Chàng Tà

Chương 180




Kì Minh Nguyệt nhìn nữ tử trên long sàng, nữ tử cũng nghi hoặc nhìn lại y.

Kéo lớp áo tơ tằm che lại một bên người, Liên phi cảm thấy bất an trước ánh mắt của vị thái tử này, nàng chưa được triệu kiến đã đi vào tẩm cung đúng là lỗi của nàng, nhưng là hậu cung của bệ hạ xuất hiện ở đây cũng không có gì không thích hợp, cho dù bệ hạ muốn trách tội cũng không tới lượt thái tử nói ra nói vào, ánh mắt của vị thái tử trước mặt này tựa như nơi nàng vào không phải là tẩm cung của bệ hạ mà là vào nhầm phòng của y, lời đồn về cách đối đãi với người thân của vị hoàng tử này bây giờ xem ra lại không như những gì nàng nghe được.

"Nơi này không phải là nơi ngươi nên đến" Ánh mắt lạnh như băng của Kì Minh Nguyệt chưa từng rời khỏi nữ tử trên long sàng, ý cười vốn có khi bước vào tẩm cung lúc này đã sớm biến mất không dấu vết.

Y có thể để cho những người chốn hậu cung tồn tại chỉ vì đối với phụ hoàng, bọn họ không hề có chút ý nghĩa nào, nếu chỉ để trang trí thì y không muốn quan tâm đến, nhưng mà bây giờ, vật trang trí như bọn họ vậy mà lại dám mưu toan thứ mà bọn họ không thể có được, lúc trước quấy nhiễu ở ngự thư phòng, sau đó lại tự tiện đi vào tẩm cung...

Những chuyện này y không thể vờ như không thấy, rành rành ra đó, y sẽ không bỏ qua!

Vươn tay kéo lớp vải che màu trắng trên người nữ tử xuống, ánh mắt dò xét một vòng trên người nàng, lúc này y đang suy xét nên dùng cách nào giải quyết cái gai trước mắt này, với y mà nói, trên giường của y và phụ hoàng không nên xuất hiện thêm thứ gì khác.

Liên phi kinh hãi nhìn thiếu niên đứng bên long sàng, không còn vải che nữa, thân thể khoác lụa mỏng cứ thế mà hiện ra trước mắt y, bị ánh mắt lạnh căm như vậy nhìn vào, sự sợ hãi sinh ra từ tận đáy lòng nàng, thầm mong bệ hạ mau mau đến đây, nàng hít một hơi thật sâu, tự mình cố gắng giữ bình tĩnh từ trên giường ngồi dậy "Thái tử muốn làm gì?"

"Cân nhắc nên cho ngươi chết kiểu nào" Giống như nhìn vật chết, Kì Minh Nguyệt ngồi xuống cạnh nữ tử trên giường, y đã lâu chưa ra tay, tới bây giờ cũng chưa có chuyện gì cần y tự mình ra tay, nhưng lần này, y không muốn gọi Vô Hào.

Oánh Nhiên đứng một bên cũng không hề có chút thương xót nào với kết cục sắp đến của cung phi kia, nữ tử hậu cung nếu an phận thủ thường thì cả đời vinh hoa phú quý cũng không khó, thế nhưng lại có kẻ không an phận, không cố kỵ phép tắc hậu cung mưu đồ một bước lên trời, vì dã tâm của bản thân mà tự ý xâm nhập tẩm cung, bình thường điện hạ đối đãi với người khác luôn luôn hòa nhã nhưng thực ra thủ đoạn so với bệ hạ cũng không hề thua kém chút nào, kết cục của vị cung phi này như thế nào đã là chuyện ngay trước mắt.

Từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt Liên phi đột nhiên thay đổi "Thái tử đang nói càn quấy gì thế? Bản cung nói sao thì cũng là phi tử của bệ hạ, ở trong tẩm cung của bệ hạ thì có gì không đúng, là ngươi vô lễ trước còn uy hiếp bản cung, cho dù ngươi là thái tử cũng quá vô lễ rồi!"

