Chàng Trai Năm Ấy

Chương 40




Thành Thành vỗ vỗ cái bàn: “Uy, uy, uy! Phiền cô nếu muốn treo cổ cũng phải đổi lại nơi khác, bọn tôi đối với diễn xuất của cô không hề hứng thú. Bởi vì hành động của cô thật sự là quá vụng về rồi, người đẹp, luyện tốt rồi trở ra nha.”

Lâm Miểu nhìn Lê Mỹ Nhàn: “Giang Tu Nhân nói cho tôi biết tại sao phải quan tâm ánh mắt của người khác như vậy? Nếu như luôn y theo ánh mắt của người khác để điều chỉnh hành vi của bản thân, dần dần mình sẽ phát hiện ra bản thân càng co lại càng nhỏ, chỉ còn một chút như vậy. A Nhân dạy cho tôi phân biệt giữa tính người cũng không chỉ đơn giản như không phải đen thì là trắng, tính người phức tạp và yếu ớt, để cho tôi khi đối mặt với người khác thì sẽ khoan dung và thông cảm nhiều một chút. Tôi chưa từng nói với cô, con bướm cả đời qua lại ở trong bụi hoa màu đỏ tươi nâu non, vốn dĩ là bị bệnh mù màu.”

Lê Mỹ Nhàn thất tha thất thểu rời đi, đoạn sự việc nhỏ xen giữa này chưa từng ảnh hưởng đến hứng thú của Lâm Miểu cùng Thành Thành. Giang Tu Nhân là ai, hai người bọn họ vô cùng rõ ràng. Hai người nhìn nhau cười, tiếp tục xem ảnh mà Giang Tu Nhân chụp lại những thứ xa hoa kia.

Thành Thành được Mạc Phi đón đi, Lâm Miểu chầm chậm đi lên tới tầng chót của cao ốc Trường Giang và Hoàng Hà. Vừa ra thang máy, lại nhìn thấy Lê Mỹ Nhàn mà một giờ trước mới gặp qua. Lâm Miểu quyết định không muốn xã giao với cô ta, mặt không thay đổi chút nào từ trước mặt của cô ta đi qua rồi đi vào văn phòng của Giang Tu Nhân. . . . . .

Tiếng bước chân của Lâm miểu, giọng nói vui mừng của Giang Tu Nhân, còn có loại áp lực đặc thù thẳng tắp từ phía sau lưng tới gần Lê Mỹ Nhàn, một trận cảm giác lạnh lẽo theo cô như cái đuôi mà lặng yên bò lên trên, từng bước một khuếch tán, cô không tự giác mà đem lưng ưỡn đến thẳng một chút. . . . . . Lâm Miểu cùng cô gặp thoáng qua, bước đi như Lưu Tinh (sao băng), không hề dừng lại, đem mâu thuẫn do dự cùng chần chờ của cô dường như đạt được hết sức rõ ràng.

Lê Mỹ Nhàn không biết mình tại sao phải vụng trộm xoay người lại để nhìn chăm chú vào Lâm Miểu, cô thấy Giang Tu Nhân vui mừng đi về phía vợ của anh, Lâm Miểu vô cùng thân mật mà quen thuộc vén cánh tay của anh lên, tóc thoáng hất lên, đầu liền dựa vào bả vai của Giang Tu Nhân, đuôi tóc ở trên không trung quấn ra độ cong xinh đẹp, phá vỡ tầm mắt của Lê Mỹ Nhàn.

Trên mặt của Lê Mỹ Nhàn còn duy trì biểu tình muốn cười mà không cười, khi thời điểm bọn họ đóng cửa phòng, cô dần dần cảm thấy tâm treo ở cổ họng cuối cùng cũng chậm rãi rơi xuống, lại thu lại không ngừng rơi, thẳng tắp rơi vào trong cùng nhất. . . . . .

