Chẳng Thể Nói Lời Yêu

Chương 124: Sẽ bị thương, sẽ cự tuyệt (6)




Da của nàng cực kỳ trắng nõn, trắng đến mức quá đáng, ngay cả một tia huyết sắc cũng không có thật giống như một người bị bệnh lâu năm.

Tuy nhiên điểm thật sự thu hút được ánh mắt của Phong Phi Vân chính là đôi mắt tuyệt đẹp của nàng, trong con mắt là hai con ngươi đen nhánh thật to, ánh mắt thì sắc bén giống như kiếm bén vậy, tưởng chừng như cùng với Bổ thiên tà nhãn có thể cùng liều mạng.

Trong ánh mắt nàng rõ ràng có tu luyện "Song đồng toái nguyệt kiếm".

Khá lắm! Linh thông rất khó tu luyện như vậy đều được nàng tu luyện thành công, hèn chi Nhị bá đối với nàng có đánh giá cao như vậy.

- Người kia chính là thiên chi kiêu tử mạch thứ ba, Phong Vũ.

- Phong Vũ!

Đôi mỹ ngâu của Phong Tiên Tuyết ro rút lại thật chặc, cái tên này nàng đã sớm nghe được, Phong Vũ chính là người làm mưa làm gió trong mạch thứ ba của Phong gia, hắn đã từng uống qua linh tuyền, thể chất tinh kỳ, thân thể cường đại như man thú.

Phong Vũ hết sức kêu ngạo, ở ngoài sân dựng nên võ đài luyện tập võ nghệ, tuyên bố:

“Ai có thể tiếp được ba chiêu trong tay của ta thì mới có tư cách tham gia Tiềm long đại chiến.”

Lời nói này vừa nói ra nhất thời gây nên cơn sóng dữ vô cùng, người khiêu chiến tham gia nối liền không dứt, nhưng mà cho đến nay đã nửa tháng trôi qua lại không có một ai có thể tiếp được hai chiêu của hắn, hầu như đều bị hắn một quyền đánh bại.

Việc này đã sớm kinh động đến lão bối của Phong gia, nhưng những lão bối cường giả này lại đều không quan tâm, hiển nhiên là thầm chấp nhận Phong Vũ làm như vậy.

Dùng phương thức đánh võ đài kích động tiềm lực con em trong gia tộc, đó cũng không phải chuyện xấu gì!

Thậm chí các cao tầng Phong gia đều có ý muốn sửa đổi lại phương thức của Tiềm long đại chiến lần này, giống như Phong Vũ nói, ai có thể tiếp được ba chiêu của hắn thì mới có tư cách tham chiến, mà không tiếp được ba chiêu của hắn cũng chỉ là một người tầm thường, ngay cả tư cách tham chiến cũng không có.

Muốn đánh một trận thành danh, như vậy thì bản thân phải có bản lĩnh thật sự chứ!

Phong Tiên Tuyết nói:

- Phong Hạo cũng đi khiêu chiến với hắn?

Phong Danh, Phong Lâm đều cúi đầu, không nói một lời nào thì hiển nhiên là thầm chấp nhận.

- Phong Hạo tiếp được hắn mấy chiêu?

Phong Tiên Tuyết tiếp tục hỏi.

- Một chiêu liền bại trận! Phong Vũ kia quả thực chính là một người điên, một chưởng đánh ra làm cho một bức tường thành cũng bị đánh thành bột vụn, Phong Hạo căn bản ngay cả sức đánh trả cũng không có, liền ngã xuống trong vũng máu.

Hai người bọn họ tức giận nói.

Ánh mắt Phong Tiên Tuyết càng trở nên chăm chú, thực lực của Phong Hạo nàng biết rất rõ, dù cho chính nàng toàn lực xuất thủ cũng phải cần ba chiêu mới có thể đánh bại hắn, nhưng mà Phong Vũ vậy mà chỉ dùng một chiêu liền đánh nát đan điền của hắn, thực lực như vậy thì chỉ cần mới suy nghĩ một chút cũng cảm thấy thật đáng sợ.