Nàng biết vị thái tử này rất được sủng ái nhưng không ngờ y lại ỷ vào sự tin yêu của bệ hạ mà dám vô lễ với nàng như vậy, hiện nay nàng không phải là cung phi được sủng ái nhưng trước đây từng được bệ hạ sủng hạnh nàng cũng chưa từng quên, bệ hạ đối với nàng luôn luôn khoan hồng, có lúc cũng là sủng ái có thừa, chỉ cần hôm nay có thể làm cho bệ hạ nhớ lại nàng trước kia là được, lại mang thai con cái cho bệ hạ cần gì phải lo không có chỗ đứng chốn hậu cung...

Nghĩ như vậy, Liên phi ngồi thẳng dậy, mặt đối mặt với Kì Minh Nguyệt "Thái tử có lý do gì dám động thủ với bổn cung? Chẳng lẽ ngươi không sợ bệ hạ giáng tội? Bây giờ tuy ngươi được sủng ái nhưng nếu bệ hạ trách tội, vị trí thái tử của ngươi..."

Phập, một tiếng nhỏ vang lên, dưới ánh sáng của minh châu, một dải bảy màu rực rỡ bất chợt lóe lên rồi vụt tắt như một tia chớp, theo ngón tay thon dài, từ trên không trung tạo thành một đường cong xinh đẹp, xuyên qua lụa mỏng, cũng xuyên qua cơ thể nữ tử quyến rũ lẳng lơ, máu tươi như đóa hoa nở rộ nở trên thân thể bị đâm thủng bắn tung tóe trên giường.

Lời trong miệng còn chưa dứt, Liên phi không dám tin nhìn dải tơ lụa màu trắng trong suốt từ tay thiếu niên đâm xuyên qua trước ngực mình "Ngươi... Ngươi lại dám..."

Máu tươi từ miệng phun ra, Liên phi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt không chút biến hóa của Kì Minh Nguyệt, nàng không thể tin được y thật sự muốn giết nàng?

Đối với sự sợ hãi và khó tin trong mắt nữ tử, Kì Minh Nguyệt thong dong nắm nỉ hồ trong tay, từ từ rút ra từng tấc một, theo động tác của y, máu tươi trào ra không ngừng, nhưng y cũng không vì nét mặt đau đớn của nàng mà dừng lại, tiếp tục đem nỉ hồ rút ra khỏi ngực nàng, khóe môi cong lên lạnh lùng "Nương nương sai rồi, giết ngươi, phụ hoàng sẽ không giáng tội, vị trí thái tử của ta cũng chưa bao giờ lung lay..."



"... Là ngươi, không nên tới đây, lại càng không nên nằm trên giường này. Làm sai, thì nên trả giá đắt" Vừa dứt chữ cuối cùng, đầu óc Liên phi trống rỗng cũng hồi hồn, chỉ cảm thấy trước ngực đau nhói một cơn, Kì Minh Nguyệt thu lại nỉ hồ, nữ tử cũng ngã vật xuống theo, giống như dáng vẻ lúc đầu của nàng, nằm ở trên giường.

Lụa mỏng bị máu tươi rưới lên đỏ rực, tay áo dang rộng, phần đệm giường dưới người nàng bị nhuốm máu ướt đẫm như một đóa hoa diễm lệ nở rộ, nhìn thi thể của nàng, Kì Minh Nguyệt quay người nói với Oánh Nhiên "Tìm cho ta một nơi yên tĩnh, đêm nay ta không muốn gặp bất cứ ai"

Bất cứ ai? Như vậy cũng tính luôn bệ hạ sao, Oánh Nhiên biết lúc này điện hạ đang tức giận không nhẹ, nếu không cũng sẽ không ra lệnh như thế này, ngay cả bệ hạ cũng không muốn gặp, chuyện ngày hôm nay khiến điện hạ tức giận đến thế cũng không lạ, đang lúc lưỡng tình tương duyệt với bệ hạ mà còn phải chấp nhận một đám hậu cung tồn tại thì cũng được đi, nhưng Huyễn Thiên điện vốn là nơi ở của bệ hạ và điện hạ, ngay cả nàng và Hồng Tụ muốn tiến vào cũng phải thông báo trước, giờ đây Liên phi kia lại tự tiện xông vào còn không nói, lại còn dám nằm lên giường của hai vị chủ tử...

