Chàng Trai Hướng Dương Năm Ấy

Chương 66: Cường đạo Vân Khất U




Quyển III: Vũ thương túy nguyệt

Phù thiên địa giả, vạn vật chi nghịch lữ;
Quang âm giả, bách đại chi quá khách.
Nhi phù sinh nhược mộng,
Vi hoan ki hà?
Cổ nhân bỉnh chúc dạ du,
Lương hữu dĩ dã.
Huống dương xuân triêu ngã dĩ yên cảnh,
Đại khối giả ngã dĩ văn chương.
Hội đào lý chi phương viên,
Tự thiên luân chi lạc sự.
Quần quý tuấn tú, giai vi Huệ Liên.
Ngô nhân vịnh ca, độc tàm Khang Lạc.
U thưởng vị dĩ,
Cao đàm chuyển thanh.
Khai quỳnh diên dĩ tọa hoa,
Phi vũ thương nhi túy nguyệt.
Bất hữu giai tác,
Hà thân nhã hoài?
Như thi bất thành,
Phạt y Kim Cốc tửu sổ.

Dịch thơ

Trời đất là quán trọ của vạn vật;
Quang âm là khách qua đường của trăm đời,
Mà kiếp phù sinh như mộng,
Lúc vui được bao?
Cổ nhân đốt đuốc chơi đêm[1],
Thực là hữu lý.
Huống chi mùa xuân ấm áp đem mây khói mà mời đón,
Trời đất mênh mông đem cảnh đẹp mà giúp vui.
Họp trong vườn thơm đào mận,
Bày tiệc vui giữa anh em.
Các em tuấn tú, đều giỏi như Huệ Liên [2].
Bọn ta ca vịnh, riêng thẹn với Khang Lạc [3].
Ngắm cảnh chưa chán,
Xoay ra thanh đàm.
Mở tiệc dưới hoa,
Vung chén [4] say với nguyệt.
Nếu chẳng có văn hay,
Sao tả được lòng nhã?
Như thơ không thành,
Phạt theo số rượu ở Kim Cốc [5].

————-

1/ Cổ thi có câu: Trú đoản khổ dạ trường, hà bất bỉnh chúc dạ du? 晝短苦夜長, 何不秉燭遊 Ngày ngắn khổ đêm dài, sao chẳng đốt đuốc chơi?

2/ Tạ Huệ Liên là em tạ Linh Vận đời Lục Triều, rất đa tài.

3/  Khang Lạc là Tạ Linh Vận, thi văn tung hoành tuấn dật, được tập tước làm Khang Lạc công (có sách chép là Khang Lạc hầu).

4/ Về chữ “vũ thương” này có nhiều thuyết lắm, ta chỉ nên biết là đồ đựng rượu.

5/ Kim Cốc là tên một khu vườn của Thạch Sùng đời Tấn. Các văn nhân thi sĩ họp trong vườn để uống rượu, làm thơ phú, ai không làm được thì phải phạt uống ba đấu rượu.

Editor lảm nhảm: Đây là bài thơ ‘Xuân dạ yến đào lý viên tự’ (Đêm xuân uống rượu trong vườn đào lý) của Lý Bạch. Ý nghĩa khá rõ ràng, là kể về một buổi họp mặt giữa các văn nhân nhã sĩ. Mà ý chính của quyển này cũng là quần hùng tụ hội thi thố tài năng.

***

Mồng bảy tháng bảy, hai nước Trần Nguyên lần đầu tiên khởi xướng chiến dịch đại quy mô từ sau Thượng kinh chi chiến.

Cùng năm này, Giang Châu lũ lụt, lưu dân phiêu bạt tứ phương, Mạc Bắc rung chuyển, quốc lực trống rỗng, Đại Trần loạn trong giặc ngoài. Chẳng ai ngờ đến Thái Thú Hà Bắc cùng Giáo Úy Hà Giang tân nhậm, vừa đến Nghiệp thành không được một tháng đã liên thủ phát động một hồi tác chiến đại quy mô nhắm vào người Nguyên.

Trong trận này, quân Nguyên công thành cả đêm không chiếm được, càng là bị kỳ binh[1] luân phiên đánh lén, đến canh ba Vũ Độc lại phát động một vòng xung phong mới.

“Sát ——!”

