Chàng Trai Hướng Dương Năm Ấy

Chương 20: Dị động




Hôm sau khi Đoạn Lĩnh thức dậy Vũ Độc đang ngồi đờ ra trước án, đối diện với bát cháo trắng điểm tâm chờ y rời giường.

“Hôm nay đã phải đi học.” Vũ Độc cầm chén nói với Đoạn Lĩnh.

Đoạn Lĩnh vừa nghĩ đến phải đi học liền có chút thấp thỏm, phảng phất như lại trở về ngày ấy khi còn ở Thượng kinh, Lý Tiệm Hồng cũng đã nói với y như vậy: “Nhi tử, hôm nay nên đi học rồi.”

Mỗi lần nhớ đến y đều hy vọng phụ hoàng vẫn còn ở bên cạnh mình, nếu như bọn họ không rời xa nhau thì thật tốt, lúc y tiến vào Ích Ung quán thậm chí còn có cảm giác chẳng khác gì phải vào đại lao.

Không biết Lang Tuấn Hiệp có thể lại trở về giết y không? Tuy rằng Lang Tuấn Hiệp chưa chắc đã có thời gian rảnh rỗi như vậy, thế nhưng người kia liệu có báo lại cho Thái Diêm không?

“Ngươi ở nhà sẽ làm gì?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt.” Vũ Độc nói, “Không cần sợ.”

Đoạn Lĩnh nói: “Cũng không cần, lúc Mục Khánh có mặt Thương Lưu Quân cũng thường xuyên xuất hiện, ta nghĩ kẻ kia… hơn phân nửa không dám ra mặt tìm phiền phức với ta.”

Vũ Độc nhìn Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh lại nói: “Thương thế của ngươi còn chưa khỏe, không nên lộn xộn.”

“Chân đã không sai biệt lắm.” Vũ Độc nói, “Ta dùng kiếm bằng tay phải.”

Đoạn Lĩnh nghĩ đến Vũ Độc cũng không hẳn sẽ muốn ngồi xổm trên xà nhà nhìn y đọc sách, như vậy thật sự quá mệt mỏi rồi, y cũng không muốn hành hạ đối phương như vậy. Thế nhưng nếu dùng thân phận của Thái tử muốn hắn nghe lệnh thì Vũ Độc sẽ tức giận.

“Ta đợi ở nhà cũng chỉ là nằm ngủ.” Vũ Độc nói, “Mau ăn, ăn rồi liền đi, không nên trù trừ mấy chuyện đó nữa.”

Đoạn Lĩnh đành phải nhượng bộ, nói: “Vậy vạn nhất nhìn thấy Thương Lưu Quân cũng đừng đánh nhau.”

Vũ Độc đáp: “Tự nhiên không cùng hắn chấp nhặt.”

Sau khi ăn xong Đoạn Lĩnh còn muốn dọn dẹp nhưng Vũ Độc lại hối thúc không ngừng, bảo y không cần lo việc đó, Đoạn Lĩnh đành phải ôm sách đi ra cửa, lúc quay đầu lại nhìn thì thấy Vũ Độc đang giúp mình thu thập chén đũa. Bởi vì viện này không cho phép tôi tớ tiến đến nên Vũ Độc đem tất cả chén đĩa đều đặt vào chậu gỗ để ở bên ngoài, chờ hạ nhân đến mang đi tẩy rửa.

“Ta đi, ngươi không cần đi.” Đoạn Lĩnh lại nói với Vũ Độc.

Vũ Độc làm một thủ thế ý bảo ngươi đi nhanh một chút.

Đoạn Lĩnh vừa đi vừa cố gắng nhận đường, phủ Thừa tướng mới này so với lúc ở Tây Xuyên thì rộng hơn rất nhiều, khi y đến nội đường Mục Khánh và phu tử đã chờ sẵn từ lâu, Đoạn Lĩnh vội vàng tạ lỗi rồi làm theo quy củ trước kia ngồi đối diện với Mục Khánh. Một lát sau Thương Lưu Quân cũng tiến vào, dời một cái án đến bên cạnh Mục Khánh thản nhiên ngồi xếp bằng xuống.

