Trong khoảnh khắc, Mai Tuyết Tình không hề cảm nhận được sự đau đớn.
Nàng vội vàng gựng đứng lên, lớn tiếng gọi: “Hàn Thanh… Hàn Thanh… Tay ngươi, tay ngươi chảy máu rồi… Nhanh đi gọi thái y…”
Sau đó, nàng cảm giác trong cổ họng mình phun lên một chút vị mằn mặn.
Cái quái gì vậy, trong miệng búng ra một chất dịch mằn mặn, nàng cố gắng nhổ ra…
“Oa…”
Một ngụm máu đỏ tươi phun mạnh ra…
Nước mắt nàng không ngừng chảy xuống…
Ngạo Mai chạy ào tới: “Tỷ tỷ…”
Hàn Thanh trong mắt chợt lóe lên một tia xót xa ân hận khó nhận biết nếu không quan sát kỹ.
Nàng vừa bị đánh nhưng trong tích tắc, lại còn vẫn quan tâm đến mình…
Hạng Ngạo Thiên di chuyển nhanh nhất, hắn như một trận gió lốc thoáng chốc lướt tới trước mặt Mai Tuyết Tình. Cố gắng ôm lấy nàng.
“Hàn Thanh… Nhanh đi gọi thái y đến Vô Tâm cung…” Trong thanh âm không hề che dấu biểu lộ vẻ quan tâm lo lắng.
Hạng ngạo có chút ngây ngô luống cuống…
“Muội muội…”
Hạng Ngạo Thiên vươn hai tay.
“Tự ta có thể đi…”
Mai Tuyết Tình đẩy tay hắn ra, quật cường hướng phía Vô Tâm cung đi trở về.
“Công chúa… Công chúa… Người bị làm sao vậy?”
Nghe được động tĩnh, các tiểu cung nữ cũng chạy tới, chứng kiến tình cảnh như thế, quýnh quáng đến độ trong mắt nước mắt lưng tròng.
“Không có gì đáng ngại…”
Mai Tuyết Tình mỉm cười nhìn các nàng an ủi, nụ cười nọ đúng là rạng rỡ như vậy, nhu hòa như vậy, bình thản như vậy, như thể không có gì đáng kể vậy…
Thỏa thích cười đi, sau này, chính mình cũng sẽ không bao giờ có cơ hội cười nữa…
Bởi vì…
Bởi vì Hạng Ngạo Thiên ánh mắt nọ lạnh như băng!
Bởi vì hắn không chút có phản ứng thờ ơ, không chút động lòng!
Bởi vì hắn đối với của nàng không tín nhiệm!
Hóa ra, hắn đã sớm hoài nghi chính mình rồi!
Bởi vì Hạng Ngạo Thiên khoanh tay đứng nhìn, nàng từ nay về sau, sẽ không bao giờ còn có thể cởi mở tấm lòng nở nụ cười được nữa rồi!
“Công chúa…”
Các cung nữ chứng kiến công chúa kiên cường mỉm cười như vậy, rốt cục không nhịn được cũng òa lên khóc hu hu.
“Không có việc gì đâu…” Nàng giơ tay lên, theo thói quen nghĩ muốn gõ gõ lên đầu các nàng…
Cái động tác theo thói quen… là học theo Hạng Ngạo Thiên…
Cái động tác theo thói quen… là học theo Hạng Ngạo Thiên…
Là học theo hắn… Mai Tuyết Tình rụt tay lại, không có gõ xuống…
Từ nay về sau, cái động tác này cũng nên sửa lại…
Mai Tuyết Tình tự nói với chính mình.
“Đừng lo lắng… Không có việc gì đâu… Không có việc gì đâu…”
Nàng vừa đi vừa an ủi các nàng, ánh mắt cũng vẫn nhìn các nàng: “Các ngươi thích ta sao...”
“Thích… Thích… Chúng ta cũng đều thích công chúa a!”
Các cung nữ ai cũng lệ rơi đầy mặt rồi.
“Vậy là tốt rồi… Ta thật là vui…”
Một dòng máu tươi theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống.
Theo vạt áo, rơi xuống mặt đường đá dưới chân, từng giọt rồi từng giọt máu bắn xuống đất như những nụ hoa bung xòe ra, phảng phất như từng cánh từng cánh hoa tàn héo lả tả rơi rụng cuối mùa thu, kéo dài theo dưới chân Mai Tuyết Tình.
Như vậy thật gai mắt, như vậy thấy được, làm cho người ta trái tim quặn thắt lại từng cơn, thật là cảm giác vô cùng khó chịu!
“Công chúa…” Các cung nữ tiếng khóc càng lúc càng lớn.
“Các ngươi nhất định phải đáp ứng ta… Đem những gì ta đã chỉ bảo cho các ngươi… học thuộc… Nếu không thì nói cách khác, ta có thể lúc này không sống nổi...”
Mai Tuyết Tình lau đi nước mắt đang ràn rụa, vẫn mỉm cười như cũ.
“Công chúa, không nên nói… Chúng ta sau này nhất định sẽ cố gắng học tốt, ngoan ngoãn nghe lời người nói…”
“Đều là hảo hài tử…”
Quá mệt mỏi rồi, Mai Tuyết Tình tựa vào lan can, thở hổn hển…
Theo khóe miệng máu chảy ra càng ngày càng nhiều, vạt áo đã thấm đẫm máu, nàng chỉ có thể dùng đầu ống tay áo không ngừng xoa xoa.
“Ta có phải rất kh1o coi không?”
Ánh mắt vẫn như cũ tập trung nhìn trên người các cung nữ.
Từ đầu đến cuối, chưa từng ngó qua Hạng Ngạo Thiên một cái.
Xem sắc mặt nàng càng ngày càng tái nhợt, không khỏi phân trần, Hạng Ngạo Thiên ôm lấy nàng, bước nhanh về hướng Vô Tâm cung.
Mai Tuyết Tình không thèm nói lời nào, cũng không thèm giãy dụa nữa, nàng nhắm hai mắt lại.
Nàng không bao giờ muốn nhìn đến tên nam nhân này nữa!
Bằng vào võ công của hắn, hắn hoàn toàn có thể ngăn Hàn Thanh ra tay trong nháy mắt cứu nàng, hắn không cứu!
Hắn là không tin tưởng nàng!
Có lẽ, từ đầu đến cuối, hắn cũng chưa từng tin tưởng qua nàng!
Đối với nàng chăm sóc, đối với nàng chiếu cố, đối với nàng sủng ái cưng chìu, tất cả đều là giả!
Tất cả đều chỉ là nàng, một mình Mai Tuyết Tình nàng tự mình đa tình!
Chính mình quá ngây thơ rồi!
Tưởng rằng, bằng vào kinh nghiệm trong công việc ở cuộc sống hiện đại, ở thế giới cổ đại này, có thể có được một cuộc sống thoải mái thành đạt, thật không ngờ tới, chỉ có thể làm một người cho người cổ đại trêu chọc đùa giỡn thôi!
May mắn là, trái tim mình cũng chưa có giao cho hắn, nói cách khác, chìm đắm vào loại tình cảm này, chỉ có phần chết thôi!
Máu cuồn cuộn chảy, không ngừng tiếp tục chảy…
Máu đỏ tươi rơi xuống trên mặt đất, lập tức khô cạn.
Như những cánh hoa hồng khô héo, tiếp tục rơi xuống kéo dài uốn lượn dưới chân …
“Oa…” Vừa lại một bụng máu trào lên…