Hai nghìn quân Hà Bắc giết thẳng vào hậu trận của người Nguyên.

Nếu không phải phía sau có kỵ binh quấy rầy Bạt Đô nắm chắc có thể đánh hạ Nghiệp thành, nhưng mà Vũ Độc dường như không có ý định tác chiến chính diện với hắn, mỗi lần song phương vừa tiếp xúc liền lập tức thoái lui.

Đoạn Lĩnh quan sát một lúc lâu, nhìn thấy Nguyên quân vài lần lọt vào vòng đánh lén phía sau của Vũ Độc, khi Nguyên quân chuẩn bị biến trận đối kháng thì quân đội phảng phất chỉ huy không suôn sẻ, ý kiến bất đồng dẫn đến luân phiên làm mất thời cơ tốt.

Đúng rồi, trong quân của Bạt Đô không đồng lòng, mấy tên Thiên phu tưởng kia hẳn là không nguyện ý nghe hiệu lệnh đối chọi quân tập kích của Bạt Đô, chỉ muốn nhanh chóng đánh hạ Nghiệp thành. Quân lệnh không được tôn trọng là tối kỵ của binh gia, nếu lúc trước không phải có chuyện y bị bắt đi, có lẽ nội bộ quân Nguyên cũng không có nhiều mâu thuẫn như vậy, đúng là lợi thế ngẫu nhiên mà.

Hai đội quân nghìn nhân mã người trước ngã xuống người sau tiến lên nỗ lực công thành, Đoạn Lĩnh mang theo dân binh đối kháng với cự mộc[2] và thang công thành của quân Nguyên.

Tiếng nổ ầm ầm đập thẳng về phía cửa thành, mấy chục quân Nguyên hùng hổ xông về phía trước, Đoạn Lĩnh chạy lên thành lâu suất lĩnh cung tiễn thủ luân phiên bắn tên vun vút, mỗi một mũi tên xẹt qua như thiểm điện đều mang theo một tên Nguyên binh kêu thét ngã xuống.

Trên thành dưới thành đều vô cùng hỗn loạn, Vũ Độc xông xáo làm gương cho binh sỹ, những nơi hắn đi qua máu tươi tung tóe, gần như không có ai ngăn được một chiêu nửa thức của hắn. Liệt Quang kiếm lướt qua đến đâu, cả người lẫn ngựa, thậm chí là khôi giáp đều nhất loạt chia lìa.

Đoạn Lĩnh tựa vào tường thành thở dốc, Nguyên quân rốt cục ý thức được nếu không thể đem phục binh ngoài thành giải quyết hết, căn bản không thể đánh hạ tòa thành này. Vì vậy lập tức phân ra gần hai nghìn người nhắm về phía đội ngũ của Vũ Độc, chống đối sự công kích luân phiên của đối phương.

Thế tiến công nơi cửa thành nhất thời giảm bớt, quân thủ thành đổ từng bồn dầu lớn xuống dưới, châm củi đốt, khắp nơi đều là khói đen. Đoạn Lĩnh liếc nhìn đám quân Nguyên chạy ra khỏi làn khói mù, thừa thời cơ bắn mấy mũi tên, vài bóng người nhất thời giật lên rồi ngã xuống.

Vũ Độc một thân hắc khải, trong đêm tối di chuyển như quỷ mỵ, Nguyên quân vừa thấy hắn liền lập tức chạy vào trong rừng cây. Thế nhưng không được mấy chốc rừng cây cũng đã bắt lửa, khói đặc xông lên, Nguyên quân lớn tiếng ho khan, Vũ Độc lại dẫn quân từ bên cạnh càn qua, mắt thấy binh lực của đối phương đã không ngừng hao tổn, quả nhiên là bị chiến thuật du kích của vị tướng lĩnh hắc khải từ từ bào mòn!

Bạt Đô gầm lên, giục ngựa vọt tới, Vũ Độc giết đến tay phải thoát lực đổi kiếm sang tay trái, lạnh lùng nói: “Đến thật vừa lúc.”

Ngay sau đó Bôn Tiêu phóng đi, Vũ Độc cùng Bạt Đô ngồi trên ngựa đánh giáp lá cà, Bạt Đô sử một cây trường thương hắc thiết năng gần ba mươi cân, Vũ Độc cầm trong tay Liệt Quang kiếm,nương theo sức bật của ngựa chém xuống, hai người giao phong.