“Ngươi tới làm gì?” Mục Khánh hỏi.

Thương Lưu Quân che mặt, giọng nói có điểm mất hứng: “Cùng ngươi đọc sách.”

Đoạn Lĩnh tò mò liếc mắt một chút, nhìn thấy Thương Lưu Quân đang cầm một quyển ‘Thiên tự văn’ thì đột nhiên nhớ đến hôm đó Mục Khoáng Đạt đã nói hắn không biết chữ. Đoạn Lĩnh suýt nữa đã đem trà phun lên đống sách vở trước mặt, trong lòng lại thầm nghĩ, tối qua người này không phải bị Vũ Độc đâm đến chỗ đau nên quyết định từ nay phải làm một thích khách biết chữ chứ?

“Những gì đã học lúc trước còn nhớ rõ không?” Tiên sinh hỏi Đoạn Lĩnh, “Đọc lại một lần.”

“Dạ.” Trí nhớ của Đoạn Lĩnh rất tốt, trước khi y đi đến Tây Xuyên bọn họ đã học đến chương thứ ba của ‘Đại Học’, tiên sinh sau khi kiểm tra bài vở của y xong liền gật gật đầu, tiếp tục dạy cách viết văn, tiếp theo lại hướng về phía Mục Khánh nói: “Ngươi cũng đã chơi đùa nhiều ngày rồi, hôm nay bắt đầu thu lại tâm tư đó cũng vừa vặn. Hiện nay Vương Sơn cũng đã trở về, nếu ngươi lại lười biếng chễnh mãng thì chớ trách ta khẽ tay của ngươi.”

Đến lúc này Đoạn Lĩnh mới biết được, nguyên lai từ lúc chuẩn bị dời đô đến giờ Mục Khánh vẫn luôn không đọc sách cho tốt, quả nhiên là ham chơi thành tính, y càng nghĩ càng không khỏi trợn trắng mắt

“Vương Sơn, ngươi cứ trợn mắt nhìn lên làm gì?” Tiên sinh nói.

“Không có gì.” Đoạn Lĩnh nói, “Chỉ là hôm qua ngủ sai tư thế, cổ không tốt lắm.”

Đoạn Lĩnh là đang nhìn lên xà nhà tìm kiếm thân ảnh của Vũ Độc nhưng đến giờ vẫn chưa phát hiện, vừa lúc Thương Lưu Quân đang ở đây Vũ Độc vốn cũng không cần đến. Nhưng chỉ một chốc sau, trong hành lang đột nhiên truyền đến một trận tiếng guốc gỗ.

“Phủ này là do ai xây dựng vậy.” Vũ Độc nói, “Uốn trái lượn phải, Mục tướng gia đi lại trong phủ sẽ không lạc đường sao?”

Mấy người trong phòng đồng loạt nhìn về phía Vũ Độc, Vũ Độc cởi guốc gỗ ra khom người cất qua một bên rồi bước vào phòng, chân trần bước đến, trước hết bái kiến phu tử, sau đó lại kéo một cái án đến ngồi bên cạnh Đoạn Lĩnh.

Mọi người: “…”

“Ngươi cũng tới nữa sao.” Mục Khánh hỏi.

“Ta bồi hắn đọc sách.” Vũ Độc đáp, “Hữu giáo vô loại, phu tử, lời có phải là nói như vậy hay không? “

Phu tử nói: “Đúng là hữu giáo vô loại, thế nhưng không thể đánh nhau trong học đường.”

Đoạn Lĩnh không ngờ rằng Vũ Độc nói muốn ‘trông coi’ liền quang minh chính đại trông coi như vậy, lúc này chỉ cảm thấy buồn cười. Vũ Độc chỉ chỉ vào nghiên mực của Đoạn Lĩnh, ý bảo y không cần quan tâm đến mình, trong lúc vô tình thoáng nhìn qua quyển ‘Thiên tự văn’ Thương Lưu Quân đang cầm trên tay, kinh ngạc nói: “Thương Lưu Quân, ngươi không biết chữ?”

