Chàng Trai Quàng Khăn Đỏ

Chương 3: Thiên Địa Minh chủ




Chiều tối.

Giữa một khoảng đất trống trải, bập bùng ánh lửa lúc to lúc nhỏ.

"Lốp bốp"

Một tiểu cô nương dùng gậy khều khều, sau đó ngẩng đầu vui thích nhìn từng đốm lửa bay vào không trung. Ở bên cạnh, một lão nhân chống tay ra sau ngửa mặt nhìn trời. Kế đó là một thanh niên đang ngáp, cạnh hắn là một thiếu nữ đã cuộn mình ngủ say.

Không có Google Maps tính đường, đám Lăng Phong ngồi xe trâu non một ngày, đến đêm xuống lại dừng ngay giữa đồng, Lăng Phong đành ngủ thêm một đêm dã ngoại. Mấy anh em và Cố lão thì chẳng sao, chỉ tội cho 2 thiếu nữ Hàm Uẩn Phi Yến.

Cũng may hôm qua vừa mưa, hôm nay thoáng đãng.

Tần Quyền Lăng Hổ và A Si đã chạy một vòng cây cỏ kiếm ít đồ mặn, mấy cái bánh bao khô căn bản không đủ. Chỉ còn Lăng Phong Cố lão và hai chị em Lâm Tạ.

Hàm Uẩn hình như đã ngủ say, Lăng Phong ngáp một cái nói :

- Lão điên, kiếp trước có cố sự gì hay kể thử. Tỷ dụ, bằng hữu kẻ thù các loại ...

- Lão ca của ngươi là thiên hạ đệ nhất nhân, ngươi nói xem kẻ thù ít hay nhiều?

Lăng Phong nhếch mày, lão điên này ngoài bệnh dài dòng còn thêm cả bốc phét.

Cố lão cảm thán :

- Bổn tọa 600 năm trước oai hùng một phương, anh tuấn tiêu sái, ...

- Ta lạy ngài tổ tông, này tính cái gì chuyện xưa?

- Ấy, ngươi cuối cùng cũng chịu gọi lão tổ tông? Haha. Lão tổ tông đây rất cao hứng, sẽ kéo dài câu chuyện thêm một chút.

Lăng Phong "facepalm".

Cố lão điên đổi giọng trầm lắng, mắt không tiêu cự nhìn vào đống lửa, chậm rãi kể :

- Thái Tổ trước kia là huynh đệ với mấy người chúng ta, bọn ta đánh đông dẹp bắc, ngay cả Lý Uyên cũng không phải đối thủ. Kết cục Thái Tổ lên ngôi, hắn làm Hoàng đế, dĩ nhiên hộ vệ tầng tầng lớp lớp, an toàn mà hưởng thụ. Nhưng còn chúng ta thì khác, kẻ thù cứ thế tìm đến. Có đôi khi ta cũng không hiểu chúng ở đâu ra mà lắm như vậy, đánh mãi không xong. Bổn tọa võ công đâu phải để đùa, đáng tiếc kẻ cuối cùng lại ngoài dự đoán của ta. Hắn không thể hoàn toàn tiêu diệt ta, đành dùng quỷ kế nhốt linh hồn của ta dưới hầm ngầm. Đến hôm trước thoát ra ta mới biết chỗ đó gọi là tháp Định Châu ...

Nói rồi lão ta nhìn thẳng lên trời cười lớn :

- Haha, các ngươi trăm phương ngàn kế muốn giết ta sao? Chống mắt lên mà xem, lão Cố ta không chỉ sống, mà còn sống rất thọ ...

- Khụ, ta vẫn chưa thấy mình xuất hiện.

Lăng Phong cắt đứt mạch vui sướng của lão.

- Ngươi ở Đại Danh đêm đó quậy gà bay chó chạy, thần lực đánh bậy đánh bạ, thế nhưng ngẫu nhiên giúp lão ca hoàn thành bước cuối cùng, thoát ra ngoài.

Lăng Phong ngẫm nghĩ, có lẽ lão này nói đến đêm hắn và Công Tôn Thắng bị quân lính truy đuổi.