“Đinh” một tiếng va chạm vang lên, cương thiết chấn động, thân thương bị một kiếm của Vũ Độc chém gãy! Bôn Tiêu đồng thời cũng hướng về phía tọa kỵ của Bạt Đô mãnh liệt ủi tới!

Chiến mã của Bạt Đô bị đụng phải té lăn trên mặt đất, Vũ Độc nhanh chóng chuyển hướng, nửa người treo trên lưng ngựa, Liệt Quang kiếm quơ ngang một đường!

Bạt Đô lập tức trở mình rút dao, chân trái đạp đất, quát: “Lên!”

Chiến mã bị hắn kéo cương đến khóe miệng rỉ máu, bốn vó giãy dụa chống đỡ đứng lên. Ngay sau đó tay trái của hắn tuốt đao ra, vót ngang kiếm phong của Vũ Độc. Vũ Độc quát to một tiếng, lần thứ hai biến chiêu tấn công thì Bạt Đô cũng đã kịp khống chế chiến mã vọt đi.

Khắp nơi đều là tàn binh, trời dần sáng lên, Đoạn Lĩnh thấp thoáng nhìn thấy một đường bóng đen ồ ạt xông đến.

“Biến trận ——!” Tần Lang quát lớn.

Hai nghìn quân tiếp viện chạy đến xông vào chiến trường, đổi thành trùng phong trận xếp thành một chữ nhất[1] điên cuồng đột phá.

“Xung phong!” Tần Lang quát.

“Triệt!” Vũ Độc lớn tiếng ra lệnh.

Cơ hồ cùng lúc, Tần Lang phát động xung phong mà quân lính của Vũ Độc lại rút khỏi chiến trường, Nguyên quân muốn vội vàng giục ngựa biến trận chống đối thế công của Tần Lang cũng đã không kịp nữa, mấy nghìn kỵ binh điên cuồng chém giết đến thiên hôn địa ám, khiến tình huống dưới chân tường phòng thủ của Nghiệp thành chẳng khác gì một cái cối xây thịt máu tươi tung tóe.

“Nơi này giao cho ngươi!” Vũ Độc quát to, sau đó liền quay ngựa rời đi.

Đoạn Lĩnh đang muốn ra lệnh cho thủ hạ mở cửa cho Vũ Độc vào thành, Vũ Độc lại thống lĩnh thủ hạ chạy men theo tường thành rời đi.

Quân Nguyên rốt cục tan tác, thế nhưng lại không có chút hoảng loạn nào, trong lúc rút quân đội hình vẫn giữ vững chặt chẽ, ngược về phương hướng ban đầu mà triệt thoái. Tần Lang dẫn quân truy đuổi sát sao, Đoạn Lĩnh quả đoán ra lệnh: “Mọi người lên ngựa! Theo ta đi!”

Lúc nguyên quân vượt qua cửa đông thì vẫn không ngừng trọng chỉnh đội ngũ, trong lúc bất chợt cửa thành mở rộng, Đoạn Lĩnh thống suất một trăm cung tiễn thủ và hơn một nghìn dân binh giết ra. Nguyên quân trăm triệu không ngờ, chạy đến nơi này vẫn gặp phục binh, lập tức không dám ham chiến mà bỏ chạy tán loạn.

Quân Nguyên vừa mới tập hợp nhất thời lại bị tách ra, Tần Lang đuổi tới góp binh cùng Đoạn Lĩnh, Trịnh Ngạn ở bên cạnh quát tháo: “Thái Thú! Ngươi chơi quá mức rồi! Mau trở về thủ thành!”

“Bất kể!” Đoạn Lĩnh lớn tiếng nói, đem binh sỹ gộp vào đội ngũ của Tần Lang, trực tiếp đuổi theo hơn mười dặm, đến lúc trời đã sáng rõ Tần Lang mới nói: “Không nên lại đuổi! Toàn bộ trở về phòng thủ!”

Đoạn Lĩnh vốn muốn thử một chút xem có thể bắt được Bạt Đô hay không, hôm nay Nguyên quân khó gặp một lần đại bại, tình thế hỗn loạn, thế nhưng hiện tại vẫn không tìm được nơi Bạt Đô hạ lạc cũng đành phải thôi.