- Phong Vũ vậy mà mạnh như thế!

Ngón tay mảnh khảnh của Phong Tiên Tuyết đan vào nhau, trên người sinh ra ý đồ muốn chiến đấu, một luồng linh khí như sóng lớn gào rít xông ra làm cho những cành lá trên cây quế to cỡ bằng miệng chén ở ngoài lầu các cũng bị đánh rơi xuống, nhẹ nhàng thổi tung đầy đất.

- Ai đó, ai ở trên nóc nhà?

Đôi mắt như vì sao của Phong Tiên Tuyết chuyển động một cái, con ngươi trong mắt liền trở nên sắc bén vô cùng, một đạo ô quang từ trong đôi mắt của nàng bay ra, dáng dấp giống như một thanh tiểu kiếm to bằng bàn tay bay ra.

"Vèo!"

Ô sắc kiếm quang vừa chuyển một cái liền phá vỡ màn đêm!

"A!"

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, một bóng người từ trên nóc nhà bị rơi xuống, tay chân người này có vẻ vụng về, rơi xuống trên mặt đất cả buổi cũng không bò dậy nổi.

Phong Tiên Tuyết vội vàng xông lên phía trước, chỉ thấy hắn mặc trên người bộ bạch y của con cháu Phong gia nhưng lại nằm trên đất không có nhúc nhích, trong lòng khôn khỏi run lên:

"Nguy rồi! Vậy mà là người một nhà, chẳng lẽ đã chết rồi sao?"

Phong Tiên Tuyết cũng bị dọa, dù sao thì lão bối của Phong gia tuy là dung túng cho con cháu tranh đấu lẫn nhau nhưng điều kiện tiên quyết là không được tổn thương đến tính mạng.

Trái tim Phong Tiên Tuyết cảm thấy bất ổn, xách theo cây kiếm ở trong tay rồi nhẹ nhàng khều khều vạt áo của con cháu Phong gia đang nằm ở dưới đất, nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích, ngay cả thanh âm hô hấp cũng không nghe được.

- Tiên Tuyết muội muội, muội giết người rồi!

Phong Lâm bị dọa sợ đến mức phải lùi ra phía sau hai bước, thiếu chút nữa đã ngồi bẹp xuống dưới đất.

- “Song đồng toái nguyệt kiếm” uy lực to lớn vô cùng, Tiên Tuyết muội muội, muội làm sao có thể sử dụng tùy tiện như vậy chứ?

Phong Danh cũng bị hù dọa, hai tay không ngừng run rẩy.

Lúc này Phong Tiên Tuyết hối hận cũng không kịp, nếu thật là đã ngộ sát con em trong gia tộc thì chính là phải đền mạng!

- Thừa lúc còn không có ai phát hiện, đem hắn đi chôn đi!

Phong Tiên Tuyết đã rất nhanh ổn định lại tâm thần, quyết định đào hầm chôn tử thi.

Nhưng vào lúc này người con cháu Phong gia đang nằm ở dưới đất đột nhiên giật mình, thanh âm suy yếu nói:

- Cứu ... Cứu mạng đi! Tôi sắp ... sắp chết rồi ..."

Thanh âm này sao mà quen thuộc quá vậy? Phong Tiên Tuyết nhìn chằm chặp người con cháu Phong gia đang nằm như sắp chết trên mặt đất, càng nhìn càng cảm thấy rất quen thuộc.

Chợt, đôi mỹ ngâu của nàng run sợ, trong đầu hồi tưởng đến một người, trong lòng mắng to:

"Không biết có phải là tên khốn kiếp Phong Phi Vân không nữa? Lẽ nào hắn đã đến Tiềm long biệt viện rồi sao?

Vị con cháu Phong gia nằm ở dưới đất vẫn còn đang hấp hối, dường như chỉ còn lại nửa cái mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.