả thế này,qua một hồi im lặng Tô Lực Hằng ngẩng đầu,lần nữa nhìn về phía Đao Nhân trong mắt mang theo một tia quyết tuyệt: “Bỏ đứa con ấy đi.”

Lời vừa nói ra hai người đều im lặng,một lát sau chỉ nghe Tô Lực Hằng lại nói: “Chuyện này không nên nói với dì Trương.” Giọng của hắn có chút khàn khàn.

“Đại ca. . . . . .” Đao Nhân muốn nói cái gì,nói đến khóe miệng lại nuốt trở vào,đứng ở góc độ bác sĩ dĩ nhiên bỏ đi đứa con là lựa chọn tốt nhất.Nhìn về phía cô bé lẳng lặng nằm trên giường,đều nói mẹ con liền tâm,giờ phút này cô có thể cảm giác trong bụng mình có thêm một tiểu sinh mạng không? Cô sẽ đồng ý quyết định này sao?

Đao Nhân có chút do dự,một lần nữa nhìn về phía Tô Lực Hằng,hắn buồn bã khiến rất nhiều người đau lòng,một người đàn ông phải quyết định giữ lại vợ hoặc con,người bỏ cũng đau,sự lựa chọn của anh nhất định rất đau đớn.

Sau khi quyết định bỏ đi đứa con Tô Lực Hằng cả đêm không ngủ được.

Buổi sáng tám chín giờ hắn nghe được lầu dưới truyền đến một đống tiếng ầm ĩ,đẩy ra cửa sổ hắn nhìn thấy Lâm Cẩm Quyền đưa theo Lưu Thanh Sơn còn có Vu Thiểu Đình xuất hiện ở trước cửa lớn,mà người giúp việc đang ngăn bọn họ,xem ra bọn họ đã biết chuyện xảy ra tối qua,thấy người giúp việc ngăn cản không nổi Tô Lực Hằng rời khỏi phòng đi đến phía cửa.

Vừa thấy sự xuất hiện của hắn Lâm Cẩm Quyền lập tức đi đến giữ lấy hắn hỏi: “Tiểu Tiểu thế nào?”

“Không liên quan đến ông,mời Lâm tiên sinh trở về.”

Nghe giọng nói lạnh lùng của Tô Lực Hằng,Vu Thiểu Đình biết hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện Lâm Cẩm Quyền,khuyên nhủ: “Đại ca,anh coi như nể tình Tiểu Tiểu đừng giận ông ngoại nữa,huống chi hiện tại Tiểu Tiểu rất cần người thân.”

Hai chữ ‘ ông ngoại ’ giống như mủi nhọn đâm vào tim Tô Lực Hằng,nhắc nhở tên đó và vợ hắn từng có thời gian năm năm thân mật,mà tất cả đều là kết quả Lâm Cẩm Quyền giúp đỡ,có lẽ hắn sẽ nể mặt thê tử không chấp Lâm Cẩm Quyền cùng Vu Thiểu Đình,nhưng giờ phút này hắn đã hoàn toàn bỏ đi ý nghĩ kia.

“Khi Tiểu Tiểu kết hôn với tôi đã không còn bất kỳ quan hệ gì với Lâm gia,cô ấy cần người thân thì đã có tôi, mời về.”

“Tôi biết cậu hận ta,nhưng chỉ cần cho ta gặp mặt Tiểu Tiểu một lần,cậu ra điều kiện gì tôi cũng đồng ý.” Lúc này Lâm Cẩm Quyền đã hoàn toàn không có khí phách thường ngày,ánh mắt tràn đầy cầu khẩn nhìn Tô Lực Hằng.

“Ông không cần nói. . . . . .” Tô Lực Hằng đang muốn cự tuyệt,đã bị một giọng nói quen thuộc cắt đứt.

“Lực Hằng,để cho Lâm lão gia đến xem Tiểu Tiểu đi.” Chỉ thấy dì Trương từ trong nhà đi ra,cho đến đứng bên cạnh hắn “Cậu đã lấy Tiểu Tiểu coi như là rễ Lâm gia,nếu cậu đối chọi Lâm gia,Tiểu Tiểu bị kẹp giữ sẽ thế nào?”

“Dì Trương,chuyện này dì không cần lo.” Tô Lực Hằng giọng có chút chán nản.

“Chuyện này dì thật phải quản.” Vừa nói vừa giữ Tô Lực Hằng,nhìn sang Thiểu Đình nói”Đưa Lâm lão gia lên lầu nhìn Tiểu Tiểu.”