Một khắc kia, bầu không khỉ phảng phất liền đọng lại.

“Hắn là ôn tập.” Mục Khánh lập tức đỡ lời.

“Ôn cố tri tân, khả dĩ vi sư hĩ.” Đoạn Lĩnh còn bồi thêm một câu.

Thương Lưu Quân: “…”

Vũ Độc nghe vậy thì gật đầu không hỏi thêm nữa, Thương Lưu Quân lại là mồ hôi đầy đầu, cũng không dám đọc ra tiếng, phu tử đốc xúc Đoạn Lĩnh và Mục Khánh viết văn chương một chốc rồi đứng dậy bước ra ngoài.

Phu tử vừa rời đi, Mục Khánh và Đoạn Lĩnh đều thư giãn xuống, nghiêng trái ngã phải không ngừng. Tối hôm qua Mục Khánh cũng có uống rượu, hiện giờ đầu óc vẫn choáng váng, lập tức ghé vào án ngủ gà ngủ gật, Đoạn Lĩnh lại là lười biết dựa vào tay vịn cạnh án, một chân gác lên đùi Vũ Độc, ánh mặt trời mùa thu sáng lạn chiếu qua song cửa sưởi ấm tất cả mọi người. Đoạn Lĩnh chợt cảm thấy nhân sinh thế này quả thực quá tốt đẹp, ngay cả đọc sách cũng trở nên có ý nghĩa hơn, không còn cô đơn nữa.

“Vương Sơn.” Mục Khánh cảm thấy có chút vô vị, nói, “Qua đây với ta, ta có mấy lời muốn nói với ngươi, ngươi cũng chỉ ta vài thứ nữa.”

Đoạn Lĩnh đang muốn đứng dậy Vũ Độc lại nói: “Còn chưa tới buổi trưa đâu, các ngươi muốn làm gì?”

Mục Khánh chỉ có thể tiếp tục ngồi xuống, chỉ là không ngừng nhích tới nhích lui thẳng đến khi phu tử trở về. Phu tử đem văn chương của hai người viết ra xem xét một chút, mãi tận lúc bên ngoài truyền đến tiếng chuông mới cho phép nghỉ trưa, bốn người xếp thành một đoàn ngồi ở trên tấm ván gỗ ngoài hành lang, trong tay cầm hộp cơm, vừa ăn vừa tán gẫu. Mục Khánh và Thương Lưu Quân mới ăn được phân nửa đã bị gọi đi, chỉ còn lại hai người Vũ Độc và Đoạn Lĩnh.

“Ngươi đoán bọn họ đi đâu?” Đoạn Lĩnh hỏi Vũ Độc.

“Hẳn là đi gặp khách.” Vũ Độc đáp, “Đi thì có thể ăn ngon, ngươi muốn đi không?”

Đoạn Lĩnh khoát khoát tay, sau giờ ngọ gió thu hợp lòng người thổi vào lá cây vang lên thanh âm sàn sạt, chuông gió đinh đinh đang đang, mặt trời chênh chếch nhòm vào. Giang Châu quả là một nơi tốt, bốn mùa rõ rệt, không giống Tây Xuyên lúc nào cũng âm u.

Vũ Độc thấy Đoạn Lĩnh đã mệt mỏi liền xoay người để y dựa vào, hai người ngồi trên hành lang nương tựa vào nhau chợp mắt một chốc. Khi Đoạn Lĩnh tỉnh lại xoa xoa mắt nhìn quanh thì thấy Mục Khánh còn chưa trở về, Vũ Độc lại đứng dậy nói muốn dạy y luyện kiếm một chốc. Mỗi người cầm một cây thước gỗ, Vũ Độc chắp tay sau lưng không di chuyển, thân hình cao ngất đứng sừng sững trong việc nhìn Đoạn Lĩnh khoa tay múa chân.

“Vai nâng lên quá cao.” Vũ Độc nói, “Yếu quyết của Phách sơn thức nằm ở chỗ cánh tay chứ không phải vai, vai nâng lên cao quá dễ bị đối thủ phản đòn.”