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lê Mỹ Nhàn, thư ký ROSE của cô hiểu rõ cô đại khái lại là bị Giang Tu Nhân hoặc là cặp vợ chồng Giang Tu Nhân kích thích. Trong lòng ROSE khen ngợi chuyện của Lê Mỹ Nhàn, Giang đại cũng đã kết hôn gần một năm rồi, hơn nữa hai người đó có bao nhiêu ân ái tất cả mọi người đều thấy ở trong mắt. Lê Mỹ Nhàn vẫn không thể nào đi tới, thường xuyên bị vợ chồng Giang đại làm cho kích thích. Hiện tại ngay cả thím làm vệ sinh cũng biết chỉ cần Lê Mỹ Nhàn có cái biểu lộ này chính là bị Giang Tu Nhân hoặc là Lâm Miểu kích thích, ở trong đáy lòng của tất cả mọi người đều cười nhạo Lê Mỹ Nhàn không biết tự lượng sức mình không đáng để mà ghen. ROSE hiểu được, nếu như Lê Mỹ Nhàn phạm sai lầm, Giang Tu Nhân nhất định sẽ không chút do dự mà mời Lê Mỹ Nhàn rời khỏi. Cho nên ROSE luôn đem mình cùng Lê Mỹ Nhàn tách ra, ngoại trừ công việc, cô cũng không cùng Lê Mỹ Nhàn có những thứ khác mà lén lui tới.

Lâm Miểu ngồi ở trong ngực Giang Tu Nhân, nắm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh xem xét, cười xấu xa nói: “Anh chính là kẻ tai họa, hiện tại Lê Mỹ Nhàn còn chưa có thở gấp qua. Nói thật, em cũng thật phục cô ta, đều đến nước này rồi mà còn muốn gây sự.”

Giang Tu Nhân cầm lấy thuốc lá ở trên bàn mà đốt: “Stop! Cái bà già này quá không biết tự lượng sức mình, thực cho là mình có nhiều năng lực. Anh hiện tại sẽ chờ, phạm sai lầm liền mời cô ta rời khỏi! Cô ta thật đúng là có thể tự cho mình trên mặt có thiếp vàng, cho rằng tập đoàn Trường Giang và Hoàng Hà không có Lê Mỹ Nhàn cô ta thì không được. Anh lại muốn nhìn, không có Lê Mỹ Nhàn cô ta, tập đoàn Trường Giang và Hoàng Hà sẽ loạn? Cái bà già này thật sự cho cô ta là ánh mặt trời thì liền sáng rực, cho cô ta một ổ gà thì cô ta liền dám đẻ trứng.”

Lâm Miểu: “. . . . . .”

Lê Mỹ Nhàn ngây người tại cửa ra vào, đến thời khắc này cô mới hiểu được tâm tư của Lâm Miểu, cô cho dù có 10 cái đầu cũng là chơi không được. Lâm Miểu cố ý mời cô đến, khẽ che cửa phòng, chính là vì để cho chính tai của cô nghe được thái độ của Giang Tu Nhân đối với cô. Lê Mỹ Nhàn nằm mơ cũng không nghĩ đến Giang Tu Nhân lại có thể không kiên nhẫn với cô như thế, còn muốn đem cô đuổi ra khỏi tập đoàn Trường Giang và Hoàng Hà. Bởi vì hiện tại trong vòng luẩn quẩn mà mọi người biết rõ ba của cô lập tức tới ngay, Giang Tu Nhân không có tình người như thế, đối với mình lại tuyệt tình như vậy. Giọng điệu khinh miệt ở trong miệng Giang Tu Nhân đã lăng trì tim của Lê Mỹ Nhàn, cô lặng lẽ rời đi. . . . . .

Lê Mỹ Nhàn ngồi ở hội sở uống rượu một mình, cô vì chính mình mà cảm thấy đáng thương, vì Giang Tu Nhân cô đã buông tha cho rất nhiều cơ hội có trong đời, hiện tại cô đã 30 tuổi, hoa tàn ít bướm, bị một câu nói của Giang Tu Nhân như vậy. Cô cũng biết mọi người ở tập đoàn Trường Giang và Hoàng Hà lén lút chê cười cô, ngay cả bí thư ROSE của cô cũng giữ một khoảng cách với cô, chính là sợ bị Lê Mỹ Nhàn cô gây phiền hà.

Tửu bảo (người hầu rượu) Tiểu Trí gần đây đều rất chăm sóc Lê Mỹ Nhàn, nhưng mà, lúc này đây, cô khổ sở lại hoàn toàn giống như bị bỏ qua, lại không được đến một chữ một tiếng đáp lại. Anh ta mặc dù ngồi ở bên người, lại mắt điếc tai ngơ, thậm chí, cô nức nở cười nói mà có khoảng cách, lại có chút quay mặt qua chỗ khác, nhìn về phía nơi khác.

Tiểu Trí quay mặt qua chỗ khác, cô nhìn không thấy chỗ, đầu lông mày có chút nhăn lại. Như là nhớ lại chuyện cũ không thoải mái, hay là, nhìn rõ bên cạnh đang trình diễn cái màn chuyện bi trong giả tạo này, anh ta rốt cuộc không cách nào tự giữ được bình tĩnh, lần đầu tiên ở trên mặt hiện ra biểu lộ gần như chán ghét.