"Điện hạ, vậy..." Ý bảo thi thể trên giường, Oánh Nhiên định sai người đến tẩy rửa thì thấy ánh mắt Kì Minh Nguyệt liếc nhẹ một cái, xoay người bước ra bậc thềm "Giữ lại" Nàng muốn chờ phụ hoàng, được, y cho nàng toại nguyện.

Oánh Nhiên lại nhìn long sàng đẫm máu một cái, âm thầm lắc đầu, chỉ trách bệ hạ hôm nay không về sớm, nếu sớm giải quyết Liên phi kia thì điện hạ cũng không giận dữ đến thế.

Lúc Kì Hủ Thiên trở lại tẩm cung, mới vừa bước vào cửa ngửi thấy mùi máu liền nhíu mày lại, lúc này trong tẩm cung ngoài Minh Nhi ra thì không còn ai khác, chẳng lẽ Minh Nhi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

Cảm thấy lo lắng, hắn bước nhanh hơn, dù biết với công lực hiện giờ của Minh Nhi không ai có thể dễ dàng làm y bị thương, nhưng hắn sẽ không nhận nhầm mùi máu tươi nồng nặc như thế này, càng lúc càng khiến hắn suy đoán lung tung.

Đi vào phòng, người nằm trên giường vậy mà lại là một nữ tử, Kì Hủ Thiên thoáng cái thở nhẹ, đôi mày cau lại vẫn chưa giãn ra, trên người Minh Nhi chỉ có thể có hương vị của hắn, trong phòng cũng không cho phép bất cứ kẻ nào đi vào, nữ tử này vào bằng cách nào, bước chân chậm lại, đến gần nhìn nữ tử ăn mặc mỏng tanh như thế nằm trên giường, hắn cũng không xa lạ gì liền đoán ra thân phận của nàng, lại nhìn vết thương trước ngực nàng, đến tột cùng xảy ra chuyện gì hắn cũng đoán được vài phần.

Hậu cung tự tiện ra vào, Minh Nhi mới vừa hết giận lúc trưa, bây giờ đương nhiên lại càng giận hơn, nhìn lướt qua thi thể trên giường, sắc mặt Kì Hủ Thiên tối sầm, vung tay về phía long sàng, ầm một tiếng, vị tri vốn có chỉ còn lại một đống gỗ vụn hỗn độn cùng với thi thể bị phá thành từng mảnh nhỏ.

"Lưu Dịch" Giọng nói của Kì Hủ Thiên trầm xuống, Lưu tổng quản đến trước cửa phòng. Lưu Dịch cho rằng hôm nay mọi chuyện đã an ổn, lúc nãy sắc mặt bệ hạ còn vui vẻ quay về tẩm cung, vừa định lui ra không ngờ mới đó bệ hạ lại giận dữ đến thế.

"Dọn dẹp mấy thứ này cho trẫm" Kì Hủ Thiên nhìn long sàng vừa bị hắn tàn phá, sắc mặt âm trầm cũng không tốt lên, nghĩ tới Minh Nhi lúc này không biết ra sao, ngay cả bóng người cũng không thấy, trong lòng cảm thấy không vui, nâng tay chỉ vào những thứ khác trong phòng "Mấy thứ này cũng đổi luôn cho trẫm"

Lưu Dịch liếc nhìn bên trong, không thấy Minh Nguyệt điện hạ, lại nhìn mấy thứ đồ vật bị chưởng lực đánh vỡ, trong lòng liền ngầm hiểu được, khó trách bệ hạ lại giận dữ đến thế, khom người nhận lệnh, nhìn đống hỗn tạp không còn hình thù đương nhiên cũng thấy được thi thể nát bét lộ ra trong đó, sắc mặt không đổi sai người đem mấy thứ này tẩy rửa sạch sẽ, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của bệ hạ.

Kì Hủ Thiên khoanh tay đứng đó, nhìn nhìn canh giờ, nghĩ tới lúc này hắn vốn nên được ôm Minh Nhi lại bị một cung phi tự tìm chết quậy ra trò như vậy, thậm chí ngay cả Minh Nhi ở đâu hắn cũng không biết, thở dài, hắn xoay người hỏi Lưu Dịch "Đi hỏi xem, Minh Nhi lúc này đang ở đâu"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.