“Dì Trương!” Tô Lực Hằng muốn kéo ra tay bà,lại bị bà giữ chặt,nhìn Vu Thiểu Đình đưa Lâm Cẩm Quyền vào bên trong nhà,dưới tình thế cấp bách hắn đẩy mạnh,dì Trương không kịp phản ứng ngã xuống đất.

“Dì Trương,dì không sao chứ? !” Tô Lực Hằng thấy thế lập tức dừng bước,ngồi xổm người xuống xem xét tình trạng của bà, mà Vu Thiểu Đình và Lâm Cẩm Quyền nghe được giọng của hắn cũng dừng chân lại,nhìn thấy dì Trương ngã lập tức đi đến.

“Chỉ cần cậu không cố chấp dì sẽ không có chuyện gì.” Dì Trương nhìn Tô Lực Hằng,tận tình khuyên nhủ.

Thở dài một hơi,nhìn sang người giúp việc nói: “Đưa Lâm tiên sinh đến phòng phu nhân.”

Lời của hắn khiến trên mặt dì Trương lộ ra nụ cười,Tô Lực Hằng đở bà khỏi mặt đất,vịn bà ngồi xuống ghế phòng khách,mà lúc này ba người Lâm Cẩm Quyền dưới sự hướng dẫn của người giúp việc đi đến phòng Liễu Uyển Nhi.

“Lực Hằng,thật ra Lâm lão gia không tuyệt tình với con gái như cậu nghĩ đâu.”

“Tôi biết.” Tô Lực Hằng trả lời khiến dì Trương sửng sốt,ý của hắn là gì?

Tô Lực Hằng nhìn về phía mắt dì Trương,lộ ra nụ cười đầu tiên sau khi Liễu Uyển Nhi gặp chuyện không may: “Tôi biết dì là em gái Lưu Thanh Sơn,dì vốn họ Lưu, họ Trương chẳng qua theo họ chồng,mười mấy năm trước sự xuất hiện của dì cũng do hắn bày mưu tính kế,mục đích chăm sóc cuộc sống của chúng ta,mà ta cảm kích hơn chính là năm năm trước sau khi Tiểu Tiểu rời đi dì vẫn ở bên cạnh ta,khi đó là dì cho tôi cảm giác tình thân mới để cho cuộc sống của tôi không đến nổi quá mức xám xịt.”

Sững sờ nhìn Tô Lực Hằng,qua một hồi lâu dì Trương mới khôi phục tinh thần, mở miệng nói: “Làm sao cậu biết ?”

“Lâm Cẩm Quyền sao biết được lịch trương trình học của Tiểu Tiểu mà chuẩn bị xuất hiện trong tiết thể dục? Lưu Thanh Sơn làm sao biết Tiểu Tiểu lúc nào sẽ đến cửa hàng áo đó,hắn đã sớm ở phòng thử áo đợi cô ấy? Còn nữa tại sao mỗi lần Tiểu Tiểu vừa xảy ra chuyện bọn họ luôn có thể biết trước? Tất cả những điều đó nói cho tôi biết quan hệ không bình thường giữ dì và bọn người đó .”

“Thì ra dì đã sớm lộ tẩy ha ha.”Dì Trương cười nhạt.

“Thật ra tôi đã sớm không hận Lâm Cẩm Quyền, chẳng qua . . . . . .” Tô Lực Hằng đang nói dừng lại một chút,trên mặt lộ ra một chút đỏ hồng, “Chẳng qua giận ông ta thích gả cô ấy cho Thiểu Đình.”

“Cậu đồng ý bọn họ đi gặp Tiểu Tiểu,xem ra cậu đã bỏ qua ?” Dì Trương hỏi.

“Đó còn chưa rõ ràng sao?” Tô Lực Hằng hỏi ngược lại,hai người nhìn nhau cười,giờ khắc này tất cả oán hận đều được xóa tan.

Sau khi tất cả mọi người rời đi,Tô Lực Hằng trở lại gian phòng cầm bàn tay Liễu Uyển Nhi,ánh mắt nhìn vào bụng cô,suy nghĩ cũng trở lại đứa con trên người cô.

Việc đứa bé tồn tại chỉ có hắn và Đao Nhân biết,mà tin tức đứa bé sắp sửa mất đi cũng chỉ có hắn và Đao Nhân biết,Đao Nhân đã chuẩn bị xong công việc,lúc này hắn phải nắm được khoảng thời gian được trò chuyện với con.