Cái hành lang này không có cửa sổ, cho nên, mặc dù con ngươi bề ngoài trống rỗng xa xôi, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, nhưng lại không chút nào là không soi sáng ở trên người bọn họ. Tự nhiên, cũng ấm ấp không tiến vào trong lòng. Bây giờ còn là ban ngày, trong hội sở không có người nào, Lê Mỹ Nhàn tha hồ chảy xuống nước mắt. . . . . .

Cái bóng ở trong hành lang, bóng lưng màu đen của Tiểu Trí tựa hồ càng đậm hơn, đang đình trệ ở trong không khí, không thể nói là càng bi thương hơn, hay là càng phẫn nộ hơn. Anh ta vẫn là người dự bị của Lê Mỹ Nhàn, chỉ cần cô ở chỗ Giang Tu Nhân đụng phải cái đinh, cô sẽ tới nơi này để tìm kiếm an ủi. Cái này so với cô gái lớn hơn anh ta 8 tuổi từng để cho anh ta mê luyến, bởi vì trinh tiết của anh ta đã chấm dứt ở trên người của Lê Mỹ Nhàn.

Nhưng mà bây giờ, Lê Mỹ Nhàn làm cho anh ta chán ghét đến nói không ra lời, đã từng làm cho anh ta động tâm không thôi nhưng về sau lúc Lê Mỹ Nhàn ngã lòng cũng nhấc không nổi bất cứ hứng thú gì của anh ta.

Nhìn thấy Lâm Miểu, Tiểu Trí chân thành tha thiết cười: “Giang phu nhân, ngài đã tới.”

Lâm Miểu khoát khoát tay, cao hứng nói: “Đừng nha, gọi tôi Lâm Miểu là được rồi. Tiểu Trí, tôi có hẹn với Cù Hà, tôi biết rõ buổi trưa hôm nay có thịt bò ngon.” Lâm Miểu giống như bên cạnh không có người tên Lê Mỹ Nhàn này cũng trực tiếp đi đến chỗ ngồi bên cửa sổ.

Mặt Lê Mỹ Nhàn đỏ lên, lắc lư mà đi đến bên người Lâm Miểu: “Lâm Miểu, cô thắng rất triệt để.”

Lâm Miểu chán ghét nhìn cô gái muốn gây sự này: “Bỏ đi! Như thế nào? Còn chưa có chịu đủ giáo huấn? Tôi cho rằng lời nói vừa rồi của A Nhân cô nghe được đã rất rõ ràng chứ. Còn có chuyện tình yêu xưa nay phần lớn đều là đại đồng tiểu dị (na ná như nhau), huống chi A Nhân cùng tôi đều là diễn xuất khuynh tình, trận này hàng năm sẽ xuất hiện càng đặc sắc hơn. Lê Mỹ Nhàn, chẳng lẽ cô thật sự còn chưa có xem đủ sao?”

Cù Hà hấp tấp mà xông tới, nhìn thấy Lê Mỹ Nhàn như vậy, cô cũng sửng sốt một chút: “Làm sao vậy? Cô ấy muốn làm gì?”

Lâm Miểu nhún nhún vai: “Tôi chịu cô ấy đủ rồi, cho nên để cho cô ấy biết rõ người đàn ông mà cô ấy yêu đến nổi muốn điên rốt cuộc là xem cô ấy như thế nào. Tôi nghĩ cô ấy đang tiếp nhận cái quá trình tàn khốc này . . . . . .”

Cù Hà: “. . . . . .”

Lê Mỹ Nhàn bi thương nói: “Lòng của cô thật ác độc!”

“Đương nhiên, chuyện xưa về nông phu và xà khi tôi 5 tuổi, bây giờ thì mới hiểu được cái ngụ ý thâm sâu của chuyện xưa này.”

“Hừ! Hiện tại tôi không sợ cô! Tôi đã không còn gì để mà sợ hãi rồi.” Lê Mỹ Nhàn cười lạnh nói.

“Tốt.” Lâm Miểu lấy điện thoại ra: “Tôi có thể lý giải là cô muốn từ chức hay không? Nếu không thì bây giờ tôi liền gọi điện thoại nói cho ông xã tôi biết về chuyện anh ấy nghĩ rốt cuộc đã thành.”