Chỉ là vừa định rút lui, bên đường lại lao ra một đội phục binh, chính là Vũ Độc.

Nguyên quân còn chưa kịp ổn định lại bị tạc ra, Đoạn Lĩnh gọi to: “Vũ Độc!”

“Ngươi thế nào lại ra đến tận đây!” Vũ Độc gào lên, “Không phải đã dặn ngươi phải thủ lại trong thành sao?”

Đoạn Lĩnh đáp: “Ta sợ bọn họ nhân cơ hội đánh đông môn, trong tay không đủ thủ vệ.”

Hiện tại trú quân của Nghiệp thành chỉ có vài mươi người, Tần Lang hướng về phía Đoạn Lĩnh giơ ngón tay lên, nói: “Đại nhân thật đủ đảm lược.”

“Bất kể.” Vũ Độc nói, “Thay ngựa, theo ta đi. Tần Lang, ngươi đi cùng Trịnh Ngạn, chúng ta sẽ đánh bọc bọn họ bên bờ Tầm Thủy.”

Nguyên quân đã mất đại thế, ngoại trừ qua sông đã không còn đường có thể trốn, nội bộ lại tranh chấp kịch liệt, ầm ĩ không thể thống nhất. Trong rừng cây lại có phục binh của Vũ Độc không ngừng đón đầu, tại lúc nhất thời bọn họ chỉ thấy khắp nơi đều là mai phục, duy còn một con đường qua sông đào thoát.

Khi vừa vượt được nửa sông thì Vũ Độc cùng Tần Lang lại đột ngột dẫn binh xông đến, lần phục kích này đối với quân nguyên mà nói là có tính chất hủy diệt, bọn chúng bị giết đến cả dòng Tầm Thủy đều là xác chết trôi, tính ra ít nhất có trên một nghìn tên quân Nguyên đã bỏ mạng lại tại đây.

Quân số người Nguyên hiện tại còn lại không đến hai nghìn, vượt qua Tầm Thủy rút về bắc ngạn, song phương giằng co từ xa.

“Sau này không cần trở lại” Đoạn Lĩnh đứng bên bờ sông, cả người nhuốm máu, cánh tay kéo dây cung còn đang không ngừng run rẩy.

“Lui thôi.” Vũ Độc nói, “Nghiệp thành phòng thủ trống rỗng, phải mau về bổ khuyết.”

Đoạn Lĩnh đến cuối cùng vẫn không nhìn thấy Bạt Đô, một trận này đến dây cũng coi như kết thúc.

Trở về Nghiệp thành, khắp nơi đều là thương binh, cái giá phải trả cho trận chiến này thực sự quá lớn.

“Kiểm kê nhân số thương vong.” Vũ Độc phân phó. Hắn vừa vào đến phủ Thái Thú đã ngồi phịch xuống khôi giáp leng keng va chạm, từ trong khe hở không ít máu chảy ra, cũng không biết là máu của hắn hay là của kẻ địch.

Võ bào của Đoạn Lĩnh đã rách bươm lộ ra Bạch Hổ Minh Quang khải bên trong, y cũng nằm dài tựa lên trên đùi của Vũ Độc, chỉ cảm thấy cơ thể gần như rời ra từng mảnh.

Bên ngoài truyền đến tiếng hoan hô vang vọng.

“Hồi bẩm Thái Thú, Giáo Úy tướng quân.” Tì tướng nói, “Nghiệp thành quân tử trận bốn trăm bảy mươi hai, thụ thương một nghìn không trăm mười ba người. Hà Giang quân tử trận ba mươi sáu, thương sáu trăm lẻ một.”

“Tử thương nhiều như vậy sao?” Đoạn Lĩnh nhắm mắt lại nói, “Như vậy chốc nửa ta sẽ tự mình đi phủ tuất[1], hiện tại phải ngủ một lát, đã không chống đỡ được.”

——————-

Giang Châu nhập thu, ven quang đạo một mảnh lá vàng rực rỡ.

Tín sứ ra roi thúc ngựa vụt qua đại đạo —— trận chiến đêm thất tịch của Nghiệp thành báo cáo chiến quả, tín sứ ngày đêm kiêm trình đưa tin thắn g trận về Giang Châu, cả triều đình đều vì vậy mà chấn động, buổi lâm triều hôm đó, văn võ bá quang đều trợn to mắt không dám tin tưởng.