Đoạn Lĩnh vâng lời bổ một chưởng về phía Vũ Độc, Vũ Độc liền nương theo quay người lại khiến y suýt nữa ngã sấp xuống. Vũ Độc mỉm cười, một tay đỡ eo của Đoạn Lĩnh nâng y đứng thẳng lại lần nữa.

“Làm lại một lần.” Vũ Độc nói, “Đợi hôm nào chân khỏe hẳn ta lại dạy ngươi nhảy qua tường luyện khinh công.”

Lúc này Mục Khánh cũng vừa trở về, còn ném cho Đoạn Lĩnh một vật, nói: “Đưa cho ngươi.”

Đây là một hạt châu bằng san hô, Đoạn Lĩnh vừa nhìn đã biết có chuyện gì, trước đây trong phủ Mục gia chưa từng xuất hiện loại đồ vật giống vậy.

“Ở đâu ra?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Phụ thân cho.” Mục Khánh nói, “Người nói cũng cho ngươi một khỏa, các ngươi đang học dùng kiếm sao? Ta có thể học cùng không?”

Vũ Độc thấy Mục Khánh đưa đồ cho Đoạn Lĩnh thì nghĩ cũng không tiện lấy không, liền dạy y mấy chiêu. Đoạn Lĩnh cùng Mục Khánh luyện tập với nhau, Thương Lưu Quân ở bên cạnh nhìn một chút, nói: “Ngươi đang dạy bọn họ Sơn Hà kiếm pháp?!”

“Mắc mớ gì tới ngươi.” Vũ Độc đáp.

Đoạn Lĩnh: “…”

Bạch Hổ Đường hiện tại chỉ còn lại một mình Vũ Độc, tự nhiên cũng là do hắn làm đương gia thích dạy ai thì dạy người đó, Thương Lưu Quân không thể chen lời vào chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn. Cuối cùng lại hỏi một câu: “Tâm pháp đã tìm được chưa?”

“Vẫn chưa.” Vũ Độc đáp.

Thương Lưu Quân cười xòa một tiếng, thuận miệng nói: “Không có tâm pháp, luyện kiếm cái quỷ gì.”

“Ngươi cứ đi đọc sách của mình đi.” Vũ Độc không nhịn được nói, “Làm sao lại dài dòng như vậy?”

Thương Lưu Quân: “…”

Bắt đầu từ hôm đó, Vũ Độc cùng Thương Lưu Quân đều gia nhập vào hàng ngũ đọc sách cùng Đoạn Lĩnh và Mục Khánh, Thương Lưu Quân thỉnh thoảng còn phải theo hầu Mục Khoáng Đạt, Vũ Độc lại hầu như mỗi ngày đều có mặt. Khí trời dần dần chuyển lạnh, đến khi trong thư phòng đốt lên chậu than đầu tiên thì trận tuyết đầu mùa cũng đổ xuống, khí trời này chỉ khiến người ta càng lúc càng lười. Mà khi trời vừa vào đông cơ thể của Vũ Độc liền giống như một cái lò sưởi vậy, cả người đều ấm áp, có thể sưởi tay cũng có thể ủ chân, càng suốt ngày như hình với bóng cùng Đoạn Lĩnh, khiến cho Mục Khánh nhìn mà tràn ngập đố kỵ.

Tuyết ở Giang Châu phủ xuống dày đặc lại cực kỳ sạch sẽ, từng bông tuyết lay động trong gió đem toàn bộ thế gian đều phủ lên một tầng lụa trắng mỏng manh. Ngày hôm nay Vũ Độc vừa rời khỏi thư phòng liền bị Mục Khoáng Đạt gọi đi, chỉ còn lại Đoạn Lĩnh và Mục Khánh vây quanh chậu than sưởi ấm, hi hi ha ha cười đùa với nhau. Một lát sau Vũ Độc vội vàng quay lại, kéo Đoạn Lĩnh ra ngoài thư phòng nói: “Ta phải tiến cung một chuyến.”