- Nói như vậy, cái thân xác này của lão là của người khác?

- Dĩ nhiên, xác thịt chỉ cần không có khí huyết lưu thông, vài ngày là đã không dùng được, nói gì 600 năm. Tiểu huynh đệ nói mình từ 800 năm sau về đây, lão ca không thèm dị nghị, nhưng lão ca khẳng định thân thể ngươi có được là đoạt từ kẻ khác.

Lăng Phong cười gượng, không thể phủ nhận, lão này quả thật biết rất nhiều bí ẩn.

Lăng Phong chợt nghĩ đến một chuyện, quay sang nói :

- Khoan đã, ngươi nói ta ngươi và Triều cô nương kia ta còn tin được, nhưng Phi Yến và Nguyệt Dung là vong hồn nhập vào, ta tuyệt đối không tin.

- Ngươi tin hay không không phải chuyện của ta.

Tạ Phi Yến đang nghịch lửa, nghe đến tên mình ngây thơ nhìn sang.

Nhưng nếu Cố lão nói thật, thì vừa hợp với lời Công Tôn Thắng.

Nguyệt Dung Lăng Phong cứu đến 3 lần, vậy cũng khó biết nàng ta bị sửa mệnh lần nào. Vả lại, Lăng Phong cũng không ở cạnh Nguyệt Dung thường xuyên, không phân biệt được sai biệt trước và sau.

Còn Phi Yến, ở hẻm núi kia được Lăng Phong cứu sống, nhưng sau đó có một đoạn thời gian cô bé tự bỏ đi. Có thể biến cố xảy ra trong lúc đó. Điểm đáng nghi nhất chính là cô bé đột nhiên bị câm.

Chỉ là, cô bé vẫn rất trẻ con, không hề có biểu hiện nào quá “khác người” cả.

Lăng Phong nhìn Phi Yến, nhẹ giọng hỏi :

- Phi Yến? Muội nghe hiểu không? Muội thực sự là tướng hồn sao?

Phi Yến hai mắt chớp chớp, hoàn toàn là vẻ hồn nhiên không hiểu chuyện.

- Lão điên, giải thích đi. Cô bé đâu có vẻ gì là biết, hay gian manh như lão?

Cố lão cười nói :

- Ai nói tất cả tướng hồn đều gian manh?

- Trọng sinh nhiều lần, sống quá lâu, không gian cũng khó.

Cố lão cười nhạt, không giải thích cho Lăng Phong, chỉ nói :

- Ta không kỳ quái việc nàng ta hồn nhiên, ta chỉ kỳ quái việc ngươi quên sạch. Lão tổ tông còn nghi ngờ ngươi diễn đấy. Chẳng qua, nếu ngươi đang diễn thật, thì lão tổ tông cũng có lời khen, có thể qua mặt được cả bổn tọa.

- Hừm, ta đang nói thật, ta thực sự ...

Đúng lúc, có tiếng sột soạt bên cạnh.

Lâm Hàm Uẩn tỉnh ngủ, cũng không biết nàng ta có nghe được gì không.

Nhìn vẻ uể oải của Lâm Hàm Uẩn, Lăng Phong buột miệng hỏi :

- Sao vậy? Lạnh không ngủ được à?

Lâm Hàm Uẩn dịu dàng ngước đầu, nhoẻn miệng cười một cái mệt mỏi. Sau đó nàng nhẹ nhàng ngồi dậy, đột nhiên tựa đầu vào vai hắn, nhắm mắt xong mới nhỏ giọng nói :

- Ưm, lạnh.

Lăng Phong trong tim bộp chộp mấy cái.

Dáng điệu của nàng ta vừa rồi, thật con m* nó quyến rũ chết người. Hắn thầm mắng cái mồm hoa lá của mình gây họa, bày đặt hỏi thăm quan tâm nàng làm cái gì chứ.

Nói trắng ra, mấy ngày qua Phong ca đã rất cố gắng diễn vai thô lỗ với xú nữ họ Lâm này.

Lý do thì đơn giản thôi, giữ khoảng cách. Hắn không muốn để nàng ta hiểu lầm mình có tình ý gì.