“Chuyện không có dễ dàng như vậy! Tôi ở tập đoàn Trường Giang và Hoàng Hà này bán mạng nhiều năm, anh ta dựa vào cái gì muốn tôi đi?”

Cù Hà cảm thông nhìn Lê Mỹ Nhàn đã mất đi lý trí: “Phó tổng Lê, tôi nghĩ chỉ bằng câu cô vừa mới nói thôi thì Giang đại đã có thể cho cô đi. Tôi khuyên cô vẫn là tỉnh táo một chút, đừng đem sự tình khiến cho càng hỏng bét. . . . . .”

Không đợi Cù Hà nói xong, Lê Mỹ Nhàn hừ lạnh một tiếng: “Ai muốn cô ở nơi này mèo khóc chuột giả từ bi? Cô ngoại trừ sẽ chụp đuôi nịnh hót Lâm Miểu và đợi ở bên người Triệu Cương thì cô còn có thể làm gì?”

Lâm Miểu khó thở, một cái tát tiếp xuống: “Cút đi.”

Lê Mỹ Nhàn xoay tay lại liền muốn đánh trả cho Lâm Miểu một cái tát, lại bị người từ phía sau giữ chặt, cô nhìn lại, Giang Tu Nhân, cô giống như có thần linh bên cạnh, cũng không sợ hãi, cứ như vậy trừng mắt nhìn Giang Tu Nhân.

Giang Tu Nhân ngược lại nở nụ cười: “A Nhàn, làm sao vậy? Thân là phó tổng của tập đoàn Trường Giang và Hoàng Hà, giữa ban ngày liền uống say đến không còn biết gì. Có phải là có chuyện gì tốt không, là muốn kết hôn?”

Lâm Miểu cùng Cù Hà đều không nhịn được, hai người rất không hiền hậu mà cười ra tiếng, Giang Tu Nhân này thật sự là một con ‘Ngọc Diện Hồ ly’.

Yết hầu của Lê Mỹ Nhàn bị lấp, cô chỉ có thể lặng yên nhìn Giang Tu Nhân trong thời gian vài phút. Cô cầm lấy ly rượu: “Cơn say qua đi sẽ dễ dàng hơn nhiều đúng hay không? A Nhân.”

Ngón tay dài nhỏ của Giang Tu Nhân xẹt qua ly rượu: “A Nhàn, như vậy rượu chỉ có thể giải khát, không say được người.”

Cánh tay của Lê Mỹ Nhàn càng không ngừng run rẩy, tay của cô lại gắt gao mà che ly rượu, cô là vô vọng như vậy dừng ở trong mắt Giang Tu Nhân, đây là cô làm việc nghĩa không được chùn bước dùng thanh xuân đẹp nhất để đi theo người đàn ông này sao?

“A Nhàn, thời điểm phấn khích đùa giỡn sẽ luôn luôn kết thúc, tình tiết lay động lòng người cũng sẽ có kết cục là kết thúc, nó là không để cho ngựa nhớ chuồng. Mà vợ của tôi Lâm Miểu mới là người làm bạn với tôi cả đời, chúng tôi là cột sống của nhau.”

Lâm Miểu mỉm cười nhìn chồng của mình.

Nhìn thật kỹ Giang Tu Nhân, Lê Mỹ Nhàn không tự chủ mà rùng mình một cái, trong lòng cô rất hiểu được đây là Giang Tu Nhân cho cô một lối thoát, để cho cô tự động từ chức để bảo vệ thể diện của cô. Cô cân nhắc lợi hại, biết rõ nhất thời khoe tài sau cũng không thể gan dạ làm cho cô nhận được càng nhiều, cô làm một cái biểu lộ so với khóc còn muốn khó coi hơn: “Đúng vậy a, tôi là muốn kết hôn. Tiên sinh, tôi hi vọng tôi có thể ở nhà làm chức bà chủ gia đình.”

Giang Tu Nhân rất nghiêm túc lắng nghe, biểu tình phối hợp cùng lộ ra thừa nhận: “Đúng vậy a, A Nhàn, cô là nên kết hôn, tôi nhớ được cô so với tôi vẫn là lớn hơn hai tháng? Tôi cũng qua 30 rồi, cô là phải nắm chặt. Con gái cũng không thể so với đàn ông, lần trước vợ của tôi bị một cô bé 17 tuổi kêu một tiếng chị đã sợ tới mức mất ngủ, phải biết rằng, cô ấy năm nay chỉ mới 20 tuổi thôi.”

Người chung quanh đều một hồi run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.