Thời gian lẳng lặng trôi qua,bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa,cắt đứt suy nghĩ Tô Lực Hằng.

“Mời vào.”

Người đến là Đao Nhân,hắn đi vào phòng sau liền khóa ngược cửa lại.

Trước kiểm tra một chút tình trạng sức khỏe Liễu Uyển Nhi,sau đó mới nói với Tô Lực Hằng:”Đại ca,nếu anh quyết định bỏ đứa bé,vậy chúng ta hãy nhanh lên.”

“Thời gian cậu định đi.” Tô Lực Hằng thản nhiên nói,thời gian này hắn quyết định không được.

“Vậy tối nay đi,em kiểm tra thấy tình trạng cơ thể Tiểu Tiểu đã ổn định.” Đao Nhân nói khiến lòng Tô Lực Hằng níu chặt,chặt đến hắn thở không nổi.

Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của đại ca,Đao Nhân thật sự không thể nói tiếp,nhưng vấn đề này hắn phải nói rõ với đại ca: “Đại ca,giải phẫu lần này sẽ có nguy hiểm, mặc dù em sẽ đem hết toàn lực để đưa nguy hiểm đến mức thấp nhất,nhưng dù ai cũng không thể bảo đảm giải phẫu trăm phần trăm thành công.”

“Ta biết.” Nắm bàn tay vợ mình,hắn biết nếu lần này không làm giải phẫu,cô sẽ càng nguy hiểm.

“Giải phẫu làm ở nhà,dù sao thiết bị cũng đầy đủ hết,mà tình trạng hiện tại của Tiểu Tiểu cũng không cần lo lắng dì Trương sẽ phát hiện cô đã làm giải phẫu.”

“Tốt,vậy thì cực khổ cậu rồi.”

Đao Nhân không nói gì nữa lẳng lặng rời đi,hắn biết lúc này Tô Lực Hằng cần ở một mình với Liễu Uyển Nhi.

Yên lặng nhìn chăm chú vào vợ của mình,Tô Lực Hằng mong đợi tối nay đến muộn một chút.

Trời vẫn nhanh tối,mọi người cùng nhau ăn xong bữa ăn chiều dì Trương cùng người giúp việc thu dọn bát đũa, Khinh Vân và Tử Quyên trở về phòng mình, Đao Nhân cũng trở về của mình tầng cao nhất.

Lại qua mấy giờ,đèn các phòng đều tắt,chỉ có đèn tầng cao nhất vẫn sáng.

Rạng sáng,những người Tô gia đều rơi vào mộng đẹp.

Tô Lực Hằng ôm Liễu Uyển Nhi rời khỏi phòng bọn họ đi đến tầng cao nhất,đặt cô trên giường phẩu thật đã sớm chuẩn bị.

Nhìn lại cô một lần,Tô Lực Hằng nhìn Đao Nhân nói: “Tiểu Tiểu giao cho cậu.”

Dứt lời nhanh chóng xoay người rời đi,sợ rằng trì hoãn một giây hắn sẽ ôm cô rời đi.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua,ngoài cửa Tô Lực Hằng lo lắng đau khổ,trong lòng không ngừng cầu nguyện ông trời nhất định phải phù hộ vợ hắn bình an vượt qua cửa tử lần này.

Rốt cục cửa phòng mở ra,Tô Lực Hằng nhanh chóng quay đầu lại,nhìn thẳng vào mắt Đao Nhân hỏi: “Thế nào?”

Hai người nhìn nhau thật lâu,Tô Lực Hằng mồ hôi nhanh rỉ ra,rốt cục nghe Đao Nhân nói: “Em cảm thấy có thể giữ đứa bé lại.”

Là ý gì? Tô Lực Hằng sửng sốt,hắn ở lâu bên trong mà vẫn không động thủ sao?

Đao Nhân lại nói: “Để lại đứa bé sẽ nguy hiểm,bỏ đi đứa bé vẫn có nguy hiểm,nếu như vậy chúng ta cố gắng giữ đứa bé lại đi.”

“Tốt.” Trả lời nhanh chóng,giờ khắc này Tô Lực Hằng phát hiện khổ sở trong lòng tiêu tán không ít.Thì ra hắn rất muốn giữ lại đứa con này,chỉ là lo lắng an toàn tánh mạng Liễu Uyển Nhi,nếu như Đao Nhân nói có thể giữ lại,vậy hắn đương nhiên có lòng tin cùng vợ vượt qua cửa ải khó khăn này.

Cùng nhau cố gắng để cho một trong hai cũng không thể thiếu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.