Lăng Phong có thể thỏai mái thừa nhận, hắn là một kẻ háo sắc. Nếu Lâm Hàm Uẩn dung nhan khá thêm một chút nữa thôi, cũng không cần quá xinh đẹp, Lăng Phong có lẽ sẽ xiêu vẹo ngay và luôn. Cô gái này có một sự quyến rũ ẩn giấu chí mạng, nhất là mỗi khi nàng ta tỏ vẻ dịu dàng.

Thực ra, xấu không có tội, xấu thì mới chung tình.

Chỉ phiền là Phong ca có vợ đẹp để theo rồi, thật khó mà dối lòng đạo đức giả, đóng vai nam nhân “chỉ trọng tình không xem sắc” được. Độc giả sẽ khinh bỉ hắn.

Lúc này, tiểu muội Phi Yến chán nghịch lửa, thế nào cũng lon ton chạy sang chỗ Lăng Phong. Cô bé cứ tự nhiên như không, chui vào nằm luôn vào giữa hai đùi hắn, xong nhắm mắt ngủ ngon lành.

Dafuq?

Tình huống gì đây?

Bên vai một chị, dưới đùi một em. Phong ca mị lực 3P lại lần nữa bạo phát?

“Khục khục”

Có tiếng Cố lão ho sù sụ, Lăng Phong giả vờ lơ đễnh.

Lát sau, áng chừng hai tỷ muội bên thân đã ngủ, hắn nói :

- Phải rồi, lão ném Cửu Âm ra, muốn ta bán mạng cái gì? Nói trước, ta hoàn toàn có thể hủy kèo, lão muốn ra sao thì ra. Dù sao, ta còn chưa luyện được cái gì cả.

- Chuyện này cũng có lợi với ngươi. Lão tổ tông còn thấy thiệt.

Lăng Phong im lặng, cũng không tỏ thái độ hiếu kỳ. Phải “bán mạng” thì còn hiếu kỳ gì nổi.

- Ta muốn ngươi đi đào một chỗ kho tàng.

- Kho tàng? Chỗ nào?

Cố lão dừng chốc lát, ra vẻ trầm giọng nói :

- Kho tàng của Thái Tổ.

- Mộ Chu Xán?

Lăng Phong kinh hãi ra mặt :

- Ta cũng chịu thua đấy. Lão không phải nói mình là huynh đệ đồng cam cộng khổ của Thái Tổ Chu Xán sao? Bây giờ lại còn muốn đào quan tài của hắn để tầm bảo?

Lăng Phong mấy ngày qua dần tin Cố lão, nhưng bây giờ hắn lại phải nghi ngờ tính chân thật của câu chuyện “sống lại 600 năm”, cũng như nhân cách rắm thối của lão ta.

Nếu lão ta đều đang nói thật, Lăng Phong thật không biết dùng từ gì để đánh giá lão này. Đào mộ của huynh đệ năm xưa, vừa tham lam vô sỉ, lại vừa bất nhân bất nghĩa. Nói “điên” cũng không đủ đô.

Xem chừng lão ta đang nói dối một trong hai chuyện, hoặc là ... dối tất.

Cố lão mặt già không nhịn được đỏ lên. Không biết là vì bị bóc mẽ hay là vì xấu hổ.

- Khụ. Lão tổ tông cũng không nói sẽ tự đi đào bao giờ, mà là đang chỉ điểm cho ngươi thôi.

Lăng Phong bĩu môi, trên mặt lão ta khắc rõ 3 chữ “ta đào, ngươi chỉ làm culi”.

Cố lão lại khàn giọng dụ dỗ :

- Không phải ngươi gặp khúc mắc trong tu luyện sao? Bảo tàng của Thái Tổ, cũng không chỉ có vàng bạc châu báu, mà còn có bí mật võ đạo vũ khí thượng thừa các loại nhiều vô số kể. Ngươi chỉ cần vào một lần, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý đó.

Lăng Phong vẫn không chút lay động.

Lý do rất đơn giản, hắn không tin Cố lão, không tin kho tàng kia có thể đến tay hắn.

