Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 2: Bắt đầu tu luyện ma pháp




Trên trán Tử Hiên chảy xuống vài vạch đen, từ khi nào anh Kiệt lại biến thành bộ dạng lếch thếch chỉ vì phụ nữ.

Trước kia không bao giờ thấy anh ấy uống say mèm như vậy!

Nhìn mọi người xung quanh lung túng ho khan"Mấy người cứ tiếp tục!" .

Âm nhạc mở lên lần nữa, trên sàn nhảy đám người đó vẫn vẫn hưng phấn với cuộc chơi còn dang dở như cũ!

Ngón tay Mộ Dung Kiệt run rẩy chỉ vào Tử Hiênn"Đừng đụng vào tôi!" .

"Anh Kiệt, chúng ta về nhà, em giúp anh tìm Ngải Tuyết!"Tử Hiên đau lòng không thôi, anh lo lắng cho Ngải Tuyết không kém gì anh ấy.

Mộ Dung Kiệt nghe được hai chữ ‘Ngải Tuyết’, lập tức nhảy dựng lên nện một quyền vào sống mũi Tử Hiên.

"Không được nhắc đến tên người phụ nữ đó, anh không muốn nghe, em, em thử nói một lần nữa xem?" .

Tử Hiên lảo đảo một cái té xuống ghế sa lon, lỗ mũi trào máu tươi, nhíu chân mày lại.

"Anh điên rồi? Tỉnh lại đi, dùng IQ 220 của anh suy ngẫm xem, Ngải Tuyết có năng lực lớn bao nhiêu để thoát khỏi sự truy lùng của Long Hổ bang?" .

Tử Hiên khẽ nhướng mày, mang theo tia giận dữ rống lên cho con ma men kia ý thức lại.

Hai mắt Mộ Dung Kiệt đỏ bừng, Tử Hiên có nói gì anh đều bỏ ngoài tai.

Hiện tại, anh chỉ biết, người phụ nữ của anh đã rời bỏ anh, quyết tâm chia ly với anh!

Từ lâu cô đã có ý định ngu xuẩn đó, chỉ là thực hiện sớm hay muộn thôi, cho nên mới hỏi mình, khi cô bỏ đi anh có nhớ đến cô không!

Ha ha, giỏi, giỏi lắm. Mộ Dung Kiệt anh từ nhỏ đến lớn chưa biết đối xử dịu dàng với phụ nữ là như thế nào.

Không dễ dàng gì thật lòng thật dạ yêu thương cô, vậy mà cô chả thèm đoái hoài hay trân trọng tình cảm của anh, ngay tức khắc bỏ đi xem anh như món đồ chơi vứt đi lần thứ hai!

"Phục vụ, rượu! Rượu! Rượu !" Lúc này chỉ có rượu mới thấu hiểu được nỗi lòng của anh!

Chân mày Tử Hiên càng nhìu càng chặt. Ánh mắt sắc bén lườm nhân viên phục vụ viên, giống như đang cảnh cáo hắn"Mày dám đưa tới thử xem?" .

Phục vụ sợ đến lạnh cả sống lưng, hai người này không phải là người hắn có thể trêu chọc a, đắc tội với họ chả khác nào tuyệt đường sống của bản thân!

Sao xui xẻo đến vậy, ngày thứ nhất đi làm đụng phải chuyện khó giải quyết này a!

Mộ Dung Kiệt chờ hoài không thấy ai đưa rượu đến, tức giận xốc cái bàn lên.

"Rượu của tôi đâu?Quán bar các người có thái độ phục vụ như vậy sao? Con mẹ nó dẹp tiệm đi" .

Những lời này tác động rất lớn đến nhân viên ở đây, không lâu sau một chai rượu đắt tiền được đem tới.

Tử Hiên thực nhức đầu vuốt trán, sau đó đánh vào ót của Mộ Dung Kiệt, động tác gọn gàng dứt khoát!

Hai mắt Mộ Dung Kiệt tối sầm gục vào vai Tử Hiên, tên phục vụ lúc nãy mang rượu tới, hai chân đều run cầm cập!

Má ơi, thật kinh khủng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.