“Người Nguyên rút về Tầm Bắc.” Tạ Hựu nói, “Trong thời gian gần hẳn sẽ không lại tái nhập lãnh thổ Đại Trần ta.”

“Không hướng triều đình thỉnh chiến.” Tô Phiệt nói, “Đã trực tiếp đối kháng với người Nguyên, vạn nhất đến mùa đông bọn họ quay lại trả thù lại phải làm sao bây giờ?”

“Từ Nghiệp thành đến Giang Châu, ra roi thúc ngựa cũng phải mất nửa tháng.” Mục Khoáng Đạt nói, “Lại hồi đáp trở về đã là một tháng. Giáo Úy Hà Giang đã có được mật lệnh ‘Tùy nghi hành sự’ của Bệ hạ. Huống hồ người Nguyên cũng không phải chỉ là tùy thời hành động mà là có kế hoạch trực tiếp xâm phạm lãnh thổ nước ta, một trận này, về tình về lý đều là nên đánh.”

Thái Diêm nói: “Bốn nghìn người đánh năm nghìn người, ngược lại cũng không phải chiến báo quá đặc sắc.”

“Điện hạ.” Tạ Hựu nói, “Trận chiến này không thể dùng binh lực nhiều ít để phán đoán cách biệt thực lực.”

Lý Diễn Thu trầm mặc không lên tiếng, ánh mắt vẫn dán chặt vào địa đồ.

Tạ Hựu lại tiến lên một bước giải thích cho các đại thần: “Nguyên quân thiện du kích, không thiện công thành, từ Ngọc Bích quan đến biên giới phía đông, những thành trấn đã từng giao phong cùng Nguyên quân vẫn thường xuyên dùng phương thức bế thành không ra. Thế nhưng lúc này, Giáo Úy Hà Giang Vũ Độc lại xuất quân mai phục, sau khi dò xét thời gian Nguyên quân công thành liền tập kích hậu trận, phối hợp cùng Tần Lang bọc đánh từ hai phía, vẫn truy đuổi quân Nguyên thẳng đến tận Tầm Thủy. Dù chưa tận mắt nhìn thấy, thế nhưng căn cứ theo chiến báo của Thái Thú Vương Sơn, tình huống hẳn là như vậy. “

“Đây là đấu pháp năm đó Tiên đế thường dùng.” Lý Diễn Thu vân đạm phong khinh nói, “Năm ấy ở Thượng kinh, khi Hoàng huynh ta cùng Gia Luật Đại Thạch đối kháng Oa Khoát Đài cũng là trước hết mai phục, sau đó tập kích hậu trận quân địch. Trận này tuy rằng quân công đều đặt trên người Vũ Độc, thế nhưng công của Vương Sơn cũng không thể bỏ qua, nếu không có y chặn được mật thư của Nguyên quân, thông báo cho Hàn Tân ở Ngọc Bích quan chặn đứng viện quân của đối phương, Nghiệp thành hiện tại có thể lường được đã thất thủ.”

Mọi người ngậm miệng không nói, Thái Diêm có điểm tâm thần bất định, Lý Diễn Thu lại nhìn Thái Diêm, ôn hòa nói: “Hoàng nhi cảm thấy thế nào?”

“Dạ” Thái Diêm đáp, “Liền giao cho Binh bộ bình hạch công trạng.”

Mục Khoáng Đạt lại nói: “Mặc dù đã có thể đuổi người Nguyên ra khỏi Hà Bắc, thế nhưng Nghiệp thành và Hà Giang rộng như vậy, vụ thu không quá sung túc, tháng trước còn chiêu mộ dân binh không chăm nom việc nông hoạt. Nói không chừng chúng ta phải chuẩn bị điều động lương thực trợ giúp bọn họ vượt qua mùa đông này.”

Hộ bộ Thượng thư thở dài, nói: “Phương bắc nếu lại có nạn dân xuôi nam liền thật sự hết cách, chỉ có thể cung cấp gần đủ cho Nghiệp thành.”

“Liền theo đó mà làm đi.” Lý Diễn Thu đứng lên nói, “Bãi triều.”