Thiên hạ đầy rẫy dân đào mộ cổ, còn Lăng Phong lại không biết chút gì bên ngành mộ cổ, tranh cơm với người ta thế nào đây. Hơn nữa nếu dễ chơi, Cố lão việc gì lại nói cho hắn nghe? Lão căn bản là một tên lọc lõi, mọi lời “tiết lộ” đều có bẫy.

Nhưng Lăng Phong cũng không muốn cứ thế cắt đứt câu chuyện.

Tốt xấu cũng là một mật thám, moi tin chính là nghiệp vụ. Tình báo, quan trọng là lúc tổng hợp, phải sáng suốt chọn lọc, tin nào cần giữ, tin nào phải bỏ thôi.

Vì vậy hắn bĩu môi nói :

- Đã gọi lăng mộ đế vương, đào của ai mà chẳng có thu hoạch ngoài ý. Chẳng qua, ta có đọc qua một ít thư tịch. Nếu ta nhớ không nhầm, lăng của Chu Xán đến giờ vẫn không ai biết ở đâu.

Cố lão mặt già ho khan vài cái, mới nói :

- Ngươi quên ta là ai? Ta không cần đọc cũng biết mấy dòng sử liệu kia bị Chu Lệ xóa cả rồi.

- Chém gió, ngươi không biết chữ, có tài liệu cũng đọc vào mắt.

Cố lão ho sù sụ :

- Thế có nghe không?

- Nghe! - Lăng Phong thản nhiên.

Cố lão điên vẻ mặt thần bí nói :

- Chu Lệ có thể dựng chuyện qua mặt thiên hạ, nhưng riêng lão tổ tông của ngươi thì không. Lúc ta thoái ẩn cũng chính là lúc Chu Lệ đoạt ngôi, ta kịp thời biết một bí mật. Chu Lệ đã lấy chính tên địa điểm kia làm niên hiệu của mình, mục đích thật giả lẫn lộn, dân gian sẽ dần bị che mắt.

- Niên hiệu của Chu Lệ?

Lăng Phong nhíu mày, một cảm giác kỳ quái nổi lên dọc sống lưng.

Lão Cố gật đầu, nghỉ một lát chậm rãi nói ra hai chữ :

- Vĩnh Lạc.

Lăng Phong giọng không dám tin.

Vĩnh Lạc, Chu Lệ, dị giới này thật đủ kỳ quái.

Chu Lệ này, vì sao lại có quá nhiều điểm giống Chu Lệ trong chính sử của thế giới cũ như vậy? Giống như chính là một người. Nên nhớ là, triều Minh ở thế giới này và triều Minh kia đâu phải là một? Thời đại lệch hẳn mấy trăm năm, ngay Thái Tổ là anh trai Chu Lệ, vốn phải là Chu Nguyên Chương, thì lại là Chu Xán.

Nhưng cái trọng yếu là, Phong Vân đoàn của Lăng Phong, chẳng phải đang ở ngay trấn Vĩnh Lạc sao?

Năm đó đánh bậy đánh bạ tìm một chỗ sơn thủy cắm miếng dùi kiếm cơm mà thôi, lại ở ngay trên lăng mộ của “kẻ bí ẩn” Chu Xán kia?

- Hai ông cháu đang nói gì vậy?

Tần Quyền Lăng Hổ và A Si đã trở về.

Lăng Phong nhìn mấy con gà rừng trong tay Tần Quyền, trêu nói :

- Chỉ có thế thôi sao?

- Quanh đây chỉ có thứ này thôi, nếu còn có món khác đệ đã đem về.

Lăng Phong chỉ sang tấm da sói Hàm Uẩn đang đắp tạm, đắc ý nói :

- Sao lại không còn? Xem đi, đó là ta hôm trước một quyền hạ gục đấy.

Tần Quyền gian manh, hai mắt chớp chớp cười mị mị nói :

- Tứ ca thì giỏi rồi, một quyền liền hạ một nữ nhân ngủ say.

- Khụ khụ! Ta nói con sói. - Lăng Phong ho sù sụ.

Lâm Hàm Uẩn giống như nghe thấy, thế quái nào lại càng khép mình sát Lăng Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.