“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Không rõ ràng lắm.” Vũ Độc nói, “Có người nói là ngoại bang phái sứ giả đến, Bệ hạ đích thân hạ chỉ muốn ta đi gặp một lần.”

Đoạn Lĩnh nói: “Vậy ngươi đi đi, buổi tối có phải chờ cơm không?”

“Chỉ sợ sẽ thưởng yến.” Vũ Độc đáp, “Đến tối nhất định sẽ trở lại, ngươi phải tự…”

Đoạn Lĩnh biết nửa câu sau của Vũ Độc hẳn là ‘ngươi phải tự cẩn thận’, trong lòng lĩnh hội, liền hướng về phía đối phương gật đầu. Bọn họ đã về Giang Châu gần được ba tháng mà Lang Tuấn Hiệp trước sau cũng chưa từng có hành động tiếp cận nào, Thái tử lại càng không phát ra tín hiệu gì, có phải bọn họ chưa muốn đụng đến y hay không? Đoạn Lĩnh bình thường hay lơ là cảnh giác rồi lại phải xốc lại tinh thần, liên tục nhắc nhở mình phải luôn cẩn thận.

“Sơn.” Mục Khánh gọi Đoạn Lĩnh, lúc này Đoạn Lĩnh mới lấy lại được tinh thần, nói: “Đọc sách đi, tháng giêng này đã phải tham gia khoa cử rồi.”

Mục Khánh luôn thích gọi y như vậy, ban đầu Đoạn Lĩnh còn cảm thấy thật kỳ quái, tuy rằng đối phương gọi y chỉ bằng một chữ nhưng không hiểu sao lại có cảm giác vô cùng thân thiết.

“Vũ Độc là người rất giảo hoạt.” Mục Khánh nghiêm trang nói, “Hắn nhất định sẽ lừa ngươi.”

“Cái gì?” Đoạn Lĩnh nghe được Vũ Độc có liên hệ đến chữ ‘lừa’ trong nháy mắt da đầu liền tê dại, dạ dày không ngừng quặng thắt.

“Là Trương Sính nói.” Mục Khánh đáp, “Ngươi quá tin Vũ Độc, đừng để hắn bảo ngươi làm gì ngươi liền răm rắp đi làm.”

“Không không.” Đoạn Lĩnh giải thích, “Hắn sẽ không gạt ta.”

Nếu Vũ Độc thật muốn tranh công lãnh thưởng, y bây giờ tuyệt đối đã không còn mạng sống, làm sao có thể ngồi đây nói chuyện với Mục Khánh?

Mục Khánh đã không còn lời nào để nói chỉ cúi xuống lật sách. Đoạn Lĩnh lại cảm thấy có chút kỳ quái, y biết Mục Khánh là muốn tốt cho mình, thế nhưng y đã định trước phải bạc tình, không chỉ không từ mà biệt hơn nữa tương lai nếu như y có thể thành công hồi triều Mục gia và y nhất định sẽ trở mặt thành thù, dù sao y cũng đã nắm giữ quá nhiều bí mật của Mục Khoáng Đạt. Thế nhưng, theo một cách nào đó mà nói, Mục gia vẫn là ân nhân của y.

Chính vì lẽ đó, Đoạn Lĩnh vẫn luôn khống chế để chính mình không được thâm giao với Mục Khánh, mọi việc đều chừa lại một đường lui, ngoại trừ cùng nhau đọc sách giải bài thi liền không cho đối phương bất kỳ cơ hội bồi dưỡng tình cảm nào. Bằng không, đến sau này khi phải cùng nhau tính toán ân oán, bọn họ chỉ càng thống khổ nhiều hơn.

“Trương Sính vì sao nói như vậy?” Đoạn Lĩnh nhạy bén cảm giác được, nếu Mục Khánh đã nói lời này nghe được từ trong miệng của Trương Sính, như vậy khẳng định không phải là việc tùy tiện nói ra một chút liền thôi, trong lời nói nhất định có cất giấu huyền cơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.