———————-

Thu đến trời cao rộng, phương bắc gió thổi rạp cỏ cây, sóng lúa cuồn cuộn. người Nguyên vừa rút lui Đoạn Lĩnh liền lập tức giải tán quân đôi để bọn họ giúp đỡ thu hoạch nông sản, miễn cho thời gian không đuổi kịp. Trong lúc nhất thời cả Nghiệp thành rộng lớn đều trống rỗng, mọi người đều đã ra ngoài gặt lúa, đập lúa rồi.

Tướng sỹ trận vong cần trợ cấp, thương binh cần thăm hỏi, Đoạn Lĩnh bận rộn suốt ba ngày liền trực tiếp kiệt sức. Sau khi trở về phủ đệ, Đoạn Lĩnh liền vào phòng giúp Vũ Độc đổi thuốc, mũi tên lần trước đã để lại một dấu sẹo, trận chiến lúc này vẫn khắc thêm một vết thương mới.

“Đánh một trận liền thêm một vết sẹo.” Đoạn Lĩnh nói, “Không quá vài năm, cả người của ngươi đều là vết thương rồi.”

Vũ Độc nói: “Vẫn nên lưu lại nhiều thêm vài vết, tương lai già rồi, ngươi làm Hoàng đế nếu ghét bỏ ta, ta liền mang bọn chúng trưng ra, ngươi tự nhiên sẽ nhớ đến tình nghĩa giữa chúng ta.”

“Nói cái gì đó.” Đoạn Lĩnh dở khóc dở cười nhìn Vũ Độc, trong lòng tình triều dao động liền ôm chặt hông của đối phương, phủ phục lên tấm lưng cơ nhục rõ ràng của Vũ Độc, hôn nhẹ lên hình xăm trên cổ hắn.

“Tiểu tử kia hẳn là không dám quay lại.” Vũ Độc chợt nói.

“Hắn còn sẽ trở lại.” Đoạn Lĩnh nói, “Không đợi đến nhập hạ năm sau, hắn nhất định sẽ trở lại.”

Nguyên nhân Bạt Đô bại trận Đoạn Lĩnh vô cùng rõ ràng, việc này không đại biểu thực lực của hắn không tốt mà là do nội bộ của người Nguyên lục đục. Lần sau khi trở lại hắn nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ, còn mang theo A Mộc Cổ để đối kháng với Vũ Độc, hơn nữa lại dẫn theo thân binh đóng trú tại Hô Luân Bối Nhĩ.

Thời gian ngắn ngủi hơn nửa năm này chính là giai đoạn nghỉ ngơi hồi phục vô cùng quý giá của bọn họ.

Vũ Độc đổi thuốc xong liền mặc ngoại bào vào muốn đứng dậy, Đoạn Lĩnh hỏi: “Lại đi nơi nào?”

Vũ Độc đáp: “Nghĩ biện pháp tìm chút đồ ăn cho ngươi.”

Đoạn Lĩnh nở nụ cười, nói: “Ta cũng đang nghĩ chuyện này, đây là thuộc về chức trách của ta.”

Vũ Độc khoát khoát tay, nói: “Dưỡng gia mang miệng, cũng hết cách rồi.”[5]

“Ai, chờ một chút.” Đoạn Lĩnh nói, “Còn có vài chuyện phải nghĩ cách giải quyết, chúng ta cùng nhau.”

——————————–

1/ Kỳ binh: Đạo quân phục kích bất ngờ có tác dụng chiến lược

2/ Cự mộc: Khối gỗ lớn, là kiểu những khối gỗ khổng lồ dùng để phá cửa thành hay thấy trong phim

3/ Trùng phong trận: Đây là loại trận pháp mà quân lính xếp thành một hàng dọc thọc thẳng vào thế trận của đối phương.

4/ Phủ tuất: An ủi thân nhân người đã khuất.

5/ Dưỡng gia mang miệng: Đây là một thành ngữ thường dùng chỉ trách nhiệm của chủ gia đình, ý của anh Độc là anh ấy hiện tại làm đương gia, trách nhiệm của anh ấy anh ấy sẽ lo, việc bảo vệ bạn Lĩnh anh ấy phải làm, mà trách nhiệm của bạn Lĩnh anh ấy cũng cần gánh vác. Thật quá menly mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.